Chương 8: Giận Dỗi!
Jihyo Blues
16/05/2023
Sau khi lấy hàng xong cả đoàn tức tốc quay về Trường An, mất những vài tháng nhưng Huân Nhi không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Nàng nói rất nhiều, cứ thích bày trò chọc người khác vui vẻ mãi thôi. Tô An mệt mỏi nhắm mắt ngủ một chút, Huân Nhi thúc ngựa đi bên ngoài bảo mọi người im lặng.
Mất một khoảng thời gian dài cả hai cũng trở về nhà trước sự mừng rỡ của Tô Huệ, Tuyết Y. Nghe tin nàng về hai nàng ấy đã đợi trước ở cổng thành, Tô Huệ vận một bộ hồng y, đôi má nàng ấy cũng vì vậy mà ửng hồng. Tuyết Y vẫn như cũ một thân bạch y không nhiễm bụi trần, nàng đứng đó cứ nhón gót nhìn ra xem đoàn xe của Tô An đã đến chưa.
"Tỷ tỷ, sao nãy giờ vẫn chưa đến nhỉ?" Tuyết Y nắm cánh tay Tô Huệ lo lắng hỏi. Tô Huệ mỉm cười dỗ dành tiểu nha đầu kia một lúc, "Tô An về ngay bây giờ."
Đúng thật như vậy, Tô An thấy hai người liền quên mất mệt mỏi, nàng phóng xuống xe chạy như bay lại chỗ hai người ôm chầm lấy cả hai.
"Tô Huệ, Tuyết Y, ta nhớ hai nàng chết mất" Nàng dụi đầu vào người hai người làm nũng, mệt mỏi đến mức muốn lịm đi nhưng vừa thấy hai người đã tỉnh hẳn.
"Tô An, muội sao lại ốm vậy?" Tô Huệ đau lòng xoay Tô An để xem cho rõ hơn, nàng ấy ốm hơn rất nhiều, khi ôm có thể cảm thấy xương nhô ra. Tuyết Y thấy thế cũng im lặng quan sát, đúng là ốm thật, "Thối nha.. À không, ta bảo ngươi ăn uống cẩn thận sao lại ốm vậy hả?"
"Ta mệt quá" Tô An thấy hai người cùng cằn nhằn nên kiếm chuyện khác đánh trống lảng, Huân Nhi cùng mọi người đem hàng về nhà cất, còn Tô An với Tô Huệ, Tuyết Y cùng đi bộ về.
Tô An lấy trong túi ra hai phần quà nho nhỏ, "Cái này của Tô Huệ, cái này của Tuyết Y... Ta nhớ hai nàng lắm, đi chỉ muốn mau mau được về nhà thôi"
"Ta cũng nhớ muội..." Tô Huệ nói nho nhỏ, Tuyết Y nhìn đôi mắt đỏ ửng của Tô Huệ, nàng chợt nhận ra mắt nàng cũng đã cay xè từ lúc nào. Cảm giác xa rời Tô An thật khó khăn, ngày nào làm việc nàng cũng nhớ đến nàng ấy, cách nàng ấy chọc ghẹo, quan tâm chăm sóc nàng. Mọi thứ đều khắc sâu trong tâm khảm, nhớ, nhưng chính bản thân lại không dám nói ra.
Cả ba đi về nhà, trên đường về có đi ngang qua hiệu cầm đồ của Tô Huệ, Tô An dừng lại một chút rồi đi vào trong. Tô An cầm sổ sách lên xem rồi nói, "Ổn chứ?"
Tô Huệ gật đầu, nàng lo lắng nên bảo Tô An về nhà nhanh nhanh một chút để nghỉ ngơi, nàng ấy chỉ biết làm cho người khác lo lắng mãi thôi.
