Tn70 Xuyên Hiện Đại Phải Làm Giàu Mới Hợp Lý Chứ!
Chương 50:
Tá Nguyệt
29/09/2024
Thấy thế, Từ San vội vàng kéo Lưu Phượng lên chiếc xe còn lại.
Vương Thục Hà bị bỏ lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không cho Vương Thục Hà cơ hội lên tiếng, Từ San giả vờ tiếc nuối: "Ôi chao, đồng chí Vương, tiếc quá, chậm chân rồi. Vất vả cho đồng chí phải đi bộ một đoạn rồi."
Vương Thục Hà sa sầm mặt.
Lưu Phượng thấy vậy liền kéo tay Từ San: "San San, đừng nói nữa."
Từ San bĩu môi, nhưng cũng không nói gì nữa.
Hừ, cô ta đã sớm ngứa mắt Vương Thục Hà rồi, suốt ngày bám lấy Tiểu Phượng, lại còn cố ý bài xích cô ta.
Để xem Tiểu Phượng rốt cuộc sẽ đứng về phía ai!
Xe bò chậm chạp lăn bánh.
Đường đất gập ghềnh, ngồi trên xe cứ xóc lên xóc xuống, ngồi lâu chắn chắn sẽ mỏicả người.
Lúc này, Dư Mẫn không khỏi nhớ đến những con đường ở năm 2023, bằng phẳng, sạch sẽ.
Thậm chí còn đẹp hơn đường ở cả Bắc Kinh.
Cô không khỏi cảm thán: Ai mà ngờ được chỉ sau vài thập kỷ, mọi thứ đã thay đổi đến chóng mặt như vậy?
Đi được khoảng mười mấy phút, ven đường dần xuất hiện những người khác.
Đa phần đều là xe bò, chắc là cũng đến kho lương thực nộp lương thực.
Cứ như vậy, họ đi khoảng 3 km.
Từ xa, mọi người đã nhìn thấy một đám đông tụ tập.
Trương Lan Phương tò mò, nghển cổ lên hỏi: "Chuyện gì vậy?.”
Dư Mẫn lắc đầu.
Đến gần, nghe ngóng một lúc, họ mới biết là một cô gái bị trẹo chân, đau quá không đi được.
Một người tốt bụng hỏi: "Cô gái, cô ở đội nào vậy? Có xa không? Hay để tôi đưa cô về?”
Nghe vậy, cô gái ngẩng đầu: "Đội Giao Long Đường ạ."
Người đàn ông lộ vẻ khó xử: "Xa quá, ít nhất cũng phải 20 km."
Xã Song Bản Kiều có 13 đội sản xuất. Gần nhất là đội Song Bản Kiều, đội Bá Gia Bình của họ thì nằm ở giữa, còn đội Giao Long Đường thì ở tận đằng xa.
Ai đi chợ cũng đều có việc của mình, không thể trì hoãn quá lâu.
Cô gái cười hiểu ý: "Không cần phiền anh đâu, em muốn đến công xã, cũng không xa lắm. Nghỉ một lát là khỏi thôi."
Chỉ là, nụ cười của cô có chút tái nhợt vì đau.
Từ xa, Dư Mẫn chợt giật mình.
Đội Giao Long Đường?
Chẳng phải đó là nơi ông ngoại và dì út đang sống sao?
Cô nhìn Bách Ái Quốc với vẻ tha thiết: "Đội trưởng, cô gái này trông tội nghiệp quá! Hay là để tôi nhường chỗ cho cô ấy, chúng ta tiện thể đưa cô ấy đến trạm xá nhé?”
Nghe vậy, Bách Ái Quốc quay đầu lại nhìn.
Chưa kịp để ông ấy lên tiếng, Vương Thục Hà đã nói: "Không được. Chúng ta đều phải thay phiên nhau, đâu còn chỗ trống nào. Tôi không đồng ý."
Dư Mẫn nhíu mày.
Điều này thật sự không công bằng cho những người khác.
Đúng lúc này, Trương Lan Phương đột nhiên cất lời: "Vậy tôi và Tiểu Mẫn sẽ xuống đi bộ, nhường chỗ cho cô ấy và cô. Cô thấy thế nào?”
Vương Thục Hà cứng họng.
Lúc này, Bách Ái Quốc mới lên tiếng: "Mọi người đã đồng ý cả rồi thì tôi cũng không ý kiến gì."
Dư Mẫn nhìn Trương Lan Phương với vẻ biết ơn, rồi nhảy xuống xe, đi về phía đám đông.
