Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Chương 18: Tôi Xem Cô Là Một Con Súc Vật
Linh Cáp
30/10/2024
Giọng của Thẩm Oánh Oánh nhẹ nhàng, nhưng lại như cơn gió lạnh thấu xương, Ngô Hiểu Hà vừa sợ vừa kinh ngạc, toàn thân nổi da gà.
Dù cô ta rất thích Tạ Phương Trúc, nhưng cô ta không thể nhận cái tội danh này! Nếu điều này lan truyền ra ngoài, cô ta sẽ không còn mặt mũi nào để sống nữa.
“Sao có thể chứ, Oánh Oánh, con người của mình thế nào cậu còn không biết sao?” Cô ta thở dốc, “Nếu cậu nói thế nữa, mình sẽ giận đấy!”
“Ôi trời, Hiểu Hà, cậu kích động như vậy làm gì?” Thẩm Oánh Oánh vẫn giữ vẻ mặt cười đùa, “Mình chỉ đùa với cậu thôi, làm sao cậu có thể là loại người đó chứ!”
Ngô Hiểu Hà vừa sợ vừa nghi ngờ, nhìn Thẩm Oánh Oánh kỹ lưỡng.
Thấy Thẩm Oánh Oánh cười thoải mái, như thể vừa rồi chỉ là một trò đùa, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Oánh Oánh, lần sau đừng đùa kiểu đó nữa, thật sự làm mình sợ chết khiếp.”
“Cậu thật là, có mỗi trò đùa cũng không chịu nổi.” Thẩm Oánh Oánh khẽ vỗ lên cổ cô ta, cảm thấy một tay toàn là mồ hôi lạnh, cúi xuống nhìn, khoé môi nhếch lên vẻ thản nhiên: “Đổ mồ hôi nhiều quá nhỉ, trông cậu căng thẳng ghê.”
Ngô Hiểu Hà còn chưa hết kinh hồn, không hiểu sao lại cảm thấy câu nói này nghe thật kỳ quặc.
Nhưng nhìn vào Thẩm Oánh Oánh lại chẳng thấy gì lạ, đôi mắt đen nhánh như mực, tựa như được rửa sạch bởi nước trong, trong sáng và tinh khiết, hoàn toàn không nhìn thấy mưu kế.
Lúc này cô ta mới yên lòng, cúi đầu nghĩ chắc mình đã suy nghĩ quá nhiều, với độ ngốc nghếch của Thẩm Oánh Oánh, làm sao có thể đoán được?
Nhưng vừa mới yên tâm được một lúc, cô ta lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Oánh Oánh vang lên, uể oải: “Nhưng dù cậu có thích, cũng chẳng có ích gì đâu.”
Ngô Hiểu Hà lập tức trừng mắt, ngẩng lên nhìn.
Vẻ mặt của Thẩm Oánh Oánh lười biếng như giọng nói của mình, nhưng ánh mắt đã chẳng còn vẻ trong trẻo lúc nãy.
Thay vào đó là một sự kiêu ngạo ngút ngàn, ánh nhìn như nhìn một con sâu kiến, lời nói tuôn ra còn độc ác như rắn độc:
“Anh ấy có mắt thẩm mỹ cao lắm, không để ý đến cậu đâu.”
“Cậu cứ diện đồ như con công sặc sỡ chạy đến đây, muốn giương cánh trước mặt anh ấy, nhưng anh ấy có thèm liếc cậu lần nào không?”
“Cậu nghĩ là do anh ấy ngại ngùng, hay không gần gũi với phụ nữ à? Nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là vì cậu không xinh, anh ấy không để mắt đến cậu thôi.”
Ngô Hiểu Hà hoàn toàn không ngờ rằng Thẩm Oánh Oánh lại đột nhiên buông lời ác độc như vậy, cô ta cũng chưa từng thấy một Thẩm Oánh Oánh như thế này, khiến cô ta nhất thời choáng váng.
