Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Chương 15: Anh Là Chồng Em, Sao Em Lại Bỏ Trốn Chứ?!
Linh Cáp
30/10/2024
Đôi tay trắng muốt như ngó sen vòng lên cổ anh, đôi mắt đẫm lệ, gương mặt đầy vẻ oan ức.
“…Em chỉ muốn được anh dỗ dành một chút, không ngờ chưa thấy an ủi, đã thấy ngay khuôn mặt cau có, thật khiến em không vui, anh chẳng hiểu em gì cả! Em nói anh nghe, nếu lần sau em giận…”
Cô nắm lấy tay anh, đặt lên má mình, giọng nhẹ nhàng, mềm mại:
“Anh phải ôm lấy em, nói rằng: Vợ ơi, là anh sai rồi, là lỗi của anh, sao anh có thể ghét bỏ em? Em là báu vật trong tim anh, anh yêu em còn không kịp…”
Tạ Phương Trúc: “…”
Cô vòng vèo xa quá, khiến anh không kịp phản ứng.
Nhìn vẻ mặt đẫm lệ ấy, tim anh không kìm được mà mềm nhũn, cảm giác khó chịu vì bị cô đùa cợt biến mất quá nửa.
Thuận tay anh lau vệt nước mắt trên mặt cô, giọng hơi bất đắc dĩ, “Được rồi.”
“Vậy sao anh còn chưa làm?” Thẩm Oánh Oánh lườm anh một cái, vẻ mặt tỏ ra bực bội: “Anh sao mà chẳng biết chiều chuộng gì cả?”
Nói rồi, cô vỗ nhẹ lên eo mình, giục: “Nhanh lên!”
Tạ Phương Trúc: “…”
Anh cau mày, nhìn dáng vẻ giận dữ kia, nghĩ rằng tuy cô khác trước đây, nhưng một điểm thì không thay đổi.
Đó là cô được đằng chân lân đằng đầu, hễ được chút liền muốn lợi dụng.
Nhưng… anh vẫn nhượng bộ, thật sự không thể từ chối vẻ mặt vừa giận dữ vừa mong chờ đó. Anh giơ tay, ôm eo cô kéo vào lòng.
Anh đỡ đầu cô, gương mặt hơi đỏ, giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng:
“Vợ ơi, là anh sai rồi… là lỗi của anh, sao anh có thể ghét bỏ em? Em là báu vật trong tim anh, anh yêu em còn không kịp…”
Thẩm Oánh Oánh suýt bật cười thành tiếng, không ngờ anh lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy may mắn vì đã gặp được Tạ Phương Trúc lúc này, dù đáng ghét, nhưng vẫn dễ dỗ dành.
Nếu xuyên tới vài năm sau, khi anh hoàn toàn trưởng thành, chắc sẽ chẳng dễ dàng như vậy.
“Thấy anh chân thành như vậy, em tha thứ cho anh.”
Cô cười tươi rói, ngẩng lên hôn nhanh vào cằm anh, rồi nhìn anh chằm chằm, “Tạ Phương Trúc, em thấy đói rồi, trưa nay chưa ăn gì.”
Tạ Phương Trúc ngẩn người, anh vẫn chưa quen với màn “tấn công” bất ngờ của cô.
Dù chỉ là hôn lên cằm, nhưng cũng khiến tim anh đập loạn.
“Khụ.” Anh ho khẽ để che giấu sự bối rối, “Anh ra căng tin mua cơm, em muốn ăn gì?”
Thẩm Oánh Oánh nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ mặc dù hàng ngày ở nhà, nhưng thường không nấu ăn, giống Tạ Phương Trúc, dùng tem lương thực để ăn ở căng tin của khu mỏ.
Cô nói hai món phổ biến trong căng tin mà cô cũng thích.
Tạ Phương Trúc đáp, rồi vén màn, đứng dậy đi ra cửa, vừa bước được hai bước, anh đột nhiên dừng lại.
“Thẩm Oánh Oánh, sau này đừng có bất ngờ như thế nữa.”
Thẩm Oánh Oánh thò đầu ra khỏi màn, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh không thích sao?”
Tạ Phương Trúc cau mày, như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Một lúc lâu, anh lại nhượng bộ, nói: “Tuỳ em thôi.”