Cô chen vào giữa mọi người rồi ngồi xuống, mỉm cười thân thiện, đưa tay về phía cô gái: "Xin chào, tôi là thanh niên tri thức của đội Bá Gia Bình, tên là Dư Mẫn. Xe bò của bọn tôi vừa hay đi qua xã Song Bản Kiều nên có thể đưa cô đến trạm xá."
Lưu Thúy Thúy ngẩng phắt đầu, nhìn cô gái thanh tú trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác xúc động và vui mừng.
Cô ấy chậm rãi đưa tay ra: "Cảm ơn cô!”
Dư Mẫn dìu cô gái đi về phía xe bò.
Lên xe, Thúy Thúy không thấy Dư Mẫn đâu, trong lòng bỗng thấy áy náy.
"Xin lỗi, mình chiếm chỗ của cậu rồi."
"Không sao!" Dư Mẫn xua tay: "Mình đi bộ cho khỏe."
Dư Mẫn không quên "nịnh" đội trưởng một câu: "À, đây là đội trưởng của đội chúng tôi, đồng chí Bách Ái Quốc, cũng là người đồng ý cho cậu đi nhờ xe đấy."
Lưu Thúy Thúy chân thành cảm ơn: "Cảm ơn đội trưởng Bách."
Bách Ái Quốc khó khăn lắm mới nở được nụ cười: "Cảm ơn thanh niên tri thức Dư và thanh niên tri thức Trương đi, là hai cô ấy nhường chỗ cho cô đấy."
Lưu Thúy Thúy liên tục gật đầu: "Đương nhiên là phải cảm ơn hai cậu rồi. Thanh niên tri thức Dư, thanh niên tri thức Trương, khi khác mời hai cậu đến nhà mình chơi."
Dư Mẫn chờ đợi chính là câu này.
Cô vội vàng đáp: "Được, nhất định rồi."
"À, mình còn chưa biết tên cậu?"
"Mình tên Lưu Thúy Thúy."
"Thúy Thúy, tên hay đấy."
”..."
Dư Mẫn hỏi, Lưu Thúy Thúy trả lời. Hai người trò chuyện rất hợp nhau.
Trên chiếc xe bò phía sau.
Lưu Phượng không khỏi cảm thán: "Thanh niên tri thức Dư thật tốt bụng!”
Nghe vậy, Từ San bĩu môi.
Vương Thục Hà bị bỏ lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không cho Vương Thục Hà cơ hội lên tiếng, Từ San giả vờ tiếc nuối: "Ôi chao, đồng chí Vương, tiếc quá, chậm chân rồi. Vất vả cho đồng chí phải đi bộ một đoạn rồi."
Vương Thục Hà sa sầm mặt.
Lưu Phượng thấy vậy liền kéo tay Từ San: "San San, đừng nói nữa."
Từ San bĩu môi, nhưng cũng không nói gì nữa.
Hừ, cô ta đã sớm ngứa mắt Vương Thục Hà rồi, suốt ngày bám lấy Tiểu Phượng, lại còn cố ý bài xích cô ta.
Để xem Tiểu Phượng rốt cuộc sẽ đứng về phía ai!
Xe bò chậm chạp lăn bánh.
Đường đất gập ghềnh, ngồi trên xe cứ xóc lên xóc xuống, ngồi lâu chắn chắn sẽ mỏicả người.
Lúc này, Dư Mẫn không khỏi nhớ đến những con đường ở năm 2023, bằng phẳng, sạch sẽ.
Thậm chí còn đẹp hơn đường ở cả Bắc Kinh.
Cô không khỏi cảm thán: Ai mà ngờ được chỉ sau vài thập kỷ, mọi thứ đã thay đổi đến chóng mặt như vậy?
Đi được khoảng mười mấy phút, ven đường dần xuất hiện những người khác.
Đa phần đều là xe bò, chắc là cũng đến kho lương thực nộp lương thực.
Cứ như vậy, họ đi khoảng 3 km.
Từ xa, mọi người đã nhìn thấy một đám đông tụ tập.
Trương Lan Phương tò mò, nghển cổ lên hỏi: "Chuyện gì vậy?.”
Dư Mẫn lắc đầu.
Đến gần, nghe ngóng một lúc, họ mới biết là một cô gái bị trẹo chân, đau quá không đi được.
Một người tốt bụng hỏi: "Cô gái, cô ở đội nào vậy? Có xa không? Hay để tôi đưa cô về?”
