Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
Chương 7: Anh Định Bồi Thường Bao Nhiêu?
Lâu Dung Dung
01/10/2024
Tôi định lên tiếng, nhưng mẹ kéo tôi lại, rồi nói với ông ta: “Tôi không muốn cãi nhau với anh. Chúng ta nói chuyện xong lần này, tôi sẽ về. Anh không cần phải lo, tôi sẽ không bám lấy anh.” Nói xong, mẹ tôi tự đi về phía nhà máy.
Tôi liếc cha một cái đầy khinh bỉ rồi kéo Lưu Dao: “Dao Dao, cái thùng táo vẫn còn ở đằng kia. Đi lấy vài quả, chúng ta cũng thử xem táo có mùi vị ra sao. Cả đời chúng ta chưa từng được ăn bao giờ.”
Lưu Dao rụt rè nhìn cha một cái, thấy ông ta không phản đối, liền nhanh chóng chạy đi.
Thùng táo đã được mở sẵn, con bé lấy vài quả mang về, đưa cho tôi một quả. Tôi lấy quả táo rồi lau vào áo mình, cắn một miếng.
Táo thời đó có vị ngon thật đấy. Lưu Dao cũng ăn ngấu nghiến, ăn nhanh quá nên bị sặc, cuối cùng nuốt luôn cả lõi táo vào.
Cha nhìn hai chị em tôi ăn uống, cau mày lại, sau đó xách thùng táo lên rồi đi về phía trước, không thèm nhìn chúng tôi.
Cả gia đình bốn người bước vào nhà máy, nơi đây rất rộng, công nhân đi lại khắp nơi. Đang là giờ nghỉ trưa, nhiều người cầm hộp cơm, vừa đi vừa nói cười vui vẻ, chào cha tôi.
“Phó chủ nhiệm Lưu!”
Cha tôi gượng gạo gật đầu chào lại, nhưng cả đoạn đường đều cúi đầu, không muốn để ai nhìn thấy chúng tôi đi cùng ông ta.
Mẹ tôi tất nhiên đã nhìn thấy điều đó, nhưng bà không khóc nữa.
Văn phòng của giám đốc ở tầng ba, khi chúng tôi đến đó, đã có người ở trong rồi, chính là Tôn Ngọc Lan.
Bà ta đang ngồi đối diện giám đốc, khóc sưng cả mắt: “Giám đốc Bạch! Nếu chuyện này lan ra ngoài, tôi sống làm sao đây? Hiện giờ tôi đã có thai rồi, anh không thể trơ mắt nhìn tôi phá thai và ly hôn chứ? Hơn nữa chúng tôi mới là vợ chồng hợp pháp, anh nhất định phải đứng về phía tôi!”
Cha tôi vội vàng bước vào, đỡ lấy lưng bà ta: “Ngọc Lan, em đang mang thai, không nên khóc nhiều như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em.”
“Anh đừng giả vờ tử tế! Sao anh lại lừa dối tôi?” Bà ta giận dữ đẩy cha tôi ra: “Anh đã nói là không có ai phản đối chuyện kết hôn của chúng ta, bên nhà cũ cũng đã giải quyết xong. Anh đang lừa tôi à?”
Cha tôi cuống cuồng giữ lấy bà ta: “Đừng khóc nữa, anh sai rồi, anh chỉ sợ em lo lắng thôi, mọi chuyện đang được giải quyết mà.”
Tôn Ngọc Lan hét lên: “Tôi không quan tâm! Con tôi không thể trở thành đứa trẻ không cha. Nếu anh không xử lý rõ ràng, tôi sẽ phá thai và ly hôn!”
“Ngọc Lan, xin em đừng như vậy! Anh không thể sống thiếu em và con…” Cha tôi đau khổ ôm chặt lấy bà ta, hai người giống như đang diễn một vở kịch Romeo và Juliet.
Mẹ tôi ôm mặt khóc nức nở. Chồng bà lại có thể ngay trước mặt, quỳ xuống cầu xin người phụ nữ khác như vậy, trái tim bà chắc chắn đang tan nát.
Giám đốc Bạch thấy chúng tôi đứng đó, ông ta cũng cảm thấy lúng túng, liền ho khan vài tiếng.
“Lưu Cường, hãy nói chuyện với chị dâu trước đi. Chuyện của cậu và cô ấy để sau.”
Tôn Ngọc Lan lau nước mắt, liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt và chán ghét, nhưng không nói gì.
Cha tôi không quay đầu lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông ta bình thản nói: “Tôi sẵn sàng bồi thường cho họ. Vương Hà, chúng ta… không thể sống cùng nhau nữa. Cô hãy tha thứ cho tôi. Nếu cô không thể tha thứ, thì tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng bồi thường cho cô. Tôi không thể rời xa Tôn Ngọc Lan, tôi không thể để danh tiếng của cô ấy bị hủy hoại vì tôi. Cô ấy đã hy sinh rất nhiều cho tôi.”
Mẹ tôi run rẩy môi: “Thế còn tôi? Tôi đã làm trâu làm ngựa cho nhà anh bao nhiêu năm nay, cứ thế mà bỏ qua sao?”
“Vương Hà, hãy nói về tương lai, đừng nhắc lại quá khứ nữa.”
Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới gật đầu: “Được. Anh định bồi thường bao nhiêu?”
Cha tôi quay lại nhìn mẹ đầy ngạc nhiên, có lẽ không ngờ mẹ lại đồng ý dễ dàng như vậy. Nhưng rồi ông ta nhanh chóng cúi đầu.
