Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Chương 31: Tạ Phương Trúc Được Coi Là Anh Hùng Của Khu Mỏ
Linh Cáp
31/10/2024
Họ ngày ngày đến khu mỏ gây chuyện, nói rằng nếu không giao người, cả khu mỏ sẽ không được yên ổn.
Chồng của cô vợ trẻ hoàn toàn không làm gì được bọn họ, đành phải nhờ đến đội bảo vệ của khu mỏ.
Trưởng phòng bảo vệ ban đầu cố gắng nói lý lẽ với đám ác bá ở làng bên, lấy lòng để giảng giải.
Kết quả là đối phương chẳng nói lý lẽ, lại còn sắp xếp cho mấy thanh niên trai tráng trong làng cầm đồ đạc, vung quyền theo kiểu võ mười tám thức, khiến cho trưởng phòng bảo vệ sợ hãi mà rút lui ngay tức khắc.
Sau đó, trưởng phòng tức giận và quyết định dùng đến vũ lực.
Nhưng người ta càng chẳng sợ, bảo các cụ ông cụ bà trong làng nằm la liệt trên đất ở khu mỏ, vừa khóc vừa than đau chỗ này chỗ kia, vừa khóc vừa tố cáo khu mỏ lớn ức hiếp những người dân nghèo khổ như họ.
Trưởng phòng bảo vệ thấy đầu mình như muốn nổ tung, không thể làm gì được bọn người man rợ đó, chỉ mong trên trời xuất hiện một thần tướng xuống trừ khử bọn yêu ma của ngôi làng này.
Cuối cùng, quả nhiên có một người lợi hại đến thật, đó chính là Tạ Phương Trúc.
Anh tình nguyện ra tay, vác đồ đạc dẫn theo các anh em trong đội khoan tiến thẳng vào làng đối phương.
Đừng nhìn Tạ Phương Trúc ngày thường nho nhã, thực ra anh là một người thâm tàng bất lộ, không chỉ vô cùng mạnh mẽ, mà thủ đoạn cũng rất kinh khủng.
Người làng bên trẻ tuổi hung hăng, thì họ còn hung hăng hơn, đánh đến mức không ai có thể phản kháng.
Các cụ ông cụ bà trong làng không chịu nói lý lẽ, thì họ càng không nói lý lẽ, ép cho những cụ già hay cãi lộn phải co rúm trong góc sợ hãi.
Ngay cả trẻ con trong làng cũng không tha, hễ bắt được là đánh, mấy ngày đó tiếng khóc trẻ con vang khắp làng, mỗi khi thấy người từ khu mỏ đi tới thì chúng trốn như trốn dịch bệnh.
Người làng bên không ngờ rằng, người trong khu mỏ vốn nhìn trông đàng hoàng lại còn vô liêm sỉ hơn cả họ, không biết tôn trọng quy củ và thật quá mức đáng khinh!
Tóm lại, sau khi đánh không lại, cũng chẳng bì được về sự vô liêm sỉ, đám ác bá làng bên nào còn dám mơ tưởng cô vợ trẻ xinh đẹp đó? Họ kéo theo cả đám người, ủ rũ rút lui, cụp đuôi chạy mất.
Lần này anh ra tay, không chỉ giải quyết khó khăn của lãnh đạo, mà còn giải quyết vấn đề luôn làm cư dân khu mỏ đau đầu.
Vì trước đây người làng bên thường lén vào khu mỏ để trộm than, nhưng sau sự việc này, họ không còn dám bén mảng tới nữa.
Người dân khu mỏ để than bên ngoài nhà, mấy ngày sau than vẫn nằm y nguyên ở đó.
Hình ảnh của Tạ Phương Trúc trong khu mỏ từ đó trở nên cao lớn, vừa có dũng khí lại vừa có thủ đoạn, được coi là anh hùng của khu mỏ, khiến mọi người vừa khâm phục vừa kính trọng.
Cũng chính vì vậy, khi anh bị Thẩm Oánh Oánh cắm cho không biết bao nhiêu “cái sừng” mà vẫn chẳng dám nói nặng lời, người trong khu mỏ cũng không ai nghĩ rằng anh nhu nhược, ngược lại chỉ cảm thấy anh là người có tình nghĩa, còn Thẩm Oánh Oánh là người không biết trân trọng.
