Chương 34: An Nhiên Như Trúc Mọc Sau Nhà
Jihyo Blues
16/05/2023
Tin tức Huân Nhi có mang làm cả kinh thành huyên náo, vốn các thương nhân đều ồn ào bảo ban nhau rằng tin đồn Tô An là nữ nhân, nay lại có hài tử họ liền bác bỏ lý do Tô An là nữ nhân. Nữ nhân và nữ nhân, làm sao có mang?
Những ngày gần đây cho dù Tô An có bỏ hết mọi việc cũng không thể dỗ dành được Huân Nhi ăn một chút cơm nào. Nàng chỉ ngồi thu lu trong góc phòng, ôm gối lại rồi thơ thẩn, có mang rồi, có mang nghiệt chủng của hắn ta rồi. Huân Nhi nhiều lần thử tự sát nhưng cũng không thành, vì Tô An ngoại trừ lúc tắm ra không lúc nào chịu cách xa nàng hai thước cả.
Hôm nay cũng thế, Tô An cầm bát cơm trên tay tỉ mỉ bón từng muỗng cho nàng ăn, nhưng nàng chẳng mảy may mở miệng ngọc ra ăn cơm. Tô An buồn, nàng gắng đút rồi cùng ngồi với Huân Nhi trong góc tối đó. Thử một lần nhìn thế giới qua đôi mắt của Huân Nhi, thử xem màu xám xịt đó chứa đựng những gì.
Tô An mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, nàng chưa trải qua trường hợp này bao giờ, nên nàng cũng chẳng biết làm sao mới phải. Hôm nay Uyển Nhi cũng có ghé thăm, nàng ấy mang theo một bát phú quý chưng bí truyền của hoàng cung Uyển Nhi tự tay làm.
Cũng như bát cơm ban nãy, Tô An lần lữa ép mãi mà nàng ấy không mở miệng, hơn nửa ngày mới ăn được chút xíu.Trước khi ra khỏi phòng Uyển Nhi có nói nhỏ vào tai Tô An, chỉ năm chữ.
- Thân thế của Tô An.
Tô An rốt cuộc cũng nghĩ ra, nhưng mà đường về nơi cũ nàng sống cho đến Trường An rất xa, không thể mang Huân Nhi về được. Điều này Uyển Nhi cũng biết được, nên nàng ấy viết vào giấy nhét vào tay Tô An, lúc mà Huân Nhi không thấy.
Sáng sớm hôm sau Tô An một mực dắt Huân Nhi ra khỏi nhà, Huân Nhi lúc đầu không đồng ý nhưng về sau cũng bị Tô An thuyết phục, đem gương mặt mệt mỏi u buồn ấy cùng Tô An ra phố.
Trường An một ngày tấp nập, trên phố nườm nượp tài tử gia nhân, có một lão nhân bán hồ lô ngào đứng cuối phố. Tô An lấy vài đồng lẻ ra đổi lấy hai xâu, một cho mình, một cho Huân Nhi. Nàng ấy cầm lấy, mắt cứ mãi nhìn chăm chăm Tô An, trong giây phút đó Tô An không thể nào biết nàng ấy đang nghĩ gì trong lòng.
Hai người rẽ vào con hẻm nhỏ, lần mò đến khu miếu bỏ hoang của thành Trường An hoa lệ. Nơi đó có khoảng mười hai đứa trẻ hành khuất đang tụ tập cùng chia nhau một bát cơm xin được. Tô An đứng ở đó, nói nhỏ.
- Ngày xưa, khi mà ta cùng với Tô Huệ tỷ còn nhỏ cũng từng là ăn mày như vậy. Bao nhiêu phỉ nhổ ta cũng nhận hết, nàng biết không, Huân Nhi, ta rất mong có gia đình.
Huân Nhi cúi đầu, giọng nói từ cổ họng nàng hơn ba ngày chưa nói lên nên có chút khàn đục, khó nghe:
-Thiếp biết.
Hai người cùng nhau sóng bước đi xa hơn, xa khỏi những đứa trẻ hành khuất đó, lúc này Tô An mới dìu Huân Nhi ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt. Hai người ngồi lặng im không nói gì, nhìn xa xa thấy lũ trẻ ấy vẫn đang xin nhau miếng cơm, đôi ba đứa nô đùa nghịch ngợm té lăn quay ra cỏ, bất giác Tô An mỉm cười.
-Ta yêu nàng, Huân Nhi. Hài tử trong bụng nàng chính là cốt nhục của Tô gia, ta rất mong muốn có hài tử, là con của ta và nàng.
Tô An nắm bàn tay trắng tròn do tăng cân mà trở nên mập mạp của Huân Nhi, yêu thương hôn lên một cái, rồi nói:
- Ta có điều kiện để nuôi con, sẽ không để con như những đứa trẻ kia, ta có tất cả chỉ thiếu một gia đình trọn vẹn. Huân Nhi, nàng là mảnh ghép tròn trịa của Tô Gia. Là trái tim của Tô An, hài tử này là con của ta, bất kể là nữ hài hay nam hài ta đều yêu. Ta có thể nói làm sao cho nàng hiểu là ta yêu nàng và con rất nhiều?
- Nhưng đây là con của tên súc sinh kia? Thiếp.. thiếp không thể quên được.
Tô An ôm lấy đôi má trắng mịn của Huân Nhi, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên đôi môi, nhẹ nhàng quấn quít. Một nụ hôn chất chứa thương yêu của nàng, cho Huân Nhi biết nàng không hề nghĩ ngợi gì cả.
- Ta yêu nàng và con rất nhiều. Con sẽ mang họ Tô, sẽ trắng trẻo dễ thương, quấn quít gọi ta là gia, gọi nàng một tiếng nương. Huân Nhi, cái gì qua rồi ta có thể cho qua không? Ngay lúc này đây ta chỉ nhìn về phía trước được không?
Trong ánh nắng nhàn nhạt đôi má Huân Nhi ửng đỏ, làn tóc mai bay bay trong gió khiến nàng ấy trông càng đẹp hơn nữa. Khiến cho Tô An ngắm mãi không rời, nàng hôn lên trán, lên má rồi hôn lên chiếc bụng vừa nhô lên không cao lắm của Huân Nhi.
- A! Đồ dê xồm, thúc thúc dê xồm.
- A ha ha, thúc thúc hôn nương tử của mình kìa.
Cả đám con nít nhao nhao lại hai người, Tô An cười khoái chí nói chuyện với bọn chúng. Có đứa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Huân Nhi, hỏi nhỏ:
- A Di, tướng công của người thật đẹp. A di cũng thật đẹp.
- Ngốc.
Huân Nhi mắng nhỏ, nàng lấy trong ví ra một túi tiền nhỏ phát cho bọn chúng đứa một ít. Lấy tiền xong cả đám liền nhanh nhẩu chạy đi mua đồ ăn, một bữa no nê chứ chẳng ít.
Buổi tối hôm đó không khí đỡ căng thẳng hơn hẳn, Huân Nhi chịu ra phòng khách ăn chung với mọi người. Tô Huệ nấu thêm rất nhiều món bồi bổ cho thai phụ, Tuyết Y ríu rít không ngưng miệng, chỉ có Uyển Nhi cười mỉm, duy chỉ nàng và Tô An biết những gì hai người lên kế hoạch. Nụ cười hàm ý rất sâu.
Khi Uyển Nhi đưa nàng thư, trong thư viết rõ là thành tây sẽ tập trung rất nhiều ăn mày, Huân Nhi là người có tính dễ động lòng như Uyển Nhi nên việc thuyết phục kèm dẫn chứng sẽ hiệu quả hơn nữa. Nên tập trung vào việc Tô An yêu thương và trân trọng Huân Nhi ra sao. Tô An thấy điệu cười duyên của Uyển Nhi nên cũng cười lại với nàng ấy. Tô An thắng nhờ tình yêu của Huân Nhi dành cho mình, thắng đậm.
Buổi tối đó Tô An sau khi tháo hài ra liền trèo vào giường ôm lấy Huân Nhi, dụi đầu vào hõm cổ nàng, nói:
- Nương con không chịu ăn cơm nhiều, làm con đói rồi phải không.
- Không có, hôm nay thiếp ăn nhiều.
Tô An ngước mặt lên làm ra vẻ không tin lắm: - Thật không?
- Thật.-Huân Nhi gật đầu chắc nịch.
Tô An hạnh phúc ôm nàng ấy vào lòng, cả người nàng ấy nhỏ nhắn nép vào bên trong lồng ngực Tô An, ấm áp.
- Thiếp nghĩ cả ngày hôm nay rồi tướng công, thiếp nghĩ nên đặt con là An Trúc.
- An Trúc sao?
- Đúng rồi, vì thiếp thích cây trúc nhất.
Huân Nhi cười khì, Tô An nhéo má mũm mĩm của nàng, cười thật hào sảng:
- Vâng, An Trúc An Trúc. Con nghe thấy không Tiểu An Trúc, ta thật mong được ôm con trong tay.
Nàng xoa nhẹ bụng Huân Nhi, trìu mến. Lòng thầm mong ngày tiểu thiên thần này chào đời.
Những ngày gần đây cho dù Tô An có bỏ hết mọi việc cũng không thể dỗ dành được Huân Nhi ăn một chút cơm nào. Nàng chỉ ngồi thu lu trong góc phòng, ôm gối lại rồi thơ thẩn, có mang rồi, có mang nghiệt chủng của hắn ta rồi. Huân Nhi nhiều lần thử tự sát nhưng cũng không thành, vì Tô An ngoại trừ lúc tắm ra không lúc nào chịu cách xa nàng hai thước cả.
Hôm nay cũng thế, Tô An cầm bát cơm trên tay tỉ mỉ bón từng muỗng cho nàng ăn, nhưng nàng chẳng mảy may mở miệng ngọc ra ăn cơm. Tô An buồn, nàng gắng đút rồi cùng ngồi với Huân Nhi trong góc tối đó. Thử một lần nhìn thế giới qua đôi mắt của Huân Nhi, thử xem màu xám xịt đó chứa đựng những gì.
Tô An mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, nàng chưa trải qua trường hợp này bao giờ, nên nàng cũng chẳng biết làm sao mới phải. Hôm nay Uyển Nhi cũng có ghé thăm, nàng ấy mang theo một bát phú quý chưng bí truyền của hoàng cung Uyển Nhi tự tay làm.
Cũng như bát cơm ban nãy, Tô An lần lữa ép mãi mà nàng ấy không mở miệng, hơn nửa ngày mới ăn được chút xíu.Trước khi ra khỏi phòng Uyển Nhi có nói nhỏ vào tai Tô An, chỉ năm chữ.
- Thân thế của Tô An.
Tô An rốt cuộc cũng nghĩ ra, nhưng mà đường về nơi cũ nàng sống cho đến Trường An rất xa, không thể mang Huân Nhi về được. Điều này Uyển Nhi cũng biết được, nên nàng ấy viết vào giấy nhét vào tay Tô An, lúc mà Huân Nhi không thấy.
Sáng sớm hôm sau Tô An một mực dắt Huân Nhi ra khỏi nhà, Huân Nhi lúc đầu không đồng ý nhưng về sau cũng bị Tô An thuyết phục, đem gương mặt mệt mỏi u buồn ấy cùng Tô An ra phố.
Trường An một ngày tấp nập, trên phố nườm nượp tài tử gia nhân, có một lão nhân bán hồ lô ngào đứng cuối phố. Tô An lấy vài đồng lẻ ra đổi lấy hai xâu, một cho mình, một cho Huân Nhi. Nàng ấy cầm lấy, mắt cứ mãi nhìn chăm chăm Tô An, trong giây phút đó Tô An không thể nào biết nàng ấy đang nghĩ gì trong lòng.
Hai người rẽ vào con hẻm nhỏ, lần mò đến khu miếu bỏ hoang của thành Trường An hoa lệ. Nơi đó có khoảng mười hai đứa trẻ hành khuất đang tụ tập cùng chia nhau một bát cơm xin được. Tô An đứng ở đó, nói nhỏ.
- Ngày xưa, khi mà ta cùng với Tô Huệ tỷ còn nhỏ cũng từng là ăn mày như vậy. Bao nhiêu phỉ nhổ ta cũng nhận hết, nàng biết không, Huân Nhi, ta rất mong có gia đình.
Huân Nhi cúi đầu, giọng nói từ cổ họng nàng hơn ba ngày chưa nói lên nên có chút khàn đục, khó nghe:
-Thiếp biết.
Hai người cùng nhau sóng bước đi xa hơn, xa khỏi những đứa trẻ hành khuất đó, lúc này Tô An mới dìu Huân Nhi ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt. Hai người ngồi lặng im không nói gì, nhìn xa xa thấy lũ trẻ ấy vẫn đang xin nhau miếng cơm, đôi ba đứa nô đùa nghịch ngợm té lăn quay ra cỏ, bất giác Tô An mỉm cười.
-Ta yêu nàng, Huân Nhi. Hài tử trong bụng nàng chính là cốt nhục của Tô gia, ta rất mong muốn có hài tử, là con của ta và nàng.