“Cô cứ về trước đi, rồi tôi sẽ nói chuyện với cô sau…”
“Không cần. Anh cứ nói thẳng ra đi, ngay trước mặt giám đốc, anh định bồi thường cho ba mẹ con tôi thế nào.” Mẹ tôi nói xong thì ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhìn ông ta.
Tôi liếc cha một cái đầy khinh bỉ rồi kéo Lưu Dao: “Dao Dao, cái thùng táo vẫn còn ở đằng kia. Đi lấy vài quả, chúng ta cũng thử xem táo có mùi vị ra sao. Cả đời chúng ta chưa từng được ăn bao giờ.”
Lưu Dao rụt rè nhìn cha một cái, thấy ông ta không phản đối, liền nhanh chóng chạy đi.
Thùng táo đã được mở sẵn, con bé lấy vài quả mang về, đưa cho tôi một quả. Tôi lấy quả táo rồi lau vào áo mình, cắn một miếng.
Táo thời đó có vị ngon thật đấy. Lưu Dao cũng ăn ngấu nghiến, ăn nhanh quá nên bị sặc, cuối cùng nuốt luôn cả lõi táo vào.
Cha nhìn hai chị em tôi ăn uống, cau mày lại, sau đó xách thùng táo lên rồi đi về phía trước, không thèm nhìn chúng tôi.
Cả gia đình bốn người bước vào nhà máy, nơi đây rất rộng, công nhân đi lại khắp nơi. Đang là giờ nghỉ trưa, nhiều người cầm hộp cơm, vừa đi vừa nói cười vui vẻ, chào cha tôi.
“Phó chủ nhiệm Lưu!”
Cha tôi gượng gạo gật đầu chào lại, nhưng cả đoạn đường đều cúi đầu, không muốn để ai nhìn thấy chúng tôi đi cùng ông ta.
Mẹ tôi tất nhiên đã nhìn thấy điều đó, nhưng bà không khóc nữa.
Văn phòng của giám đốc ở tầng ba, khi chúng tôi đến đó, đã có người ở trong rồi, chính là Tôn Ngọc Lan.
Bà ta đang ngồi đối diện giám đốc, khóc sưng cả mắt: “Giám đốc Bạch! Nếu chuyện này lan ra ngoài, tôi sống làm sao đây? Hiện giờ tôi đã có thai rồi, anh không thể trơ mắt nhìn tôi phá thai và ly hôn chứ? Hơn nữa chúng tôi mới là vợ chồng hợp pháp, anh nhất định phải đứng về phía tôi!”
Cha tôi vội vàng bước vào, đỡ lấy lưng bà ta: “Ngọc Lan, em đang mang thai, không nên khóc nhiều như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em.”
“Anh đừng giả vờ tử tế! Sao anh lại lừa dối tôi?” Bà ta giận dữ đẩy cha tôi ra: “Anh đã nói là không có ai phản đối chuyện kết hôn của chúng ta, bên nhà cũ cũng đã giải quyết xong. Anh đang lừa tôi à?”
Cha tôi cuống cuồng giữ lấy bà ta: “Đừng khóc nữa, anh sai rồi, anh chỉ sợ em lo lắng thôi, mọi chuyện đang được giải quyết mà.”
Tôn Ngọc Lan hét lên: “Tôi không quan tâm! Con tôi không thể trở thành đứa trẻ không cha. Nếu anh không xử lý rõ ràng, tôi sẽ phá thai và ly hôn!”
“Ngọc Lan, xin em đừng như vậy! Anh không thể sống thiếu em và con…” Cha tôi đau khổ ôm chặt lấy bà ta, hai người giống như đang diễn một vở kịch Romeo và Juliet.
Mẹ tôi ôm mặt khóc nức nở. Chồng bà lại có thể ngay trước mặt, quỳ xuống cầu xin người phụ nữ khác như vậy, trái tim bà chắc chắn đang tan nát.
Giám đốc Bạch thấy chúng tôi đứng đó, ông ta cũng cảm thấy lúng túng, liền ho khan vài tiếng.
“Lưu Cường, hãy nói chuyện với chị dâu trước đi. Chuyện của cậu và cô ấy để sau.”
Tôn Ngọc Lan lau nước mắt, liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt và chán ghét, nhưng không nói gì.
Cha tôi không quay đầu lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông ta bình thản nói: “Tôi sẵn sàng bồi thường cho họ. Vương Hà, chúng ta… không thể sống cùng nhau nữa. Cô hãy tha thứ cho tôi. Nếu cô không thể tha thứ, thì tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng bồi thường cho cô. Tôi không thể rời xa Tôn Ngọc Lan, tôi không thể để danh tiếng của cô ấy bị hủy hoại vì tôi. Cô ấy đã hy sinh rất nhiều cho tôi.”
Mẹ tôi run rẩy môi: “Thế còn tôi? Tôi đã làm trâu làm ngựa cho nhà anh bao nhiêu năm nay, cứ thế mà bỏ qua sao?”
“Vương Hà, hãy nói về tương lai, đừng nhắc lại quá khứ nữa.”
Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới gật đầu: “Được. Anh định bồi thường bao nhiêu?”
Cha tôi quay lại nhìn mẹ đầy ngạc nhiên, có lẽ không ngờ mẹ lại đồng ý dễ dàng như vậy. Nhưng rồi ông ta nhanh chóng cúi đầu.
“Cô cứ về trước đi, rồi tôi sẽ nói chuyện với cô sau…”
“Không cần. Anh cứ nói thẳng ra đi, ngay trước mặt giám đốc, anh định bồi thường cho ba mẹ con tôi thế nào.” Mẹ tôi nói xong thì ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhìn ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.