Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
Chương 41: Ông Đừng Có Nói Những Lời Cao Thượng Ấy
Lâu Dung Dung
09/10/2024
Lưu Dao lo lắng nói: “Chị, chị nhìn xem, cha mình đang làm gì kia!”
“Hắn không xứng làm cha em.” Tôi vác túi than đi nhanh đến, Lưu Dao xách giỏ nhỏ theo sau, cô bé cũng thở hổn hển.
Mẹ tôi mặc đồng phục của công nhân vệ sinh, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Mẹ là người không giỏi cãi cọ, khi gặp chuyện chỉ biết tức mà không nói được gì.
“Cô lập tức nghỉ việc, biết chưa?” Cha tôi hét lên: “Tôi bây giờ là cán bộ nhà máy thép, sắp được thăng chức trưởng phòng. Nếu để người ta biết vợ cũ của tôi sau khi ly hôn còn đi quét đường, người ta sẽ nói gì về tôi? Các người lập tức về quê, đừng ở đây làm tôi mất mặt!”
“Mẹ tôi ở đây thì liên quan gì đến ông! Ông đã ly hôn với mẹ rồi, biết không? Dựa vào cái gì mà ông quản chúng tôi?” Tôi bước tới nắm lấy tay mẹ, trừng mắt nhìn ông ta: “Chúng tôi muốn sống sao thì sống, ông đừng có mà xen vào!”
Tôi thấy ông ta càng tức hơn: “Mày xem lại mình đi, ăn mặc như một kẻ ăn mày, còn đi nhặt than, rốt cuộc mày muốn làm gì!”
“Tôi nhặt than thì sao? Ông đã không nhận chúng tôi nữa rồi, còn định quản cái gì?” Tôi cười lạnh đáp: “Ông sống sung sướng với vợ mới, còn muốn quản chúng tôi, ông no quá nên rảnh rỗi à? Nếu ông thực sự quan tâm đến chúng tôi, mỗi tháng đưa cho chúng tôi ba, năm trăm đồng, thì chúng tôi sẽ sống tốt thôi.”
Lưu Cường tức tối nói: “Tao dựa vào đâu mà phải đưa tiền cho chúng mày…”
“Vậy dựa vào đâu mà ông quản chúng tôi? Tôi biết ông đang lo lắng, sợ lãnh đạo của ông biết vợ cũ ông đi quét đường, ông đang làm lãnh đạo mà lại mất mặt, chỉ mong ném chúng tôi về quê để tự sinh tự diệt chứ gì! Ông không muốn bỏ tiền ra, nhưng lại muốn giữ thể diện, việc gì cũng muốn chiếm lợi, đúng là không biết xấu hổ!” Tôi mặc kệ mẹ đang kéo tôi từ phía sau, hét toáng lên, chỉ mong đá ông ta một cái.
Lưu Cường giận đến mức suýt ngã ngửa. Nếu không phải xung quanh có nhiều người xem, chắc ông ta đã lao tới đánh tôi rồi.
“Tóm lại là các người không được ở đây nữa!” Ông ta lại lạnh lùng nói với mẹ tôi: “Tôi đã bàn với mẹ tôi rồi, các người có thể về quê, đất và nhà ở quê vẫn là của các người, các người về đó mà sống. Vương Hà, đừng có làm trò gì nữa, làm mất mặt tôi, cô thấy vui à?”
Mẹ tôi thản nhiên đáp: “Tôi đã ly hôn với ông rồi, về đó làm gì?”
“Tôi đâu phải là kẻ vô tình vô nghĩa. Dù sao chúng ta cũng có hai đứa con, sao tôi có thể để cô chịu khổ một mình được?” Lưu Cường ra vẻ tử tế: “Cô về đi, quê nhà vẫn là nhà của cô, mẹ tôi có khó tính nhưng cuối cùng vẫn là người một nhà. Tôi sẽ…”
Tôi bật cười: “Ông đừng có nói những lời cao thượng ấy! Làm sao? Sắp đến mùa xuân rồi, sắp tới mùa vụ nên mới nhớ tới mẹ tôi à?
Không có ai làm ruộng, nuôi lợn, giặt giũ, nấu ăn, làm trâu làm ngựa phục vụ bọn họ nữa nên ông mới nhớ tới chúng tôi đúng không?
Hừ, một mụ già độc ác, không quản được ai khác, chỉ biết bắt nạt mẹ tôi. Chúng tôi ba người suýt nữa thì bị bà ta dày vò đến chết, giờ không còn quan hệ gì nữa, muốn bắt nạt chúng tôi nữa sao, nằm mơ đi!”
Cha tôi trợn mắt: “Mày nói cái gì vậy? Đó là bà nội của mày, sao mày dám ăn nói như thế?”
Tôi khinh thường đáp: “Tôi còn không nhận ông, huống chi là bà già ấy!”
“Đồ con gái bất hiếu, tao đánh chết mày!” Cha tôi không chịu nổi nữa, giơ tay định đánh tôi, nhưng mẹ tôi dùng sức đẩy ông ta ra.
“Lưu Cường, anh quá đáng rồi!” Mẹ tôi bật khóc: “Chúng tôi ở đây chẳng ăn của anh cái gì, sao anh cứ bắt chúng tôi phải quay về cái hố lửa đó? Mẹ anh chưa bao giờ coi mẹ con chúng tôi là người, hai đứa nhỏ gầy gò đến mức nào rồi? Tôi có chết cũng không quay về, anh không thể để chúng tôi yên ổn sao? Anh không thấy thì lòng anh thanh thản, nhưng chúng tôi sống thế nào đây?”
