Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Chương 47: Anh Ba, Cho Em Chút Tiền Tiêu Đi
Linh Cáp
31/10/2024
Quả nhiên, suy đoán của cô vừa dứt.
Thẩm Gia Tài đã nhắc đến 500 đồng đó.
“Còn nữa, em gái, trong thư em nói là đã cầm được 500 đồng của Tạ Phương Trúc rồi, số tiền lớn như thế giữ trong tay em không an toàn đâu, rơi mất là anh ba không có tiền cưới vợ. Em đưa cho anh, phần sính lễ còn lại anh tự lo. Em chỉ cần lo giúp anh một phiếu mua tivi nữa là xong, đỡ mất công em phải lo nghĩ.”
Thẩm Oánh Oánh thầm nghĩ, việc anh ta có cưới được vợ hay không liên quan gì đến cô?
Nhưng bên ngoài cô không thể hiện điều gì, chỉ tỏ vẻ khó xử: “Nhưng số tiền đó đã bị Tạ Phương Trúc lấy lại rồi, nếu anh cần, thì tự đi tìm anh ấy mà đòi.”
Thực ra, số tiền vẫn đang nằm trong tay Thẩm Oánh Oánh.
Hôm bị bắt lại, cô đã trả tiền cho Tạ Phương Trúc để lấy lòng tin từ anh.
Nhưng anh không nhận, nên số tiền vẫn ở chỗ cô.
Cô chẳng sợ Thẩm Gia Tài, nhưng hiện tại anh ta lại thiếu tiền để cưới vợ.
Nếu biết tiền đang trong tay cô, chẳng khác gì con chó ngửi thấy bánh bao thịt, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Vậy thì chi bằng để anh ta đi tìm Tạ Phương Trúc.
Chắc chắn với tính cách nhát gan của mình, Thẩm Gia Tài sẽ không dám làm vậy.
Quả nhiên, như cô đoán, vừa nghe xong, Thẩm Gia Tài giậm chân vì tức giận.
“Em ngốc à! Đã cầm được tiền rồi mà còn trả lại anh ta làm gì?!” Anh ta đấm vào đùi, than vãn, “Bảo anh đi tìm anh ta, chẳng phải là đẩy anh vào chỗ chết sao?!”
Dù lúc nhỏ anh ta và hai anh khác từng bắt nạt Tạ Phương Trúc như chó.
Nhưng từ khi lớn lên, Tạ Phương Trúc đánh nhau chẳng màng sống chết.
Nếu anh ta đi đòi tiền từ Tạ Phương Trúc, chắc chắn sẽ bị đánh cho nhừ tử.
“Em cũng đâu có muốn! Nhưng hôm đó anh ta kéo em về, nói nếu không đưa tiền thì sẽ đánh gãy chân em, em đành phải trả lại hết số tiền cho anh ta thôi.”
Thẩm Oánh Oánh tỏ vẻ đau khổ, mắt mở to mà bịa chuyện: “Bây giờ em nghèo rớt mồng tơi, chẳng còn một xu…”
“Tiền của em cũng bị lấy hết rồi?!” Thẩm Gia Tài không tin nổi vào tai mình.
“Đúng vậy! Anh ấy còn bảo, sau này cũng không đưa cho em nữa, muốn tự mình tích góp.”
Với Thẩm Gia Tài, lời này như một cú đấm mạnh vào đầu.
Mỗi tháng Tạ Phương Trúc đều gửi 20 đồng về cho nhà bọn họ.
Đó là khoản tiền mà cha mẹ cô bắt ép anh khi anh muốn đến khu mỏ làm việc.
Bọn họ đã triệu tập tất cả đàn ông trong làng ngăn cản, yêu cầu anh phải gửi 20 đồng mỗi tháng trong suốt 16 năm, vì nhà họ Thẩm đã nuôi anh trong suốt 16 năm, và anh phải trả ơn nghĩa này.
Nếu anh dám không đồng ý, họ sẽ không cho anh đi làm tại mỏ than.
Vì thế, trong nhà họ Thẩm, ngoại trừ ông nội, tất cả mọi người đều bị Tạ Phương Trúc căm ghét. Nhưng sau khi kết hôn với Thẩm Oánh Oánh, anh lại đối xử với cô vô cùng tốt.
Không chỉ chăm lo chu đáo cho cô mà còn đưa một nửa lương hàng tháng để cô tiêu xài.
