Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
Chương 23: Gặp Lại Nữ Chính
Lâu Dung Dung
06/10/2024
Đoàn tàu cuối cùng cũng đến, mặt đất rung chuyển dữ dội, nhiều lần tôi cảm thấy mình sắp bị hút vào đó. Tôi cắn răng chịu đựng, thậm chí thở cũng khó khăn. Nhưng cuối cùng, tôi đã vượt qua cơn nguy hiểm. Ngay lúc toa cuối cùng đi qua, một đám bụi đen từ toa tàu rơi xuống, phủ đầy mặt tôi, khiến tôi ho sặc sụa.
Lưu Dao chạy tới, gần như bật khóc: "Chị ơi, chị có sao không?"
Tôi cười nói: "Chị có sao đâu, mau nhặt đi, em còn chờ rau à?" Nói xong, tôi vội vàng nhặt số than vụn rơi xuống vào túi. Dù không có nhiều cục than tốt, nhưng đá vụn cũng không ít, đập nhỏ ra thì cũng có thể đốt được.
Sau một hồi nhặt nhạnh, cuối cùng túi của chúng tôi đã đầy.
Vì còn nhỏ tuổi nên chúng tôi không thể mang nhiều, Lưu Dao xách một giỏ nhỏ đầy đá vụn, còn tôi xách nửa túi than vụn trở về.
"Số than này mà nén thành bánh than, cũng đủ đốt trong ba, bốn ngày."
Lưu Dao ngạc nhiên hỏi: "Thật sao, chị?"
"Chứ sao." Tôi cười nói: "Sau này, mỗi ngày sau bữa ăn chúng ta ra ngoài một tiếng nhặt than. Ít nhất cũng không phải lo chết rét nữa, chị thông minh chứ?"
"Chị giỏi thật."
"Đương nhiên rồi."
Chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi: "Em là con gái chú Lưu phải không?"
Tôi ngước lên nhìn, đầu óc như nổ tung. Thật xui xẻo, tôi lại đụng phải nữ chính.
Cô ta mặc áo bông trắng tinh, bên dưới là quần đen và giày bông đen, tóc buộc lệch, đôi mắt sáng long lanh như nước mùa thu, thực sự rất đẹp.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, trông khá đẹp trai, nhưng có chút già trước tuổi, tỏ ra thâm trầm.
Tôi thật sự không muốn nói chuyện với nữ chính trong tình cảnh lấm lem thế này, chỉ muốn nói rằng cô ta nhận nhầm người rồi.
Lưu Dao nhìn tôi nói: "Chị ơi, có phải chị ấy là con gái của giám đốc không? Chị ấy xinh thật."
Phải rồi, nữ chính mà, làm sao có thể không xinh đẹp? Tôi nghĩ thầm trong lòng.
Bạch Tình Tình cười nói: "Phải rồi, các em định ở lại thành phố à?"
"Ừ, mẹ em thuê nhà rồi, bọn em đi nhặt than." Lưu Dao giơ chiếc giỏ nhỏ trong tay, tự hào khoe.
Mặc dù tôi không thấy việc nhặt đồ có gì đáng xấu hổ, nhưng đối diện với Bạch Tình Tình, nữ chính, người mà số phận đã định là sẽ luôn vượt trội hơn tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái khi để cô ta thấy mình trong bộ dạng thế này.
Dù sao, tôi vẫn mỉm cười chào hỏi: "Cảm ơn chị chuyện hôm trước nhé."
"Không có gì. Chỉ cần mọi chuyện ổn là được. Các em vất vả quá." Bạch Tình Tình nhìn tôi đầy thương cảm.
Tôi cười đáp: "Dù sao còn hơn một tháng nữa mới nhập học, em tìm chút việc để làm thôi."
Bạch Tình Tình còn định nói gì đó thì chàng trai bên cạnh cau mày nói: "Tình Tình, em từ bao giờ lại quen biết với những người như thế này?"
"Đây là con của chú ở cơ quan cha. Đây là anh họ chị, tên là Bạch Quang. Anh ấy tốt nghiệp đại học ở Bắc Kinh, mới về đây làm việc."
"Ồ, đúng là nhân tài rồi." Tôi thầm nghĩ trong lòng, liệu trong sách có nhắc đến nhân vật này không? Có lẽ tôi đã bỏ qua anh ta.
Bạch Quang vẫn nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh thường, cằm ngẩng cao.
Tôi biết điều, kéo tay Lưu Dao rồi gật đầu chào Bạch Tình Tình, sau đó rời đi.
Lưu Dao hỏi tôi: "Chị ơi, có phải anh ấy không thích chúng ta không?"
"Chị không biết." Tôi nhấc túi lên và cười nói: "Nếu người ta không thích mình, mình cũng không cần thích họ, cứ coi như không thấy. Chúng ta đâu có ăn trộm ăn cắp, chẳng có gì phải xấu hổ."
"Vâng." Lưu Dao nghiêm túc gật đầu: "Em nghe lời chị."
Chúng tôi về đến cửa nhà, trời đã tối dần. Cửa nhà hàng xóm mở toang, một cậu bé tầm tuổi tôi, có lẽ lớn hơn một chút, đang mang rác ra ngoài.
Trời lạnh thế này mà cậu ta không mặc áo bông, chỉ mặc một chiếc áo thể thao với áo len bên trong.
Quần áo cậu ta hơi bẩn, tóc dài lòa xòa. Thấy chúng tôi, cậu ta ngớ người ra rồi cười hì hì, quay vào trong nhà gọi lớn:
"Cha ơi, nhìn này, hai con đen sì!"