Hiệu cầm đồ là do Tô Huệ quản lý còn cửa hiệu phấn son là Tuyết Y quản lý, trong lúc nàng đi cũng kiếm được kha khá ngân lượng. Nhưng có nhiều ngân lượng hơn nữa Tô An cũng mặc kệ, mệt mỏi đến mức chỉ muốn lao vào giường rồi nhắm mắt ngủ một giấc.
Nhưng Tô Huệ và Tuyết Y lại dẫn nàng về cửa hiệu phấn son, đi sâu vào trong là căn nhà rộng lớn có cả một hoa viên rực rỡ. Tô An thắc mắc hỏi, "Cái gì đây? Hai người mua lại nhà này?"
"Ừ, đẹp chứ? Bọn ta muốn làm cho ngươi bất ngờ" Tuyết Y mỉm cười thật tươi, nàng dẫn Tô An về phòng của nàng ấy. Căn phòng mà nàng mỗi ngày lại dọn dẹp một lần, chỉ để cho người ấy có về bất ngờ sẽ có chỗ ngủ sạch sẽ. Tô An cũng cười thật tươi, Tô Huệ thấy thế nên đi về bếp chuẩn bị một ít thức ăn cho Tô An.
Huân Nhi ngồi trên thùng hàng hóa nhìn xuống, khẽ gọi, "Chủ tử ơi.. Ta mang nó để ở đâu?"
Tiếng của Huân Nhi làm bước chân Tô Huệ ngừng hẳn, Tuyết Y đang cười cũng giật mình quay sang nhìn. Tô An nói, "Lại chào hai tỷ tỷ đi, từ nay ngươi thay ta bảo vệ hai nàng, được không?"
"Tô An... cô nương này là..." Tô Huệ hỏi, Tuyết Y trong lòng cũng có một câu hỏi tương tự. Hai người nhìn chằm chằm vào Tô An để tìm câu trả lời, nàng thong thả kể lại chuyện gặp Huân Nhi như thế nào, kể xong Tô Huệ rất thông cảm nhưng Tuyết Y lại không như thế. Nàng bực dọc đá chân vào chân Tô An, bỏ đi.
Tô Huệ bảo Tô An vào ngủ một giấc trước, Tuyết Y từ từ dỗ sau cũng không muộn, còn bản thân nàng đi sắp xếp cho Huân Nhi chỗ ngủ, y phục mới. Tô An đi lại chỗ Tuyết Y bế nàng ấy lên về phòng mình, Tuyết Y do bất ngờ nên ngã dúi dụi vào trong vòng tay mềm mại của Tô An.
"Ngươi...! Thả ta xuống ngay!" Tuyết Y vùng vẫy nhảy xuống nhưng Tô An giữ lại, nàng gồng hết sức mới có thể chế ngự được Tuyết Y trong vòng tay của mình. "Ngoan một chút" Tô An mỉm cười để Tuyết Y xuống giường.
Nàng cởi đi ngoại bào rồi leo lên giường ôm chầm lấy Tuyết Y, dụi đầu vào người nàng ấy nhắm mắt lại, "Để ta ôm ngươi ngủ một chút nhé". Giọng nàng thều thào như một chú mèo ốm làm Tuyết Y thương vô cùng, cả hai ôm nhau cùng ngủ cả ngày hôm đó.
Tô Huệ thấy nhưng chỉ đắp chăn lại cho cả hai rồi đóng cửa phòng, Huân Nhi nhàm chán vẽ vời lên đất thấy Tô Huệ đi ra nên chạy theo, "Tỷ tỷ, có chuyện gì cho muội làm không?"
"Muội đi nghỉ ngơi đi, đi xa như vậy chắc mệt lắm" Tô Huệ mỉm cười nói, sau đó nàng đi về bếp bắt đầu nấu ăn cho hai người.
