[Tn80]: Kết Hôn Với Người Đàn Ông Mạnh Nhất, Tay Nắm Không Gian Nuôi Con Nhỏ
Chương 18:
An Tuệ Nhàn
22/09/2024
Hiểu Mẫn, không phải mình không muốn giúp, mà mình sợ mình chỉ làm rối thêm thôi, lúc đó lại làm phiền cậu nữa.” Lưu Hiểu Mẫn vội vàng xua tay: “Không đâu, không đâu! Chẳng lẽ cậu không biết mình mà? Hồi cấp hai, cả trường ai chẳng biết cậu có giọng hát hay? Cậu mà cất giọng lên thì mấy bà ở nhà hát phải đứng dạt sang một bên hết!” Lưu Hiểu Mẫn luôn cảm thấy tiếc nuối cho Tú Tú, tiếc cho tài năng của cô bạn bị bỏ lỡ.
Vì một mối tình với Từ Gia Tinh mà cô đã tự tay đánh mất tiền đồ sáng lạn của mình.
Lưu Hiểu Mẫn nhớ rất rõ, Tú Tú có giọng hát rất hay.
Hồi cấp hai, khi tham gia tiết mục đơn ca của trường, thầy giáo dạy nhạc còn không ngớt lời khen ngợi, bảo rằng Tú Tú có năng khiếu đặc biệt, là một tài năng âm nhạc hiếm có.
Thế nhưng, sau khi đính hôn với Từ Gia Tinh, Tú Tú lại từ bỏ con đường âm nhạc đầy triển vọng ấy.
Lý do là vì Từ Gia Tinh muốn Tú Tú ở nhà làm vợ, chăm sóc gia đình, không muốn cô sau khi kết hôn còn ra ngoài biểu diễn.
Vậy là Tú Tú, vì Từ Gia Tinh, đã từ bỏ cơ hội phát triển sự nghiệp âm nhạc của mình.
“Thật ra cậu có thể tiến xa hơn mình rất nhiều…” Lưu Hiểu Mẫn không kìm được mà thở dài tiếc nuối, thương cho một tài năng âm nhạc bị vùi dập.
“Khụ khụ…” Tú Tú ho sặc sụa vì bất ngờ, không ngờ thân xác này lại sở hữu kỹ năng ca hát như vậy.
Phải làm sao bây giờ? Kiếp trước cô là một đặc công, chưa từng biểu diễn hay có chút kỹ năng nghệ thuật nào! Lưu Hiểu Mẫn nắm lấy tay Tú Tú, tha thiết nói: “Tú Tú, chúng ta là bạn thân, dù chỉ vì mình đã lặn lội từ thị trấn đến đây tìm cậu, cậu cũng đừng từ chối giúp mình chuyện này nhé!” Tú Tú không thể từ chối, do dự một lúc rồi đành gật đầu: “Được rồi, nhưng nếu mình hát không hay, cậu cũng đừng trách mình nhé.
Dù sao cũng đã lâu rồi mình không hát.” Lưu Hiểu Mẫn liên tục gật đầu, nghĩ rằng Tú Tú chỉ đang khiêm tốn thôi.
Giọng hát của Tú Tú là trời phú, dù nhiều năm không hát, chỉ cần cất giọng là đủ làm người ta kinh ngạc! Sau khi Lưu Hiểu Mẫn đi rồi, Tú Tú lập tức tìm cách học cách khởi động giọng hát.
May mắn thay, thân xác này thực sự có kỹ năng ca hát, nên Tú Tú không cần cố gắng quá nhiều đã có thể khơi dậy được kỹ năng này.
Sau khi hát xong một bài, cô cảm thấy khá hài lòng.
Để có màn biểu diễn xuất sắc hơn, Tú Tú còn vào không gian lấy một chai nước suối.
Nước suối này có công dụng đặc biệt, giúp giọng hát trong trẻo hơn, vang xa hơn.
Ngày mai trước khi lên sân khấu, cô sẽ uống một chút cho mát cổ.
Đây là lần đầu tiên Tú Tú đến nhà hát Xuân Giang.
Vừa đến nơi, cô đã gặp cô gái trắng trẻo kia.
Cánh tay cô ta vẫn còn treo băng, có vẻ lần trước bị Tú Tú bẻ gãy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng gương mặt thì lại được trang điểm rất đẹp.