Lưu Dao núp sau lưng tôi, vì cô bé nhát nên không dám nói chuyện với con trai.
Vương Lâm từ trong nhà đi ra, tay xách một thùng đầy tro than, đẩy vai cậu ta một cái.
"Mày nói linh tinh cái gì thế?"
"Họ đúng là đen sì mà."
Lưu Dao chạy tới, gần như bật khóc: "Chị ơi, chị có sao không?"
Tôi cười nói: "Chị có sao đâu, mau nhặt đi, em còn chờ rau à?" Nói xong, tôi vội vàng nhặt số than vụn rơi xuống vào túi. Dù không có nhiều cục than tốt, nhưng đá vụn cũng không ít, đập nhỏ ra thì cũng có thể đốt được.
Sau một hồi nhặt nhạnh, cuối cùng túi của chúng tôi đã đầy.
Vì còn nhỏ tuổi nên chúng tôi không thể mang nhiều, Lưu Dao xách một giỏ nhỏ đầy đá vụn, còn tôi xách nửa túi than vụn trở về.
"Số than này mà nén thành bánh than, cũng đủ đốt trong ba, bốn ngày."
Lưu Dao ngạc nhiên hỏi: "Thật sao, chị?"
"Chứ sao." Tôi cười nói: "Sau này, mỗi ngày sau bữa ăn chúng ta ra ngoài một tiếng nhặt than. Ít nhất cũng không phải lo chết rét nữa, chị thông minh chứ?"
"Chị giỏi thật."
"Đương nhiên rồi."
Chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi: "Em là con gái chú Lưu phải không?"
Tôi ngước lên nhìn, đầu óc như nổ tung. Thật xui xẻo, tôi lại đụng phải nữ chính.
Cô ta mặc áo bông trắng tinh, bên dưới là quần đen và giày bông đen, tóc buộc lệch, đôi mắt sáng long lanh như nước mùa thu, thực sự rất đẹp.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, trông khá đẹp trai, nhưng có chút già trước tuổi, tỏ ra thâm trầm.
Tôi thật sự không muốn nói chuyện với nữ chính trong tình cảnh lấm lem thế này, chỉ muốn nói rằng cô ta nhận nhầm người rồi.
Lưu Dao nhìn tôi nói: "Chị ơi, có phải chị ấy là con gái của giám đốc không? Chị ấy xinh thật."
Phải rồi, nữ chính mà, làm sao có thể không xinh đẹp? Tôi nghĩ thầm trong lòng.
Bạch Tình Tình cười nói: "Phải rồi, các em định ở lại thành phố à?"
"Ừ, mẹ em thuê nhà rồi, bọn em đi nhặt than." Lưu Dao giơ chiếc giỏ nhỏ trong tay, tự hào khoe.
Mặc dù tôi không thấy việc nhặt đồ có gì đáng xấu hổ, nhưng đối diện với Bạch Tình Tình, nữ chính, người mà số phận đã định là sẽ luôn vượt trội hơn tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái khi để cô ta thấy mình trong bộ dạng thế này.
Dù sao, tôi vẫn mỉm cười chào hỏi: "Cảm ơn chị chuyện hôm trước nhé."
"Không có gì. Chỉ cần mọi chuyện ổn là được. Các em vất vả quá." Bạch Tình Tình nhìn tôi đầy thương cảm.
Tôi cười đáp: "Dù sao còn hơn một tháng nữa mới nhập học, em tìm chút việc để làm thôi."
Bạch Tình Tình còn định nói gì đó thì chàng trai bên cạnh cau mày nói: "Tình Tình, em từ bao giờ lại quen biết với những người như thế này?"
"Đây là con của chú ở cơ quan cha. Đây là anh họ chị, tên là Bạch Quang. Anh ấy tốt nghiệp đại học ở Bắc Kinh, mới về đây làm việc."
"Ồ, đúng là nhân tài rồi." Tôi thầm nghĩ trong lòng, liệu trong sách có nhắc đến nhân vật này không? Có lẽ tôi đã bỏ qua anh ta.
Bạch Quang vẫn nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh thường, cằm ngẩng cao.
Tôi biết điều, kéo tay Lưu Dao rồi gật đầu chào Bạch Tình Tình, sau đó rời đi.
Lưu Dao hỏi tôi: "Chị ơi, có phải anh ấy không thích chúng ta không?"
"Chị không biết." Tôi nhấc túi lên và cười nói: "Nếu người ta không thích mình, mình cũng không cần thích họ, cứ coi như không thấy. Chúng ta đâu có ăn trộm ăn cắp, chẳng có gì phải xấu hổ."
"Vâng." Lưu Dao nghiêm túc gật đầu: "Em nghe lời chị."
Chúng tôi về đến cửa nhà, trời đã tối dần. Cửa nhà hàng xóm mở toang, một cậu bé tầm tuổi tôi, có lẽ lớn hơn một chút, đang mang rác ra ngoài.
Trời lạnh thế này mà cậu ta không mặc áo bông, chỉ mặc một chiếc áo thể thao với áo len bên trong.
Quần áo cậu ta hơi bẩn, tóc dài lòa xòa. Thấy chúng tôi, cậu ta ngớ người ra rồi cười hì hì, quay vào trong nhà gọi lớn:
"Cha ơi, nhìn này, hai con đen sì!"
Lưu Dao núp sau lưng tôi, vì cô bé nhát nên không dám nói chuyện với con trai.
Vương Lâm từ trong nhà đi ra, tay xách một thùng đầy tro than, đẩy vai cậu ta một cái.
"Mày nói linh tinh cái gì thế?"
"Họ đúng là đen sì mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.