“Vậy em sẽ không khách sáo nữa đâu.” Thẩm Oánh Oánh cười khúc khích, vén màn ngồi dậy đi mang giày.
Ánh mắt Tạ Phương Trúc lướt qua đôi chân trắng trẻo của cô, do dự một chút rồi vẫn mở lời.
“Anh đi căng tin đây, Thẩm Oánh Oánh, em không được bỏ trốn, nếu em…”
Chưa nói hết câu, một bóng dáng mảnh khảnh vội vã lao tới, bàn tay mềm mại che miệng anh lại.
Tạ Phương Trúc cúi xuống, thấy gương mặt không vui của Thẩm Oánh Oánh, bên dưới, một chiếc giày cô vừa mang xong, còn một chân vẫn trần trụi, trông có vẻ lúng túng.
“Em, Thẩm Oánh Oánh, nói là giữ lời, anh là chồng em, sao em lại bỏ trốn chứ?! Sau này anh không được nói mấy câu như vậy với em nữa!”
Nghe vậy khiến chân cô không khỏi tê rần.
Sau khi Tạ Phương Trúc rời đi, Thẩm Oánh Oánh quay vào trong nhà đi loanh quanh.
Ngôi nhà gỗ nhỏ có hai phòng, một lớn một nhỏ, đều do chính Tạ Phương Trúc xây dựng.
Vì nguyên chủ không có hộ khẩu tại khu mỏ, nên chỉ mình anh không thể đăng ký nhà cho gia đình trong khu mỏ, chỉ có thể giống các cặp vợ chồng mà chỉ một trong hai người làm công, chọn một mảnh đất trên sườn đồi phía sau khu gia đình, xây một ngôi nhà gỗ như thế này.
Ban đầu anh chỉ xây một phòng, nhưng khi nguyên chủ đến, thấy căn nhà gỗ này đã lập tức nổi giận.
Cô ta vốn nghĩ cưới về sẽ được ở nhà tầng, không ngờ chỉ là căn nhà nhỏ thế này, đã làm ầm ĩ suốt mấy ngày liền.
Cuối cùng, Tạ Phương Trúc không còn cách nào khác, đành phải xây thêm một căn phòng nhỏ nữa.
“…Em chỉ muốn được anh dỗ dành một chút, không ngờ chưa thấy an ủi, đã thấy ngay khuôn mặt cau có, thật khiến em không vui, anh chẳng hiểu em gì cả! Em nói anh nghe, nếu lần sau em giận…”
Cô nắm lấy tay anh, đặt lên má mình, giọng nhẹ nhàng, mềm mại:
“Anh phải ôm lấy em, nói rằng: Vợ ơi, là anh sai rồi, là lỗi của anh, sao anh có thể ghét bỏ em? Em là báu vật trong tim anh, anh yêu em còn không kịp…”
Tạ Phương Trúc: “…”
Cô vòng vèo xa quá, khiến anh không kịp phản ứng.
Nhìn vẻ mặt đẫm lệ ấy, tim anh không kìm được mà mềm nhũn, cảm giác khó chịu vì bị cô đùa cợt biến mất quá nửa.
Thuận tay anh lau vệt nước mắt trên mặt cô, giọng hơi bất đắc dĩ, “Được rồi.”
“Vậy sao anh còn chưa làm?” Thẩm Oánh Oánh lườm anh một cái, vẻ mặt tỏ ra bực bội: “Anh sao mà chẳng biết chiều chuộng gì cả?”
Nói rồi, cô vỗ nhẹ lên eo mình, giục: “Nhanh lên!”
Tạ Phương Trúc: “…”
Anh cau mày, nhìn dáng vẻ giận dữ kia, nghĩ rằng tuy cô khác trước đây, nhưng một điểm thì không thay đổi.
Đó là cô được đằng chân lân đằng đầu, hễ được chút liền muốn lợi dụng.
Nhưng… anh vẫn nhượng bộ, thật sự không thể từ chối vẻ mặt vừa giận dữ vừa mong chờ đó. Anh giơ tay, ôm eo cô kéo vào lòng.
