[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Chương 35: Mọi Người Kinh Ngạc Ngây Người! 2
Xã Khủng Nữ Hán Tử
04/09/2024
Bây giờ quan trọng nhất là quan sát đồ dùng sinh hoạt thời đại này, như vậy mình có thể giữ được danh tính của mình, trộm lấy đồ trong không gian ra dùng, cứ như vậy cô đi đến chỗ nào, đều sẽ nhìn kỹ một lần.
Vớ sợi nilon, ấm đun nước, kẹo cũng có rất nhiều loại.
Khăn lụa, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng, xà bông thơm, còn có bột giặt, nước hoa.
Đương nhiên những thứ này cũng vậy đều cần hóa đơn, nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ có thể biết, nếu như đến ngày lễ sẽ có rất nhiều thứ được cung cấp đặc biệt.
Không cần hóa đơn cũng có thể mua được, nhưng nhất định phải chen chúc, thậm chí phải cướp.
Tống Sơ Trừng mua kem đánh răng, bàn chải đánh răng và hai cái khăn mặt.
Tô Mộ Thương mua chút gạo nếp, bánh ngọt, nhân tiện lại cân chút kẹo hoa quả.
Chờ lát nữa về nơi đóng quân, chia cho người quen mấy viên, đây là phong tục quân khu của bọn họ, dù ai kết hôn, đều sẽ chia mấy viên kẹo cưới.
Lúc đi tới khu rượu và thuốc lá, nhìn thấy rượu Mao Đài trên bệ thủy tinh, ánh mắt Tống Sơ Trừng "Xoẹt xoẹt" sáng lên.
“Xin chào đồng chí, rượu này bán thế nào?”
“Xin chào đồng chí, hôm nay dựa vào đơn vị công tác có giới hạn mua hai chai, một chai chín đồng.”
Hai mắt Tống Sơ Trừng lóe sáng nhìn Tô Mộ Thương.
Tô Mộ Thương: “...”
Anh cưới một người vợ mê rượu?
Tống Sơ Trừng không biết suy nghĩ của anh, trong đầu cô chỉ có chín đồng, một chai Mao Đài chín đồng...
Trong mắt Tô Mộ Thương mang theo ý cười, lắc đầu, đem giấy chứng nhận của mình đưa cho nhân viên bán hàng, thấp giọng nói: “Tôi muốn mua hai chai.”
Tống Sơ Trừng vui vẻ ra khỏi cửa hàng bách hóa, Tô Mộ Thương túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau cô.
“Chúng ta ăn cơm trưa ở nhà hàng Quốc Doanh trước, ăn xong rồi về.”
“Được! Đi dạo cả buổi sáng rồi, tôi cũng đói bụng.” Tống Sơ Trừng cười nói.
Họ vẫn ngồi ở vị trí ăn sáng buổi sáng.
Tống Sơ Trừng nhìn trên bảng đen viết, hôm nay có: “Mì chay bảy xu, bánh bao thịt năm xu, bánh bao ba xu, canh cá viên một hào hai, mì mặn một hào sáu.”
Vẫn là Tô Mộ Thương đi gọi món ăn, cũng không biết cùng nữ đồng chí kia nói cái gì.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra, Tống Sơ Trừng nhìn bộ dáng người nọ, cũng không khó đoán ra là người phòng bếp.
Vớ sợi nilon, ấm đun nước, kẹo cũng có rất nhiều loại.
Khăn lụa, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng, xà bông thơm, còn có bột giặt, nước hoa.
Đương nhiên những thứ này cũng vậy đều cần hóa đơn, nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ có thể biết, nếu như đến ngày lễ sẽ có rất nhiều thứ được cung cấp đặc biệt.
Không cần hóa đơn cũng có thể mua được, nhưng nhất định phải chen chúc, thậm chí phải cướp.
Tống Sơ Trừng mua kem đánh răng, bàn chải đánh răng và hai cái khăn mặt.
Tô Mộ Thương mua chút gạo nếp, bánh ngọt, nhân tiện lại cân chút kẹo hoa quả.
Chờ lát nữa về nơi đóng quân, chia cho người quen mấy viên, đây là phong tục quân khu của bọn họ, dù ai kết hôn, đều sẽ chia mấy viên kẹo cưới.
Lúc đi tới khu rượu và thuốc lá, nhìn thấy rượu Mao Đài trên bệ thủy tinh, ánh mắt Tống Sơ Trừng "Xoẹt xoẹt" sáng lên.
“Xin chào đồng chí, rượu này bán thế nào?”
“Xin chào đồng chí, hôm nay dựa vào đơn vị công tác có giới hạn mua hai chai, một chai chín đồng.”
Hai mắt Tống Sơ Trừng lóe sáng nhìn Tô Mộ Thương.
Tô Mộ Thương: “...”
Anh cưới một người vợ mê rượu?
Tống Sơ Trừng không biết suy nghĩ của anh, trong đầu cô chỉ có chín đồng, một chai Mao Đài chín đồng...
Trong mắt Tô Mộ Thương mang theo ý cười, lắc đầu, đem giấy chứng nhận của mình đưa cho nhân viên bán hàng, thấp giọng nói: “Tôi muốn mua hai chai.”
Tống Sơ Trừng vui vẻ ra khỏi cửa hàng bách hóa, Tô Mộ Thương túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau cô.
“Chúng ta ăn cơm trưa ở nhà hàng Quốc Doanh trước, ăn xong rồi về.”
“Được! Đi dạo cả buổi sáng rồi, tôi cũng đói bụng.” Tống Sơ Trừng cười nói.
Họ vẫn ngồi ở vị trí ăn sáng buổi sáng.
Tống Sơ Trừng nhìn trên bảng đen viết, hôm nay có: “Mì chay bảy xu, bánh bao thịt năm xu, bánh bao ba xu, canh cá viên một hào hai, mì mặn một hào sáu.”
Vẫn là Tô Mộ Thương đi gọi món ăn, cũng không biết cùng nữ đồng chí kia nói cái gì.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra, Tống Sơ Trừng nhìn bộ dáng người nọ, cũng không khó đoán ra là người phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.