Đã qua một năm, nàng biết Tuyết Y dành tình cảm cho Tô An như thế nào, là chị em cùng nhau vượt qua khốn khó nàng thật sự rất biết ơn nàng ấy. Nàng không thấm nhuần tư tưởng phong kiến nhưng vẫn thấy không có vấn đề gì với việc tam thế tứ thiếp của nam nhân, đối với Tô An cũng thế, nàng là chị lớn, phải khoan dung. Tô Huệ tự nói với lòng mình như thế.
Tuyết Y là một cô nương hoạt bát, nàng ấy nhất định sẽ làm cho Tô An vui vẻ. Tô Huệ đang bỏ rau vào chảo xào thì Huân Nhi đi vào, nàng ấy nghiêng đầu hỏi, "Tỷ tỷ, có cần muội giúp không?"
"Ta nói muội rồi mà, đi nghỉ mau lên!" Tô Huệ mắng yêu rồi đuổi Huân Nhi ra khỏi bếp, Huân Nhi bĩu môi đá hòn đá trên đường, bấy lâu nay có việc làm đã quen. So với nhàm chán, nàng thà làm gấp đôi việc còn hơn.
Huân Nhi ngồi ở xích đu ngắm nhìn loài hoa vô tri vô giác, bứng thử một bông cài lên tóc mình. Mái tóc mềm mượt cột gọn, gương mặt trắng hồng chọc người yêu mến, tất cả ở nàng ấy đều đáng yêu. Một tiểu nữ tử khả ái đến mức người khác muốn được cấu vào má chọc ghẹo.
Tô An ôm Tuyết Y vào lòng ngủ một giấc đến tận tối, Tuyết Y lại ngủ thật sâu. Lúc đó Tô An đã thức dậy từ lúc nào rồi, nàng vuốt lại mái tóc của Tuyết Y rồi khẽ hôn nhẹ lên má nàng ấy một cái âu yếm. Nàng đứng lên đi ra bàn thì thấy đồ ăn Tô Huệ đã dọn sẵn rồi, còn có một mảnh giấy viết, "Tỷ tỷ đi làm việc, cứ bảo Tuyết Y ngủ tiếp đi, mấy bữa nay muội ấy làm việc vất vả lắm".
Tô An đi lại bồn tắm thử nhiệt độ nước, nước vẫn còn âm ấm, nàng cởi đi y phục rồi leo vào bồn tắm. Tô An suy nghĩ về Tô Huệ, về cả Tuyết Y. Cả hai không thể tách rời nhau, không thể phân biệt rạch ròi rốt cuộc nàng yêu ai hơn. Điều này là thứ làm nàng buồn phiền trong suốt cả năm qua.
Tuyết Y cũng thức dậy ngay sau đó, nàng nằm trên giường nhìn trần nhà bằng đôi mắt say ngủ của mình. Tô An tắm xong chỉ khoác một lớp áo mỏng, cơ thể gợi cảm của nàng in hằn lên vải. Mái tóc dài xõa sau lưng, ướt đẫm.
"Ngươi... ngươi... ăn mặc kiểu gì vậy?" Tuyết Y lắp bắp, muốn che mắt lại nhưng không thể, vì nếu nàng che mặt lại thế nào cũng bị Tô An trêu chọc.
Tô An mỉm cười đi lại phía Tuyết Y, càng đi đến gần đôi má Tuyết Y càng đỏ, "Đi tắm mau đi, hay cần ta giúp?"
Tuyết Y ngay lập tức chuồn đi tắm, trong lúc nàng đang tắm, Tô An đi lại gần bình phong làm Tuyết Y giật mình, nàng lấy tay che đi thân thể của mình rồi tức giận mắng, "Ngươi tránh đi! Thối nha đầu này!"
Tô An khó hiểu lấy y phục của mình ra chỗ khác trước sự ngỡ ngàng của Tuyết Y, đến lúc này Tuyết Y chỉ muốn chui xuống đáy bồn nước để bớt xấu hổ.