Dù sao, với bản lĩnh của Tạ Phương Trúc, nếu thật sự nghiêm túc, thì với thân hình bé nhỏ của Thẩm Oánh Oánh làm sao có thể là đối thủ của anh?
Nhưng cũng chẳng ai dám nói xấu về Thẩm Oánh Oánh trước mặt anh, cùng lắm chỉ dám khuyên nhủ vài câu nhẹ nhàng.
Dù sao nhìn cách anh nâng niu Thẩm Oánh Oánh, rõ ràng là không dung thứ cho ai nói xấu cô.
Khiến anh không vui, thì chẳng có gì tốt đẹp đâu.
Hôm nay mọi người dám công khai bàn tán như vậy, thực sự là vì sự việc hôm qua của Tạ Phương Trúc và Thẩm Oánh Oánh quá bất ngờ.
Người phụ nữ đã theo người đàn ông khác bỏ trốn, vậy mà hôm nay lại được yêu chiều, dẫn đi ăn sáng, họ vô cùng tức giận, hận sắt không thành thép, càng hận Thẩm Oánh Oánh không biết xấu hổ.
Trong lúc mồ hôi lạnh chảy dọc lưng những người trong căng tin, ai nấy đều thầm mừng vì khi nãy mình nói không lớn tiếng, nếu không thì giờ người xui xẻo là họ, thì một người đàn ông to béo mặc áo ba lỗ đang khom người trong đám đông, cố gắng nhân cơ hội trốn khỏi căng tin.
Chuyện vừa xảy ra với đồng bọn của gã làm gã khiếp sợ.
Dù gã béo, nhưng chẳng chịu nổi trận đòn nào cả!
Thế nhưng đám người nhiệt tình không bỏ qua gã, sau khi nghe Tạ Phương Trúc nói xong, có vẻ như sợ rằng nếu đến gần gã sẽ bị liên lụy.
Chẳng mấy chốc, những người bên cạnh gã liền tản ra như chim thú, khiến gã béo lộ ra hoàn toàn trước tầm mắt của Tạ Phương Trúc.
Gã béo: “…Mẹ nó!”
Chồng của cô vợ trẻ hoàn toàn không làm gì được bọn họ, đành phải nhờ đến đội bảo vệ của khu mỏ.
Trưởng phòng bảo vệ ban đầu cố gắng nói lý lẽ với đám ác bá ở làng bên, lấy lòng để giảng giải.
Kết quả là đối phương chẳng nói lý lẽ, lại còn sắp xếp cho mấy thanh niên trai tráng trong làng cầm đồ đạc, vung quyền theo kiểu võ mười tám thức, khiến cho trưởng phòng bảo vệ sợ hãi mà rút lui ngay tức khắc.
Sau đó, trưởng phòng tức giận và quyết định dùng đến vũ lực.
Nhưng người ta càng chẳng sợ, bảo các cụ ông cụ bà trong làng nằm la liệt trên đất ở khu mỏ, vừa khóc vừa than đau chỗ này chỗ kia, vừa khóc vừa tố cáo khu mỏ lớn ức hiếp những người dân nghèo khổ như họ.
Trưởng phòng bảo vệ thấy đầu mình như muốn nổ tung, không thể làm gì được bọn người man rợ đó, chỉ mong trên trời xuất hiện một thần tướng xuống trừ khử bọn yêu ma của ngôi làng này.
Cuối cùng, quả nhiên có một người lợi hại đến thật, đó chính là Tạ Phương Trúc.
Anh tình nguyện ra tay, vác đồ đạc dẫn theo các anh em trong đội khoan tiến thẳng vào làng đối phương.
Đừng nhìn Tạ Phương Trúc ngày thường nho nhã, thực ra anh là một người thâm tàng bất lộ, không chỉ vô cùng mạnh mẽ, mà thủ đoạn cũng rất kinh khủng.
Người làng bên trẻ tuổi hung hăng, thì họ còn hung hăng hơn, đánh đến mức không ai có thể phản kháng.