Những lời nói như dao đâm thẳng vào tim Ngô Hiểu Hà, đau đớn khiến cô ta muốn phun ra máu.
Thật ra, Ngô Hiểu Hà đã thích Tạ Phương Trúc từ trước khi anh kết hôn.
Vì vậy, cô ta đã kiếm cớ để tiếp xúc với anh nhiều lần, đến mức ai nhìn vào cũng thấy rõ, nếu là người đàn ông khác, chắc chắn đã chủ động theo đuổi từ lâu.
Nhưng Tạ Phương Trúc như thể không biết gì, dù được nhờ vả thì không từ chối, nhưng cũng chẳng nói với cô ta thêm lời nào vô nghĩa, như thể anh chẳng hề để ý đến cô ta.
Cô ta chỉ nghĩ rằng Tạ Phương Trúc nhút nhát và ngại ngùng, nhưng cũng không thể ngừng nghi ngờ.
Những lời của Thẩm Oánh Oánh hôm nay như kim chọc thủng lớp vỏ mong manh nhất trong lòng cô ta, phơi bày sự thật trần trụi trước mắt cô ta.
Cô ta không chấp nhận được điều đó, lý trí còn sót lại giúp cô ta không nổi cơn ngay tại chỗ, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Oánh Oánh, nghiến răng nghiến lợi, cố kìm nén cơn giận sôi sục trong lòng.
“Oánh Oánh… chúng ta là bạn tốt nhất, sao mình có thể để ý đến chồng cậu được chứ? Mình biết mình không xinh bằng cậu, nhưng cậu nói ra những lời như thế, cậu xem mình là gì…”
Ngô Hiểu Hà không muốn vạch trần, nhưng Thẩm Oánh Oánh không có ý định tiếp tục chơi trò này với cô ta.
Cô nhếch môi, hơi cúi xuống, ghé sát tai Ngô Hiểu Hà, khẽ nói: “Ngay cả chồng của bạn mình cũng muốn cướp, tất nhiên tôi xem cô là một con súc vật. Đừng giả vờ nữa, Ngô Hiểu Hà, tôi đã nhìn thấu cô từ lâu rồi.”
Dù cô ta rất thích Tạ Phương Trúc, nhưng cô ta không thể nhận cái tội danh này! Nếu điều này lan truyền ra ngoài, cô ta sẽ không còn mặt mũi nào để sống nữa.
“Sao có thể chứ, Oánh Oánh, con người của mình thế nào cậu còn không biết sao?” Cô ta thở dốc, “Nếu cậu nói thế nữa, mình sẽ giận đấy!”
“Ôi trời, Hiểu Hà, cậu kích động như vậy làm gì?” Thẩm Oánh Oánh vẫn giữ vẻ mặt cười đùa, “Mình chỉ đùa với cậu thôi, làm sao cậu có thể là loại người đó chứ!”
Ngô Hiểu Hà vừa sợ vừa nghi ngờ, nhìn Thẩm Oánh Oánh kỹ lưỡng.
Thấy Thẩm Oánh Oánh cười thoải mái, như thể vừa rồi chỉ là một trò đùa, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Oánh Oánh, lần sau đừng đùa kiểu đó nữa, thật sự làm mình sợ chết khiếp.”
“Cậu thật là, có mỗi trò đùa cũng không chịu nổi.” Thẩm Oánh Oánh khẽ vỗ lên cổ cô ta, cảm thấy một tay toàn là mồ hôi lạnh, cúi xuống nhìn, khoé môi nhếch lên vẻ thản nhiên: “Đổ mồ hôi nhiều quá nhỉ, trông cậu căng thẳng ghê.”
Ngô Hiểu Hà còn chưa hết kinh hồn, không hiểu sao lại cảm thấy câu nói này nghe thật kỳ quặc.
Nhưng nhìn vào Thẩm Oánh Oánh lại chẳng thấy gì lạ, đôi mắt đen nhánh như mực, tựa như được rửa sạch bởi nước trong, trong sáng và tinh khiết, hoàn toàn không nhìn thấy mưu kế.