Sau khi Tuyết Y tắm xong Tô An đã ngồi ở bàn ăn từ lúc nào, mái tóc dài của nàng xõa hờ hững bên vai, chỉ đơn giản ngồi đợi Tuyết Y ra ăn cùng mình. Thấy Tuyết Y xong rồi, nàng lạivnói, "Lại đây ăn nhanh đi, cả ngày ngươi có ăn cái gì đâu"
"Ừ, ta đến đây" Tuyết Y đi lại ngồi xuống bàn, trong bữa ăn Tô An kể cho nàng nghe những chuyện vui khi đi lấy hàng. Tuyết Y nghĩ mình có thể tưởng tượng được cảnh đó bởi nàng đã từng đi qua rồi, Tuyết Y mỉm cười, "Vui nhỉ? Xong rồi ngươi kiếm một nha đầu để chơi đùa đúng không?"
"Nói gì vậy, ta giúp người thôi, nàng nghĩ lung tung gì đó?" Tô An lật đật giải thích, Tuyết Y giận dỗi đập đũa lên bàn rồi đứng lên đi lại giường ngồi xuống. Càng nhắc lại, nàng càng cảm thấy bực mình.
Tô An thấy vậy cũng đi lại chỗ Tuyết Y dỗ dành nhưng nàng ấy chẳng nghe, còn quay mặt đi chỗ khác tránh đi nàng.
"Tuyết Y, .." Tô An xoay mặt Tuyết Y lại đối diện với mình, một nụ hôn bất ngờ làm cả người Tuyết Y sững lại. Đôi môi hồng của Tô An quấn lấy cánh môi anh đào của Tuyết Y. Đôi má đỏ ửng lên, bất kì động tác nào Tuyết Y làm bây giờ cũng trở nên thừa thãi.
"Ngươi" Lời nói của Tuyết Y nhỏ dần rồi im bặt, tất cả mọi thứ như đứng yên ngay lúc này.Nàng ôm cổ Tô An kéo nàng ấy lại phía mình, nụ hôn dây dưa như mãi không dứt. Tô An tách hàm răng trắng của Tuyết Y ra rồi luồn chiếc lưỡi đinh hương của mình vào trong khuấy động.
Tô An gác một bên đầu gối lên giường, tay nàng nâng cằm Tuyết Y lên cao hơn để nàng có thể hôn dễ dàng hơn. Nàng kéo nhẹ vai áo của nàng ấy xuống rồi lướt xuống bên vai đặt một dấu hôn ở đó. Tuyết Y ngượng ngùng nửa muốn đẩy ra nhưng nửa lại muốn hơn.
Từng động tác của Tô An đều khiến nàng say mê chìm đắm, đôi môi ấm nóng của nàng ấy lướt nhẹ đến xương quai xanh, cắn nhẹ một dấu hôn. Tay nàng kéo vạt áo của Tuyết Y xuống hẳn để lộ yếm hồng bên trong đó, bầu ngực no tròn ấy thật sự khác biệt với gương mặt ngây thơ của nàng.
Tô An luồn tay lên cổ tháo đi chiếc áo yếm rồi vùi mặt vào tiểu bạch thỏ của Tuyết Y trêu đùa, dù cảm giác có hơi sợ sệt nhưng Tuyết Y vẫn cố chiều theo. Tô An xoa nắn lấy ngực Tuyết Y, bảo, "Nàng còn giận không?"
"Ngươi... Đồ mặt dày..." Tuyết Y thở hổn hển thều thào, Tô An mỉm cười buông nàng ra, "Được rồi...Không giận nữa nhé? Nếu giận nữa ta ăn nàng đó"
"Ngươi..." So với không đụng đến, Tô An nhưng chọc nàng nóng người lên lại bỏ giữa chừng đó càng làm nàng giận hơn nữa. Tuyết Y xô Tô An ra rồi kéo lại y phục của mình, "Ta ghét ngươi, thối nha đầu đáng ghét!"
