[Tn70] Sau Khi Tố Cáo Cha Dượng, Nữ Phụ Yếu Ớt Toàn Thắng
Chương 1: Vật Nặng Từ Trên Trời Giáng Xuống
Phong Linh lI
22/08/2023
Trên đường phố náo nhiệt phồn hoa, người qua lại nhiều như mắc cửi, làm con phố trông có vẻ chật chội hẳn.
Cô gái đi ngược dòng người tới cầu thang tòa nhà cao tầng nghỉ ngơi thì lại suy sụp ra mặt.
Kiều Thanh Đại vừa giải phóng khỏi việc tăng ca, tay còn cầm một cốc trà sữa mát lạnh trị giá bảy tệ.
Loại nhân viên văn phòng vất vả như cô chỉ có thể uống loại trà sữa rẻ nhất, cũng may là mùi vị không tệ.
Bảy năm đi làm, cô làm thứ việc nặng nhọc vất vả nhất, nhưng lại không hề thấy mệt mỏi chút nào.
Chỉ cần nghĩ tới khoản tiền gửi ngân hàng đang tăng lên hàng ngày, còn cả khoản tiền mua nhà ở sơn thôn nhỏ xa xôi, cô lại ngập tràn động lực.
Kiều Thanh Đại nhấp một hớp trà sữa mát lạnh, cảm thấy sự mệt mỏi trên người đã vơi bớt.
Đương lúc cô đang chậm rãi đứng dậy định rời khỏi chỗ này, người phía trước cô đột nhiên ngửa đầu rồi thét lên.
Kiều Thanh Đại có chút nghi ngờ nghiêng đầu, nhưng một giây sau một vật nặng từ trên trời giáng xuống đập lên người cô.
Đầu Kiều Thanh Đại chấn động, cô ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, cô thấy trên hông mình quấn một dây xích to, những bông hoa màu đỏ rực bên đường đang đung đưa theo gió, trông chúng kiều diễm đẹp đẽ tới mức kỳ dị.
Đằng xa là sương mù màu xám ngập tràn, che phủ phố núi chỉ còn lại cái bóng mơ hồ.
Gió lạnh thổi tới, Kiều Thanh Đại theo bản năng ôm chặt hai tay, muốn guồng chân nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng vừa cúi đầu thì cô lập tức phát hiện nửa người dưới của mình như ẩn như hiện, ngay cả tay cũng trở nên trong suốt.
Kiều Thanh Đại kinh hãi tới mức đầu óc đang mịt mờ bỗng thanh tỉnh hẳn, đôi mắt trợn tròn.
Cô... chết rồi ư?
Sau bảy năm vất vả làm việc điên đảo ngày đêm, cuối cùng kiếm đủ tiền về thôn mua đất xây nhà, bắt đầu cuộc sống dưỡng lao, thì cô lại ngỏm củ tỏi...
Chưa kịp tiêu một đồng nào trong khoản tiền tiết kiệm vất vả mới kiếm được, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống mình hằng ao ước...
Rõ ràng cô đã chọn vé xe rồi, viết cả đơn xin nghỉ việc rồi.
Rõ ràng cuộc sống mà cô hằng ao ước đang ở ngay phía trước...
Rốt cuộc tại sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Kiều Thanh Đại chợt nhớ tới cơn đau trước khi bất tỉnh, còn nghĩ tới vị trí cô ngồi chính là ở dưới bóng râm của tòa nhà cao tầng.
Là tên thất đức nào ném đồ từ trên nhà cao tầng xuống??
Không biết làm vậy là sẽ đập phải người đi đường vô tội ư, ví dụ như cô chẳng hạn?
Nghĩ tới khoản tiền mình vất vả làm việc ngày đêm, cố gắng cày cuốc rồi gửi vào ngân hàng, giờ không biết hời cho tên khốn nào.
Kiều Thanh Đại hận tới mức đôi mắt đỏ ngầu, dường như sắp mất lý trí.
Cô gái đi ngược dòng người tới cầu thang tòa nhà cao tầng nghỉ ngơi thì lại suy sụp ra mặt.
Kiều Thanh Đại vừa giải phóng khỏi việc tăng ca, tay còn cầm một cốc trà sữa mát lạnh trị giá bảy tệ.
Loại nhân viên văn phòng vất vả như cô chỉ có thể uống loại trà sữa rẻ nhất, cũng may là mùi vị không tệ.
Bảy năm đi làm, cô làm thứ việc nặng nhọc vất vả nhất, nhưng lại không hề thấy mệt mỏi chút nào.
Chỉ cần nghĩ tới khoản tiền gửi ngân hàng đang tăng lên hàng ngày, còn cả khoản tiền mua nhà ở sơn thôn nhỏ xa xôi, cô lại ngập tràn động lực.
Kiều Thanh Đại nhấp một hớp trà sữa mát lạnh, cảm thấy sự mệt mỏi trên người đã vơi bớt.
Đương lúc cô đang chậm rãi đứng dậy định rời khỏi chỗ này, người phía trước cô đột nhiên ngửa đầu rồi thét lên.
Kiều Thanh Đại có chút nghi ngờ nghiêng đầu, nhưng một giây sau một vật nặng từ trên trời giáng xuống đập lên người cô.
Đầu Kiều Thanh Đại chấn động, cô ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, cô thấy trên hông mình quấn một dây xích to, những bông hoa màu đỏ rực bên đường đang đung đưa theo gió, trông chúng kiều diễm đẹp đẽ tới mức kỳ dị.
Đằng xa là sương mù màu xám ngập tràn, che phủ phố núi chỉ còn lại cái bóng mơ hồ.
Gió lạnh thổi tới, Kiều Thanh Đại theo bản năng ôm chặt hai tay, muốn guồng chân nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng vừa cúi đầu thì cô lập tức phát hiện nửa người dưới của mình như ẩn như hiện, ngay cả tay cũng trở nên trong suốt.
Kiều Thanh Đại kinh hãi tới mức đầu óc đang mịt mờ bỗng thanh tỉnh hẳn, đôi mắt trợn tròn.
Cô... chết rồi ư?
Sau bảy năm vất vả làm việc điên đảo ngày đêm, cuối cùng kiếm đủ tiền về thôn mua đất xây nhà, bắt đầu cuộc sống dưỡng lao, thì cô lại ngỏm củ tỏi...
Chưa kịp tiêu một đồng nào trong khoản tiền tiết kiệm vất vả mới kiếm được, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống mình hằng ao ước...
Rõ ràng cô đã chọn vé xe rồi, viết cả đơn xin nghỉ việc rồi.
Rõ ràng cuộc sống mà cô hằng ao ước đang ở ngay phía trước...
Rốt cuộc tại sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Kiều Thanh Đại chợt nhớ tới cơn đau trước khi bất tỉnh, còn nghĩ tới vị trí cô ngồi chính là ở dưới bóng râm của tòa nhà cao tầng.
Là tên thất đức nào ném đồ từ trên nhà cao tầng xuống??
Không biết làm vậy là sẽ đập phải người đi đường vô tội ư, ví dụ như cô chẳng hạn?
Nghĩ tới khoản tiền mình vất vả làm việc ngày đêm, cố gắng cày cuốc rồi gửi vào ngân hàng, giờ không biết hời cho tên khốn nào.
Kiều Thanh Đại hận tới mức đôi mắt đỏ ngầu, dường như sắp mất lý trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.