Nghe vậy, cô gái ngẩng đầu: "Đội Giao Long Đường ạ."
Người đàn ông lộ vẻ khó xử: "Xa quá, ít nhất cũng phải 20 km."
Xã Song Bản Kiều có 13 đội sản xuất. Gần nhất là đội Song Bản Kiều, đội Bá Gia Bình của họ thì nằm ở giữa, còn đội Giao Long Đường thì ở tận đằng xa.
Ai đi chợ cũng đều có việc của mình, không thể trì hoãn quá lâu.
Cô gái cười hiểu ý: "Không cần phiền anh đâu, em muốn đến công xã, cũng không xa lắm. Nghỉ một lát là khỏi thôi."
Chỉ là, nụ cười của cô có chút tái nhợt vì đau.
Từ xa, Dư Mẫn chợt giật mình.
Đội Giao Long Đường?
Chẳng phải đó là nơi ông ngoại và dì út đang sống sao?
Cô nhìn Bách Ái Quốc với vẻ tha thiết: "Đội trưởng, cô gái này trông tội nghiệp quá! Hay là để tôi nhường chỗ cho cô ấy, chúng ta tiện thể đưa cô ấy đến trạm xá nhé?”
Nghe vậy, Bách Ái Quốc quay đầu lại nhìn.
Chưa kịp để ông ấy lên tiếng, Vương Thục Hà đã nói: "Không được. Chúng ta đều phải thay phiên nhau, đâu còn chỗ trống nào. Tôi không đồng ý."
Dư Mẫn nhíu mày.
Điều này thật sự không công bằng cho những người khác.
Đúng lúc này, Trương Lan Phương đột nhiên cất lời: "Vậy tôi và Tiểu Mẫn sẽ xuống đi bộ, nhường chỗ cho cô ấy và cô. Cô thấy thế nào?”
Vương Thục Hà cứng họng.
Lúc này, Bách Ái Quốc mới lên tiếng: "Mọi người đã đồng ý cả rồi thì tôi cũng không ý kiến gì."
Dư Mẫn nhìn Trương Lan Phương với vẻ biết ơn, rồi nhảy xuống xe, đi về phía đám đông.
Cô chen vào giữa mọi người rồi ngồi xuống, mỉm cười thân thiện, đưa tay về phía cô gái: "Xin chào, tôi là thanh niên tri thức của đội Bá Gia Bình, tên là Dư Mẫn. Xe bò của bọn tôi vừa hay đi qua xã Song Bản Kiều nên có thể đưa cô đến trạm xá."
Lưu Thúy Thúy ngẩng phắt đầu, nhìn cô gái thanh tú trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác xúc động và vui mừng.
Cô ấy chậm rãi đưa tay ra: "Cảm ơn cô!”
Dư Mẫn dìu cô gái đi về phía xe bò.
Lên xe, Thúy Thúy không thấy Dư Mẫn đâu, trong lòng bỗng thấy áy náy.
"Xin lỗi, mình chiếm chỗ của cậu rồi."
"Không sao!" Dư Mẫn xua tay: "Mình đi bộ cho khỏe."
Dư Mẫn không quên "nịnh" đội trưởng một câu: "À, đây là đội trưởng của đội chúng tôi, đồng chí Bách Ái Quốc, cũng là người đồng ý cho cậu đi nhờ xe đấy."
Lưu Thúy Thúy chân thành cảm ơn: "Cảm ơn đội trưởng Bách."
Bách Ái Quốc khó khăn lắm mới nở được nụ cười: "Cảm ơn thanh niên tri thức Dư và thanh niên tri thức Trương đi, là hai cô ấy nhường chỗ cho cô đấy."
Lưu Thúy Thúy liên tục gật đầu: "Đương nhiên là phải cảm ơn hai cậu rồi. Thanh niên tri thức Dư, thanh niên tri thức Trương, khi khác mời hai cậu đến nhà mình chơi."
Dư Mẫn chờ đợi chính là câu này.
Cô vội vàng đáp: "Được, nhất định rồi."
"À, mình còn chưa biết tên cậu?"
"Mình tên Lưu Thúy Thúy."
"Thúy Thúy, tên hay đấy."
”..."
Dư Mẫn hỏi, Lưu Thúy Thúy trả lời. Hai người trò chuyện rất hợp nhau.
Trên chiếc xe bò phía sau.
Lưu Phượng không khỏi cảm thán: "Thanh niên tri thức Dư thật tốt bụng!”
Nghe vậy, Từ San bĩu môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.