"Tuyết Y..." Tô An ngồi nhìn Tuyết Y đi ra ngoài, nàng ấy có vẻ còn giận dữ hơn cả ban nãy. Tô An lật đật đứng lên chạy theo sau, "Khổ thật". Tô An khẽ than thở, bước chân cũng không dám chậm nửa bước.
Mất một khoảng thời gian dài cả hai cũng trở về nhà trước sự mừng rỡ của Tô Huệ, Tuyết Y. Nghe tin nàng về hai nàng ấy đã đợi trước ở cổng thành, Tô Huệ vận một bộ hồng y, đôi má nàng ấy cũng vì vậy mà ửng hồng. Tuyết Y vẫn như cũ một thân bạch y không nhiễm bụi trần, nàng đứng đó cứ nhón gót nhìn ra xem đoàn xe của Tô An đã đến chưa.
"Tỷ tỷ, sao nãy giờ vẫn chưa đến nhỉ?" Tuyết Y nắm cánh tay Tô Huệ lo lắng hỏi. Tô Huệ mỉm cười dỗ dành tiểu nha đầu kia một lúc, "Tô An về ngay bây giờ."
Đúng thật như vậy, Tô An thấy hai người liền quên mất mệt mỏi, nàng phóng xuống xe chạy như bay lại chỗ hai người ôm chầm lấy cả hai.
"Tô Huệ, Tuyết Y, ta nhớ hai nàng chết mất" Nàng dụi đầu vào người hai người làm nũng, mệt mỏi đến mức muốn lịm đi nhưng vừa thấy hai người đã tỉnh hẳn.
"Tô An, muội sao lại ốm vậy?" Tô Huệ đau lòng xoay Tô An để xem cho rõ hơn, nàng ấy ốm hơn rất nhiều, khi ôm có thể cảm thấy xương nhô ra. Tuyết Y thấy thế cũng im lặng quan sát, đúng là ốm thật, "Thối nha.. À không, ta bảo ngươi ăn uống cẩn thận sao lại ốm vậy hả?"
"Ta mệt quá" Tô An thấy hai người cùng cằn nhằn nên kiếm chuyện khác đánh trống lảng, Huân Nhi cùng mọi người đem hàng về nhà cất, còn Tô An với Tô Huệ, Tuyết Y cùng đi bộ về.
Tô An lấy trong túi ra hai phần quà nho nhỏ, "Cái này của Tô Huệ, cái này của Tuyết Y... Ta nhớ hai nàng lắm, đi chỉ muốn mau mau được về nhà thôi"
"Ta cũng nhớ muội..." Tô Huệ nói nho nhỏ, Tuyết Y nhìn đôi mắt đỏ ửng của Tô Huệ, nàng chợt nhận ra mắt nàng cũng đã cay xè từ lúc nào. Cảm giác xa rời Tô An thật khó khăn, ngày nào làm việc nàng cũng nhớ đến nàng ấy, cách nàng ấy chọc ghẹo, quan tâm chăm sóc nàng. Mọi thứ đều khắc sâu trong tâm khảm, nhớ, nhưng chính bản thân lại không dám nói ra.
Cả ba đi về nhà, trên đường về có đi ngang qua hiệu cầm đồ của Tô Huệ, Tô An dừng lại một chút rồi đi vào trong. Tô An cầm sổ sách lên xem rồi nói, "Ổn chứ?"
Tô Huệ gật đầu, nàng lo lắng nên bảo Tô An về nhà nhanh nhanh một chút để nghỉ ngơi, nàng ấy chỉ biết làm cho người khác lo lắng mãi thôi.
Hiệu cầm đồ là do Tô Huệ quản lý còn cửa hiệu phấn son là Tuyết Y quản lý, trong lúc nàng đi cũng kiếm được kha khá ngân lượng. Nhưng có nhiều ngân lượng hơn nữa Tô An cũng mặc kệ, mệt mỏi đến mức chỉ muốn lao vào giường rồi nhắm mắt ngủ một giấc.
