[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 7:
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
11/02/2024
Hốc mắt của Trần Thanh Liễu hồng hồng, cô ấy ủy khuất cúi đầu xuống.
Trần Thanh Di trông thấy được ánh mắt căm hận của cô ấy trong lúc cúi đầu xuống.
Khóe miệng của cô giật một cái, cô thầm nghĩ sau này cả nhà bác cả sẽ có biến rồi đây.
Nói về bác gái cả thì bà ta thật sự là một người kỳ lạ.
Con trai cả được bà ta xem trọng, con trai út được bà ta yêu thương.
Tuy rằng con gái cả hơi vụng về một chút, lớn lên cũng không quá xinh đẹp, nhưng bởi vì cô ta trong bốn đứa con giống bà ta nhất nên được thiên vị nhất. Chỉ có Trần Thanh Liễu…
Ngô Hỉ Phượng ở một bên nhìn mà trong lòng khó chịu, bà ấy muốn khuyên nhủ: “Chị dâu, Thanh Liễu rất có năng lực làm việc, chị…”
Không khuyên còn tốt, câu khuyên nhủ này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa cháy.
Thạch Lan Hoa tức giận đến mức ngoài miệng cũng còn muốn nể mặt ai nữa, bà ta giống như một người đàn bà đanh đá quát tháo:
“Đây là con gái của tôi, tôi dạy bảo con gái của mình thì có quan gì đến cô? Cô có thời gian rảnh để quản tới chuyện dạy con của tôi, còn không bằng lo cho chuyện của mình trước đi. Cô mau sinh một đứa con trai cho thằng ba đi, tránh để thằng ba tuyệt hậu.”
“Chị…”
Ngô Hỉ Phượng bị những lời nói xuyên tim này của bà ta làm cho nước mắt rưng rưng.
Đôi mắt của Trần Trường Hà cũng tối sầm lại, ông ấy quát lên: “Chị dâu!”
“Sao nào? Tôi nói không đúng hay sao?”
Bà ta e ngại người đàn bà đanh đá Triệu Hương Mai, nhưng bà ta cũng chẳng sợ gì cả nhà thằng ba đâu.
Thạch Lan Hoa thấy hai vợ chồng không lên tiếng nữa, trong lòng bà ta có chút đắc ý, càng bất chấp tất cả hơn
Bà ta nói tiếp với Trần Thanh Liễu:
“Mày không làm việc, mày cho rằng mày là cô chủ con nhà giàu hay sao!
Mày có muốn làm cha mà cũng không nhìn xem thử là mày có thể kiếm được bốn mươi đồng một tháng về hay không? Cha của mày chính là một thằng nông dân chân đất vô dụng…”
“Câm miệng!”
Có người vợ ngu ngốc như vậy, mặt của Trần Trường Giang u ám như thể muốn ăn thịt người.
Điều mà ông ta ghét nhất chính là người khác nói ông ta không bằng thằng hai!
Đây là vảy ngược của ông ta!
“Bà không mở miệng nói thì không có ai nói bà là người câm đâu. Ngày mai, bà và Thắng Nam cần phải đi làm, không đi cũng đừng ăn cơm nữa! Ngoài ra, ngày mai Thanh Thụ phải đi cắt cỏ cho heo ăn, cần phải kiếm đủ hai công điểm.”
Nói xong, ông ta đen mặt, cũng không quay đầu lại mà tiến vào phòng, mặt cũng chưa rửa, trông dáng vẻ của ông ta có vẻ là không tính ăn cơm nữa.
Bà cụ Trần liếc con dâu cả, trong lòng bà ấy thầm mắng bà ta ngu dốt, ngay cả chuyện của người đàn ông của mình mà còn không biết?
Trong miệng bà ấy lại nói: “Đây là đang nói cái gì thế? Cái gì mà cô chủ con nhà giàu không phải là cô chủ con nhà giàu chứ? Miệng nói chuyện mà cũng không biết lựa lời mà nói, sau này nếu còn tiếp tục quậy phá và nói bậy nữa thì mau cút về nhà mẹ đẻ cho tôi. Tất cả đều về phòng ăn cơm đi!”
