Tn80 Mỹ Nhân Trọng Sinh Thành Vợ Thủ Trưởng
Chương 38:
Lương Phong Hi Hi
08/01/2025
Còn trước mặt cô.
Anh như một chú sói con, đáng yêu như vậy, lại còn cần cô dỗ dành.
Hứa Vi Lan càng cảm thấy cuộc hôn nhân này, cô đã không chọn sai.
Chần chừ một lúc.
Cuối cùng cũng vào nhà.
Tiền Thu Tuyết nhìn Tần Nghiên vênh váo: "Nhìn con vênh mặt kìa, không có mẹ, con lấy được Lan Lan nhà ta chắc?"
Tần Nghiên lập tức đáp lời: "Vâng, may mà con có mẹ vừa đẹp người vừa tốt bụng lại còn sáng suốt. Cảm ơn mẹ! Không có mẹ, con đã chẳng có cuộc sống hạnh phúc thế này."
Kiêu ngạo!
Hôm nay Tần Nghiên thật là kiêu ngạo.
Hứa Vi Lan chào bố mẹ, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô Mai rót trà tới.
Hứa Vi Lan lại dâng trà cho hai người, rồi ở lại đại viện cơ quan ăn tối.
Ở đại viện cơ quan, họ cũng có một căn phòng riêng.
Đây là phòng trước đây của Tần Nghiên, giờ đã được dọn dẹp, vẫn là chiếc giường chạm khắc, một tủ sách đầy ắp đủ loại.
Dưới tủ sách còn có một cây đàn piano.
Hứa Vi Lan có chút ngạc nhiên: "Nghiên, anh biết chơi đàn piano à?"
"Biết! Em muốn nghe không?"
"Muốn!"
Hứa Vi Lan khó có thể tưởng tượng một người đàn ông thô kệch chơi đàn piano sẽ như thế nào.
Tần Nghiên lập tức mở khăn phủ đàn, ngồi xuống, làm ra vẻ đã sẵn sàng, Hứa Vi Lan chăm chú chờ đợi.
Rồi tay Tần Nghiên đặt lên những phím đàn trắng đen.
Hứa Vi Lan nhìn nghiêng mặt anh, chuẩn bị lắng nghe tiếng đàn du dương.
Kết quả...
"Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy thật nhanh, một chú không mắt, một chú không tai, thật lạ lùng, thật lạ lùng!"
Hứa Vi Lan lập tức bật cười.
"Tần Nghiên! Anh có biết chơi không vậy?"
Tần Nghiên cười hề hề: "Lúc học, anh chỉ học được bài này, mấy bài khác học mãi không được."
Hứa Vi Lan nhìn cây đàn piano: "Để em thử xem. Trước đây em từng chơi đàn phong cầm, chắc cũng tương tự."
Thực ra kiếp trước, khi điều kiện tốt hơn, Hứa Vi Lan đã đi học đàn.
Cô vẫn luôn muốn học, đến khi trung niên, sự nghiệp có thành tựu, mới có cơ hội học.
Tần Nghiên nhìn Hứa Vi Lan đầy mong đợi.
Cô nhìn những phím đàn trắng đen, ngón tay đặt lên, lướt đi uyển chuyển.
Cô đàn bài "Trăng mười lăm" mà Tần Nghiên đã yêu cầu đội phù rể hát hôm anh đến đón dâu.
Có lẽ vì màn đón dâu của Tần Nghiên đã khiến cô quá xúc động, lại thêm việc sắp trở thành vợ lính, nên cô đặc biệt yêu thích bài hát này.
Cô đàn rất nhập tâm, tràn đầy cảm xúc, Tần Nghiên ngồi bên cạnh nghe đến ngây người.
Tiếng đàn piano từ trên lầu vọng xuống.
Tiền Thu Tuyết không khỏi rưng rưng nước mắt.
Bà nhớ lại những năm tháng làm vợ lính của mình.
Tần Quốc Khánh hầu như không ở nhà, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay bà quán xuyến.
Tần Quốc Khánh cũng xúc động, nhẹ nhàng ôm Tiền Thu Tuyết.
