[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Chương 42: Đến Nơi 2
Xã Khủng Nữ Hán Tử
04/09/2024
Những thứ còn lại, phải đợi Tô Mộ Thương trở về thủ đô, mới có thể giao cho bọn họ.
Tống Sơ Trừng còn không biết, mình vừa đến quân khu là có thể nhận được hai phần quà tặng lớn này.
Tâm tình cô tương đối tốt, thời này đường tuy rằng khó đi, nhưng nàng cảm thấy vẫn có thể chấp nhận.
Dọc theo đường đi, cô cảm nhận được hơi thở thuộc về niên đại này, núi lớn, sông ngòi, những thứ này đều khác với đời sau.
Trong thời gian bảy ngày, buổi tối đều cắm trại ngay tại chỗ, may mắn nhất chính là, bây giờ là đầu tháng chín.
Hiện tại thời tiết chưa có cái gọi là nóng lên toàn cầu, coi như cô nơi này thuộc về phía nam, hiện tại vẫn còn muốn mặc thêm một cái áo lót và cái áo khoác ngoài.
Trời càng về khuya, đặc biệt là lúc tới gần chân núi, còn phải đắp chăn bông.
Thỉnh thoảng chiến hữu của người đàn ông là Tiểu Lưu và Quý Đình Thâm sẽ đưa chút đồ ăn ngon tới, hoặc là tới đây tán gẫu một chút.
Cứ như vậy đi theo đội xe đại đội, rốt cục tại khi sắp hừng đông đã đến Lê thị.
Đi thêm ba tiếng đường thủy, Tống Sơ Trừng cảm thấy vẫn thể chấp nhận được, hoàn cảnh trên tàu cũng không tệ lắm.
Cô không say xe, hiện tại cũng không say sóng, như vậy sau này muốn ra ngoài cũng tiện.
Bọn họ bây giờ sống ở bờ biển, say sóng thật đúng là bất tiện.
Lên đảo, xe của Tô Mộ Thương đã có chiến sĩ tới giúp đỡ, Tống Sơ Trừng lên xe, người đàn ông dẫn theo cô trở về căn nhà anh được phân.
Tô Mộ Thương chưa từng ở đó, trước đó anh vẫn ở trong phòng nghỉ trong quân khu.
Anh ngại phiền! Trước đây đi coi thử một lần, sau đó anh không trở lại nữa.
Nhưng Tô Mộ Thương không biết khu tập thể này có bao nhiêu đại tẩu và những cô vợ nhỏ từng đánh chủ ý lên căn nhà này lại không có một ai dám tiến lên hỏi anh.
Khu tập thể của bộ đội xây dựng thống nhất với nhau, từng dãy nhà trệt gạch đỏ, chỉ có dãy gần chân núi kia, mới là nhà hai tầng nhỏ.
Những căn nhà khác đều là nhà trệt gạch đỏ có sân, lớn nhỏ đều có, Tống Sơ Trừng suy đoán, chắc là có liên quan đến thời tiết.
Đảo Lê Châu vốn gần bờ biển, có thể nói là nơi có bão lớn, cho nên nhà ở nơi này mới đều là nhà trệt.
“Chúng ta tới rồi!” Giọng Tô Mộ Thương cắt đứt suy nghĩ của Tống Sơ Trừng.
Tống Sơ Trừng còn không biết, mình vừa đến quân khu là có thể nhận được hai phần quà tặng lớn này.
Tâm tình cô tương đối tốt, thời này đường tuy rằng khó đi, nhưng nàng cảm thấy vẫn có thể chấp nhận.
Dọc theo đường đi, cô cảm nhận được hơi thở thuộc về niên đại này, núi lớn, sông ngòi, những thứ này đều khác với đời sau.
Trong thời gian bảy ngày, buổi tối đều cắm trại ngay tại chỗ, may mắn nhất chính là, bây giờ là đầu tháng chín.
Hiện tại thời tiết chưa có cái gọi là nóng lên toàn cầu, coi như cô nơi này thuộc về phía nam, hiện tại vẫn còn muốn mặc thêm một cái áo lót và cái áo khoác ngoài.
Trời càng về khuya, đặc biệt là lúc tới gần chân núi, còn phải đắp chăn bông.
Thỉnh thoảng chiến hữu của người đàn ông là Tiểu Lưu và Quý Đình Thâm sẽ đưa chút đồ ăn ngon tới, hoặc là tới đây tán gẫu một chút.
Cứ như vậy đi theo đội xe đại đội, rốt cục tại khi sắp hừng đông đã đến Lê thị.
Đi thêm ba tiếng đường thủy, Tống Sơ Trừng cảm thấy vẫn thể chấp nhận được, hoàn cảnh trên tàu cũng không tệ lắm.
Cô không say xe, hiện tại cũng không say sóng, như vậy sau này muốn ra ngoài cũng tiện.
Bọn họ bây giờ sống ở bờ biển, say sóng thật đúng là bất tiện.
Lên đảo, xe của Tô Mộ Thương đã có chiến sĩ tới giúp đỡ, Tống Sơ Trừng lên xe, người đàn ông dẫn theo cô trở về căn nhà anh được phân.
Tô Mộ Thương chưa từng ở đó, trước đó anh vẫn ở trong phòng nghỉ trong quân khu.
Anh ngại phiền! Trước đây đi coi thử một lần, sau đó anh không trở lại nữa.
Nhưng Tô Mộ Thương không biết khu tập thể này có bao nhiêu đại tẩu và những cô vợ nhỏ từng đánh chủ ý lên căn nhà này lại không có một ai dám tiến lên hỏi anh.
Khu tập thể của bộ đội xây dựng thống nhất với nhau, từng dãy nhà trệt gạch đỏ, chỉ có dãy gần chân núi kia, mới là nhà hai tầng nhỏ.
Những căn nhà khác đều là nhà trệt gạch đỏ có sân, lớn nhỏ đều có, Tống Sơ Trừng suy đoán, chắc là có liên quan đến thời tiết.
Đảo Lê Châu vốn gần bờ biển, có thể nói là nơi có bão lớn, cho nên nhà ở nơi này mới đều là nhà trệt.
“Chúng ta tới rồi!” Giọng Tô Mộ Thương cắt đứt suy nghĩ của Tống Sơ Trừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.