[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 16:
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
12/02/2024
Nghĩ đến chuyện con trai cả của mình khen ngợi kẻ đê tiện Triệu Hương Mai sinh ra đê tiện con với khuôn mặt đỏ bừng, mụ ta căm hận đến mức chịu không được.
“Bà lặp lại lần nữa!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tiền Hồng Anh sợ tới mức giật mình một cái. Mụ ta cứng đờ quay đầu lại.
Ở bên này, thấy bọn họ đi tới, Trần Thanh Di lấy trứng gà từ trong sọt ra.
“Mẹ, anh cả, anh ba, mau ăn đi.”
Cô lại lấy một cái khăn mặt ướt ra cho bọn họ lau tay.
Trần Thanh Phong không hỏi nhiều, cậu bé chỉ lo lau tay, cầm một quả trứng gà lên, dùng tay nhẹ nhàng nắm chặt rồi lột vỏ trứng gà.
Cậu bé cắn một cái hết nửa quả trứng.
Triệu Hương Mai cũng không hỏi gì, đứa con gái của mình có tính cách gì bà còn có thể không biết hay sao!
Bà khen một câu: “Con gái ngoan.”
Trần Thanh Di ngẩng đầu nói: “Mẹ ăn thêm dưa leo để giải khát đi.”
Chỉ có Trần Thanh Tùng hỏi vẻ mặt thành thật: “Tiểu Di, em lấy trứng gà ở đâu ra vậy, còn nhiều như vậy nữa chứ?”
Nhưng cậu cũng không trì hoãn việc ăn uống, Trần Thanh Di tươi cười, cô biết cả nhà đều thích ăn trứng gà.
“Trứng của nhà mình đó, em nấu, có ngon không?”
“Ngon, vậy em ăn chưa?”
“Ăn đi!” Trần Thanh Tùng đặc biệt giỏi ở điểm này. Tuy rằng cậu chất phác nhưng cũng không kéo chân sau của ai cả. Cậu biết rất rõ ai mới là người nhà của mình và cũng rất thương em trai và em gái của mình.
Nét mặt của Triệu Hương Mai trìu mến, bốn đứa con của bà đều rất tốt.
“Haizz, sao anh hai của con còn chưa tới đây nữa, chẳng lẽ nó không nghe thấy sao?”
Triệu Hương Mai cắn một miếng dưa leo, sảng khoái hơn không ít. Bà ngẩng đầu lên tìm đứa con thứ hai, nhưng những ngọn ngô chĩa cao lên trời nên cái gì bà cũng không nhìn thấy.
Trần Thanh Phong nuốt xong quả trứng gà thứ hai và uống một hớp nước lớn.
Cậu bé lắc đầu nói: “Không thể nào, lúc con đi ngang qua mương của anh hai, con ta còn gọi anh ấy và anh ấy còn lên tiếng trả lời nữa mà.”
"Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?”
Triệu Hương Mai đứng lên, chuẩn bị đi qua đó tìm xem.
Lúc này, thím Vân là một trong ba người nhiều chuyện nhất đại đội chạy tới với vẻ mặt hưng phấn, nói: “Mấy người còn ở đây nghỉ ngơi nữa sao? Không lại đằng kia xem kịch vui kìa! Nghe nói đánh nhau chảy cả máu, đầu cũng vỡ ra rồi.”
Nói xong, bà ta chạy đi nhanh như chớp.
Bốn người nhà họ Trần nhìn lẫn nhau, đánh nhau chảy máu, đánh nhau tàn nhẫn như vậy, thế mà bà ta còn có thể hưng phấn như vậy sao?
Cả nhà bọn họ tay chân lanh lẹ bỏ đồ đạc vào trong sọt, rồi cũng nhanh chóng chạy như điên đến hiện trường ẩu đả.
Trần Thanh Phong là người chạy nhanh nhất.
“Đồ ngốc, dừng tay!”
Đám người Trần Thanh Di vừa mới nhìn thấy vòng tròn người đang vây xem, bọn họ liền nghe được tiếng gào to đầy giận dữ của Trần Thanh Phong.
“Hỏng rồi!”
Bọn họ đều cho rằng người đang đánh nhau chắc chắn là Trần Thanh Bách.
Tùy ý ném cái sọt sang bên cạnh, Triệu Hương Mai, Trần Thanh Tùng và Trần Thanh Di vội vàng lao vào trong vòng tròn người.
Ôi chao, e rằng những người đang làm việc ở xung quanh đều tới đây cả rồi.
“Nhịn một chút.”
Trần Thanh Di hô to: “Đừng để tôi vô tình bị thương và dính một người đầy máu!”
Cô vừa hét lên một tiếng, mọi người vội vàng tránh ra, xem kịch vui thì có thể, bị thương ngoài ý muốn cũng không đáng.
Không thấy đều đánh nhau đến đỏ cả mắt à.