Vợ chồng già, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Hứa Vi Lan đàn xong nốt cuối cùng, nhìn Tần Nghiên, mắt hơi đỏ hoe, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Em rất vui, được làm vợ lính, em tự hào vì điều đó."
Tần Nghiên nhẹ nhàng ôm Hứa Vi Lan: "Vợ yêu, em yên tâm, anh sẽ tranh thủ về với em."
"Vâng."
Lòng Hứa Vi Lan tràn ngập hạnh phúc.
Hai người tình tứ một lúc.
Tiền Thu Tuyết gọi họ xuống, chọn quà mang về nhà ngoại.
Chọn lựa hồi lâu, chuẩn bị quà cho từng người trong nhà.
Nhà họ Tần rất coi trọng lễ nghi, rất chu đáo.
Vì vậy Hứa Vi Lan cũng làm theo phong tục nhà chồng.
Chọn quà xong, Tần Nghiên ôm hết lên xe, mai sẽ đi thẳng từ đại viện quân khu sang.
Khoảng chín giờ tối.
Hứa Vi Lan và Tần Nghiên mới về đại viện quân khu.
Về đến nhà.
Tần Nghiên bắt đầu làm nũng.
Như một đứa trẻ cần được dỗ dành.
Hứa Vi Lan hết cách với anh, nhưng Tần Nghiên cũng biết điểm dừng, không quấn quýt quá muộn, hai người sớm đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Lúc Hứa Vi Lan tỉnh dậy, Tần Nghiên đã làm xong bữa sáng.
Đến nhà họ Hứa đã chín giờ sáng.
Trong nhà, ngoài sân đều chật kín người.
Vừa nghe tiếng xe.
Mọi người đều xúm lại.
Có hàng xóm láng giềng, còn có cả nhà bác cả, bác hai, thím ba của Hứa Vi Lan.
Tần Nghiên xuống xe, mở cốp, nhờ mọi người giúp khuân đồ.
Hứa Vi Lan được Hứa Niệm và Hứa Khiêm dìu vào nhà.
Xung quanh là tiếng bàn tán của các bà các cô.
"Ôi chao, nhìn Lan nhà ta càng ngày càng xinh!"
"Đúng đấy! Nhìn con bé sang trọng, cứ như tiểu thư khuê các."
"Chẳng phải sao. Tôi thấy Lan nhà ta đúng số phận phượng hoàng."
Mấy năm nay không như trước, mọi người nói năng cũng thoải mái hơn.
Hứa Vi Lan vẫn luôn tươi cười, lễ phép, gặp ai cũng chào hỏi.
Khiến mọi người xung quanh càng thêm quý mến.
Ai cũng xuýt xoa Hứa Vi Lan số tốt, có mẹ giỏi giang, lại quen biết bạn tốt, được gấmả vào nhà chồng môn đăng hộ đối.
Nhắc đến Hứa Vi Lan, không thể không nhắc đến Hứa Xán Lạn.
"Mọi người nghe nói chưa, con bé Xán Lạn suốt ngày ở trong nhà khóc, như cha chết mẹ chết vậy, nghe mà phát sợ!"
"Nó ghen tị với Lan nhà ta lấy chồng tốt đấy à?"
"Sao mà không ghen tị được, nghe nói nó tự chọn cái anh nhà quê đó. Bảo là mùng sáu cưới, đến giờ vẫn chưa thấy anh ta đến nhà hỏi cưới!
Điều kiện bình thường thì cũng phải làm đúng thủ tục chứ! Hỏi cưới, xem tuổi, bói toán, mấy cái lễ nghi này không thể thiếu được!"
"Đúng rồi, hôm nay đã hai mươi tám rồi!"
Hứa Vi Lan nghe những lời bàn tán này, cũng có chút bất ngờ.
Xem ra Lý Quốc Trụ thấy mình bị xúc phạm hôm đó, định làm cao à?
Hứa Xán Lạn.
Kiếp trước, cô thực sự không hiểu, thứ gì tự dâng tận cửa, đều không đáng giá, sẽ bị người ta khinh thường sao?
Kiếp này vẫn đi vào vết xe đổ.
Vô phương cứu chữa.
Hứa Vi Lan vào nhà, không thấy mẹ con Hứa Xán Lạn đâu.
