[Tn70] Sau Khi Tố Cáo Cha Dượng, Nữ Phụ Yếu Ớt Toàn Thắng
Chương 4: Đòi Không Gian
Phong Linh lI
22/08/2023
Vả lại ở trong nội dung cốt truyện của tiểu thuyết thì nhìn phát là biết không phải vật hy sinh thì cũng là nữ phụ ác độc.
Có một bàn tay vàng tốt hơn chút thì cũng không đến mức giẫm vào vết xe đổ...
Thấy Kiều Thanh Đại gật đầu, sứ giả câu hồn sảng khoái vỗ bàn tay vàng lên linh hồn Kiều Thanh Đại:
"Thứ này sẽ đi theo cô cho tới khi chết. Chờ cô trở về đầu thai, tôi sẽ thu hồi nó."
Kiều Thanh Đại gật đầu, quét mắt nhìn cửa hàng bàn tay vàng mà sứ giả câu hồn bày ra.
Thấy không gian mấy mét vuông phía dưới cùng thì mắt cô sáng rực: "Đại ca, tôi tới thế giới tiểu thuyết, chẳng biết gì về nó thì thôi, nhưng nhỡ đâu thứ tốt bị người ta nhìn thấy..."
"Chưa hết tuổi thọ mà đã bị người ta giết thì phải làm sao đây?"
Cô vừa nói còn vừa kéo ống tay áo đen sì của sứ giả câu hồn.
Sứ giả câu hồn theo ánh mắt nóng rực của cô nhìn về không gian tùy thân hình vuông cấp bậc thấp nhất rộng có năm mét vuông kia, thứ này chỉ có thể để đồ chứ không thể gieo trồng.
Chỉ là một rương lớn đựng đồ có thể tàng hình bên người, không tốn nhiều công đức.
Sứ giả câu hồn nghĩ mình đã mất từng ấy công đức rồi, thêm chút ít này cũng chẳng sao.
Thế là hắn lại cắn răng quẹt thẻ, rồi ném không gian này vào linh hồn Kiều Thanh Đại.
Kiều Thanh Đại cười toe toét: "Cảm ơn đại ca!"
Dứt lời, cô chỉ vào bản thân mình trông có vẻ giàu có, định đi thế giới đó.
Ai ngờ chờ cô nhận xong bàn tay vàng, trên giao diện chỉ còn lại bản thân trông có vẻ ốm yếu mà lại nghèo khó.
"Đại ca, sao chỉ còn lại mỗi một thế giới thế này?"
Sứ giả câu hồn tức giận đáp:
"Quy tắc của thế giới kia gần như hoàn chỉnh, đương nhiên không thể mang bàn tay vàng tới đó rồi! Cô có bàn tay vàng, nên chỉ có thể đi thời đại có vẻ lạc hậu này thôi."
Kiều Thanh Đại cắn răng: "Không sao!"
Có bàn tay vàng, chí ít không lo chuyện ăn mặc.
"Vậy tôi đi thế giới này!"
Cô muốn đi tới thế giới kia chỉ vì trông quần áo của "chính mình" ở nơi đó có vẻ đẹp hơn, tuy là tình cảnh có vẻ không ổn lắm, nhưng chí ít còn có tiền!
Nhưng nếu không có bàn tay vàng, tình cảnh lại không ổn thì cô lấy gì đấu với người ta chứ?
Sứ giả câu hồn thấy cô đưa ra quyết định, bèn vung tay chụp Kiều Thanh Đại vào trong gương luôn, lười nói thêm với cô.
Hôm nay hắn mất một lượng công đức lớn, móc sạch vốn liếng cưới vợ rồi, nào còn tâm tư nghe Kiều Thanh Đại lải nhải linh tinh.
Vả lại hắn còn chưa giải quyết kẻ đáng chết kia kìa!
Sau khi giải quyết cô nàng phiền toái Kiều Thanh Đại, sứ giả câu hồn lập tức ẩn mình vào trong bóng đêm.
Có một bàn tay vàng tốt hơn chút thì cũng không đến mức giẫm vào vết xe đổ...
Thấy Kiều Thanh Đại gật đầu, sứ giả câu hồn sảng khoái vỗ bàn tay vàng lên linh hồn Kiều Thanh Đại:
"Thứ này sẽ đi theo cô cho tới khi chết. Chờ cô trở về đầu thai, tôi sẽ thu hồi nó."
Kiều Thanh Đại gật đầu, quét mắt nhìn cửa hàng bàn tay vàng mà sứ giả câu hồn bày ra.
Thấy không gian mấy mét vuông phía dưới cùng thì mắt cô sáng rực: "Đại ca, tôi tới thế giới tiểu thuyết, chẳng biết gì về nó thì thôi, nhưng nhỡ đâu thứ tốt bị người ta nhìn thấy..."
"Chưa hết tuổi thọ mà đã bị người ta giết thì phải làm sao đây?"
Cô vừa nói còn vừa kéo ống tay áo đen sì của sứ giả câu hồn.
Sứ giả câu hồn theo ánh mắt nóng rực của cô nhìn về không gian tùy thân hình vuông cấp bậc thấp nhất rộng có năm mét vuông kia, thứ này chỉ có thể để đồ chứ không thể gieo trồng.
Chỉ là một rương lớn đựng đồ có thể tàng hình bên người, không tốn nhiều công đức.
Sứ giả câu hồn nghĩ mình đã mất từng ấy công đức rồi, thêm chút ít này cũng chẳng sao.
Thế là hắn lại cắn răng quẹt thẻ, rồi ném không gian này vào linh hồn Kiều Thanh Đại.
Kiều Thanh Đại cười toe toét: "Cảm ơn đại ca!"
Dứt lời, cô chỉ vào bản thân mình trông có vẻ giàu có, định đi thế giới đó.
Ai ngờ chờ cô nhận xong bàn tay vàng, trên giao diện chỉ còn lại bản thân trông có vẻ ốm yếu mà lại nghèo khó.
"Đại ca, sao chỉ còn lại mỗi một thế giới thế này?"
Sứ giả câu hồn tức giận đáp:
"Quy tắc của thế giới kia gần như hoàn chỉnh, đương nhiên không thể mang bàn tay vàng tới đó rồi! Cô có bàn tay vàng, nên chỉ có thể đi thời đại có vẻ lạc hậu này thôi."
Kiều Thanh Đại cắn răng: "Không sao!"
Có bàn tay vàng, chí ít không lo chuyện ăn mặc.
"Vậy tôi đi thế giới này!"
Cô muốn đi tới thế giới kia chỉ vì trông quần áo của "chính mình" ở nơi đó có vẻ đẹp hơn, tuy là tình cảnh có vẻ không ổn lắm, nhưng chí ít còn có tiền!
Nhưng nếu không có bàn tay vàng, tình cảnh lại không ổn thì cô lấy gì đấu với người ta chứ?
Sứ giả câu hồn thấy cô đưa ra quyết định, bèn vung tay chụp Kiều Thanh Đại vào trong gương luôn, lười nói thêm với cô.
Hôm nay hắn mất một lượng công đức lớn, móc sạch vốn liếng cưới vợ rồi, nào còn tâm tư nghe Kiều Thanh Đại lải nhải linh tinh.
Vả lại hắn còn chưa giải quyết kẻ đáng chết kia kìa!
Sau khi giải quyết cô nàng phiền toái Kiều Thanh Đại, sứ giả câu hồn lập tức ẩn mình vào trong bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.