[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên

Chương 30:

Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y

12/02/2024

Hai người không nói gì nữa, Trần Trường Hải đặt xe đạp lên thanh cửa sổ, rồi đi vào phòng phía đông. 

Trần Thắng Nam nghe thấy tiếng động, cúi mặt từ trong nhà đi ra: “Thế nào, chị đã nói rồi mà, lại đi tay không. Mẹ chị luôn nói chú là công nhân, có thể được thơm lây, nên bảo chúng ta tâng bốc! Nhưng em xem, có thể thơm lây được sao? Cứt chó ấy!”

Lại tíu ta tíu tít lầm bầm kể chuyện lần trước đến nhà Trần Trường Hải, mà chú thím đều làm lơ. 

“Thím không muốn giới thiệu đối tượng cho chị, một mực từ chối.” 

Trần Thanh Di: Chuyện này cũng kể với cô sao? 

Mới vừa mở miệng định làm em gái tri kỷ, chợt nghe phòng phía đông truyền đến một tiếng rống: “Cái gì? Không có? Một cái cũng không có sao?” 

Nói với vẻ không dám tin: “… Sau này cũng không có? Dựa vào cái gì? Ai quyết định chứ?” 

Vài giây sau, không biết bà cụ Trần nói như thế nào, mà Trần Trường Hải mạnh mẽ chạy ra.

Cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Trần Thanh Di, ánh mắt đầy bức bách. 

Làm người ta chán ghét. 

Trần Thanh Di cười nhạo trong lòng.

Địch bất động thì ta bất động, xem ai thắng ai thua: “Chị cả, giúp em phơi quần áo lên đi.” 

“Ờ, ờ…” Trần Thắng Nam ngơ ngác làm theo, cô ta có chút không kịp phản ứng.

Luôn cảm thấy không khí không đúng.



Trần Trường Hải hít sâu, không khỏi mím môi một cái: “Tiểu Di, cháu nấu hết trứng gà, là vì có ý kiến với chú sao?” 

“Có chứ!”

Trần Trường Hải: … !!!

Trần Thanh Di thành thật vắt bộ quần áo cuối cùng, phơi lên sào phơi đồ, rồi cười nói: “Nếu cháu thật sự có ý kiến thì kỳ lạ lắm sao? Chú hỏi xem người khác có hay không?” 

Trần. Người khác. Thắng Nam cũng không nhịn được nữa, biết chú đang nói đến trứng gà, có cùng chung mối thù nên nói: “Cháu cũng có ý kiến, cả nhà cháu đều có ý kiến!” Dù sao cô ta cũng cảm thấy không cần đến chú, nên không sợ đắc tội. 

Đi theo Tiểu Di mới có trứng gà ăn: “Đều là người làm công ăn lương, một tháng chú hai gửi về nhà bốn mươi đồng. Chú à, còn chú thì sao? Chú chưa từng cho một xu nào cả.” 

Trần Thanh Di vỗ tay, cô đã nói giữ chị Thắng Nam lại là có tác dụng lớn mà. 

Trần Thắng Nam được cổ vũ, càng thêm hăng hái, giọng nói siêu to: “Đúng, chú hai cho nhiều, là bởi vì phải nuôi các con như Tiểu Di đây. Nhưng bọn họ có thể tiêu nhiều như vậy sao? Dù sao mẹ cháu cũng nói nhà chúng cháu đi theo được hời!” 

Trần Trường Hải, bà cụ Trần: ... Đúng là hiếu thảo quá lố. 

Khóe miệng Trần Thanh Di cong lên, nhịn cười nhưng vẻ mặt lại đầy tức tối: “Hai năm nay mẹ cháu, anh cả cháu lẫn anh hai cháu đều kiếm được không ít công điểm! Ngay cả anh ba được trường học cho nghỉ, cũng đi kiếm công điểm! Nhà chúng cháu không có chiếm hời của mọi người.” 

Trần Trường Hải giải thích: “Tiền lương của chú không cao bằng cha cháu!” 

Trần Thắng Nam hết sức không phục, lập tức chen vào: “Lừa gạt ai vậy Không có bốn mươi đồng, vậy một tháng chú cũng phải có hai ba đồng đúng chứ? Được rồi, cho dù chú muốn nuôi gia đình mà không cho được, nhưng chú cũng không thể tay không trở về, rồi lại mang bao lớn bao nhỏ đi chứ? 

“Nếu chú lấy chút thức ăn, cà tím, đậu đũa hay khoai tây gì đó, sẽ chẳng ai có ý kiến cả. Nhưng nhiều lần chú không lấy trứng thì là lấy lương thực, chú đúng là không có ngốc. Vậy chúng cháu có còn cái để ăn nữa không đây?” 

“Cháu, chú là chú của cháu, mà cháu nói chuyện với chú như vậy.” Trần Trường Hải muốn điên rồi.

Trần Thắng Nam không quan tâm, hừ một tiếng, cảm giác miệng khô lưỡi khô, vào nhà uống nửa vại nước.



Cô ta không nói được thì Trần Thanh Di lên: “Chú à, cháu nhớ không lầm, chỉ riêng trứng gà chú đã lấy mười lăm lần.”

“Chúng ta là người một nhà, cháu cũng không tính nhiều cho chú, xem như bốn mươi đồng đi.” 

“Tiền này còn chưa tính tiền lương thực đâu!” 

Sắc mặt Trần Trường Hải càng khó coi, con nhóc thối tha này nhớ thật rõ.

“Chú, chú xem số tiền này... Có phải nên đưa ra không.”

Trần Thanh Di trực tiếp đòi tiền.

Ánh mắt của Trần Thắng Nam sáng ngời, đưa tay theo: “Trả tiền!” 

Sắc mặt của Trần Trường Hải hết xanh rồi trắng, hết trắng rồi đỏ: “Hai người... Hai người thật quá đáng!” 

“Chúng ta là người một nhà, có cần phải tính toán rõ ràng như vậy không?” 

“Vậy ngày mai cháu đi công xã, đến nhà chú ở hai tháng, có được không?”

Nhìn Trần Trường Hải không chịu bỏ tiền, chỉ nhận chứ không muốn chi, nên Trần Thanh Di cười hì hì: “Chú à, sức ăn của cháu rất nhỏ.” 

“Sao chú không nói lời nào?” 

“Chú không muốn sao?”

“Đừng nói là chú sợ thím sẽ không vui nhé?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook