Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Chương 2: Xuyên Không. 2
Khanh Lê
05/01/2024
Biết trước như này thì chị ta đã không nhận đút lót của cậu ta rồi, việc này nếu như để ba mẹ chồng biết được là chị ta hại em gái chồng ngất xỉu thì e là sẽ lột da của chị ta ra mất!
Hơn nữa việc cũng không thành, lợi ích đã đến miệng này e là không muốn nôn cũng phải nôn ra thôi…
Trương Tuyết Hoa càng nghĩ càng thấy bực bội.
Bỗng nhiên chị ta giống như là nghĩ ra điều gì, thấp giọng hỏi: “Sáng nay, tiểu cô cô của cháu không phải là dắt cháu và Hiểu Vũ cùng nhau tới sân trượt băng rồi sao, Hiểu Vũ đâu rồi?”
“Vừa tới sân trượt băng chưa được bao lâu thì anh ba bảo tiểu cô cô mua kẹo hồ lô cho anh ấy nhưng tiểu cô cô không đồng ý, nên anh ba tức giận một mình chạy mất rồi.” Tô Hiểu Quả nhỏ giọng nói: “Cháu cũng không biết bây giờ anh ấy ở đâu, có lẽ là vẫn đang ở sân trượt băng.”
Nghe thấy câu này, lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại của Trương Tuyết Hoa mới dần dần giãn ra, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Chỉ cần không có người nhìn thấy Hiểu Vũ là người đẩy thì ba mẹ chồng cũng không đổ lỗi được lên đầu chị ta.
Lúc đó bà ta nhận đút lót, lén lút âm thầm để cho con trai Hiểu Vũ nhân lúc cô em chồng không để ý trong buổi gặp mặt hôm nay, đẩy em chồng lên người con trai của trưởng phòng Trương, tạo ra tiếp xúc da thịt.
Thời đại này, danh tiếng của con gái là quan trọng nhất, em chồng bị một người đàn ông ôm trước mặt bao nhiêu người ở sân trượt băng như vậy, cô không muốn gả cũng phải gả.
Nhưng ai mà biết được là em chống lại ngất xỉu chứ!
Con trai của trưởng phòng Trương lại nhát như chuột, có tật giật mình, phản ứng đầu tiên không phải là cõng người ta lên mà là sợ quá bỏ chạy!
Nếu như cậu ta có thể cõng em chồng về…Mặc dù quá trình và tưởng tượng không giống nhau, nhưng kết quả thì giống nhau, ít nhất thì chị ta không cần phải nhả lợi ích ra!
Trương Tuyết Hoa nghiến răng nghiến lợi, thuận miệng nói với Tô Hiểu Quả: “Được rồi, bác biết rồi, bên ngoài lạnh, cháu vào nhà đi, bác sang nhà bên cạnh tìm bà.”
……
Tô Bắc Bắc là bị lắc lư làm tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là góc nghiêng cứng rắn của một chàng trai trẻ.
Cô đang được người ta cõng trên lưng.
Tô Bắc Bắc chớp đôi mắt mơ màng, nhìn thấy cảnh vật lạ lẫm xung quanh…chẳng lẽ âm thanh kỳ lạ bên tai nghe thấy lúc tai nạn là thật sao?
Một giây sau, đột nhiên có vô số ký ức xa lạ chảy vào trong đầu cô.
Bây giờ là những năm 1980, chủ nhân của thân thể này cũng giống cô, đều tên là Tô Bắc Bắc, năm nay 20 tuổi.
Mặc dù nguyên chủ sinh ra trong thời đại nghèo khó nhưng cô chưa bao giờ phải chịu khổ.
Hơn nữa việc cũng không thành, lợi ích đã đến miệng này e là không muốn nôn cũng phải nôn ra thôi…
Trương Tuyết Hoa càng nghĩ càng thấy bực bội.
Bỗng nhiên chị ta giống như là nghĩ ra điều gì, thấp giọng hỏi: “Sáng nay, tiểu cô cô của cháu không phải là dắt cháu và Hiểu Vũ cùng nhau tới sân trượt băng rồi sao, Hiểu Vũ đâu rồi?”
“Vừa tới sân trượt băng chưa được bao lâu thì anh ba bảo tiểu cô cô mua kẹo hồ lô cho anh ấy nhưng tiểu cô cô không đồng ý, nên anh ba tức giận một mình chạy mất rồi.” Tô Hiểu Quả nhỏ giọng nói: “Cháu cũng không biết bây giờ anh ấy ở đâu, có lẽ là vẫn đang ở sân trượt băng.”
Nghe thấy câu này, lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại của Trương Tuyết Hoa mới dần dần giãn ra, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Chỉ cần không có người nhìn thấy Hiểu Vũ là người đẩy thì ba mẹ chồng cũng không đổ lỗi được lên đầu chị ta.
Lúc đó bà ta nhận đút lót, lén lút âm thầm để cho con trai Hiểu Vũ nhân lúc cô em chồng không để ý trong buổi gặp mặt hôm nay, đẩy em chồng lên người con trai của trưởng phòng Trương, tạo ra tiếp xúc da thịt.
Thời đại này, danh tiếng của con gái là quan trọng nhất, em chồng bị một người đàn ông ôm trước mặt bao nhiêu người ở sân trượt băng như vậy, cô không muốn gả cũng phải gả.
Nhưng ai mà biết được là em chống lại ngất xỉu chứ!
Con trai của trưởng phòng Trương lại nhát như chuột, có tật giật mình, phản ứng đầu tiên không phải là cõng người ta lên mà là sợ quá bỏ chạy!
Nếu như cậu ta có thể cõng em chồng về…Mặc dù quá trình và tưởng tượng không giống nhau, nhưng kết quả thì giống nhau, ít nhất thì chị ta không cần phải nhả lợi ích ra!
Trương Tuyết Hoa nghiến răng nghiến lợi, thuận miệng nói với Tô Hiểu Quả: “Được rồi, bác biết rồi, bên ngoài lạnh, cháu vào nhà đi, bác sang nhà bên cạnh tìm bà.”
……
Tô Bắc Bắc là bị lắc lư làm tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là góc nghiêng cứng rắn của một chàng trai trẻ.
Cô đang được người ta cõng trên lưng.
Tô Bắc Bắc chớp đôi mắt mơ màng, nhìn thấy cảnh vật lạ lẫm xung quanh…chẳng lẽ âm thanh kỳ lạ bên tai nghe thấy lúc tai nạn là thật sao?
Một giây sau, đột nhiên có vô số ký ức xa lạ chảy vào trong đầu cô.
Bây giờ là những năm 1980, chủ nhân của thân thể này cũng giống cô, đều tên là Tô Bắc Bắc, năm nay 20 tuổi.
Mặc dù nguyên chủ sinh ra trong thời đại nghèo khó nhưng cô chưa bao giờ phải chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.