Lúc này cô ta mới yên lòng, cúi đầu nghĩ chắc mình đã suy nghĩ quá nhiều, với độ ngốc nghếch của Thẩm Oánh Oánh, làm sao có thể đoán được?
Nhưng vừa mới yên tâm được một lúc, cô ta lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Oánh Oánh vang lên, uể oải: “Nhưng dù cậu có thích, cũng chẳng có ích gì đâu.”
Ngô Hiểu Hà lập tức trừng mắt, ngẩng lên nhìn.
Vẻ mặt của Thẩm Oánh Oánh lười biếng như giọng nói của mình, nhưng ánh mắt đã chẳng còn vẻ trong trẻo lúc nãy.
Thay vào đó là một sự kiêu ngạo ngút ngàn, ánh nhìn như nhìn một con sâu kiến, lời nói tuôn ra còn độc ác như rắn độc:
“Anh ấy có mắt thẩm mỹ cao lắm, không để ý đến cậu đâu.”
“Cậu cứ diện đồ như con công sặc sỡ chạy đến đây, muốn giương cánh trước mặt anh ấy, nhưng anh ấy có thèm liếc cậu lần nào không?”
“Cậu nghĩ là do anh ấy ngại ngùng, hay không gần gũi với phụ nữ à? Nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là vì cậu không xinh, anh ấy không để mắt đến cậu thôi.”
Ngô Hiểu Hà hoàn toàn không ngờ rằng Thẩm Oánh Oánh lại đột nhiên buông lời ác độc như vậy, cô ta cũng chưa từng thấy một Thẩm Oánh Oánh như thế này, khiến cô ta nhất thời choáng váng.
Những lời nói như dao đâm thẳng vào tim Ngô Hiểu Hà, đau đớn khiến cô ta muốn phun ra máu.
Thật ra, Ngô Hiểu Hà đã thích Tạ Phương Trúc từ trước khi anh kết hôn.
Vì vậy, cô ta đã kiếm cớ để tiếp xúc với anh nhiều lần, đến mức ai nhìn vào cũng thấy rõ, nếu là người đàn ông khác, chắc chắn đã chủ động theo đuổi từ lâu.
Nhưng Tạ Phương Trúc như thể không biết gì, dù được nhờ vả thì không từ chối, nhưng cũng chẳng nói với cô ta thêm lời nào vô nghĩa, như thể anh chẳng hề để ý đến cô ta.
Cô ta chỉ nghĩ rằng Tạ Phương Trúc nhút nhát và ngại ngùng, nhưng cũng không thể ngừng nghi ngờ.
Những lời của Thẩm Oánh Oánh hôm nay như kim chọc thủng lớp vỏ mong manh nhất trong lòng cô ta, phơi bày sự thật trần trụi trước mắt cô ta.
Cô ta không chấp nhận được điều đó, lý trí còn sót lại giúp cô ta không nổi cơn ngay tại chỗ, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Oánh Oánh, nghiến răng nghiến lợi, cố kìm nén cơn giận sôi sục trong lòng.
“Oánh Oánh… chúng ta là bạn tốt nhất, sao mình có thể để ý đến chồng cậu được chứ? Mình biết mình không xinh bằng cậu, nhưng cậu nói ra những lời như thế, cậu xem mình là gì…”
Ngô Hiểu Hà không muốn vạch trần, nhưng Thẩm Oánh Oánh không có ý định tiếp tục chơi trò này với cô ta.
Cô nhếch môi, hơi cúi xuống, ghé sát tai Ngô Hiểu Hà, khẽ nói: “Ngay cả chồng của bạn mình cũng muốn cướp, tất nhiên tôi xem cô là một con súc vật. Đừng giả vờ nữa, Ngô Hiểu Hà, tôi đã nhìn thấu cô từ lâu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.