Anh đỡ đầu cô, gương mặt hơi đỏ, giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng:
“Vợ ơi, là anh sai rồi… là lỗi của anh, sao anh có thể ghét bỏ em? Em là báu vật trong tim anh, anh yêu em còn không kịp…”
Thẩm Oánh Oánh suýt bật cười thành tiếng, không ngờ anh lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy may mắn vì đã gặp được Tạ Phương Trúc lúc này, dù đáng ghét, nhưng vẫn dễ dỗ dành.
Nếu xuyên tới vài năm sau, khi anh hoàn toàn trưởng thành, chắc sẽ chẳng dễ dàng như vậy.
“Thấy anh chân thành như vậy, em tha thứ cho anh.”
Cô cười tươi rói, ngẩng lên hôn nhanh vào cằm anh, rồi nhìn anh chằm chằm, “Tạ Phương Trúc, em thấy đói rồi, trưa nay chưa ăn gì.”
Tạ Phương Trúc ngẩn người, anh vẫn chưa quen với màn “tấn công” bất ngờ của cô.
Dù chỉ là hôn lên cằm, nhưng cũng khiến tim anh đập loạn.
“Khụ.” Anh ho khẽ để che giấu sự bối rối, “Anh ra căng tin mua cơm, em muốn ăn gì?”
Thẩm Oánh Oánh nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ mặc dù hàng ngày ở nhà, nhưng thường không nấu ăn, giống Tạ Phương Trúc, dùng tem lương thực để ăn ở căng tin của khu mỏ.
Cô nói hai món phổ biến trong căng tin mà cô cũng thích.
Tạ Phương Trúc đáp, rồi vén màn, đứng dậy đi ra cửa, vừa bước được hai bước, anh đột nhiên dừng lại.
“Thẩm Oánh Oánh, sau này đừng có bất ngờ như thế nữa.”
Thẩm Oánh Oánh thò đầu ra khỏi màn, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh không thích sao?”
Tạ Phương Trúc cau mày, như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Một lúc lâu, anh lại nhượng bộ, nói: “Tuỳ em thôi.”
“Vậy em sẽ không khách sáo nữa đâu.” Thẩm Oánh Oánh cười khúc khích, vén màn ngồi dậy đi mang giày.
Ánh mắt Tạ Phương Trúc lướt qua đôi chân trắng trẻo của cô, do dự một chút rồi vẫn mở lời.
“Anh đi căng tin đây, Thẩm Oánh Oánh, em không được bỏ trốn, nếu em…”
Chưa nói hết câu, một bóng dáng mảnh khảnh vội vã lao tới, bàn tay mềm mại che miệng anh lại.
Tạ Phương Trúc cúi xuống, thấy gương mặt không vui của Thẩm Oánh Oánh, bên dưới, một chiếc giày cô vừa mang xong, còn một chân vẫn trần trụi, trông có vẻ lúng túng.
“Em, Thẩm Oánh Oánh, nói là giữ lời, anh là chồng em, sao em lại bỏ trốn chứ?! Sau này anh không được nói mấy câu như vậy với em nữa!”
Nghe vậy khiến chân cô không khỏi tê rần.
Sau khi Tạ Phương Trúc rời đi, Thẩm Oánh Oánh quay vào trong nhà đi loanh quanh.
Ngôi nhà gỗ nhỏ có hai phòng, một lớn một nhỏ, đều do chính Tạ Phương Trúc xây dựng.
Vì nguyên chủ không có hộ khẩu tại khu mỏ, nên chỉ mình anh không thể đăng ký nhà cho gia đình trong khu mỏ, chỉ có thể giống các cặp vợ chồng mà chỉ một trong hai người làm công, chọn một mảnh đất trên sườn đồi phía sau khu gia đình, xây một ngôi nhà gỗ như thế này.
Ban đầu anh chỉ xây một phòng, nhưng khi nguyên chủ đến, thấy căn nhà gỗ này đã lập tức nổi giận.
Cô ta vốn nghĩ cưới về sẽ được ở nhà tầng, không ngờ chỉ là căn nhà nhỏ thế này, đã làm ầm ĩ suốt mấy ngày liền.
Cuối cùng, Tạ Phương Trúc không còn cách nào khác, đành phải xây thêm một căn phòng nhỏ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.