Trần Thanh Di trông thấy được ánh mắt căm hận của cô ấy trong lúc cúi đầu xuống.
Khóe miệng của cô giật một cái, cô thầm nghĩ sau này cả nhà bác cả sẽ có biến rồi đây.
Nói về bác gái cả thì bà ta thật sự là một người kỳ lạ.
Con trai cả được bà ta xem trọng, con trai út được bà ta yêu thương.
Tuy rằng con gái cả hơi vụng về một chút, lớn lên cũng không quá xinh đẹp, nhưng bởi vì cô ta trong bốn đứa con giống bà ta nhất nên được thiên vị nhất. Chỉ có Trần Thanh Liễu…
Ngô Hỉ Phượng ở một bên nhìn mà trong lòng khó chịu, bà ấy muốn khuyên nhủ: “Chị dâu, Thanh Liễu rất có năng lực làm việc, chị…”
Không khuyên còn tốt, câu khuyên nhủ này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa cháy.
Thạch Lan Hoa tức giận đến mức ngoài miệng cũng còn muốn nể mặt ai nữa, bà ta giống như một người đàn bà đanh đá quát tháo:
“Đây là con gái của tôi, tôi dạy bảo con gái của mình thì có quan gì đến cô? Cô có thời gian rảnh để quản tới chuyện dạy con của tôi, còn không bằng lo cho chuyện của mình trước đi. Cô mau sinh một đứa con trai cho thằng ba đi, tránh để thằng ba tuyệt hậu.”
“Chị…”
Ngô Hỉ Phượng bị những lời nói xuyên tim này của bà ta làm cho nước mắt rưng rưng.
Đôi mắt của Trần Trường Hà cũng tối sầm lại, ông ấy quát lên: “Chị dâu!”
“Sao nào? Tôi nói không đúng hay sao?”
Bà ta e ngại người đàn bà đanh đá Triệu Hương Mai, nhưng bà ta cũng chẳng sợ gì cả nhà thằng ba đâu.
Thạch Lan Hoa thấy hai vợ chồng không lên tiếng nữa, trong lòng bà ta có chút đắc ý, càng bất chấp tất cả hơn
Bà ta nói tiếp với Trần Thanh Liễu:
“Mày không làm việc, mày cho rằng mày là cô chủ con nhà giàu hay sao!
Mày có muốn làm cha mà cũng không nhìn xem thử là mày có thể kiếm được bốn mươi đồng một tháng về hay không? Cha của mày chính là một thằng nông dân chân đất vô dụng…”
“Câm miệng!”
Có người vợ ngu ngốc như vậy, mặt của Trần Trường Giang u ám như thể muốn ăn thịt người.
Điều mà ông ta ghét nhất chính là người khác nói ông ta không bằng thằng hai!
Đây là vảy ngược của ông ta!
“Bà không mở miệng nói thì không có ai nói bà là người câm đâu. Ngày mai, bà và Thắng Nam cần phải đi làm, không đi cũng đừng ăn cơm nữa! Ngoài ra, ngày mai Thanh Thụ phải đi cắt cỏ cho heo ăn, cần phải kiếm đủ hai công điểm.”
Nói xong, ông ta đen mặt, cũng không quay đầu lại mà tiến vào phòng, mặt cũng chưa rửa, trông dáng vẻ của ông ta có vẻ là không tính ăn cơm nữa.
Bà cụ Trần liếc con dâu cả, trong lòng bà ấy thầm mắng bà ta ngu dốt, ngay cả chuyện của người đàn ông của mình mà còn không biết?
Trong miệng bà ấy lại nói: “Đây là đang nói cái gì thế? Cái gì mà cô chủ con nhà giàu không phải là cô chủ con nhà giàu chứ? Miệng nói chuyện mà cũng không biết lựa lời mà nói, sau này nếu còn tiếp tục quậy phá và nói bậy nữa thì mau cút về nhà mẹ đẻ cho tôi. Tất cả đều về phòng ăn cơm đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.