Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Chương 29: Con Bé Này Thủ Đoạn Quả Là Ghê Gớm
Linh Cáp
31/10/2024
“...Ôi mẹ ơi...” Trần Văn Hưng lẩm bẩm, lời vừa ra khỏi miệng ông ấy mới nhận ra không thích hợp khi nói trước mặt hậu bối, lập tức tự vả vào miệng, “Phì phì phì, tuổi già rồi, nói năng chẳng giữ mồm, cái miệng này... Chào cháu, Tiểu Thẩm!”
Tạ Phương Trúc bước lên xe đạp, quay đầu nhìn Trần Văn Hưng đang còn đơ ra đó, cất lời: “Chú Trần, thời gian không còn sớm, bọn cháu đi căng tin đây.”
Trần Văn Hưng lúc này mới hoàn hồn, “Được, được…”
Thẩm Oánh Oánh ngồi lên yên sau xe đạp, không quên vẫy tay chào: “Tạm biệt chú Trần!”
Trần Văn Hưng: “!!!”
Vợ ông ấy nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng ló đầu ra cửa sổ, khi thấy hai người trên xe đạp dần xa, bà ấy cũng như gặp ma, trợn tròn mắt.
“...Ôi mẹ ơi...” Bà ấy lẩm bẩm, thốt ra lời kinh ngạc giống chồng, “Suýt cắm sừng Tiểu Tạ mà vẫn khiến cậu ấy cưng chiều như thế, con bé này thủ đoạn quả là ghê gớm! Giá mà con gái mình học được một nửa của nó thì tốt.”
Trần Văn Hưng: “…”
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Tạ Phương Trúc chở Thẩm Oánh Oánh thẳng đến căng tin khu mỏ.
Căng tin cách chỗ ở của họ một, hai dặm, giờ này là cao điểm đi làm, trên đường đi có nhiều người qua lại.
Cả hai giống như mang theo hào quang, đến đâu cũng như ngôi sao đi qua phố, ai nấy đều nhìn chăm chú.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Oánh Oánh.
Ban đầu, nguyên chủ và Tạ Phương Trúc đã nổi tiếng trong khu mỏ, lại thêm chuyện bỏ trốn hôm qua náo loạn khắp nơi, tiếng tăm càng nổi hơn, đoán chừng mọi người đã coi họ như đề tài bàn tán sau bữa cơm.
Lúc này thấy hai nhân vật chính xuất hiện, sao có thể không liếc mắt vài cái?
Cứ như thế, hai người như đang đi trên thảm đỏ, sau khi chịu đủ ánh mắt chăm chú, cuối cùng cũng đến căng tin.
Giờ này, căng tin rất đông người, vừa bước vào, giống như trong chảo dầu nóng đột ngột rơi vài giọt nước, sự ồn ào ban đầu trở nên náo nhiệt hơn.
Mọi người xì xào bàn tán, từng ánh mắt nối tiếp nhau đổ dồn vào Thẩm Oánh Oánh, như muốn xuyên thấu cơ thể cô, lên án linh hồn cô.
Họ chỉ trỏ vào cô, dù không nghe rõ lời họ nói, nhưng Thẩm Oánh Oánh biết chắc không phải lời tốt đẹp gì.
Nếu là một cô gái bình thường, có lẽ lúc này đã xấu hổ muốn tìm cái hố nào mà chui xuống.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh có khả năng chịu đựng tâm lý rất mạnh mẽ, da mặt cũng rất dày.
Cô không chỉ phớt lờ, mà còn trả lại nụ cười dạn dĩ cho những ánh mắt đặc biệt kích động kia.
Làm người ta bực bội đến mức không dám tiếp tục nói, chỉ có thể thầm mắng: Mắng cô mà cô vẫn cười, Thẩm Oánh Oánh chắc có bệnh rồi?
Thẩm Oánh Oánh tất nhiên không có bệnh, cô là rộng lượng thôi.
Với tính cách của nguyên chủ, sau này chắc chắn còn bị chửi nhiều lần nữa, nếu mỗi lần đều tức giận, e rằng chưa được vài ngày đã bị tức chết.
Chi bằng cứ mở rộng lòng, thản nhiên đối mặt, cô sẽ vui vẻ mà khiến mỗi kẻ muốn chửi cô tức chết.
…
Căng tin có sáu cửa sổ, giờ này là cao điểm ăn sáng, mỗi hàng đều có rất đông người xếp hàng.
Hai người chọn hàng ít người, vừa đứng vào thì nghe từ hàng bên cạnh có tiếng nói:
“Nhìn xem, con ả Thẩm Oánh Oánh đê tiện kìa, hôm qua bỏ trốn bị bắt, không biết sao hôm nay còn dám ra đây.”
“Đúng là mặt dày! Cũng chỉ có Tạ Phương Trúc mới chịu chiều chuộng cô ta, gặp tôi là tôi chặt chân cô ta ngay!!”
Thẩm Oánh Oánh mỉm cười mà lòng không cười, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, người nói là hai người đàn ông, một người lùn mập, một người to cao, đang thì thầm nhìn cô.