“Vương Hà, từ bao giờ cô lại trở nên cực đoan như vậy? Phụ nữ nông thôn, làm nhiều việc chẳng phải là điều bình thường sao?”
“Hắn không xứng làm cha em.” Tôi vác túi than đi nhanh đến, Lưu Dao xách giỏ nhỏ theo sau, cô bé cũng thở hổn hển.
Mẹ tôi mặc đồng phục của công nhân vệ sinh, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Mẹ là người không giỏi cãi cọ, khi gặp chuyện chỉ biết tức mà không nói được gì.
“Cô lập tức nghỉ việc, biết chưa?” Cha tôi hét lên: “Tôi bây giờ là cán bộ nhà máy thép, sắp được thăng chức trưởng phòng. Nếu để người ta biết vợ cũ của tôi sau khi ly hôn còn đi quét đường, người ta sẽ nói gì về tôi? Các người lập tức về quê, đừng ở đây làm tôi mất mặt!”
“Mẹ tôi ở đây thì liên quan gì đến ông! Ông đã ly hôn với mẹ rồi, biết không? Dựa vào cái gì mà ông quản chúng tôi?” Tôi bước tới nắm lấy tay mẹ, trừng mắt nhìn ông ta: “Chúng tôi muốn sống sao thì sống, ông đừng có mà xen vào!”
Tôi thấy ông ta càng tức hơn: “Mày xem lại mình đi, ăn mặc như một kẻ ăn mày, còn đi nhặt than, rốt cuộc mày muốn làm gì!”
“Tôi nhặt than thì sao? Ông đã không nhận chúng tôi nữa rồi, còn định quản cái gì?” Tôi cười lạnh đáp: “Ông sống sung sướng với vợ mới, còn muốn quản chúng tôi, ông no quá nên rảnh rỗi à? Nếu ông thực sự quan tâm đến chúng tôi, mỗi tháng đưa cho chúng tôi ba, năm trăm đồng, thì chúng tôi sẽ sống tốt thôi.”
Lưu Cường tức tối nói: “Tao dựa vào đâu mà phải đưa tiền cho chúng mày…”
“Vậy dựa vào đâu mà ông quản chúng tôi? Tôi biết ông đang lo lắng, sợ lãnh đạo của ông biết vợ cũ ông đi quét đường, ông đang làm lãnh đạo mà lại mất mặt, chỉ mong ném chúng tôi về quê để tự sinh tự diệt chứ gì! Ông không muốn bỏ tiền ra, nhưng lại muốn giữ thể diện, việc gì cũng muốn chiếm lợi, đúng là không biết xấu hổ!” Tôi mặc kệ mẹ đang kéo tôi từ phía sau, hét toáng lên, chỉ mong đá ông ta một cái.
Lưu Cường giận đến mức suýt ngã ngửa. Nếu không phải xung quanh có nhiều người xem, chắc ông ta đã lao tới đánh tôi rồi.
“Tóm lại là các người không được ở đây nữa!” Ông ta lại lạnh lùng nói với mẹ tôi: “Tôi đã bàn với mẹ tôi rồi, các người có thể về quê, đất và nhà ở quê vẫn là của các người, các người về đó mà sống. Vương Hà, đừng có làm trò gì nữa, làm mất mặt tôi, cô thấy vui à?”
Mẹ tôi thản nhiên đáp: “Tôi đã ly hôn với ông rồi, về đó làm gì?”
“Tôi đâu phải là kẻ vô tình vô nghĩa. Dù sao chúng ta cũng có hai đứa con, sao tôi có thể để cô chịu khổ một mình được?” Lưu Cường ra vẻ tử tế: “Cô về đi, quê nhà vẫn là nhà của cô, mẹ tôi có khó tính nhưng cuối cùng vẫn là người một nhà. Tôi sẽ…”
Tôi bật cười: “Ông đừng có nói những lời cao thượng ấy! Làm sao? Sắp đến mùa xuân rồi, sắp tới mùa vụ nên mới nhớ tới mẹ tôi à?
Không có ai làm ruộng, nuôi lợn, giặt giũ, nấu ăn, làm trâu làm ngựa phục vụ bọn họ nữa nên ông mới nhớ tới chúng tôi đúng không?
Hừ, một mụ già độc ác, không quản được ai khác, chỉ biết bắt nạt mẹ tôi. Chúng tôi ba người suýt nữa thì bị bà ta dày vò đến chết, giờ không còn quan hệ gì nữa, muốn bắt nạt chúng tôi nữa sao, nằm mơ đi!”
Cha tôi trợn mắt: “Mày nói cái gì vậy? Đó là bà nội của mày, sao mày dám ăn nói như thế?”
Tôi khinh thường đáp: “Tôi còn không nhận ông, huống chi là bà già ấy!”
“Đồ con gái bất hiếu, tao đánh chết mày!” Cha tôi không chịu nổi nữa, giơ tay định đánh tôi, nhưng mẹ tôi dùng sức đẩy ông ta ra.
“Lưu Cường, anh quá đáng rồi!” Mẹ tôi bật khóc: “Chúng tôi ở đây chẳng ăn của anh cái gì, sao anh cứ bắt chúng tôi phải quay về cái hố lửa đó? Mẹ anh chưa bao giờ coi mẹ con chúng tôi là người, hai đứa nhỏ gầy gò đến mức nào rồi? Tôi có chết cũng không quay về, anh không thể để chúng tôi yên ổn sao? Anh không thấy thì lòng anh thanh thản, nhưng chúng tôi sống thế nào đây?”
“Vương Hà, từ bao giờ cô lại trở nên cực đoan như vậy? Phụ nữ nông thôn, làm nhiều việc chẳng phải là điều bình thường sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.