Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Chương 39: Người Em Gái Tôn Sùng Anh Trai
Linh Cáp
31/10/2024
Thấy Thẩm Oánh Oánh đạp xe tới, cô gái nhanh chóng chống cây gậy bên cạnh đứng dậy.
Về cô gái này, do nghe kể nhiều chuyện nên trong ký ức của nguyên chủ vẫn còn nhớ khá rõ.
Cô ấy là con gái của Trần Văn Hưng, tên là Trần Tinh Tinh, mười tám tuổi, hai năm trước đi tham gia lao động ở nông thôn, rồi bị ngã gãy chân trong đội lao động, sau đó phải làm thủ tục bệnh tật để trở về.
Sau khi trở về, vì vấn đề chân mà không nhà máy nào chịu tuyển cô ấy, cô ấy đã ở nhà hơn một năm.
Có lẽ vì lâu ngày không ra ngoài nên dù đôi mắt sáng nhưng trong đó lại chứa đựng sự e dè. Nhìn Thẩm Oánh Oánh, cô ấy khẽ nói như tiếng muỗi vo ve: “Oánh Oánh… cô về rồi à…”
Nguyên chủ và Trần Tinh Tinh chưa từng tiếp xúc, thậm chí chưa nói chuyện với nhau lần nào, vậy mà Trần Tinh Tinh lại có vẻ như đang chờ cô ở đây.
Thẩm Oánh Oánh bỗng nhớ lại câu nói cô nghe được sáng nay trước cửa nhà Trần Văn Hưng: “Đảm bảo sẽ trông coi thật kỹ.”
Hóa ra, người bị trông chừng kỹ lưỡng chính là cô, Thẩm Oánh Oánh!
Cô đành phải chịu thua, từng lớp từng lớp, Tạ Phương Trúc thật sự đã sắp xếp mọi thứ một cách vô cùng chu toàn.
Dù Thẩm Oánh Oánh cảm thấy khó chịu trước hành động của Tạ Phương Trúc, nhưng cô nhanh chóng lại nghĩ thông suốt.
Với những việc làm quá đáng mà nguyên chủ đã gây ra, cho dù Tạ Phương Trúc có nhốt cô trong nhà thì cũng không ai nói anh làm sai.
Nhưng anh không làm vậy, chỉ nhờ người âm thầm theo dõi cô, đã là rất nể mặt cô rồi.
Cô đành miễn cưỡng coi như Trần Tinh Tinh đến đây để giúp cô giải sầu.
Nhưng nhanh chóng, sự “miễn cưỡng” của cô lại trở nên “thích thú” thật sự.
Trần Tinh Tinh tuy nhút nhát, ít nói, lại bị khập khiễng một chân, nhưng rất siêng năng và nhiệt tình.
Thấy cô dọn dẹp căn phòng bừa bộn của nguyên chủ, Trần Tinh Tinh không ngần ngại xắn tay áo vào phụ giúp.
Nguyên chủ không thích dọn dẹp, lại có thói quen tích trữ, đồ gì cũng không nỡ vứt, dồn cả vào trong phòng.
Căn phòng bừa bộn đến mức một mình Thẩm Oánh Oánh phải mất cả ngày để dọn dẹp, nhưng nhờ có Trần Tinh Tinh nhanh nhẹn phụ giúp, chỉ trong một buổi sáng đã dọn sạch sẽ.
Đống rác thải chất thành một đống nhỏ ngoài cửa, cái gì cũng có.
Đồ ăn, đồ dùng, thậm chí còn quét được nửa xẻng phân chuột.
Thẩm Oánh Oánh sững sờ, cả đời cô chưa từng thấy nhiều phân chuột như vậy.
Trước đây cô chỉ thấy phòng của nguyên chủ bẩn thỉu, không ngờ lại đến mức kinh khủng thế này.
Nghĩ đến việc đêm qua mình còn ngủ trong căn phòng đó, không biết ngoài rắn còn có chuột bò lên giường ngủ chung không nữa.
Nghĩ đến đây, dạ dày cô bỗng nhộn nhạo.
Quyết định ngay lập tức, cô vào phòng, mở tủ, lấy hết quần áo hay mặc của mình nhét hết vào tủ của Tạ Phương Trúc ở phòng bên cạnh.
