Tn80 Mỹ Nhân Trọng Sinh Thành Vợ Thủ Trưởng
Chương 32:
Lương Phong Hi Hi
08/01/2025
Anh đang lo cô đi giày cao gót bị mỏi chân sao?
Hứa Niệm ở bên cạnh trợn tròn mắt, "Anh rể, anh làm gì vậy? Chúng em còn ở đây mà, anh lại chiếm tiện nghi của chị em như vậy!"
Tần Nghiên trừng mắt nhìn cô bé, "Nói năng kiểu gì vậy? Thầy cô không dạy em phải suy nghĩ trước khi nói sao?"
Hung dữ quá!
Hứa Niệm uất ức nhìn Hứa Vi Lan, "Chị Lan, chị xem anh rể mặt nặng mày nhẹ kìa..."
Hứa Vi Lan bật cười, "Mọi người nghỉ ngơi một chút đi. Có đói không? Nếu đói thì ăn thêm chút bánh ngọt."
Hứa Niệm lắc đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, nói một câu: "Đói gì chứ, no cẩu lương rồi."
Ha ha ha ha!
Từ Bách bên cạnh cười phá lên.
Ngay cả Giang Hạo ít nói, trầm tính cũng phải bật cười.
Mấy chiến sĩ trẻ càng không kiêng nể gì mà cười to.
Mặt Hứa Vi Lan đỏ bừng, lườm Tần Nghiên, định rút chân về.
Nhưng Tần Nghiên không cho, còn quát lên: "Im hết! Cút hết ra ngoài!"
A!
Đại đoàn trưởng nổi giận rồi.
Từ Bách, Giang Hạo, mấy chiến sĩ trẻ lập tức đứng nghiêm, ra vẻ ngoan ngoãn nghe mắng.
Hứa Niệm đẩy tất cả bọn họ ra ngoài, lúc đi còn đóng cửa lại.
Trong phòng nghỉ không còn ai, Hứa Vi Lan đấm nhẹ vào người anh, "Tần Nghiên! Anh xem anh làm chuyện tốt gì kìa!"
Tần Nghiên ôm cô vào lòng, "Em là vợ anh, anh không thương em thì thương ai?"
Mặt Hứa Vi Lan càng đỏ hơn, vùi đầu vào ngực Tần Nghiên.
Cơ thể mềm mại của người vợ trong lòng.
Tần Nghiên cảm thấy máu nóng sôi trào.
Nhưng anh còn việc quan trọng phải làm, bây giờ không phải lúc thân mật với vợ, đêm nay là đêm tân hôn, còn nhiều thời gian.
Tần Nghiên xoa bóp chân còn lại cho Hứa Vi Lan, giọng khàn khàn hỏi, "Bây giờ còn mệt không?"
Hứa Vi Lan lắc đầu, "Không mệt."
Tần Nghiên lại nói: "Em ít khi đi giày cao gót, hôm nay lại đi giày cao như vậy, đi lại nhiều đường, phải thư giãn cho tốt."
Hứa Vi Lan nhìn Tần Nghiên nghiêm túc: "Tần Nghiên, sao anh tốt như vậy? Em nhớ hồi nhỏ, anh rất hung dữ, ánh mắt như muốn ăn thịt người."
Nghe vậy, Tần Nghiên cố ý làm mặt nghiêm, ghé sát vào Hứa Vi Lan.
Hứa Vi Lan ngả người ra sau, muốn tránh anh.
Nhưng không tránh được, nếu ngả nữa, cô sẽ ngã xuống đất.
Tần Nghiên cũng sợ cô ngã, liền ôm chặt eo cô, kéo cô lại, trán anh chạm vào trán cô.
"Sợ anh vậy sao?"
Giọng anh có vẻ như đang kìm nén điều gì, trầm thấp, khàn khàn, nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Lúc này đầu óc Hứa Vi Lan hơi choáng váng, tay vô thức nắm chặt quân phục của anh, nói nhỏ: "Trước kia thì sợ... bây giờ không sợ..."
Trái tim của cô gái đã bị anh khuấy động!
Tần Nghiên thật sự rất biết cách!
Tần Nghiên không buông tha Hứa Vi Lan, cọ nhẹ vào má, vành tai cô bằng râu của mình, khiến cô thấy hơi ngứa.
Hứa Vi Lan không chịu nổi, vòng tay qua cổ anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mọi thứ xung quanh dường như im bặt, trong mắt chỉ còn lại hình bóng của nhau.
Tần Nghiên suýt chút nữa mất kiểm soát.
Nhưng cuối cùng anh cũng lấy lại bình tĩnh, khách khứa vẫn chưa về hết, anh còn phải ra tiễn khách.
Tần Nghiên hôn nhẹ lên môi cô, "Ngoan, ở đây chờ anh, anh ra tiễn khách."
Nói xong, anh đặt cô xuống ghế sô pha, định rời đi.