Nhưng Tô Huệ và Tuyết Y lại dẫn nàng về cửa hiệu phấn son, đi sâu vào trong là căn nhà rộng lớn có cả một hoa viên rực rỡ. Tô An thắc mắc hỏi, "Cái gì đây? Hai người mua lại nhà này?"
"Ừ, đẹp chứ? Bọn ta muốn làm cho ngươi bất ngờ" Tuyết Y mỉm cười thật tươi, nàng dẫn Tô An về phòng của nàng ấy. Căn phòng mà nàng mỗi ngày lại dọn dẹp một lần, chỉ để cho người ấy có về bất ngờ sẽ có chỗ ngủ sạch sẽ. Tô An cũng cười thật tươi, Tô Huệ thấy thế nên đi về bếp chuẩn bị một ít thức ăn cho Tô An.
Huân Nhi ngồi trên thùng hàng hóa nhìn xuống, khẽ gọi, "Chủ tử ơi.. Ta mang nó để ở đâu?"
Tiếng của Huân Nhi làm bước chân Tô Huệ ngừng hẳn, Tuyết Y đang cười cũng giật mình quay sang nhìn. Tô An nói, "Lại chào hai tỷ tỷ đi, từ nay ngươi thay ta bảo vệ hai nàng, được không?"
"Tô An... cô nương này là..." Tô Huệ hỏi, Tuyết Y trong lòng cũng có một câu hỏi tương tự. Hai người nhìn chằm chằm vào Tô An để tìm câu trả lời, nàng thong thả kể lại chuyện gặp Huân Nhi như thế nào, kể xong Tô Huệ rất thông cảm nhưng Tuyết Y lại không như thế. Nàng bực dọc đá chân vào chân Tô An, bỏ đi.
Tô Huệ bảo Tô An vào ngủ một giấc trước, Tuyết Y từ từ dỗ sau cũng không muộn, còn bản thân nàng đi sắp xếp cho Huân Nhi chỗ ngủ, y phục mới. Tô An đi lại chỗ Tuyết Y bế nàng ấy lên về phòng mình, Tuyết Y do bất ngờ nên ngã dúi dụi vào trong vòng tay mềm mại của Tô An.
"Ngươi...! Thả ta xuống ngay!" Tuyết Y vùng vẫy nhảy xuống nhưng Tô An giữ lại, nàng gồng hết sức mới có thể chế ngự được Tuyết Y trong vòng tay của mình. "Ngoan một chút" Tô An mỉm cười để Tuyết Y xuống giường.
Nàng cởi đi ngoại bào rồi leo lên giường ôm chầm lấy Tuyết Y, dụi đầu vào người nàng ấy nhắm mắt lại, "Để ta ôm ngươi ngủ một chút nhé". Giọng nàng thều thào như một chú mèo ốm làm Tuyết Y thương vô cùng, cả hai ôm nhau cùng ngủ cả ngày hôm đó.
Tô Huệ thấy nhưng chỉ đắp chăn lại cho cả hai rồi đóng cửa phòng, Huân Nhi nhàm chán vẽ vời lên đất thấy Tô Huệ đi ra nên chạy theo, "Tỷ tỷ, có chuyện gì cho muội làm không?"
"Muội đi nghỉ ngơi đi, đi xa như vậy chắc mệt lắm" Tô Huệ mỉm cười nói, sau đó nàng đi về bếp bắt đầu nấu ăn cho hai người.
Đã qua một năm, nàng biết Tuyết Y dành tình cảm cho Tô An như thế nào, là chị em cùng nhau vượt qua khốn khó nàng thật sự rất biết ơn nàng ấy. Nàng không thấm nhuần tư tưởng phong kiến nhưng vẫn thấy không có vấn đề gì với việc tam thế tứ thiếp của nam nhân, đối với Tô An cũng thế, nàng là chị lớn, phải khoan dung. Tô Huệ tự nói với lòng mình như thế.
