[Tn70] Mở Mắt Được Thủ Trưởng Đại Lão Cưng Chiều
Chương 2: Không Chết 2
Ái Hát Hi Phạn Đích Chúc Chúc
18/01/2024
Bên trong căn phòng, ngoại trừ Thời Nhan thì tất cả mọi người đều đang hoan hô, không một ai trong bọn họ chú ý đến, lúc này Thời Nhan đã tránh thoát được toàn bộ dây trói, đang đứng lên trong sự không chú ý của mọi người.
“Các người rất vui sao?”
Nhóm người mặc áo trắng này lập tức dừng lại, nhìn về phía Thời Nhan, trong ánh mắt đều là vẻ hiếu kỳ, dù sao thì đây cũng là cơ thể thí nghiệm thành công duy nhất, bọn họ đã không kịp chờ đợi muốn kiểm tra cơ thể cho Thời Nhan, muốn xem tất cả các hạng mục trên cơ thể cô đã đạt đến mức cao nhất chưa.
“A, bảo bối của tôi nói chuyện, các người có nghe thấy không? Hôm nay đúng là một kỉ niệm đáng nhớ.”
Thời Nhan lãnh đạm gật đầu, phụ họa nói: “Đúng là kỉ niệm đáng nhớ.”
Dứt lời, Thời Nhan chuyển động, tốc độ của cô rất nhanh, mục tiêu đầu tiên của cô chính là người được gọi là giáo sư Lý, cũng là người cô gặp nhiều nhất trong khoảng thời gian này, cô vui vẻ hạ thủ với người quen trước.
Một quyền đánh vào đầu giáo sư Lý, máu thuận theo nắm tay của Thời Nhan chảy ra, giáo sư Lý lập tức tắt thở trong nháy mắt.
“Ông chọn ngày không sai mà, hôm nay lại có nhiều người đến đây chết cùng tôi như thế, đây cũng là lần đầu tôi thấy vui vẻ như vậy, tôi đáng cười, cười? Sao lại cười?”
Bây giờ nét mặt của Thời Nhan đang mê mang, nếu như không có một quyền kia thì tất cả mọi người ở đây sẽ cảm thấy cô là một co gái đơn thuần không làm hại ai cả, nhưng bây giờ, cô chính là ác ma.
“Mau gọi trợ giúp.”
“Giáo sư Ngô, ở đây không có tín hiệu.”
Tiếng nói của người trẻ kia có chút run rẩy, bởi vì bọn họ sợ sệt, Thời Nhan có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng cảm xúc của bọn họ đang thay đổi, trước kia cô không có năng lực cho nên cảm thấy vô cùng hiếm lạ.
Một đám người chạy về phía cửa nhưng Thời Nhan còn đến nhanh hơn bọn họ.
“Cám ơn các người nguyện ý đi chết cùng tôi, các người là người tốt.”
Nội tâm của những người này đều nhanh chóng sụp đổ, bây giờ bọn họ đang trải nghiệm sự đả kích tinh thần và cơ thể gấp hai.
Đánh lại thì không đánh được, chạy đi thì cũng không được, từng người mặc áo choàng trắng ngã xuống đất, sau khi giải quyết xong người cuối cùng, Thời Nhan bắt đầu đi lên trên lầu, đi thêm một lầu thì sẽ tàn sát thêm một lầu, mãi đến khi Thời Nhan đi đến tầng một, cô mở cửa lớn ngục giam.
“Các người rất vui sao?”
Nhóm người mặc áo trắng này lập tức dừng lại, nhìn về phía Thời Nhan, trong ánh mắt đều là vẻ hiếu kỳ, dù sao thì đây cũng là cơ thể thí nghiệm thành công duy nhất, bọn họ đã không kịp chờ đợi muốn kiểm tra cơ thể cho Thời Nhan, muốn xem tất cả các hạng mục trên cơ thể cô đã đạt đến mức cao nhất chưa.
“A, bảo bối của tôi nói chuyện, các người có nghe thấy không? Hôm nay đúng là một kỉ niệm đáng nhớ.”
Thời Nhan lãnh đạm gật đầu, phụ họa nói: “Đúng là kỉ niệm đáng nhớ.”
Dứt lời, Thời Nhan chuyển động, tốc độ của cô rất nhanh, mục tiêu đầu tiên của cô chính là người được gọi là giáo sư Lý, cũng là người cô gặp nhiều nhất trong khoảng thời gian này, cô vui vẻ hạ thủ với người quen trước.
Một quyền đánh vào đầu giáo sư Lý, máu thuận theo nắm tay của Thời Nhan chảy ra, giáo sư Lý lập tức tắt thở trong nháy mắt.
“Ông chọn ngày không sai mà, hôm nay lại có nhiều người đến đây chết cùng tôi như thế, đây cũng là lần đầu tôi thấy vui vẻ như vậy, tôi đáng cười, cười? Sao lại cười?”
Bây giờ nét mặt của Thời Nhan đang mê mang, nếu như không có một quyền kia thì tất cả mọi người ở đây sẽ cảm thấy cô là một co gái đơn thuần không làm hại ai cả, nhưng bây giờ, cô chính là ác ma.
“Mau gọi trợ giúp.”
“Giáo sư Ngô, ở đây không có tín hiệu.”
Tiếng nói của người trẻ kia có chút run rẩy, bởi vì bọn họ sợ sệt, Thời Nhan có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng cảm xúc của bọn họ đang thay đổi, trước kia cô không có năng lực cho nên cảm thấy vô cùng hiếm lạ.
Một đám người chạy về phía cửa nhưng Thời Nhan còn đến nhanh hơn bọn họ.
“Cám ơn các người nguyện ý đi chết cùng tôi, các người là người tốt.”
Nội tâm của những người này đều nhanh chóng sụp đổ, bây giờ bọn họ đang trải nghiệm sự đả kích tinh thần và cơ thể gấp hai.
Đánh lại thì không đánh được, chạy đi thì cũng không được, từng người mặc áo choàng trắng ngã xuống đất, sau khi giải quyết xong người cuối cùng, Thời Nhan bắt đầu đi lên trên lầu, đi thêm một lầu thì sẽ tàn sát thêm một lầu, mãi đến khi Thời Nhan đi đến tầng một, cô mở cửa lớn ngục giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.