Chắc là bác cả và bác hai đã nhốt họ lại vì chuyện ăn trộm lần trước.
Quả đúng là như vậy.
Anh như một chú sói con, đáng yêu như vậy, lại còn cần cô dỗ dành.
Hứa Vi Lan càng cảm thấy cuộc hôn nhân này, cô đã không chọn sai.
Chần chừ một lúc.
Cuối cùng cũng vào nhà.
Tiền Thu Tuyết nhìn Tần Nghiên vênh váo: "Nhìn con vênh mặt kìa, không có mẹ, con lấy được Lan Lan nhà ta chắc?"
Tần Nghiên lập tức đáp lời: "Vâng, may mà con có mẹ vừa đẹp người vừa tốt bụng lại còn sáng suốt. Cảm ơn mẹ! Không có mẹ, con đã chẳng có cuộc sống hạnh phúc thế này."
Kiêu ngạo!
Hôm nay Tần Nghiên thật là kiêu ngạo.
Hứa Vi Lan chào bố mẹ, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô Mai rót trà tới.
Hứa Vi Lan lại dâng trà cho hai người, rồi ở lại đại viện cơ quan ăn tối.
Ở đại viện cơ quan, họ cũng có một căn phòng riêng.
Đây là phòng trước đây của Tần Nghiên, giờ đã được dọn dẹp, vẫn là chiếc giường chạm khắc, một tủ sách đầy ắp đủ loại.
Dưới tủ sách còn có một cây đàn piano.
Hứa Vi Lan có chút ngạc nhiên: "Nghiên, anh biết chơi đàn piano à?"
"Biết! Em muốn nghe không?"
"Muốn!"
Hứa Vi Lan khó có thể tưởng tượng một người đàn ông thô kệch chơi đàn piano sẽ như thế nào.
Tần Nghiên lập tức mở khăn phủ đàn, ngồi xuống, làm ra vẻ đã sẵn sàng, Hứa Vi Lan chăm chú chờ đợi.
Rồi tay Tần Nghiên đặt lên những phím đàn trắng đen.
Hứa Vi Lan nhìn nghiêng mặt anh, chuẩn bị lắng nghe tiếng đàn du dương.
Kết quả...
"Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy thật nhanh, một chú không mắt, một chú không tai, thật lạ lùng, thật lạ lùng!"
Hứa Vi Lan lập tức bật cười.
"Tần Nghiên! Anh có biết chơi không vậy?"
Tần Nghiên cười hề hề: "Lúc học, anh chỉ học được bài này, mấy bài khác học mãi không được."
Hứa Vi Lan nhìn cây đàn piano: "Để em thử xem. Trước đây em từng chơi đàn phong cầm, chắc cũng tương tự."
Thực ra kiếp trước, khi điều kiện tốt hơn, Hứa Vi Lan đã đi học đàn.
Cô vẫn luôn muốn học, đến khi trung niên, sự nghiệp có thành tựu, mới có cơ hội học.
Tần Nghiên nhìn Hứa Vi Lan đầy mong đợi.
Cô nhìn những phím đàn trắng đen, ngón tay đặt lên, lướt đi uyển chuyển.
Cô đàn bài "Trăng mười lăm" mà Tần Nghiên đã yêu cầu đội phù rể hát hôm anh đến đón dâu.
Có lẽ vì màn đón dâu của Tần Nghiên đã khiến cô quá xúc động, lại thêm việc sắp trở thành vợ lính, nên cô đặc biệt yêu thích bài hát này.
Cô đàn rất nhập tâm, tràn đầy cảm xúc, Tần Nghiên ngồi bên cạnh nghe đến ngây người.
Tiếng đàn piano từ trên lầu vọng xuống.
Tiền Thu Tuyết không khỏi rưng rưng nước mắt.
Bà nhớ lại những năm tháng làm vợ lính của mình.
Tần Quốc Khánh hầu như không ở nhà, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay bà quán xuyến.
Tần Quốc Khánh cũng xúc động, nhẹ nhàng ôm Tiền Thu Tuyết.
Vợ chồng già, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Hứa Vi Lan đàn xong nốt cuối cùng, nhìn Tần Nghiên, mắt hơi đỏ hoe, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Em rất vui, được làm vợ lính, em tự hào vì điều đó."
