Chương 12: Nguyện Là Tiểu Sắc Lang
Jihyo Blues
16/05/2023
Tô Huệ ngồi một mình trong căn phòng của nàng, khăn phủ đầu màu đỏ chót che mất tầm nhìn, nàng chỉ có thể nhìn xuống đất. Hôm nay là ngày đại hỷ của nàng, và cả Tuyết Y. Tô An sẽ chọn một trong hai người để ngủ cùng, mà nàng, nàng cũng không cảm thấy ủy khuất hay ganh tị với Tuyết Y bởi vốn dĩ nàng và Tô An đã là của nhau rồi.
Nàng cứ nghĩ như thế cho đến khi nghe tiếng mở cửa kẽo kẹt, tiếng bước chân và cả điệu cười cố hữu của Tô An. Nàng thắc mắc hỏi, "Sao không qua bên ấy? Đứa ngốc..."
"Ta dắt Tuyết Y cùng đến, tối nay chúng ta không ngủ. Ta muốn nói chuyện với hai nàng, được chứ?" Tô An vừa siết lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuyết Y trong tay mình, vừa nhìn về phía Tô Huệ đợi câu trả lời. Tô Huệ mỉm cười, "Được chứ, nhưng ngươi phải tháo khăn phủ đầu của bọn ta xuống"
"Đúng vậy! Ta không thấy gì cả, xú nha đầu" Tuyết Y cũng góp ý trách móc.
Đó là một đêm thức trắng của cả ba nữ nhân Tô gia, ba người tâm sự, tỏ bày, chơi cờ và đàn hát. Tuyết Y ranh ma còn chuẩn bị vài vò rượu ngon chuốc cho Tô Huệ mặt đỏ như gấc, cuối cùng cả ba đều ngủ gục trên bàn. Hân hoan, đó là cảm giác của ba người lúc này. Nhưng trong góc tối của vườn trúc trong nhà, Huân Nhi tấu lên khúc nhạc của riêng mình, sâu lắng lại buồn như tâm hồn của nàng lúc này.
Đêm lạnh, bờ vai nhỏ gầy của Huân Nhi run rẩy vì từng đợt gió phả đến. Cơn gió của mùa xuân không quá rét buốt như mùa đông, nhưng hơi lạnh ẩn ẩn len lỏi vào trong lớp vải mỏng manh của nàng. Bàn tay nhỏ nhắn run run chạm vào dây đàn, thanh âm u sầu não ruột. Nàng lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt nhỏ rơi lên cổ cầm Tô An đã tặng nàng.
"Một bên đoá hoa tiên vườn kỳ vĩ
Một bên thì ngọc quý trong ngần
Nếu rằng chẳng có duyên phần
Kiếp này sao lại bao lần gặp nhau?
Nhược bằng bảo đẹp màu duyên số
Cuối cùng sao gãy đổ ước mong?"
Cổ cầm còn có tri âm, còn nàng, lòng nàng hướng về người đó khờ dại nhưng lại hóa ra ngu ngốc. Như con thiêu thân bị chôn vào biển lửa, chết vĩnh viễn không siêu thoát.
Giọng Huân Nhi oán than não nề, gió vẫn lạnh, lòng thì chẳng lạnh. Người đau như ai đó đem từng nhát, từng nhát dao mạnh mẽ đâm vào lòng nàng, đau đến không thể ngừng khóc.
Sáng sớm, khi Tô Huệ cùng Tuyết Y đang loay hoay trong bếp thì Huân Nhi bước vào, nàng mỉm cười mệt mỏi nói, "Chào Tô Huệ tỷ, Tuyết Y tỷ"
"Sáng hảo" Tuyết Y vừa cho rau vào xào, vừa nói.
Tô Huệ phát hiện mắt của Huân Nhi thâm quầng, lại sưng to như thức cả đêm không ngủ nên thắc mắc hỏi, "Muội làm sao thế? Mắt của muội sưng to như vậy?"
"À, tối qua ai đó đốt pháo làm muội không ngủ được? Để muội giúp hai người" Huân Nhi lại gần Tô Huệ định giành phần làm cá nhưng Tô Huệ nhanh hơn một bước, nàng lau tay vào vạt áo trước rồi đẩy nhẹ ý đuổi Huân Nhi ra khỏi cửa, "Muội về phòng ngủ một chút, xong tỷ tỷ gọi dậy".
"Không cần đâu..." Huân Nhi còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Tô Huệ chau mày, vậy nên nàng gượng cười rồi ngoan ngoãn quay lưng về phòng ngủ một giấc.
Tô An thức dậy vào lúc trời đã gần trưa, tâm tình sảng khoái vui vẻ cười cười nói nói cùng mọi người. Mọi người thấy Tô An vui nên cũng vui lây, lúc này Huân Nhi mới từ bên ngoài đi vào. Nàng mặc trường y màu xanh nhạt, mát mẻ như làn nước mùa hè trong lành, thanh thoát như bầu trời ngày sáng.
