[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Chương 17: Sẽ Bị Xử Bắn 1
Xã Khủng Nữ Hán Tử
04/09/2024
Cô ta chỉ có thể khẩn cầu người bên ngoài đi nhanh lên, nhưng dưới sự uy hiếp của Vương Nhân Quân, còn có người đứng ngoài cửa, cô ta chỉ có thể phối hợp với Vương Nhân Quân.
Thẳng đến giữa trưa mọi người đi ăn cơm trưa, cô ta mới lén lút, từ lều gỗ đi ra ngoài.
Nhan Di Dung vốn lo lắng bị người ta bắt gặp, nhưng thường là như thế, càng lo lắng cái gì thì tới cái đó tới, cô ta còn chưa đi được hai bước, đã bị Vương Ma Tử từ phía sau lều gỗ nhảy ra chặn đường đi.
“Tôi còn đang nghĩ là ai? Thì ra là bác sĩ Nhan! Nhân Quân thật có phúc.”
Vương Ma Tử nói xong, đánh giá cô ta từ đầu đến chân một lần, "Chậc chậc" vài tiếng rồi đi.
Lần này Nhan Di Dung muốn chết, xong rồi, xong rồi...
Cô ta biết Vương Ma Tử này, ông ta còn có một cái tên khác đó chính là Vương miệng rộng...
Hôm nay Tô Mộ Thương tỉnh dậy sớm hơn so với mọi ngày, nằm trong ngực anh là một cô gái nhỏ giống y như mèo con.
Một mái tóc đen nhánh xoã bung trên giường, đầu cô gái gối lên cánh tay anh ngủ ngon lành, khiến anh cảm thấy như đang ở trong mơ.
Anh chưa từng nghĩ tới có một ngày, buổi sáng tỉnh lại bên cạnh sẽ có một màn như vậy.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt anh tối sầm, sắc mặt cũng lập tức lạnh xuống.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời bên ngoài tuy vẫn chưa sáng hẳn, lúc này cũng đã đến lúc anh nên rời giường, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nhẹ nhàng rút cánh tay ra, sau đó rón rén mặc quần áo tử tế.
Quay lại thì thấy cô gái trên giường ôm chăn, trở mình nằm ngủ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
Anh nhanh chóng thay quần áo, xoay người rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Tống Sơ Trừng thức dậy đã sắp đến giờ cơm trưa rồi, ngồi trên chiếc giường xa lạ, hoảng hốt muốn chết!
Đây là đâu? Tối qua không phải đã? Cùng người đàn ông kia… Sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng. Khụ! Khụ!
Không phải cô ở trong phòng bệnh à? Chẳng lẽ cô lại xuyên không rồi? Cô bực bội gãi gãi tóc, nhắm mắt lại cảm nhận bàn tay vàng của mình.
Vẫn còn ở đây! Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân vừa chạm đất, vãi! Cô muốn chửi thề thì phải làm sao bây giờ? Tống Sơ Trừng bực bội điên cuồng cào tóc.
Trong lòng không ngừng phỉ nhổ chính mình, sao cô lại không nhịn được chứ? Nghĩ đến hành vi của mình tối hôm qua, thật sự quá xấu hổ.
Thật muốn tìm miếng đậu hủ đâm đầu chết cho xong!
Con mẹ nó quá mất mặt, người khác xuyên qua làm cô gái đại sát tứ phương, tính kế cái này tính kế cái kia, cô xuyên qua lại để cho dân bản xứ cho tính kế? Quá mất mặt người xuyên không.
Cô không xứng làm người xuyên không! Nhưng mấy thứ như đại sát tứ phương, thần thiếp thật sự làm không được đâu! Tống Sơ Trừng thiếu chút nữa phất cờ trắng, đầu hàng tự chứng minh mình trong sạch.
Sau khi ảo não qua đi, cô bắt đầu quan sát căn phòng này.
Căn phòng này vẫn rất lớn, nhưng ngoại trừ một cái bàn một cái tủ quần áo, còn có chiếc giường cô đang ngồi ngồi, những thứ khác đều không có???
Đúng rồi!
Dường như đúng là có loại phòng thế này~ cái loại mà chỉ có bốn bức tường á, Tống Sơ Trừng tự bế, căn phòng lớn thế mà bị lãng phí???
Không cảm thấy khó coi sao?
Có đều chăn đệm và phòng ốc ngược lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trong phòng cũng không có mùi lạ gì, dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng biết đây là phòng đàn ông.
Một màn vừa rồi của Tống Sơ Trừng, đúng lúc bị Tô Mộ Thương trở về đưa cơm trưa nhìn thấy.