Tuyết Y là một cô nương hoạt bát, nàng ấy nhất định sẽ làm cho Tô An vui vẻ. Tô Huệ đang bỏ rau vào chảo xào thì Huân Nhi đi vào, nàng ấy nghiêng đầu hỏi, "Tỷ tỷ, có cần muội giúp không?"
"Ta nói muội rồi mà, đi nghỉ mau lên!" Tô Huệ mắng yêu rồi đuổi Huân Nhi ra khỏi bếp, Huân Nhi bĩu môi đá hòn đá trên đường, bấy lâu nay có việc làm đã quen. So với nhàm chán, nàng thà làm gấp đôi việc còn hơn.
Huân Nhi ngồi ở xích đu ngắm nhìn loài hoa vô tri vô giác, bứng thử một bông cài lên tóc mình. Mái tóc mềm mượt cột gọn, gương mặt trắng hồng chọc người yêu mến, tất cả ở nàng ấy đều đáng yêu. Một tiểu nữ tử khả ái đến mức người khác muốn được cấu vào má chọc ghẹo.
Tô An ôm Tuyết Y vào lòng ngủ một giấc đến tận tối, Tuyết Y lại ngủ thật sâu. Lúc đó Tô An đã thức dậy từ lúc nào rồi, nàng vuốt lại mái tóc của Tuyết Y rồi khẽ hôn nhẹ lên má nàng ấy một cái âu yếm. Nàng đứng lên đi ra bàn thì thấy đồ ăn Tô Huệ đã dọn sẵn rồi, còn có một mảnh giấy viết, "Tỷ tỷ đi làm việc, cứ bảo Tuyết Y ngủ tiếp đi, mấy bữa nay muội ấy làm việc vất vả lắm".
Tô An đi lại bồn tắm thử nhiệt độ nước, nước vẫn còn âm ấm, nàng cởi đi y phục rồi leo vào bồn tắm. Tô An suy nghĩ về Tô Huệ, về cả Tuyết Y. Cả hai không thể tách rời nhau, không thể phân biệt rạch ròi rốt cuộc nàng yêu ai hơn. Điều này là thứ làm nàng buồn phiền trong suốt cả năm qua.
Tuyết Y cũng thức dậy ngay sau đó, nàng nằm trên giường nhìn trần nhà bằng đôi mắt say ngủ của mình. Tô An tắm xong chỉ khoác một lớp áo mỏng, cơ thể gợi cảm của nàng in hằn lên vải. Mái tóc dài xõa sau lưng, ướt đẫm.
"Ngươi... ngươi... ăn mặc kiểu gì vậy?" Tuyết Y lắp bắp, muốn che mắt lại nhưng không thể, vì nếu nàng che mặt lại thế nào cũng bị Tô An trêu chọc.
Tô An mỉm cười đi lại phía Tuyết Y, càng đi đến gần đôi má Tuyết Y càng đỏ, "Đi tắm mau đi, hay cần ta giúp?"
Tuyết Y ngay lập tức chuồn đi tắm, trong lúc nàng đang tắm, Tô An đi lại gần bình phong làm Tuyết Y giật mình, nàng lấy tay che đi thân thể của mình rồi tức giận mắng, "Ngươi tránh đi! Thối nha đầu này!"
Tô An khó hiểu lấy y phục của mình ra chỗ khác trước sự ngỡ ngàng của Tuyết Y, đến lúc này Tuyết Y chỉ muốn chui xuống đáy bồn nước để bớt xấu hổ.