Đến lúc mọi người ngồi vào bàn Huân Nhi chỉ đơn giản đứng đằng sau Tô An hầu hạ. Thấy lạ nên Tô An mới hỏi, "Sao ngươi không ngồi xuống?"
"Dạ, vẫn chưa đói" Nói rồi lại nghiêm nghiêm cẩn cẩn đứng đó, Tô An thấy kì quái nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ lo cho hai vị phu nhân của mình. Nàng gắp cho Tô Huệ rồi lại làm đầy chén Tuyết Y, vừa ăn vừa kể chuyện ma cho hai người nghe.
Tô An hạ giọng, "Tối đó, ta đang ngủ thì có tiếng gõ cửa, cốc cốc cốc. Ta dụi mắt, bước xuống giường đi ra cửa. Hai nàng biết ta thấy gì không?". Nói rồi mặt còn làm ra vẻ kì bí, Tô Huệ bắt đầu xanh mặt trong khi Tuyết Y rất hứng thú. Đợi một lát cho hai người mất hẳn kiên nhẫn Tô An mới phụt cười ha ha, chỉ vào Huân Nhi, "Ta thấy nha đầu này, không phải ma. Tối đó Huân Nhi đến xin thêm chăn"
"A, vậy ra là ngươi tưởng tiếng cốc cốc đó là ma? Cái đồ nhát gan" Tuyết Y cười rồi tiếp tục ăn, Tô An quan sát thì thấy Tô Huệ len lén thở phào nên lại trêu nàng ấy, rốt cuộc là trêu đến khi Tô Huệ hết chịu nỗi mới thôi.
Buổi trưa đó Tô An ở trong phòng tổng thu chi lại, thấy tiền lời ngày càng nhiều, những lời mời hợp tác cũng đến khá đông nhưng không quan tâm. Nếu mở rộng, chính nàng là người mở rộng. Đang làm việc thì nhớ đến Tô Huệ từng nói muốn xây một tiền trang, cho nên Tô An mới tìm đường xuống tầng hầm lấy một vài rương ngân lượng, đánh dấu lên chúng định bụng lát nữa sẽ cho Tô Huệ biết. Nàng không cần biết Tô Huệ làm ăn có tốt không, chỉ cần nàng ấy thấy vui thì bao nhiêu ngân lượng nàng cũng đồng ý chi. Mà hiệu cầm đồ của Tô Huệ điều hành tốt hơn nàng tưởng tượng, thu được khá nhiều ngân lượng.
Nhưng tiền trang muốn in ngân phiếu cũng phải thông qua quan lớn, vài rương ngân lượng giá trị đã gần trăm vạn lượng. Nàng nghĩ như thế là đủ, ngày mai sẽ cùng Tô Huệ lên kinh thành giải quyết chuyện lập tiền trang.
Tô An bước lên khỏi cầu thang bụi bám đầy, sẽ chẳng ai nghĩ ở nơi này có một tầng hầm đầy ngân lượng bởi nàng đã ngụy trang bằng một tầng hầm khác nằm trong căn phòng phía Đông. Nơi đó cũng có ngân lượng nhưng chỉ bằng một phần mười bên đây, dễ dàng qua mắt thiên hạ vì cũng chẳng ai biết rốt cuộc tổng thu chi của nàng là bao nhiêu.
Nàng lật trong đám thư từ tìm lá thư của những người hành tẩu giang hồ, nhưng kết quả chẳng ai thấy Tố Tâm cô nương ở đâu cả. Nhắc đến Tố Tâm cô nương, nếu không có cô ấy có lẽ nàng và những phu nhân nhà mình cũng chỉ là những người đầu đường xó chợ, đừng nói danh vọng, ngay cả ngân lượng để sống qua ngày cũng khó. Không chừng hai nữ nhân nhà nàng còn bị ép gả đi.
Nhưng nàng vẫn là không tìm được Tố Tâm, có lẽ cô nương đó đã lưu lạc xa hơn. Nàng nhất định phải tìm cho bằng được! Tô An thở dài một hơi.
Tô Huệ lại theo thói quen, mặt trời lên cao nhất liền mang đồ ăn vào phòng cho Tô An. Nàng ấy để thức ăn lên bàn làm việc, thuận theo vòng tay của Tô An mà ngồi lên đùi nàng, ôm lấy cổ nũng nịu, "Ngươi ăn đi, đã trưa đến nơi rồi"
Tô An vùi mặt vào trong tiểu bạch thỏ xinh đẹp của Tô Huệ rồi để yên đó, cảm nhận mùi hương nhè nhẹ như hoa lan từ nàng, mệt mỏi bao nhiêu cũng tan biến cả. Nàng ôm ngang hông Tô Huệ, nhẹ giọng nói, "Không được gọi bằng ngươi nữa, phải gọi là lão công, ta là tướng công của nàng, không nhớ sao?"
