Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
Chương 50: Người Đàn Ông Trung Niên
Lâu Dung Dung
10/10/2024
Mọi người xung quanh nói: “Mặc kệ nó đi, mau dọn dẹp rồi về thôi, mệt chết mất!”
Nhưng mẹ tôi lại nói: “Không được. Nếu đây là chìa khóa quan trọng, chắc người ta đang rất lo lắng. Mẹ sẽ đợi ở đây một lát xem sao.”
Mọi người đều cho rằng mẹ tôi có phần hơi ngây thơ, nhưng không ai nói gì thêm, họ dọn dẹp rồi rời đi.
Chỉ còn hai mẹ con tôi đứng đợi. Chẳng mấy chốc, trời đã hoàn toàn tối đen, cả hai người chúng tôi đều ướt đẫm mồ hôi vì dọn tuyết, đứng đợi một lúc là thấy rét cóng.
Tôi nói: “Hay mình đem đến đồn công an gần đây đi mẹ. Nếu không về sớm, chắc bị cảm mất.”
“Cũng được.” Mẹ tôi quay lưng định đi.
Đúng lúc đó, tiếng động cơ xe vang lên từ phía sau, hai luồng đèn sáng chiếu tới.
Một chiếc ô tô màu xanh lá dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp và hai thanh niên mặc áo khoác dài bước xuống, họ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
“Mất lâu thế rồi, liệu còn tìm thấy không?” Một người hỏi.
“Cứ thử tìm xem sao.” Người đàn ông trung niên xoa đầu hói của mình, giọng đầy lo lắng: “Tôi nhớ là lúc ấy tôi đứng đây hút một điếu thuốc, nói chuyện với lão Ngô một lúc, chắc chắn là rơi ở khu vực này thôi.”
Hai người thanh niên cũng chăm chú tìm kiếm, mẹ tôi tiến lại gần hỏi: “Các anh đang tìm gì thế?”
“Đi đi! Chúng tôi bận lắm!” Một thanh niên gắt lên.
Tôi cau mày: “Anh nói gì vậy? Mẹ tôi có lòng tốt hỏi giúp, anh lại tỏ thái độ như thế à?”
“Việc này không liên quan gì đến các người! Đừng có cản trở chúng tôi làm việc.” Người thanh niên ngạo mạn đáp.
“Im ngay!” Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn người thanh niên kia: “Xin lỗi, chúng tôi đang quá gấp, tính tình anh bạn này hơi xấu, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi.”
“Không sao đâu. Các anh mất gì à? Có phải chìa khóa không?” Mẹ tôi hỏi.
“Đúng vậy! Tôi mất một chùm chìa khóa!”
“Tôi nhặt được một chùm chìa khóa, nhưng các anh phải mô tả kỹ hơn để chúng tôi xác nhận.” Mẹ tôi mỉm cười nói.
Người thanh niên kia khinh khỉnh nhìn mẹ tôi: “Bà còn bày đặt hỏi thế, bà có biết chúng tôi là ai không? Sao bà dám nói với chúng tôi như vậy? Chúng tôi không lừa bà đâu.”
Tôi kéo tay mẹ: “Thôi mẹ ơi, đừng lãng phí thời gian với họ nữa. Họ khinh thường mình như thế thì chẳng cần phải giúp làm gì.”
Mẹ kéo tôi lại: “Thôi nào, người ta đang lo lắng, đừng tức giận.”
Người đàn ông trung niên kéo người thanh niên kia lại và nghiêm khắc quở trách: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Bình thường cậu phục vụ nhân dân như thế này sao? Cậu có vấn đề về tư tưởng rồi đấy, ngày mai viết bản kiểm điểm cho tôi, không thì cậu khỏi cần làm việc nữa!”
Người thanh niên cuối cùng cũng sợ hãi, thu mình lại không dám nói gì.
Người đàn ông trung niên quay sang mẹ tôi nói: “Chị à, chùm chìa khóa tôi mất có sáu cái, có một móc treo nhỏ màu trắng hình quả bầu, chị có nhìn thấy không?”
“Đúng rồi, có phải cái này không?” Mẹ tôi đưa chùm chìa khóa ra.
Hai người thanh niên đồng loạt reo lên kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên cũng xúc động không kém: “Cảm ơn chị, đúng là chùm chìa khóa này rồi!”
“Mẹ con tôi đang dọn tuyết thì nhặt được, cũng định đem tới đồn công an.”
“Thật là may quá.” Người đàn ông trung niên nhận lại chìa khóa, rồi bắt tay mẹ tôi: “Đây là chìa khóa văn phòng của chúng tôi, rất quan trọng, không thể làm lại được. Chị đã giúp chúng tôi một việc lớn rồi!”
“Chuyện nhỏ thôi mà, trời cũng tối rồi, chúng tôi về đây.”
“Khoan đã chị, đây là chút lòng thành, chị nhận lấy đi...” Người đàn ông trung niên lấy ra 50 đồng đưa cho mẹ tôi, mẹ cười rồi từ chối.
“Chuyện bé tí thôi mà, ai nhặt được cũng sẽ làm như vậy thôi. Các anh cũng về đi.” Mẹ tôi không hề tỏ ra khó chịu dù bị coi thường lúc trước, bà kéo tôi đi.
Người thanh niên kia chạy tới chặn mẹ tôi lại, nói một cách chân thành: “Chị gái, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi đã có thái độ không đúng.”
“Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.” Mẹ tôi mỉm cười, gật đầu với cậu ta rồi vòng qua xe để đi tiếp.