Mỗi lần nhận được tiền, Thẩm Oánh Oánh đều gửi một nửa về cho gia đình.
Cộng thêm số tiền mà Tạ Phương Trúc gửi, cha mẹ cô mỗi tháng đều nhận được hơn ba mươi đồng, có khi còn hơn bốn mươi đồng.
Đây là một số tiền lớn; nhiều công nhân làm việc cũng không có được mức lương như thế.
Nhà họ Thẩm sống thoải mái trong làng nhờ khoản tiền này.
Nhưng giờ, Tạ Phương Trúc không đưa một nửa lương cho Thẩm Oánh Oánh nữa, vậy là mỗi tháng nhà bọn họ chỉ nhận được 20 đồng thôi sao?
Đúng là thiệt thòi quá lớn!
Thẩm Gia Tài xót xa đến mức ruột gan đều đau đớn, hận đến mức muốn cho cô vài cái bạt tai để đánh cho tỉnh ra.
Nhưng nghĩ đến bình nước nóng trong tay cô, anh ta không dám hành động gì.
Cuối cùng, đành phải nén giận, mắng: “Em còn mặt mũi để mà oan ức! Có một cuộc sống êm đềm không muốn, lại cứ đi làm chuyện bậy bạ, chọc giận cây tiền của mình! Đúng là đồ ngu!”
“Em cũng đâu có muốn làm vậy!” Thẩm Oánh Oánh ra vẻ tủi thân chuyển sang vẻ đau khổ, “Bây giờ em còn chẳng có tiền để ăn, mỗi bữa phải qua nhà bạn xin ăn, đúng là xấu hổ muốn chết!”
“Em còn định viết thư cho mẹ, nhờ mẹ gửi ít tiền cứu trợ…”
“Không ngờ vừa nghĩ thế, anh ba đã đến rồi, đúng là cứu tinh trời cho!”
Nói xong, cô nhìn anh ta đầy mong đợi.
“Anh ba, cho em chút tiền tiêu đi, em ăn uống cũng chẳng cần bao nhiêu đâu, anh cho hai, ba mươi đồng là được. Đợi Tạ Phương Trúc vui vẻ lại rồi đưa tiền, em sẽ trả lại cho anh.”
Thẩm Gia Tài đã nhắc đến 500 đồng đó.
“Còn nữa, em gái, trong thư em nói là đã cầm được 500 đồng của Tạ Phương Trúc rồi, số tiền lớn như thế giữ trong tay em không an toàn đâu, rơi mất là anh ba không có tiền cưới vợ. Em đưa cho anh, phần sính lễ còn lại anh tự lo. Em chỉ cần lo giúp anh một phiếu mua tivi nữa là xong, đỡ mất công em phải lo nghĩ.”
Thẩm Oánh Oánh thầm nghĩ, việc anh ta có cưới được vợ hay không liên quan gì đến cô?
Nhưng bên ngoài cô không thể hiện điều gì, chỉ tỏ vẻ khó xử: “Nhưng số tiền đó đã bị Tạ Phương Trúc lấy lại rồi, nếu anh cần, thì tự đi tìm anh ấy mà đòi.”
Thực ra, số tiền vẫn đang nằm trong tay Thẩm Oánh Oánh.
Hôm bị bắt lại, cô đã trả tiền cho Tạ Phương Trúc để lấy lòng tin từ anh.
Nhưng anh không nhận, nên số tiền vẫn ở chỗ cô.
Cô chẳng sợ Thẩm Gia Tài, nhưng hiện tại anh ta lại thiếu tiền để cưới vợ.
Nếu biết tiền đang trong tay cô, chẳng khác gì con chó ngửi thấy bánh bao thịt, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Vậy thì chi bằng để anh ta đi tìm Tạ Phương Trúc.
Chắc chắn với tính cách nhát gan của mình, Thẩm Gia Tài sẽ không dám làm vậy.
Quả nhiên, như cô đoán, vừa nghe xong, Thẩm Gia Tài giậm chân vì tức giận.
“Em ngốc à! Đã cầm được tiền rồi mà còn trả lại anh ta làm gì?!” Anh ta đấm vào đùi, than vãn, “Bảo anh đi tìm anh ta, chẳng phải là đẩy anh vào chỗ chết sao?!”