Tần Nghiên nhẹ nhàng ôm Hứa Vi Lan: "Vợ yêu, em yên tâm, anh sẽ tranh thủ về với em."
"Vâng."
Lòng Hứa Vi Lan tràn ngập hạnh phúc.
Hai người tình tứ một lúc.
Tiền Thu Tuyết gọi họ xuống, chọn quà mang về nhà ngoại.
Chọn lựa hồi lâu, chuẩn bị quà cho từng người trong nhà.
Nhà họ Tần rất coi trọng lễ nghi, rất chu đáo.
Vì vậy Hứa Vi Lan cũng làm theo phong tục nhà chồng.
Chọn quà xong, Tần Nghiên ôm hết lên xe, mai sẽ đi thẳng từ đại viện quân khu sang.
Khoảng chín giờ tối.
Hứa Vi Lan và Tần Nghiên mới về đại viện quân khu.
Về đến nhà.
Tần Nghiên bắt đầu làm nũng.
Như một đứa trẻ cần được dỗ dành.
Hứa Vi Lan hết cách với anh, nhưng Tần Nghiên cũng biết điểm dừng, không quấn quýt quá muộn, hai người sớm đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Lúc Hứa Vi Lan tỉnh dậy, Tần Nghiên đã làm xong bữa sáng.
Đến nhà họ Hứa đã chín giờ sáng.
Trong nhà, ngoài sân đều chật kín người.
Vừa nghe tiếng xe.
Mọi người đều xúm lại.
Có hàng xóm láng giềng, còn có cả nhà bác cả, bác hai, thím ba của Hứa Vi Lan.
Tần Nghiên xuống xe, mở cốp, nhờ mọi người giúp khuân đồ.
Hứa Vi Lan được Hứa Niệm và Hứa Khiêm dìu vào nhà.
Xung quanh là tiếng bàn tán của các bà các cô.
"Ôi chao, nhìn Lan nhà ta càng ngày càng xinh!"
"Đúng đấy! Nhìn con bé sang trọng, cứ như tiểu thư khuê các."
"Chẳng phải sao. Tôi thấy Lan nhà ta đúng số phận phượng hoàng."
Mấy năm nay không như trước, mọi người nói năng cũng thoải mái hơn.
Hứa Vi Lan vẫn luôn tươi cười, lễ phép, gặp ai cũng chào hỏi.
Khiến mọi người xung quanh càng thêm quý mến.
Ai cũng xuýt xoa Hứa Vi Lan số tốt, có mẹ giỏi giang, lại quen biết bạn tốt, được gấmả vào nhà chồng môn đăng hộ đối.
Nhắc đến Hứa Vi Lan, không thể không nhắc đến Hứa Xán Lạn.
"Mọi người nghe nói chưa, con bé Xán Lạn suốt ngày ở trong nhà khóc, như cha chết mẹ chết vậy, nghe mà phát sợ!"
"Nó ghen tị với Lan nhà ta lấy chồng tốt đấy à?"
"Sao mà không ghen tị được, nghe nói nó tự chọn cái anh nhà quê đó. Bảo là mùng sáu cưới, đến giờ vẫn chưa thấy anh ta đến nhà hỏi cưới!
Điều kiện bình thường thì cũng phải làm đúng thủ tục chứ! Hỏi cưới, xem tuổi, bói toán, mấy cái lễ nghi này không thể thiếu được!"
"Đúng rồi, hôm nay đã hai mươi tám rồi!"
Hứa Vi Lan nghe những lời bàn tán này, cũng có chút bất ngờ.
Xem ra Lý Quốc Trụ thấy mình bị xúc phạm hôm đó, định làm cao à?
Hứa Xán Lạn.
Kiếp trước, cô thực sự không hiểu, thứ gì tự dâng tận cửa, đều không đáng giá, sẽ bị người ta khinh thường sao?
Kiếp này vẫn đi vào vết xe đổ.
Vô phương cứu chữa.
Hứa Vi Lan vào nhà, không thấy mẹ con Hứa Xán Lạn đâu.
Chắc là bác cả và bác hai đã nhốt họ lại vì chuyện ăn trộm lần trước.
Quả đúng là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.