Tô An nắm bàn tay trắng tròn do tăng cân mà trở nên mập mạp của Huân Nhi, yêu thương hôn lên một cái, rồi nói:
- Ta có điều kiện để nuôi con, sẽ không để con như những đứa trẻ kia, ta có tất cả chỉ thiếu một gia đình trọn vẹn. Huân Nhi, nàng là mảnh ghép tròn trịa của Tô Gia. Là trái tim của Tô An, hài tử này là con của ta, bất kể là nữ hài hay nam hài ta đều yêu. Ta có thể nói làm sao cho nàng hiểu là ta yêu nàng và con rất nhiều?
- Nhưng đây là con của tên súc sinh kia? Thiếp.. thiếp không thể quên được.
Tô An ôm lấy đôi má trắng mịn của Huân Nhi, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên đôi môi, nhẹ nhàng quấn quít. Một nụ hôn chất chứa thương yêu của nàng, cho Huân Nhi biết nàng không hề nghĩ ngợi gì cả.
- Ta yêu nàng và con rất nhiều. Con sẽ mang họ Tô, sẽ trắng trẻo dễ thương, quấn quít gọi ta là gia, gọi nàng một tiếng nương. Huân Nhi, cái gì qua rồi ta có thể cho qua không? Ngay lúc này đây ta chỉ nhìn về phía trước được không?
Trong ánh nắng nhàn nhạt đôi má Huân Nhi ửng đỏ, làn tóc mai bay bay trong gió khiến nàng ấy trông càng đẹp hơn nữa. Khiến cho Tô An ngắm mãi không rời, nàng hôn lên trán, lên má rồi hôn lên chiếc bụng vừa nhô lên không cao lắm của Huân Nhi.
- A! Đồ dê xồm, thúc thúc dê xồm.
- A ha ha, thúc thúc hôn nương tử của mình kìa.
Cả đám con nít nhao nhao lại hai người, Tô An cười khoái chí nói chuyện với bọn chúng. Có đứa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Huân Nhi, hỏi nhỏ:
- A Di, tướng công của người thật đẹp. A di cũng thật đẹp.
- Ngốc.
Huân Nhi mắng nhỏ, nàng lấy trong ví ra một túi tiền nhỏ phát cho bọn chúng đứa một ít. Lấy tiền xong cả đám liền nhanh nhẩu chạy đi mua đồ ăn, một bữa no nê chứ chẳng ít.
Buổi tối hôm đó không khí đỡ căng thẳng hơn hẳn, Huân Nhi chịu ra phòng khách ăn chung với mọi người. Tô Huệ nấu thêm rất nhiều món bồi bổ cho thai phụ, Tuyết Y ríu rít không ngưng miệng, chỉ có Uyển Nhi cười mỉm, duy chỉ nàng và Tô An biết những gì hai người lên kế hoạch. Nụ cười hàm ý rất sâu.
Khi Uyển Nhi đưa nàng thư, trong thư viết rõ là thành tây sẽ tập trung rất nhiều ăn mày, Huân Nhi là người có tính dễ động lòng như Uyển Nhi nên việc thuyết phục kèm dẫn chứng sẽ hiệu quả hơn nữa. Nên tập trung vào việc Tô An yêu thương và trân trọng Huân Nhi ra sao. Tô An thấy điệu cười duyên của Uyển Nhi nên cũng cười lại với nàng ấy. Tô An thắng nhờ tình yêu của Huân Nhi dành cho mình, thắng đậm.
Buổi tối đó Tô An sau khi tháo hài ra liền trèo vào giường ôm lấy Huân Nhi, dụi đầu vào hõm cổ nàng, nói:
- Nương con không chịu ăn cơm nhiều, làm con đói rồi phải không.
- Không có, hôm nay thiếp ăn nhiều.
Tô An ngước mặt lên làm ra vẻ không tin lắm: - Thật không?
- Thật.-Huân Nhi gật đầu chắc nịch.
Tô An hạnh phúc ôm nàng ấy vào lòng, cả người nàng ấy nhỏ nhắn nép vào bên trong lồng ngực Tô An, ấm áp.
- Thiếp nghĩ cả ngày hôm nay rồi tướng công, thiếp nghĩ nên đặt con là An Trúc.
- An Trúc sao?
- Đúng rồi, vì thiếp thích cây trúc nhất.
Huân Nhi cười khì, Tô An nhéo má mũm mĩm của nàng, cười thật hào sảng:
- Vâng, An Trúc An Trúc. Con nghe thấy không Tiểu An Trúc, ta thật mong được ôm con trong tay.
Nàng xoa nhẹ bụng Huân Nhi, trìu mến. Lòng thầm mong ngày tiểu thiên thần này chào đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.