Dù lúc nhỏ anh ta và hai anh khác từng bắt nạt Tạ Phương Trúc như chó.
Nhưng từ khi lớn lên, Tạ Phương Trúc đánh nhau chẳng màng sống chết.
Nếu anh ta đi đòi tiền từ Tạ Phương Trúc, chắc chắn sẽ bị đánh cho nhừ tử.
“Em cũng đâu có muốn! Nhưng hôm đó anh ta kéo em về, nói nếu không đưa tiền thì sẽ đánh gãy chân em, em đành phải trả lại hết số tiền cho anh ta thôi.”
Thẩm Oánh Oánh tỏ vẻ đau khổ, mắt mở to mà bịa chuyện: “Bây giờ em nghèo rớt mồng tơi, chẳng còn một xu…”
“Tiền của em cũng bị lấy hết rồi?!” Thẩm Gia Tài không tin nổi vào tai mình.
“Đúng vậy! Anh ấy còn bảo, sau này cũng không đưa cho em nữa, muốn tự mình tích góp.”
Với Thẩm Gia Tài, lời này như một cú đấm mạnh vào đầu.
Mỗi tháng Tạ Phương Trúc đều gửi 20 đồng về cho nhà bọn họ.
Đó là khoản tiền mà cha mẹ cô bắt ép anh khi anh muốn đến khu mỏ làm việc.
Bọn họ đã triệu tập tất cả đàn ông trong làng ngăn cản, yêu cầu anh phải gửi 20 đồng mỗi tháng trong suốt 16 năm, vì nhà họ Thẩm đã nuôi anh trong suốt 16 năm, và anh phải trả ơn nghĩa này.
Nếu anh dám không đồng ý, họ sẽ không cho anh đi làm tại mỏ than.
Vì thế, trong nhà họ Thẩm, ngoại trừ ông nội, tất cả mọi người đều bị Tạ Phương Trúc căm ghét. Nhưng sau khi kết hôn với Thẩm Oánh Oánh, anh lại đối xử với cô vô cùng tốt.
Không chỉ chăm lo chu đáo cho cô mà còn đưa một nửa lương hàng tháng để cô tiêu xài.
Mỗi lần nhận được tiền, Thẩm Oánh Oánh đều gửi một nửa về cho gia đình.
Cộng thêm số tiền mà Tạ Phương Trúc gửi, cha mẹ cô mỗi tháng đều nhận được hơn ba mươi đồng, có khi còn hơn bốn mươi đồng.
Đây là một số tiền lớn; nhiều công nhân làm việc cũng không có được mức lương như thế.
Nhà họ Thẩm sống thoải mái trong làng nhờ khoản tiền này.
Nhưng giờ, Tạ Phương Trúc không đưa một nửa lương cho Thẩm Oánh Oánh nữa, vậy là mỗi tháng nhà bọn họ chỉ nhận được 20 đồng thôi sao?
Đúng là thiệt thòi quá lớn!
Thẩm Gia Tài xót xa đến mức ruột gan đều đau đớn, hận đến mức muốn cho cô vài cái bạt tai để đánh cho tỉnh ra.
Nhưng nghĩ đến bình nước nóng trong tay cô, anh ta không dám hành động gì.
Cuối cùng, đành phải nén giận, mắng: “Em còn mặt mũi để mà oan ức! Có một cuộc sống êm đềm không muốn, lại cứ đi làm chuyện bậy bạ, chọc giận cây tiền của mình! Đúng là đồ ngu!”
“Em cũng đâu có muốn làm vậy!” Thẩm Oánh Oánh ra vẻ tủi thân chuyển sang vẻ đau khổ, “Bây giờ em còn chẳng có tiền để ăn, mỗi bữa phải qua nhà bạn xin ăn, đúng là xấu hổ muốn chết!”
“Em còn định viết thư cho mẹ, nhờ mẹ gửi ít tiền cứu trợ…”
“Không ngờ vừa nghĩ thế, anh ba đã đến rồi, đúng là cứu tinh trời cho!”
Nói xong, cô nhìn anh ta đầy mong đợi.
“Anh ba, cho em chút tiền tiêu đi, em ăn uống cũng chẳng cần bao nhiêu đâu, anh cho hai, ba mươi đồng là được. Đợi Tạ Phương Trúc vui vẻ lại rồi đưa tiền, em sẽ trả lại cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.