Hứa Vi Lan choáng váng, vội vàng lên tiếng, "Em cũng muốn đi!"
"Không được. Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi."
Nói xong, Tần Nghiên bước thẳng ra ngoài!
Nếu không đi, anh sợ mình không kiềm chế được mà "ăn" vợ mất!
Hứa Vi Lan muốn đuổi theo, nhưng không có giày, mặt lại nóng bừng như lửa đốt! Cô nào dám ra ngoài gặp người khác.
Tần Nghiên thật sự rất biết cách quyến rũ người khác!
Khiến cô gần như mất hết lý trí.
Sao trước đây cô không phát hiện ra anh lại như vậy!
Hứa Vi Lan ngồi lại xuống sô pha, che mặt, hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc.
Tần Nghiên sau khi rời khỏi phòng nghỉ, rẽ vào nhà vệ sinh, vốc nước lạnh rửa mặt, thở hổn hển mấy hơi mới bình tĩnh lại.
Anh lau mặt xong, vừa định đi thì thấy một bóng người xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.
Không ai khác, chính là Lý Nam Nam.
Anh đang định đi tìm cô ta, thì cô ta tự đến cửa.
Tần Nghiên xoay người, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lý Nam Nam.
Lý Nam Nam chưa từng thấy Tần Nghiên như vậy, môi cô ta run lên, "Anh Tần, em đến để nói cho anh một chuyện!
Chắc anh không biết... Hứa Vi Lan đó thật không biết xấu hổ! Trước khi lấy anh, cô ta đã từng qua lại với người khác, còn đi thuê phòng!"
Khuôn mặt Tần Nghiên vốn đã lạnh lùng, giờ càng thêm âm trầm đáng sợ, "Sao em biết chuyện này? Hay là em bịa đặt, vu khống vợ anh?"
Anh không thể tưởng tượng nếu những lời này lan truyền đến tai khách khứa, họ sẽ nhìn Vi Lan như thế nào?
Lời nói có sức sát thương rất lớn.
Đôi khi chỉ vài câu nói cũng có thể hủy hoại một con người!
Lý Nam Nam nghe anh liên tục gọi "vợ anh", trong lòng tức giận, "Tần Nghiên! Trên đời có biết bao nhiêu người phụ nữ tốt, anh không cần, lại đi chọn một người không biết liêm sỉ như vậy!
Anh có phải bị điên rồi không!!"
"Tôi thấy em mới là người điên! Tôi vì bác Lý mà luôn nhường nhịn em, em được đằng chân lân đằng đầu, nhốt vợ tôi vào nhà vệ sinh, bây giờ còn vu khống cô ấy!
Hứa Niệm ở bên cạnh trợn tròn mắt, "Anh rể, anh làm gì vậy? Chúng em còn ở đây mà, anh lại chiếm tiện nghi của chị em như vậy!"
Tần Nghiên trừng mắt nhìn cô bé, "Nói năng kiểu gì vậy? Thầy cô không dạy em phải suy nghĩ trước khi nói sao?"
Hung dữ quá!
Hứa Niệm uất ức nhìn Hứa Vi Lan, "Chị Lan, chị xem anh rể mặt nặng mày nhẹ kìa..."
Hứa Vi Lan bật cười, "Mọi người nghỉ ngơi một chút đi. Có đói không? Nếu đói thì ăn thêm chút bánh ngọt."
Hứa Niệm lắc đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, nói một câu: "Đói gì chứ, no cẩu lương rồi."
Ha ha ha ha!
Từ Bách bên cạnh cười phá lên.
Ngay cả Giang Hạo ít nói, trầm tính cũng phải bật cười.
Mấy chiến sĩ trẻ càng không kiêng nể gì mà cười to.
Mặt Hứa Vi Lan đỏ bừng, lườm Tần Nghiên, định rút chân về.
Nhưng Tần Nghiên không cho, còn quát lên: "Im hết! Cút hết ra ngoài!"
A!
Đại đoàn trưởng nổi giận rồi.
Từ Bách, Giang Hạo, mấy chiến sĩ trẻ lập tức đứng nghiêm, ra vẻ ngoan ngoãn nghe mắng.
Hứa Niệm đẩy tất cả bọn họ ra ngoài, lúc đi còn đóng cửa lại.
Trong phòng nghỉ không còn ai, Hứa Vi Lan đấm nhẹ vào người anh, "Tần Nghiên! Anh xem anh làm chuyện tốt gì kìa!"
Tần Nghiên ôm cô vào lòng, "Em là vợ anh, anh không thương em thì thương ai?"
Mặt Hứa Vi Lan càng đỏ hơn, vùi đầu vào ngực Tần Nghiên.
Cơ thể mềm mại của người vợ trong lòng.
Tần Nghiên cảm thấy máu nóng sôi trào.
Nhưng anh còn việc quan trọng phải làm, bây giờ không phải lúc thân mật với vợ, đêm nay là đêm tân hôn, còn nhiều thời gian.
