Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Chương 31: Bất Công 2
Khanh Lê
06/07/2024
Vì thế phó giám đốc Trình an ủi: “Tiểu Phong, cháu không cần lo lắng, ông Tô rất hài lòng với cháu, hơn nữa liệt nữ sợ triền lang*. Chúng ta là đàn ông, khi theo đuổi vợ thì không thể sĩ diện.”
*Liệt nữ sợ triền lang: ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.
Phong Việt: “...”
Anh? Theo đuổi Tô Bắc Bắc?
Hãy chờ kiếp sau đi!
Sau khi tách khỏi phó giám đốc Trình ở ngã ba đường, Phong Nguyệt đi thêm một con đường nữa cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhưng khi anh vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy mẹ anh Diệp Tiệp nhanh chóng chạy đến đón.
Vẻ mặt của Diệp Tiệp mong chờ hỏi: “Tiểu Việt, tối nay con đến nhà họ Tô thế nào, có thuận lợi không?”
Đối mặt với sự mong đợi của mẹ, Phong Việt thuận miệng trả lời: "Rất thuận lợi, mẹ biết từ trước đến nay trong nhà máy bác Tô vẫn luôn quan tâm chăm sóc con.”
Khi Diệp Tiệt nghe thấy điều này, nụ cười trên mặt bà ấy càng sâu hơn tiếp tục hỏi: “Cô Tô thì sao, có thích chiếc khăn quàng cổ con đưa không?”
Phong Việt hạ mắt xuống nói: “Cô ấy rất thích, nói khi nào hồi phục sức khỏe sẽ đích thân đến nhà chúng ta thăm mẹ.”
Nghe vậy, Diệp Tiệp cười đến không khép được miệng.
“Cô Tô thật là quá khách sáo rồi, mẹ còn sợ khăn quàng cổ kia kiểu dáng quá cũ, những cô gái trẻ như cô Tô sẽ không thích.” Diệp Tiệp mặt đầy vui sướng nói: “Nếu con bé thích là mẹ yên tâm rồi.”
“Nếu có thể, các con nên định ngày sớm một chút. Chờ khai xuân mẹ sẽ tìm người dọn dẹp nhà cửa đàng hoàng một chút. Ở nhà cô Tô được nuông chiều từ bé, không có lý gả vào nhà chúng ta còn chịu thiệt thòi.”
“Đến lúc đó, căn phòng phía đông nơi mẹ và ba con ở làm phòng tân hôn, căn phòng phía đông rộng rãi lại đầy nắng. Còn mẹ và em gái con sẽ ở trong phòng mà bây giờ con đang ở.”
“Chờ đến ngày con kết hôn, chúng ta hãy sắp xếp hai bàn trong sân và mời mấy vị lãnh đạo trong nhà máy của con đến, cảm ơn họ mấy năm qua đã chăm sóc con.”
Nhìn thấy Diệp Tiệp vui vẻ sắp xếp cuộc sống sau này, Phong Việt chỉ có thể bất lực kéo kéo khóe môi.
Kiếp trước sau khi từ nhà họ Tô trở về anh đã nói thật với mẹ, kết quả cả đêm hôm đó mẹ anh trằn trọc không ngủ được, ngày hôm sau khóe miệng đã bị phồng rộp.
Lần này anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, không ngờ mẹ anh lại vui vẻ như vậy.
*Liệt nữ sợ triền lang: ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.
Phong Việt: “...”
Anh? Theo đuổi Tô Bắc Bắc?
Hãy chờ kiếp sau đi!
Sau khi tách khỏi phó giám đốc Trình ở ngã ba đường, Phong Nguyệt đi thêm một con đường nữa cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhưng khi anh vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy mẹ anh Diệp Tiệp nhanh chóng chạy đến đón.
Vẻ mặt của Diệp Tiệp mong chờ hỏi: “Tiểu Việt, tối nay con đến nhà họ Tô thế nào, có thuận lợi không?”
Đối mặt với sự mong đợi của mẹ, Phong Việt thuận miệng trả lời: "Rất thuận lợi, mẹ biết từ trước đến nay trong nhà máy bác Tô vẫn luôn quan tâm chăm sóc con.”
Khi Diệp Tiệt nghe thấy điều này, nụ cười trên mặt bà ấy càng sâu hơn tiếp tục hỏi: “Cô Tô thì sao, có thích chiếc khăn quàng cổ con đưa không?”
Phong Việt hạ mắt xuống nói: “Cô ấy rất thích, nói khi nào hồi phục sức khỏe sẽ đích thân đến nhà chúng ta thăm mẹ.”
Nghe vậy, Diệp Tiệp cười đến không khép được miệng.
“Cô Tô thật là quá khách sáo rồi, mẹ còn sợ khăn quàng cổ kia kiểu dáng quá cũ, những cô gái trẻ như cô Tô sẽ không thích.” Diệp Tiệp mặt đầy vui sướng nói: “Nếu con bé thích là mẹ yên tâm rồi.”
“Nếu có thể, các con nên định ngày sớm một chút. Chờ khai xuân mẹ sẽ tìm người dọn dẹp nhà cửa đàng hoàng một chút. Ở nhà cô Tô được nuông chiều từ bé, không có lý gả vào nhà chúng ta còn chịu thiệt thòi.”
“Đến lúc đó, căn phòng phía đông nơi mẹ và ba con ở làm phòng tân hôn, căn phòng phía đông rộng rãi lại đầy nắng. Còn mẹ và em gái con sẽ ở trong phòng mà bây giờ con đang ở.”
“Chờ đến ngày con kết hôn, chúng ta hãy sắp xếp hai bàn trong sân và mời mấy vị lãnh đạo trong nhà máy của con đến, cảm ơn họ mấy năm qua đã chăm sóc con.”
Nhìn thấy Diệp Tiệp vui vẻ sắp xếp cuộc sống sau này, Phong Việt chỉ có thể bất lực kéo kéo khóe môi.
Kiếp trước sau khi từ nhà họ Tô trở về anh đã nói thật với mẹ, kết quả cả đêm hôm đó mẹ anh trằn trọc không ngủ được, ngày hôm sau khóe miệng đã bị phồng rộp.
Lần này anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, không ngờ mẹ anh lại vui vẻ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.