Có lẽ nhìn thấy cô cười, gã to cao hừ lạnh, chửi: “Cô ta còn cười, sao còn mặt mũi mà cười... Mẹ kiếp, đồ dâm đãng!”
Tạ Phương Trúc bước lên xe đạp, quay đầu nhìn Trần Văn Hưng đang còn đơ ra đó, cất lời: “Chú Trần, thời gian không còn sớm, bọn cháu đi căng tin đây.”
Trần Văn Hưng lúc này mới hoàn hồn, “Được, được…”
Thẩm Oánh Oánh ngồi lên yên sau xe đạp, không quên vẫy tay chào: “Tạm biệt chú Trần!”
Trần Văn Hưng: “!!!”
Vợ ông ấy nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng ló đầu ra cửa sổ, khi thấy hai người trên xe đạp dần xa, bà ấy cũng như gặp ma, trợn tròn mắt.
“...Ôi mẹ ơi...” Bà ấy lẩm bẩm, thốt ra lời kinh ngạc giống chồng, “Suýt cắm sừng Tiểu Tạ mà vẫn khiến cậu ấy cưng chiều như thế, con bé này thủ đoạn quả là ghê gớm! Giá mà con gái mình học được một nửa của nó thì tốt.”
Trần Văn Hưng: “…”
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Tạ Phương Trúc chở Thẩm Oánh Oánh thẳng đến căng tin khu mỏ.
Căng tin cách chỗ ở của họ một, hai dặm, giờ này là cao điểm đi làm, trên đường đi có nhiều người qua lại.
Cả hai giống như mang theo hào quang, đến đâu cũng như ngôi sao đi qua phố, ai nấy đều nhìn chăm chú.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Oánh Oánh.
Ban đầu, nguyên chủ và Tạ Phương Trúc đã nổi tiếng trong khu mỏ, lại thêm chuyện bỏ trốn hôm qua náo loạn khắp nơi, tiếng tăm càng nổi hơn, đoán chừng mọi người đã coi họ như đề tài bàn tán sau bữa cơm.
Lúc này thấy hai nhân vật chính xuất hiện, sao có thể không liếc mắt vài cái?
Cứ như thế, hai người như đang đi trên thảm đỏ, sau khi chịu đủ ánh mắt chăm chú, cuối cùng cũng đến căng tin.
Giờ này, căng tin rất đông người, vừa bước vào, giống như trong chảo dầu nóng đột ngột rơi vài giọt nước, sự ồn ào ban đầu trở nên náo nhiệt hơn.
Mọi người xì xào bàn tán, từng ánh mắt nối tiếp nhau đổ dồn vào Thẩm Oánh Oánh, như muốn xuyên thấu cơ thể cô, lên án linh hồn cô.
Họ chỉ trỏ vào cô, dù không nghe rõ lời họ nói, nhưng Thẩm Oánh Oánh biết chắc không phải lời tốt đẹp gì.
Nếu là một cô gái bình thường, có lẽ lúc này đã xấu hổ muốn tìm cái hố nào mà chui xuống.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh có khả năng chịu đựng tâm lý rất mạnh mẽ, da mặt cũng rất dày.
Cô không chỉ phớt lờ, mà còn trả lại nụ cười dạn dĩ cho những ánh mắt đặc biệt kích động kia.
Làm người ta bực bội đến mức không dám tiếp tục nói, chỉ có thể thầm mắng: Mắng cô mà cô vẫn cười, Thẩm Oánh Oánh chắc có bệnh rồi?
Thẩm Oánh Oánh tất nhiên không có bệnh, cô là rộng lượng thôi.
Với tính cách của nguyên chủ, sau này chắc chắn còn bị chửi nhiều lần nữa, nếu mỗi lần đều tức giận, e rằng chưa được vài ngày đã bị tức chết.
Chi bằng cứ mở rộng lòng, thản nhiên đối mặt, cô sẽ vui vẻ mà khiến mỗi kẻ muốn chửi cô tức chết.
…
Căng tin có sáu cửa sổ, giờ này là cao điểm ăn sáng, mỗi hàng đều có rất đông người xếp hàng.
Hai người chọn hàng ít người, vừa đứng vào thì nghe từ hàng bên cạnh có tiếng nói:
“Nhìn xem, con ả Thẩm Oánh Oánh đê tiện kìa, hôm qua bỏ trốn bị bắt, không biết sao hôm nay còn dám ra đây.”
“Đúng là mặt dày! Cũng chỉ có Tạ Phương Trúc mới chịu chiều chuộng cô ta, gặp tôi là tôi chặt chân cô ta ngay!!”
Thẩm Oánh Oánh mỉm cười mà lòng không cười, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, người nói là hai người đàn ông, một người lùn mập, một người to cao, đang thì thầm nhìn cô.
Có lẽ nhìn thấy cô cười, gã to cao hừ lạnh, chửi: “Cô ta còn cười, sao còn mặt mũi mà cười... Mẹ kiếp, đồ dâm đãng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.