Anh chưa bao giờ biết một người lại có thể có nhiều biểu cảm như vậy, lúc thì ảo não cào tóc, lúc lại hận không thể đập đầu vào tường.
Thẳng đến giữa trưa mọi người đi ăn cơm trưa, cô ta mới lén lút, từ lều gỗ đi ra ngoài.
Nhan Di Dung vốn lo lắng bị người ta bắt gặp, nhưng thường là như thế, càng lo lắng cái gì thì tới cái đó tới, cô ta còn chưa đi được hai bước, đã bị Vương Ma Tử từ phía sau lều gỗ nhảy ra chặn đường đi.
“Tôi còn đang nghĩ là ai? Thì ra là bác sĩ Nhan! Nhân Quân thật có phúc.”
Vương Ma Tử nói xong, đánh giá cô ta từ đầu đến chân một lần, "Chậc chậc" vài tiếng rồi đi.
Lần này Nhan Di Dung muốn chết, xong rồi, xong rồi...
Cô ta biết Vương Ma Tử này, ông ta còn có một cái tên khác đó chính là Vương miệng rộng...
Hôm nay Tô Mộ Thương tỉnh dậy sớm hơn so với mọi ngày, nằm trong ngực anh là một cô gái nhỏ giống y như mèo con.
Một mái tóc đen nhánh xoã bung trên giường, đầu cô gái gối lên cánh tay anh ngủ ngon lành, khiến anh cảm thấy như đang ở trong mơ.
Anh chưa từng nghĩ tới có một ngày, buổi sáng tỉnh lại bên cạnh sẽ có một màn như vậy.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt anh tối sầm, sắc mặt cũng lập tức lạnh xuống.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời bên ngoài tuy vẫn chưa sáng hẳn, lúc này cũng đã đến lúc anh nên rời giường, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nhẹ nhàng rút cánh tay ra, sau đó rón rén mặc quần áo tử tế.
Quay lại thì thấy cô gái trên giường ôm chăn, trở mình nằm ngủ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
Anh nhanh chóng thay quần áo, xoay người rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Tống Sơ Trừng thức dậy đã sắp đến giờ cơm trưa rồi, ngồi trên chiếc giường xa lạ, hoảng hốt muốn chết!
Đây là đâu? Tối qua không phải đã? Cùng người đàn ông kia… Sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng. Khụ! Khụ!
Không phải cô ở trong phòng bệnh à? Chẳng lẽ cô lại xuyên không rồi? Cô bực bội gãi gãi tóc, nhắm mắt lại cảm nhận bàn tay vàng của mình.
Vẫn còn ở đây! Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân vừa chạm đất, vãi! Cô muốn chửi thề thì phải làm sao bây giờ? Tống Sơ Trừng bực bội điên cuồng cào tóc.
Trong lòng không ngừng phỉ nhổ chính mình, sao cô lại không nhịn được chứ? Nghĩ đến hành vi của mình tối hôm qua, thật sự quá xấu hổ.
Thật muốn tìm miếng đậu hủ đâm đầu chết cho xong!
Con mẹ nó quá mất mặt, người khác xuyên qua làm cô gái đại sát tứ phương, tính kế cái này tính kế cái kia, cô xuyên qua lại để cho dân bản xứ cho tính kế? Quá mất mặt người xuyên không.
Cô không xứng làm người xuyên không! Nhưng mấy thứ như đại sát tứ phương, thần thiếp thật sự làm không được đâu! Tống Sơ Trừng thiếu chút nữa phất cờ trắng, đầu hàng tự chứng minh mình trong sạch.
Sau khi ảo não qua đi, cô bắt đầu quan sát căn phòng này.
Căn phòng này vẫn rất lớn, nhưng ngoại trừ một cái bàn một cái tủ quần áo, còn có chiếc giường cô đang ngồi ngồi, những thứ khác đều không có???
Đúng rồi!
Dường như đúng là có loại phòng thế này~ cái loại mà chỉ có bốn bức tường á, Tống Sơ Trừng tự bế, căn phòng lớn thế mà bị lãng phí???
Không cảm thấy khó coi sao?
Có đều chăn đệm và phòng ốc ngược lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trong phòng cũng không có mùi lạ gì, dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng biết đây là phòng đàn ông.
Một màn vừa rồi của Tống Sơ Trừng, đúng lúc bị Tô Mộ Thương trở về đưa cơm trưa nhìn thấy.
Anh chưa bao giờ biết một người lại có thể có nhiều biểu cảm như vậy, lúc thì ảo não cào tóc, lúc lại hận không thể đập đầu vào tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.