Tôi trừng mắt nhìn cậu thanh niên, rồi bước theo mẹ, cậu ta nhìn theo chúng tôi với vẻ hối hận.
Nhưng mẹ tôi lại nói: “Không được. Nếu đây là chìa khóa quan trọng, chắc người ta đang rất lo lắng. Mẹ sẽ đợi ở đây một lát xem sao.”
Mọi người đều cho rằng mẹ tôi có phần hơi ngây thơ, nhưng không ai nói gì thêm, họ dọn dẹp rồi rời đi.
Chỉ còn hai mẹ con tôi đứng đợi. Chẳng mấy chốc, trời đã hoàn toàn tối đen, cả hai người chúng tôi đều ướt đẫm mồ hôi vì dọn tuyết, đứng đợi một lúc là thấy rét cóng.
Tôi nói: “Hay mình đem đến đồn công an gần đây đi mẹ. Nếu không về sớm, chắc bị cảm mất.”
“Cũng được.” Mẹ tôi quay lưng định đi.
Đúng lúc đó, tiếng động cơ xe vang lên từ phía sau, hai luồng đèn sáng chiếu tới.
Một chiếc ô tô màu xanh lá dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp và hai thanh niên mặc áo khoác dài bước xuống, họ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
“Mất lâu thế rồi, liệu còn tìm thấy không?” Một người hỏi.
“Cứ thử tìm xem sao.” Người đàn ông trung niên xoa đầu hói của mình, giọng đầy lo lắng: “Tôi nhớ là lúc ấy tôi đứng đây hút một điếu thuốc, nói chuyện với lão Ngô một lúc, chắc chắn là rơi ở khu vực này thôi.”
Hai người thanh niên cũng chăm chú tìm kiếm, mẹ tôi tiến lại gần hỏi: “Các anh đang tìm gì thế?”
“Đi đi! Chúng tôi bận lắm!” Một thanh niên gắt lên.
Tôi cau mày: “Anh nói gì vậy? Mẹ tôi có lòng tốt hỏi giúp, anh lại tỏ thái độ như thế à?”
“Việc này không liên quan gì đến các người! Đừng có cản trở chúng tôi làm việc.” Người thanh niên ngạo mạn đáp.
“Im ngay!” Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn người thanh niên kia: “Xin lỗi, chúng tôi đang quá gấp, tính tình anh bạn này hơi xấu, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi.”
“Không sao đâu. Các anh mất gì à? Có phải chìa khóa không?” Mẹ tôi hỏi.
“Đúng vậy! Tôi mất một chùm chìa khóa!”
“Tôi nhặt được một chùm chìa khóa, nhưng các anh phải mô tả kỹ hơn để chúng tôi xác nhận.” Mẹ tôi mỉm cười nói.
Người thanh niên kia khinh khỉnh nhìn mẹ tôi: “Bà còn bày đặt hỏi thế, bà có biết chúng tôi là ai không? Sao bà dám nói với chúng tôi như vậy? Chúng tôi không lừa bà đâu.”
Tôi kéo tay mẹ: “Thôi mẹ ơi, đừng lãng phí thời gian với họ nữa. Họ khinh thường mình như thế thì chẳng cần phải giúp làm gì.”
Mẹ kéo tôi lại: “Thôi nào, người ta đang lo lắng, đừng tức giận.”
Người đàn ông trung niên kéo người thanh niên kia lại và nghiêm khắc quở trách: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Bình thường cậu phục vụ nhân dân như thế này sao? Cậu có vấn đề về tư tưởng rồi đấy, ngày mai viết bản kiểm điểm cho tôi, không thì cậu khỏi cần làm việc nữa!”
Người thanh niên cuối cùng cũng sợ hãi, thu mình lại không dám nói gì.
Người đàn ông trung niên quay sang mẹ tôi nói: “Chị à, chùm chìa khóa tôi mất có sáu cái, có một móc treo nhỏ màu trắng hình quả bầu, chị có nhìn thấy không?”
“Đúng rồi, có phải cái này không?” Mẹ tôi đưa chùm chìa khóa ra.
Hai người thanh niên đồng loạt reo lên kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên cũng xúc động không kém: “Cảm ơn chị, đúng là chùm chìa khóa này rồi!”
“Mẹ con tôi đang dọn tuyết thì nhặt được, cũng định đem tới đồn công an.”
“Thật là may quá.” Người đàn ông trung niên nhận lại chìa khóa, rồi bắt tay mẹ tôi: “Đây là chìa khóa văn phòng của chúng tôi, rất quan trọng, không thể làm lại được. Chị đã giúp chúng tôi một việc lớn rồi!”
“Chuyện nhỏ thôi mà, trời cũng tối rồi, chúng tôi về đây.”
“Khoan đã chị, đây là chút lòng thành, chị nhận lấy đi...” Người đàn ông trung niên lấy ra 50 đồng đưa cho mẹ tôi, mẹ cười rồi từ chối.
“Chuyện bé tí thôi mà, ai nhặt được cũng sẽ làm như vậy thôi. Các anh cũng về đi.” Mẹ tôi không hề tỏ ra khó chịu dù bị coi thường lúc trước, bà kéo tôi đi.
Người thanh niên kia chạy tới chặn mẹ tôi lại, nói một cách chân thành: “Chị gái, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi đã có thái độ không đúng.”
“Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.” Mẹ tôi mỉm cười, gật đầu với cậu ta rồi vòng qua xe để đi tiếp.
Tôi trừng mắt nhìn cậu thanh niên, rồi bước theo mẹ, cậu ta nhìn theo chúng tôi với vẻ hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.