[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 25:
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
12/02/2024
"Ăn ăn ăn, ăn phân chó ấy, cái gì con cũng muốn ăn, con không sợ ăn thối ruột sao. Con xứng đáng được ăn thịt sao? Muốn ăn thịt, con có năng lực thì cũng té xỉu rồi nói sau, con khỉ tham ăn."
Bà cụ Trần lập tức bùng nổ, bà ta thóa mạ con dâu trưởng một hồi, sau đó cảnh cáo nhìn những người khác.
"Mọi người đều coi những lời lúc trưa tôi nói là nói xạo đúng không? Muốn ăn thịt, không có đâu! Chỉ có cháo và bánh bột ngô thôi, không muốn ăn thì cút đi."
Bà ta nhớ lại bản thân vừa lượn lờ vài vòng trước mặt con nhóc thối Trần Thanh Di, nhưng con nhóc chết tiệt kia lại vẫn ăn thịt một mình, làm bộ như không phát hiện bà ta.
Bà ta chưa từ bỏ ý định, hỏi thử thịt có thơm không, ám chỉ rõ ràng như vậy, nhưng con nhóc đó chỉ đáp là có thơm, sau đó lại cúi đầu gặm thịt, không tỏ vẻ gì.
Quả thật là không nể tình thân, là một con sói kiêu ngạo.
Bà ta mất hết mặt mũi, càng nghĩ càng giận, trở về phòng phía đông đóng sập cửa.
Thạch Lan Hoa bị mắng máu chảy đầy đầu, cả người ngây ngốc, vẻ mặt cứng ngắc, bà ta cũng là người sắp làm mẹ chồng, thế nhưng còn bị mắng là con khỉ tham ăn.
Da mặt bà ta dày, không có nghĩa không có thể diện, bà ta tức giận, cũng về phòng đóng sập cửa.
Những người khác không dám nhắc đến thịt, đều ngoan ngoãn như chim cút.
Phòng phía Tây, Trần Thanh Di để một bát đầy thịt lên giường đất, còn kèm theo đũa.
"Mẹ, anh cả, anh hai, anh ba, mọi người mau ăn đi. Con đã nếm thử, cũng ăn no rồi."
Vì để gia tăng độ tin cậy, cô còn vỗ vỗ bụng.
"Mẹ không ăn, con ăn no rồi thì để ngày mai ăn." Một con gà không nhiều, bà làm mẹ sao có thể ăn được.
"Mẹ, hôm nay nóng như vậy, đồ ăn không để được, nếu mọi người không ăn, để sáng mai chắc chắn sẽ thiu mất."
Trần Thanh Di gắp một miếng bắp đùi, cô cố chấp giơ lên, Triệu Hương Mai không lay chuyển được nên đành phải ăn.
Trần Thanh Di lại gắp thịt cho cả ba anh trai, ai không ăn là không được.
"Con hầm có ngon không?"
"Ngon!" Triệu Hương Mai gật đầu, tay nghề của con gái bà tốt hơn bà rất nhiều.
Trần Thanh Tùng cũng không nhịn được thả rắm cầu vồng.
Mấy người bọn họ vẫn ở phòng phía Tây không ra ngoài, không cần đoán cũng biết là đang ăn thịt, bà cụ Trần ở phòng phía đông than thở là sói ăn mảnh, sói mắt trắng, vân vân.
Giọng cũng không đè thấp, ngược lại bà ta cố ý lớn tiếng.
Mấy mẹ con bọn họ hoàn toàn không quan tâm.
Xem bà cụ có cáng đáng được mặt mũi không.
Trần Thanh Di cũng không quen với kiểu quái gở này.
Cô đi vào phòng bếp lấy một cái bát, gắp một miếng cổ gái, một miếng phao câu, cô nghĩ nghĩ lại gắp thêm hai miếng ức gà nhỏ.
Sau đó cô múc khoai tây vào, nhìn qua cũng là một bát đầy ắp.
"Anh ba, anh mang bát thịt này cho ông nội, nhớ kỹ, nói rõ ràng, chỉ cho ông nội. Còn có nhớ lấy khẩu phần lương thực của chúng ta về."
Không lấy thì hời cho người khác.
"Em gái, em thật là xấu!"
Trần Thanh Phong dơ ngón cái, cậu ấy duỗi tay nhận lấy cái bát: "Cho thêm cái chân gà."
Có vẻ nhiều!
Trần Thanh Di nghĩ cũng đúng, chân gà cũng không có thịt, không dễ gặm: "Cho ông nội cả hai cái."
Thật ra ông nội không đối xử tốt với bọn họ, nhưng ông cụ đối xử với người khác cũng vậy, không bất công, mặc kệ mọi chuyện.
Quan trọng là muốn chọc tức bà nội cô.
Ông cụ vừa nghe thịt là cho một mình mình, hai mắt ông ấy sáng lên, mừng rỡ, duỗi tay nhận lấy.
Ông ấy để trước mặt mình, hai tay che chở, không cho bất cứ ai.
Ông cụ vui vẻ ăn hai miếng thịt trước, ăn vào trong bụng là an toàn nhất, không ai có thể tranh được.
Sau đó chậm rãi gặm xương.
Trần Thanh Thụ đỏ mắt: "Ông nội, ăn ngon không ạ?"
"Thịt có thể không ngon sao?"
Ông cụ Trần ăn dính đầy mỡ ở miệng: "Khoai tây cũng thơm."