Sau khi Tuyết Y tắm xong Tô An đã ngồi ở bàn ăn từ lúc nào, mái tóc dài của nàng xõa hờ hững bên vai, chỉ đơn giản ngồi đợi Tuyết Y ra ăn cùng mình. Thấy Tuyết Y xong rồi, nàng lạivnói, "Lại đây ăn nhanh đi, cả ngày ngươi có ăn cái gì đâu"
"Ừ, ta đến đây" Tuyết Y đi lại ngồi xuống bàn, trong bữa ăn Tô An kể cho nàng nghe những chuyện vui khi đi lấy hàng. Tuyết Y nghĩ mình có thể tưởng tượng được cảnh đó bởi nàng đã từng đi qua rồi, Tuyết Y mỉm cười, "Vui nhỉ? Xong rồi ngươi kiếm một nha đầu để chơi đùa đúng không?"
"Nói gì vậy, ta giúp người thôi, nàng nghĩ lung tung gì đó?" Tô An lật đật giải thích, Tuyết Y giận dỗi đập đũa lên bàn rồi đứng lên đi lại giường ngồi xuống. Càng nhắc lại, nàng càng cảm thấy bực mình.
Tô An thấy vậy cũng đi lại chỗ Tuyết Y dỗ dành nhưng nàng ấy chẳng nghe, còn quay mặt đi chỗ khác tránh đi nàng.
"Tuyết Y, .." Tô An xoay mặt Tuyết Y lại đối diện với mình, một nụ hôn bất ngờ làm cả người Tuyết Y sững lại. Đôi môi hồng của Tô An quấn lấy cánh môi anh đào của Tuyết Y. Đôi má đỏ ửng lên, bất kì động tác nào Tuyết Y làm bây giờ cũng trở nên thừa thãi.
"Ngươi" Lời nói của Tuyết Y nhỏ dần rồi im bặt, tất cả mọi thứ như đứng yên ngay lúc này.Nàng ôm cổ Tô An kéo nàng ấy lại phía mình, nụ hôn dây dưa như mãi không dứt. Tô An tách hàm răng trắng của Tuyết Y ra rồi luồn chiếc lưỡi đinh hương của mình vào trong khuấy động.
Tô An gác một bên đầu gối lên giường, tay nàng nâng cằm Tuyết Y lên cao hơn để nàng có thể hôn dễ dàng hơn. Nàng kéo nhẹ vai áo của nàng ấy xuống rồi lướt xuống bên vai đặt một dấu hôn ở đó. Tuyết Y ngượng ngùng nửa muốn đẩy ra nhưng nửa lại muốn hơn.
Từng động tác của Tô An đều khiến nàng say mê chìm đắm, đôi môi ấm nóng của nàng ấy lướt nhẹ đến xương quai xanh, cắn nhẹ một dấu hôn. Tay nàng kéo vạt áo của Tuyết Y xuống hẳn để lộ yếm hồng bên trong đó, bầu ngực no tròn ấy thật sự khác biệt với gương mặt ngây thơ của nàng.
Tô An luồn tay lên cổ tháo đi chiếc áo yếm rồi vùi mặt vào tiểu bạch thỏ của Tuyết Y trêu đùa, dù cảm giác có hơi sợ sệt nhưng Tuyết Y vẫn cố chiều theo. Tô An xoa nắn lấy ngực Tuyết Y, bảo, "Nàng còn giận không?"
"Ngươi... Đồ mặt dày..." Tuyết Y thở hổn hển thều thào, Tô An mỉm cười buông nàng ra, "Được rồi...Không giận nữa nhé? Nếu giận nữa ta ăn nàng đó"
"Ngươi..." So với không đụng đến, Tô An nhưng chọc nàng nóng người lên lại bỏ giữa chừng đó càng làm nàng giận hơn nữa. Tuyết Y xô Tô An ra rồi kéo lại y phục của mình, "Ta ghét ngươi, thối nha đầu đáng ghét!"
"Tuyết Y..." Tô An ngồi nhìn Tuyết Y đi ra ngoài, nàng ấy có vẻ còn giận dữ hơn cả ban nãy. Tô An lật đật đứng lên chạy theo sau, "Khổ thật". Tô An khẽ than thở, bước chân cũng không dám chậm nửa bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.