Dù căn phòng đã được dọn sạch sẽ, nhưng trong tâm trí cô đã để lại bóng ma, không thể nào tiếp tục ngủ ở đó nữa.
Nhét hết quần áo xong, tủ đồ của nguyên chủ vẫn đầy ắp.
Nhưng phần còn lại không phải là quần áo, mà là những tấm vải mới.
Anh trai thứ ba của nguyên chủ, tên Thẩm Gia Tài, sẽ kết hôn sau ba tháng nữa.
Người anh ta cưới là con gái của trưởng thôn đội kế bên, cô ta rất xinh đẹp.
Nhưng sính lễ cô ta yêu cầu cực kỳ cao, ngoài những món đồ mà cô dâu thành phố thường đòi như ba món “xoay” (xe đạp, đồng hồ, máy may) và một món “kêu” (Radio), còn phải thêm một chiếc tivi.
Cả năm nhà họ Thẩm chỉ sống dựa vào công điểm, làm sao có đủ tiền để đưa sính lễ cao như thế?
Thế là họ nhắm vào nguyên chủ, bắt cô phải chuẩn bị sính lễ cho anh ba.
Nguyên chủ là một “người em gái tôn sùng anh trai” điển hình, không hề cảm thấy có gì sai, cho rằng giúp anh ta lấy vợ là trách nhiệm của mình.
Đây cũng là lý do trước khi bỏ trốn, cô đã lừa Tạ Phương Trúc lấy 500 đồng.
Mục đích là để gom góp sính lễ cho anh ba, dự định sau khi đến thành phố S sẽ gửi tiền về.
Tủ của nguyên chủ chất đầy vải vóc, có loại dày, có loại mỏng.
Nguyên chủ đã dùng hết phiếu vải của Tạ Phương Trúc được cấp trong năm, lại còn ra chợ đen mua thêm phiếu, mới gom góp đủ như vậy.
Tổng cộng là bảy bộ quần áo cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, năm bộ cho cô dâu, hai bộ cho chú rể.
Nguyên chủ biết sử dụng máy may, lại có thể may quần áo, nên việc may đồ cưới cũng được giao cho cô.
Về cô gái này, do nghe kể nhiều chuyện nên trong ký ức của nguyên chủ vẫn còn nhớ khá rõ.
Cô ấy là con gái của Trần Văn Hưng, tên là Trần Tinh Tinh, mười tám tuổi, hai năm trước đi tham gia lao động ở nông thôn, rồi bị ngã gãy chân trong đội lao động, sau đó phải làm thủ tục bệnh tật để trở về.
Sau khi trở về, vì vấn đề chân mà không nhà máy nào chịu tuyển cô ấy, cô ấy đã ở nhà hơn một năm.
Có lẽ vì lâu ngày không ra ngoài nên dù đôi mắt sáng nhưng trong đó lại chứa đựng sự e dè. Nhìn Thẩm Oánh Oánh, cô ấy khẽ nói như tiếng muỗi vo ve: “Oánh Oánh… cô về rồi à…”
Nguyên chủ và Trần Tinh Tinh chưa từng tiếp xúc, thậm chí chưa nói chuyện với nhau lần nào, vậy mà Trần Tinh Tinh lại có vẻ như đang chờ cô ở đây.
Thẩm Oánh Oánh bỗng nhớ lại câu nói cô nghe được sáng nay trước cửa nhà Trần Văn Hưng: “Đảm bảo sẽ trông coi thật kỹ.”
Hóa ra, người bị trông chừng kỹ lưỡng chính là cô, Thẩm Oánh Oánh!
Cô đành phải chịu thua, từng lớp từng lớp, Tạ Phương Trúc thật sự đã sắp xếp mọi thứ một cách vô cùng chu toàn.
Dù Thẩm Oánh Oánh cảm thấy khó chịu trước hành động của Tạ Phương Trúc, nhưng cô nhanh chóng lại nghĩ thông suốt.
Với những việc làm quá đáng mà nguyên chủ đã gây ra, cho dù Tạ Phương Trúc có nhốt cô trong nhà thì cũng không ai nói anh làm sai.