Ngay cả đứa con gái yếu đuối mong manh nhất trong nhà họ Trần cũng phải xắn tay áo lên sao!
“Bà lặp lại lần nữa!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tiền Hồng Anh sợ tới mức giật mình một cái. Mụ ta cứng đờ quay đầu lại.
Ở bên này, thấy bọn họ đi tới, Trần Thanh Di lấy trứng gà từ trong sọt ra.
“Mẹ, anh cả, anh ba, mau ăn đi.”
Cô lại lấy một cái khăn mặt ướt ra cho bọn họ lau tay.
Trần Thanh Phong không hỏi nhiều, cậu bé chỉ lo lau tay, cầm một quả trứng gà lên, dùng tay nhẹ nhàng nắm chặt rồi lột vỏ trứng gà.
Cậu bé cắn một cái hết nửa quả trứng.
Triệu Hương Mai cũng không hỏi gì, đứa con gái của mình có tính cách gì bà còn có thể không biết hay sao!
Bà khen một câu: “Con gái ngoan.”
Trần Thanh Di ngẩng đầu nói: “Mẹ ăn thêm dưa leo để giải khát đi.”
Chỉ có Trần Thanh Tùng hỏi vẻ mặt thành thật: “Tiểu Di, em lấy trứng gà ở đâu ra vậy, còn nhiều như vậy nữa chứ?”
Nhưng cậu cũng không trì hoãn việc ăn uống, Trần Thanh Di tươi cười, cô biết cả nhà đều thích ăn trứng gà.
“Trứng của nhà mình đó, em nấu, có ngon không?”
“Ngon, vậy em ăn chưa?”
“Ăn đi!” Trần Thanh Tùng đặc biệt giỏi ở điểm này. Tuy rằng cậu chất phác nhưng cũng không kéo chân sau của ai cả. Cậu biết rất rõ ai mới là người nhà của mình và cũng rất thương em trai và em gái của mình.
Nét mặt của Triệu Hương Mai trìu mến, bốn đứa con của bà đều rất tốt.
“Haizz, sao anh hai của con còn chưa tới đây nữa, chẳng lẽ nó không nghe thấy sao?”
Triệu Hương Mai cắn một miếng dưa leo, sảng khoái hơn không ít. Bà ngẩng đầu lên tìm đứa con thứ hai, nhưng những ngọn ngô chĩa cao lên trời nên cái gì bà cũng không nhìn thấy.
Trần Thanh Phong nuốt xong quả trứng gà thứ hai và uống một hớp nước lớn.
Cậu bé lắc đầu nói: “Không thể nào, lúc con đi ngang qua mương của anh hai, con ta còn gọi anh ấy và anh ấy còn lên tiếng trả lời nữa mà.”
"Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?”
Triệu Hương Mai đứng lên, chuẩn bị đi qua đó tìm xem.
Lúc này, thím Vân là một trong ba người nhiều chuyện nhất đại đội chạy tới với vẻ mặt hưng phấn, nói: “Mấy người còn ở đây nghỉ ngơi nữa sao? Không lại đằng kia xem kịch vui kìa! Nghe nói đánh nhau chảy cả máu, đầu cũng vỡ ra rồi.”
Nói xong, bà ta chạy đi nhanh như chớp.
Bốn người nhà họ Trần nhìn lẫn nhau, đánh nhau chảy máu, đánh nhau tàn nhẫn như vậy, thế mà bà ta còn có thể hưng phấn như vậy sao?
Cả nhà bọn họ tay chân lanh lẹ bỏ đồ đạc vào trong sọt, rồi cũng nhanh chóng chạy như điên đến hiện trường ẩu đả.
Trần Thanh Phong là người chạy nhanh nhất.
“Đồ ngốc, dừng tay!”
Đám người Trần Thanh Di vừa mới nhìn thấy vòng tròn người đang vây xem, bọn họ liền nghe được tiếng gào to đầy giận dữ của Trần Thanh Phong.
“Hỏng rồi!”
Bọn họ đều cho rằng người đang đánh nhau chắc chắn là Trần Thanh Bách.
Tùy ý ném cái sọt sang bên cạnh, Triệu Hương Mai, Trần Thanh Tùng và Trần Thanh Di vội vàng lao vào trong vòng tròn người.
Ôi chao, e rằng những người đang làm việc ở xung quanh đều tới đây cả rồi.
“Nhịn một chút.”
Trần Thanh Di hô to: “Đừng để tôi vô tình bị thương và dính một người đầy máu!”
Cô vừa hét lên một tiếng, mọi người vội vàng tránh ra, xem kịch vui thì có thể, bị thương ngoài ý muốn cũng không đáng.
Không thấy đều đánh nhau đến đỏ cả mắt à.
Ngay cả đứa con gái yếu đuối mong manh nhất trong nhà họ Trần cũng phải xắn tay áo lên sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.