Ực!
Là tiếng nuốt nước miếng, ông cụ Trần không thèm ngẩng đầu lên, mặc kệ là ai.
Bà cụ Trần lập tức bùng nổ, bà ta thóa mạ con dâu trưởng một hồi, sau đó cảnh cáo nhìn những người khác.
"Mọi người đều coi những lời lúc trưa tôi nói là nói xạo đúng không? Muốn ăn thịt, không có đâu! Chỉ có cháo và bánh bột ngô thôi, không muốn ăn thì cút đi."
Bà ta nhớ lại bản thân vừa lượn lờ vài vòng trước mặt con nhóc thối Trần Thanh Di, nhưng con nhóc chết tiệt kia lại vẫn ăn thịt một mình, làm bộ như không phát hiện bà ta.
Bà ta chưa từ bỏ ý định, hỏi thử thịt có thơm không, ám chỉ rõ ràng như vậy, nhưng con nhóc đó chỉ đáp là có thơm, sau đó lại cúi đầu gặm thịt, không tỏ vẻ gì.
Quả thật là không nể tình thân, là một con sói kiêu ngạo.
Bà ta mất hết mặt mũi, càng nghĩ càng giận, trở về phòng phía đông đóng sập cửa.
Thạch Lan Hoa bị mắng máu chảy đầy đầu, cả người ngây ngốc, vẻ mặt cứng ngắc, bà ta cũng là người sắp làm mẹ chồng, thế nhưng còn bị mắng là con khỉ tham ăn.
Da mặt bà ta dày, không có nghĩa không có thể diện, bà ta tức giận, cũng về phòng đóng sập cửa.
Những người khác không dám nhắc đến thịt, đều ngoan ngoãn như chim cút.
Phòng phía Tây, Trần Thanh Di để một bát đầy thịt lên giường đất, còn kèm theo đũa.
"Mẹ, anh cả, anh hai, anh ba, mọi người mau ăn đi. Con đã nếm thử, cũng ăn no rồi."
Vì để gia tăng độ tin cậy, cô còn vỗ vỗ bụng.
"Mẹ không ăn, con ăn no rồi thì để ngày mai ăn." Một con gà không nhiều, bà làm mẹ sao có thể ăn được.
"Mẹ, hôm nay nóng như vậy, đồ ăn không để được, nếu mọi người không ăn, để sáng mai chắc chắn sẽ thiu mất."
Trần Thanh Di gắp một miếng bắp đùi, cô cố chấp giơ lên, Triệu Hương Mai không lay chuyển được nên đành phải ăn.
Trần Thanh Di lại gắp thịt cho cả ba anh trai, ai không ăn là không được.
"Con hầm có ngon không?"
"Ngon!" Triệu Hương Mai gật đầu, tay nghề của con gái bà tốt hơn bà rất nhiều.
Trần Thanh Tùng cũng không nhịn được thả rắm cầu vồng.
Mấy người bọn họ vẫn ở phòng phía Tây không ra ngoài, không cần đoán cũng biết là đang ăn thịt, bà cụ Trần ở phòng phía đông than thở là sói ăn mảnh, sói mắt trắng, vân vân.
Giọng cũng không đè thấp, ngược lại bà ta cố ý lớn tiếng.
Mấy mẹ con bọn họ hoàn toàn không quan tâm.
Xem bà cụ có cáng đáng được mặt mũi không.
Trần Thanh Di cũng không quen với kiểu quái gở này.
Cô đi vào phòng bếp lấy một cái bát, gắp một miếng cổ gái, một miếng phao câu, cô nghĩ nghĩ lại gắp thêm hai miếng ức gà nhỏ.
Sau đó cô múc khoai tây vào, nhìn qua cũng là một bát đầy ắp.
"Anh ba, anh mang bát thịt này cho ông nội, nhớ kỹ, nói rõ ràng, chỉ cho ông nội. Còn có nhớ lấy khẩu phần lương thực của chúng ta về."
Không lấy thì hời cho người khác.
"Em gái, em thật là xấu!"
Trần Thanh Phong dơ ngón cái, cậu ấy duỗi tay nhận lấy cái bát: "Cho thêm cái chân gà."
Có vẻ nhiều!
Trần Thanh Di nghĩ cũng đúng, chân gà cũng không có thịt, không dễ gặm: "Cho ông nội cả hai cái."
Thật ra ông nội không đối xử tốt với bọn họ, nhưng ông cụ đối xử với người khác cũng vậy, không bất công, mặc kệ mọi chuyện.
Quan trọng là muốn chọc tức bà nội cô.
Ông cụ vừa nghe thịt là cho một mình mình, hai mắt ông ấy sáng lên, mừng rỡ, duỗi tay nhận lấy.
Ông ấy để trước mặt mình, hai tay che chở, không cho bất cứ ai.
Ông cụ vui vẻ ăn hai miếng thịt trước, ăn vào trong bụng là an toàn nhất, không ai có thể tranh được.
Sau đó chậm rãi gặm xương.
Trần Thanh Thụ đỏ mắt: "Ông nội, ăn ngon không ạ?"
"Thịt có thể không ngon sao?"
Ông cụ Trần ăn dính đầy mỡ ở miệng: "Khoai tây cũng thơm."
Ực!
Là tiếng nuốt nước miếng, ông cụ Trần không thèm ngẩng đầu lên, mặc kệ là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.