[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Chương 7: Thăm Hỏi Tổ Tiên Nhà Cô Ta 1
Xã Khủng Nữ Hán Tử
04/09/2024
Tống Sơ Trừng nhìn quần áo ướt sũng của anh, cũng hiểu ra, người đàn ông này chắc là ân nhân cứu mạng của mình.
Nhỏ giọng hỏi: “Là anh cứu tôi à!”
Tô Mộ Thương nghe giọng nói mềm mại kia, gật đầu nói: “Ừ! Chỉ là chuyện nhỏ.”
Tống Sơ Trừng sờ sờ cái túi trống trơn. Cô chưa bao giờ xấu hổ đến như vậy.
Cô có chút ngại ngùng nói: “Đồng chí, hôm nay thật sự cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi tên là Tống Sơ Trừng.”
Tiếp theo chỉ vào cánh tay bị thương của anh: “Vết thương của anh?”
Ngay khi Tô Mộ Thương muốn mở miệng, Nhan Di Dung đẩy rèm cửa ra, đi vào: “Đồng chí thuốc của cô đã phối xong rồi, tôi cũng giúp cô pha nước nóng, cô uống trước đi tránh cho nửa đêm phát sốt.”
Nhan Di Dung nói xong, đưa thuốc và ly nước cho Tống Sơ Trừng.
Ngay sau đó lại nói: “Cô có thể đến phòng bệnh sát vách nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng mai hẵng đi, dù sao bây giờ cũng đã khuya, đường trở về khó đi là một chuyện, chủ yếu là không an toàn.”
Tống Sơ Trừng: “...”
Đầu có thể gãy, nhưng thuốc không thể uống! Đời này khổ cực tới đâu cô đều có thể chịu đựng, khuyết điểm duy nhất chính là không thể uống thuốc.
Bạn thân của cô luôn nói tâm lý cô có vấn đề, thà tiêm chứ không muốn uống thuốc, uống thuốc cũng giống như lấy mạng cô vậy.
Tô Mộ Thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, trong lòng đã sáng tỏ, sợ uống thuốc à? Anh lặng lẽ lắc đầu, hóa ra là một cô gái nhỏ yếu ớt.
Tống Sơ Trừng nhận lấy thuốc và nước trên tay cô ta, nói: “Nước còn hơi nóng, tôi qua phòng bên cạnh trước, lát nữa để nguội một chút tôi sẽ uống.”
Ánh mắt Nhan Di Dung lóe lên: “Được, cô phải nhớ uống đó.”
Tống Sơ Trừng nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chào hỏi bọn họ, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Nhan Di Dung thấy cô bước đi dứt khoát, trong lòng cô ta cũng thả lỏng.
Trong số những cô gái cô ta từng gặp, cô gái này chắc chắn là người xinh đẹp nhất, còn đẹp hơn mấy phần so với trụ cột của đoàn văn công.
*Đoàn văn công là đoàn văn nghệ tổng hợp vận dụng nhiều hình thức như ca hát, múa để triển khai hoạt động tuyên truyền.
Cân nhắc đến chuyện sắp xảy ra, việc này không thể trách cô ta, muốn trách thì trách bản thân cô, ai bảo mơ tưởng đến người không nên nghĩ, một cô gái quê vậy mà còn muốn dùng cách nhảy sông, dựa dẫm vào đoàn trưởng Tô? Cũng không ngẫm lại coi mình là ai.
Nhỏ giọng hỏi: “Là anh cứu tôi à!”
Tô Mộ Thương nghe giọng nói mềm mại kia, gật đầu nói: “Ừ! Chỉ là chuyện nhỏ.”
Tống Sơ Trừng sờ sờ cái túi trống trơn. Cô chưa bao giờ xấu hổ đến như vậy.
Cô có chút ngại ngùng nói: “Đồng chí, hôm nay thật sự cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi tên là Tống Sơ Trừng.”
Tiếp theo chỉ vào cánh tay bị thương của anh: “Vết thương của anh?”
Ngay khi Tô Mộ Thương muốn mở miệng, Nhan Di Dung đẩy rèm cửa ra, đi vào: “Đồng chí thuốc của cô đã phối xong rồi, tôi cũng giúp cô pha nước nóng, cô uống trước đi tránh cho nửa đêm phát sốt.”
Nhan Di Dung nói xong, đưa thuốc và ly nước cho Tống Sơ Trừng.
Ngay sau đó lại nói: “Cô có thể đến phòng bệnh sát vách nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng mai hẵng đi, dù sao bây giờ cũng đã khuya, đường trở về khó đi là một chuyện, chủ yếu là không an toàn.”
Tống Sơ Trừng: “...”
Đầu có thể gãy, nhưng thuốc không thể uống! Đời này khổ cực tới đâu cô đều có thể chịu đựng, khuyết điểm duy nhất chính là không thể uống thuốc.
Bạn thân của cô luôn nói tâm lý cô có vấn đề, thà tiêm chứ không muốn uống thuốc, uống thuốc cũng giống như lấy mạng cô vậy.
Tô Mộ Thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, trong lòng đã sáng tỏ, sợ uống thuốc à? Anh lặng lẽ lắc đầu, hóa ra là một cô gái nhỏ yếu ớt.
Tống Sơ Trừng nhận lấy thuốc và nước trên tay cô ta, nói: “Nước còn hơi nóng, tôi qua phòng bên cạnh trước, lát nữa để nguội một chút tôi sẽ uống.”
Ánh mắt Nhan Di Dung lóe lên: “Được, cô phải nhớ uống đó.”
Tống Sơ Trừng nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chào hỏi bọn họ, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Nhan Di Dung thấy cô bước đi dứt khoát, trong lòng cô ta cũng thả lỏng.
Trong số những cô gái cô ta từng gặp, cô gái này chắc chắn là người xinh đẹp nhất, còn đẹp hơn mấy phần so với trụ cột của đoàn văn công.
*Đoàn văn công là đoàn văn nghệ tổng hợp vận dụng nhiều hình thức như ca hát, múa để triển khai hoạt động tuyên truyền.
Cân nhắc đến chuyện sắp xảy ra, việc này không thể trách cô ta, muốn trách thì trách bản thân cô, ai bảo mơ tưởng đến người không nên nghĩ, một cô gái quê vậy mà còn muốn dùng cách nhảy sông, dựa dẫm vào đoàn trưởng Tô? Cũng không ngẫm lại coi mình là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.