Nhưng anh không làm vậy, chỉ nhờ người âm thầm theo dõi cô, đã là rất nể mặt cô rồi.
Cô đành miễn cưỡng coi như Trần Tinh Tinh đến đây để giúp cô giải sầu.
Nhưng nhanh chóng, sự “miễn cưỡng” của cô lại trở nên “thích thú” thật sự.
Trần Tinh Tinh tuy nhút nhát, ít nói, lại bị khập khiễng một chân, nhưng rất siêng năng và nhiệt tình.
Thấy cô dọn dẹp căn phòng bừa bộn của nguyên chủ, Trần Tinh Tinh không ngần ngại xắn tay áo vào phụ giúp.
Nguyên chủ không thích dọn dẹp, lại có thói quen tích trữ, đồ gì cũng không nỡ vứt, dồn cả vào trong phòng.
Căn phòng bừa bộn đến mức một mình Thẩm Oánh Oánh phải mất cả ngày để dọn dẹp, nhưng nhờ có Trần Tinh Tinh nhanh nhẹn phụ giúp, chỉ trong một buổi sáng đã dọn sạch sẽ.
Đống rác thải chất thành một đống nhỏ ngoài cửa, cái gì cũng có.
Đồ ăn, đồ dùng, thậm chí còn quét được nửa xẻng phân chuột.
Thẩm Oánh Oánh sững sờ, cả đời cô chưa từng thấy nhiều phân chuột như vậy.
Trước đây cô chỉ thấy phòng của nguyên chủ bẩn thỉu, không ngờ lại đến mức kinh khủng thế này.
Nghĩ đến việc đêm qua mình còn ngủ trong căn phòng đó, không biết ngoài rắn còn có chuột bò lên giường ngủ chung không nữa.
Nghĩ đến đây, dạ dày cô bỗng nhộn nhạo.
Quyết định ngay lập tức, cô vào phòng, mở tủ, lấy hết quần áo hay mặc của mình nhét hết vào tủ của Tạ Phương Trúc ở phòng bên cạnh.
Dù căn phòng đã được dọn sạch sẽ, nhưng trong tâm trí cô đã để lại bóng ma, không thể nào tiếp tục ngủ ở đó nữa.
Nhét hết quần áo xong, tủ đồ của nguyên chủ vẫn đầy ắp.
Nhưng phần còn lại không phải là quần áo, mà là những tấm vải mới.
Anh trai thứ ba của nguyên chủ, tên Thẩm Gia Tài, sẽ kết hôn sau ba tháng nữa.
Người anh ta cưới là con gái của trưởng thôn đội kế bên, cô ta rất xinh đẹp.
Nhưng sính lễ cô ta yêu cầu cực kỳ cao, ngoài những món đồ mà cô dâu thành phố thường đòi như ba món “xoay” (xe đạp, đồng hồ, máy may) và một món “kêu” (Radio), còn phải thêm một chiếc tivi.
Cả năm nhà họ Thẩm chỉ sống dựa vào công điểm, làm sao có đủ tiền để đưa sính lễ cao như thế?
Thế là họ nhắm vào nguyên chủ, bắt cô phải chuẩn bị sính lễ cho anh ba.
Nguyên chủ là một “người em gái tôn sùng anh trai” điển hình, không hề cảm thấy có gì sai, cho rằng giúp anh ta lấy vợ là trách nhiệm của mình.
Đây cũng là lý do trước khi bỏ trốn, cô đã lừa Tạ Phương Trúc lấy 500 đồng.
Mục đích là để gom góp sính lễ cho anh ba, dự định sau khi đến thành phố S sẽ gửi tiền về.
Tủ của nguyên chủ chất đầy vải vóc, có loại dày, có loại mỏng.
Nguyên chủ đã dùng hết phiếu vải của Tạ Phương Trúc được cấp trong năm, lại còn ra chợ đen mua thêm phiếu, mới gom góp đủ như vậy.
Tổng cộng là bảy bộ quần áo cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, năm bộ cho cô dâu, hai bộ cho chú rể.
Nguyên chủ biết sử dụng máy may, lại có thể may quần áo, nên việc may đồ cưới cũng được giao cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.