Tần Nghiên xoa bóp chân còn lại cho Hứa Vi Lan, giọng khàn khàn hỏi, "Bây giờ còn mệt không?"
Hứa Vi Lan lắc đầu, "Không mệt."
Tần Nghiên lại nói: "Em ít khi đi giày cao gót, hôm nay lại đi giày cao như vậy, đi lại nhiều đường, phải thư giãn cho tốt."
Hứa Vi Lan nhìn Tần Nghiên nghiêm túc: "Tần Nghiên, sao anh tốt như vậy? Em nhớ hồi nhỏ, anh rất hung dữ, ánh mắt như muốn ăn thịt người."
Nghe vậy, Tần Nghiên cố ý làm mặt nghiêm, ghé sát vào Hứa Vi Lan.
Hứa Vi Lan ngả người ra sau, muốn tránh anh.
Nhưng không tránh được, nếu ngả nữa, cô sẽ ngã xuống đất.
Tần Nghiên cũng sợ cô ngã, liền ôm chặt eo cô, kéo cô lại, trán anh chạm vào trán cô.
"Sợ anh vậy sao?"
Giọng anh có vẻ như đang kìm nén điều gì, trầm thấp, khàn khàn, nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Lúc này đầu óc Hứa Vi Lan hơi choáng váng, tay vô thức nắm chặt quân phục của anh, nói nhỏ: "Trước kia thì sợ... bây giờ không sợ..."
Trái tim của cô gái đã bị anh khuấy động!
Tần Nghiên thật sự rất biết cách!
Tần Nghiên không buông tha Hứa Vi Lan, cọ nhẹ vào má, vành tai cô bằng râu của mình, khiến cô thấy hơi ngứa.
Hứa Vi Lan không chịu nổi, vòng tay qua cổ anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mọi thứ xung quanh dường như im bặt, trong mắt chỉ còn lại hình bóng của nhau.
Tần Nghiên suýt chút nữa mất kiểm soát.
Nhưng cuối cùng anh cũng lấy lại bình tĩnh, khách khứa vẫn chưa về hết, anh còn phải ra tiễn khách.
Tần Nghiên hôn nhẹ lên môi cô, "Ngoan, ở đây chờ anh, anh ra tiễn khách."
Nói xong, anh đặt cô xuống ghế sô pha, định rời đi.
Hứa Vi Lan choáng váng, vội vàng lên tiếng, "Em cũng muốn đi!"
"Không được. Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi."
Nói xong, Tần Nghiên bước thẳng ra ngoài!
Nếu không đi, anh sợ mình không kiềm chế được mà "ăn" vợ mất!
Hứa Vi Lan muốn đuổi theo, nhưng không có giày, mặt lại nóng bừng như lửa đốt! Cô nào dám ra ngoài gặp người khác.
Tần Nghiên thật sự rất biết cách quyến rũ người khác!
Khiến cô gần như mất hết lý trí.
Sao trước đây cô không phát hiện ra anh lại như vậy!
Hứa Vi Lan ngồi lại xuống sô pha, che mặt, hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc.
Tần Nghiên sau khi rời khỏi phòng nghỉ, rẽ vào nhà vệ sinh, vốc nước lạnh rửa mặt, thở hổn hển mấy hơi mới bình tĩnh lại.
Anh lau mặt xong, vừa định đi thì thấy một bóng người xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.
Không ai khác, chính là Lý Nam Nam.
Anh đang định đi tìm cô ta, thì cô ta tự đến cửa.
Tần Nghiên xoay người, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lý Nam Nam.
Lý Nam Nam chưa từng thấy Tần Nghiên như vậy, môi cô ta run lên, "Anh Tần, em đến để nói cho anh một chuyện!
Chắc anh không biết... Hứa Vi Lan đó thật không biết xấu hổ! Trước khi lấy anh, cô ta đã từng qua lại với người khác, còn đi thuê phòng!"
Khuôn mặt Tần Nghiên vốn đã lạnh lùng, giờ càng thêm âm trầm đáng sợ, "Sao em biết chuyện này? Hay là em bịa đặt, vu khống vợ anh?"
Anh không thể tưởng tượng nếu những lời này lan truyền đến tai khách khứa, họ sẽ nhìn Vi Lan như thế nào?
Lời nói có sức sát thương rất lớn.
Đôi khi chỉ vài câu nói cũng có thể hủy hoại một con người!
Lý Nam Nam nghe anh liên tục gọi "vợ anh", trong lòng tức giận, "Tần Nghiên! Trên đời có biết bao nhiêu người phụ nữ tốt, anh không cần, lại đi chọn một người không biết liêm sỉ như vậy!
Anh có phải bị điên rồi không!!"
"Tôi thấy em mới là người điên! Tôi vì bác Lý mà luôn nhường nhịn em, em được đằng chân lân đằng đầu, nhốt vợ tôi vào nhà vệ sinh, bây giờ còn vu khống cô ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.