Thấy Tú Tú, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, theo phản xạ lùi ra sau lưng mấy cô bạn đồng nghiệp: “Lưu Tú Tú? Cô bẻ gãy tay tôi vẫn chưa đủ à, bây giờ lại đuổi đến nhà hát để đánh tôi sao?” Lần trước bị đánh ở tiệm bánh bao đã để lại ám ảnh tâm lý cho cô ta, đêm nào cũng gặp ác mộng về Tú Tú.
Vì một mối tình với Từ Gia Tinh mà cô đã tự tay đánh mất tiền đồ sáng lạn của mình.
Lưu Hiểu Mẫn nhớ rất rõ, Tú Tú có giọng hát rất hay.
Hồi cấp hai, khi tham gia tiết mục đơn ca của trường, thầy giáo dạy nhạc còn không ngớt lời khen ngợi, bảo rằng Tú Tú có năng khiếu đặc biệt, là một tài năng âm nhạc hiếm có.
Thế nhưng, sau khi đính hôn với Từ Gia Tinh, Tú Tú lại từ bỏ con đường âm nhạc đầy triển vọng ấy.
Lý do là vì Từ Gia Tinh muốn Tú Tú ở nhà làm vợ, chăm sóc gia đình, không muốn cô sau khi kết hôn còn ra ngoài biểu diễn.
Vậy là Tú Tú, vì Từ Gia Tinh, đã từ bỏ cơ hội phát triển sự nghiệp âm nhạc của mình.
“Thật ra cậu có thể tiến xa hơn mình rất nhiều…” Lưu Hiểu Mẫn không kìm được mà thở dài tiếc nuối, thương cho một tài năng âm nhạc bị vùi dập.
“Khụ khụ…” Tú Tú ho sặc sụa vì bất ngờ, không ngờ thân xác này lại sở hữu kỹ năng ca hát như vậy.
Phải làm sao bây giờ? Kiếp trước cô là một đặc công, chưa từng biểu diễn hay có chút kỹ năng nghệ thuật nào! Lưu Hiểu Mẫn nắm lấy tay Tú Tú, tha thiết nói: “Tú Tú, chúng ta là bạn thân, dù chỉ vì mình đã lặn lội từ thị trấn đến đây tìm cậu, cậu cũng đừng từ chối giúp mình chuyện này nhé!” Tú Tú không thể từ chối, do dự một lúc rồi đành gật đầu: “Được rồi, nhưng nếu mình hát không hay, cậu cũng đừng trách mình nhé.
Dù sao cũng đã lâu rồi mình không hát.” Lưu Hiểu Mẫn liên tục gật đầu, nghĩ rằng Tú Tú chỉ đang khiêm tốn thôi.
Giọng hát của Tú Tú là trời phú, dù nhiều năm không hát, chỉ cần cất giọng là đủ làm người ta kinh ngạc! Sau khi Lưu Hiểu Mẫn đi rồi, Tú Tú lập tức tìm cách học cách khởi động giọng hát.
May mắn thay, thân xác này thực sự có kỹ năng ca hát, nên Tú Tú không cần cố gắng quá nhiều đã có thể khơi dậy được kỹ năng này.
Sau khi hát xong một bài, cô cảm thấy khá hài lòng.
Để có màn biểu diễn xuất sắc hơn, Tú Tú còn vào không gian lấy một chai nước suối.
Nước suối này có công dụng đặc biệt, giúp giọng hát trong trẻo hơn, vang xa hơn.
Ngày mai trước khi lên sân khấu, cô sẽ uống một chút cho mát cổ.
Đây là lần đầu tiên Tú Tú đến nhà hát Xuân Giang.
Vừa đến nơi, cô đã gặp cô gái trắng trẻo kia.
Cánh tay cô ta vẫn còn treo băng, có vẻ lần trước bị Tú Tú bẻ gãy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng gương mặt thì lại được trang điểm rất đẹp.
Thấy Tú Tú, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, theo phản xạ lùi ra sau lưng mấy cô bạn đồng nghiệp: “Lưu Tú Tú? Cô bẻ gãy tay tôi vẫn chưa đủ à, bây giờ lại đuổi đến nhà hát để đánh tôi sao?” Lần trước bị đánh ở tiệm bánh bao đã để lại ám ảnh tâm lý cho cô ta, đêm nào cũng gặp ác mộng về Tú Tú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.