Các cụ ông cụ bà trong làng không chịu nói lý lẽ, thì họ càng không nói lý lẽ, ép cho những cụ già hay cãi lộn phải co rúm trong góc sợ hãi.
Ngay cả trẻ con trong làng cũng không tha, hễ bắt được là đánh, mấy ngày đó tiếng khóc trẻ con vang khắp làng, mỗi khi thấy người từ khu mỏ đi tới thì chúng trốn như trốn dịch bệnh.
Người làng bên không ngờ rằng, người trong khu mỏ vốn nhìn trông đàng hoàng lại còn vô liêm sỉ hơn cả họ, không biết tôn trọng quy củ và thật quá mức đáng khinh!
Tóm lại, sau khi đánh không lại, cũng chẳng bì được về sự vô liêm sỉ, đám ác bá làng bên nào còn dám mơ tưởng cô vợ trẻ xinh đẹp đó? Họ kéo theo cả đám người, ủ rũ rút lui, cụp đuôi chạy mất.
Lần này anh ra tay, không chỉ giải quyết khó khăn của lãnh đạo, mà còn giải quyết vấn đề luôn làm cư dân khu mỏ đau đầu.
Vì trước đây người làng bên thường lén vào khu mỏ để trộm than, nhưng sau sự việc này, họ không còn dám bén mảng tới nữa.
Người dân khu mỏ để than bên ngoài nhà, mấy ngày sau than vẫn nằm y nguyên ở đó.
Hình ảnh của Tạ Phương Trúc trong khu mỏ từ đó trở nên cao lớn, vừa có dũng khí lại vừa có thủ đoạn, được coi là anh hùng của khu mỏ, khiến mọi người vừa khâm phục vừa kính trọng.
Cũng chính vì vậy, khi anh bị Thẩm Oánh Oánh cắm cho không biết bao nhiêu “cái sừng” mà vẫn chẳng dám nói nặng lời, người trong khu mỏ cũng không ai nghĩ rằng anh nhu nhược, ngược lại chỉ cảm thấy anh là người có tình nghĩa, còn Thẩm Oánh Oánh là người không biết trân trọng.
Dù sao, với bản lĩnh của Tạ Phương Trúc, nếu thật sự nghiêm túc, thì với thân hình bé nhỏ của Thẩm Oánh Oánh làm sao có thể là đối thủ của anh?
Nhưng cũng chẳng ai dám nói xấu về Thẩm Oánh Oánh trước mặt anh, cùng lắm chỉ dám khuyên nhủ vài câu nhẹ nhàng.
Dù sao nhìn cách anh nâng niu Thẩm Oánh Oánh, rõ ràng là không dung thứ cho ai nói xấu cô.
Khiến anh không vui, thì chẳng có gì tốt đẹp đâu.
Hôm nay mọi người dám công khai bàn tán như vậy, thực sự là vì sự việc hôm qua của Tạ Phương Trúc và Thẩm Oánh Oánh quá bất ngờ.
Người phụ nữ đã theo người đàn ông khác bỏ trốn, vậy mà hôm nay lại được yêu chiều, dẫn đi ăn sáng, họ vô cùng tức giận, hận sắt không thành thép, càng hận Thẩm Oánh Oánh không biết xấu hổ.
Trong lúc mồ hôi lạnh chảy dọc lưng những người trong căng tin, ai nấy đều thầm mừng vì khi nãy mình nói không lớn tiếng, nếu không thì giờ người xui xẻo là họ, thì một người đàn ông to béo mặc áo ba lỗ đang khom người trong đám đông, cố gắng nhân cơ hội trốn khỏi căng tin.
Chuyện vừa xảy ra với đồng bọn của gã làm gã khiếp sợ.
Dù gã béo, nhưng chẳng chịu nổi trận đòn nào cả!
Thế nhưng đám người nhiệt tình không bỏ qua gã, sau khi nghe Tạ Phương Trúc nói xong, có vẻ như sợ rằng nếu đến gần gã sẽ bị liên lụy.
Chẳng mấy chốc, những người bên cạnh gã liền tản ra như chim thú, khiến gã béo lộ ra hoàn toàn trước tầm mắt của Tạ Phương Trúc.
Gã béo: “…Mẹ nó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.