"Xú nha đầu!" Tô Huệ mắng yêu.
Tô An nghe Tô Huệ mắng mình nên bật cười ha hả, nàng cắn yêu vào tiểu bạch thỏ của Tô Huệ, vừa cắn vừa nói, "Ai là xú nha đầu, cho nàng dám gọi ta là xú nha đầu"
Tô Huệ tránh đông, tránh tây nhưng không tránh được. Bị Tô An chọc đến mặt đỏ như say rượu, hơi thở cũng dồn dập hơn rất nhiều. Tô An thôi không giỡn nữa, hôn vào đôi môi đỏ mọng của Tô Huệ một cách gấp gáp. Nàng luồn chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình vào bên trong khuôn miệng của Tô Huệ, cùng nhau hòa quyện. Chiếc lưỡi đinh hương hệt như chủ nhân của mình, rất hư hỏng, tìm kiếm hết chỗ này đến chỗ kia, làm cho Tô Huệ hụt hơi vài lần.
Mái tóc mây của Tô Huệ vươn bên má Tô An, quấn quít, quấn quít. Nàng cởi thắt lưng của Tô Huệ xuống, để trường sam mở rộng rồi kéo một bên vai xuống. Bầu ngực trắng nõn nà của Tô Huệ lấp ló sau yếm mỏng, Tô An thở một hơi nặng nề rồi nhanh chóng cởi chiếc yếm đáng ghét kia xuống, giải phóng bầu ngực phấn nộn của nàng ấy khỏi lớp vải vóc ngu xuẩn kia.
Nửa thân trên trần trụi làm Tô Huệ thấy hơi lạnh, nàng nép vào Tô An để hưởng chút ấm áp từ thân nhiệt của nàng ấy. Tiểu bạch thỏ trắng trắng tròn tròn không ngừng đưa đẩy trước mặt Tô An, bảo rằng hãy mau đến mà hầu hạ. Tô An mỉm cười, chiếc lưỡi hư hỏng du ngoạn đến hạt đậu nhỏ, khiến chúng ưỡn cao thích thú.
Nàng hôn rồi lại xoa nắn, tham lam chiếm lấy tất cả của mình. Tô Huệ tự kiềm chế mình nhưng vẫn không thể không phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Dấu hôn đỏ ửng trên làn da trắng mịn như của Tô Huệ như bằng chứng chứng minh nàng ấy là của nàng, chỉ của nàng.
Hạ thân Tô Huệ ướt đẫm, mong chờ Tô An. Tô An biết thế nên nhanh chóng cởi chiếc quần lụa xuống, tháo đi khố của nàng rồi nhanh chóng tiến nhập. Một ngón được lấp đầy rồi lại thêm một ngón nữa, thân thể của Tô Huệ đã sớm quen nàng.
Tô Huệ cắn chặt môi dưới thở hổn hển, nàng được Tô An bế ngồi lên bàn, còn bắt nàng phải ngả người ra sau đón nhận nàng ấy một cách tòan vẹn nhất. Từng đợt ra ra vào vào khiến nàng run rẩy mãnh liệt, khẽ gọi, "Tô An, đừng... Tô An..."
"Đừng dừng lại? Nương tử nàng xem, ướt đẫm hết rồi" Tô An đưa những ngón tay thon dài của mình lên chọc ghẹo Tô Huệ. Thấy nàng ấy đỏ mặt đáng yêu vô cùng nên mới không chọc nữa. Chuyên chú làm việc của mình.
Mặc dù Tô Huệ đã cởi bỏ y phục nhưng Tô An thì chưa, điều này làm Tô Huệ thấy ngượng ngùng quá đỗi. Nhưng nàng cũng chẳng còn sức để nghĩ ngợi nhiều, cắn môi, cố gắng đè nén từng tiếng rên rỉ đầy nhục dục.
Sau khi xong chuyện, Tô Huệ phải mất một lúc mới định thần được, nói với Tô An, "Tối nay nhớ qua bên chỗ Tuyết Y, muội ấy là tân nương, chớ để muội ấy buồn biết không?"
"Ta biết ta biết, phu nhân nàng có muốn thêm lần nữa không?" Tô An trêu đùa sờ vào tiểu huyệt vẫn còn ướt đẫm, Tô Huệ hừ mũi rồi nhanh chóng nhảy xuống bàn, mặc lại quần áo của mình.
Tô An nhất định không chịu ra ngoài ăn cơm, trưa nào nàng cũng phải mang vào tận thư phòng cho nàng ấy. Mà nàng ấy thì mỗi lần đều như vậy đè nàng ra ăn sạch sẽ, lần này nàng mới tự hỏi có phải là do Tô An cố tình không?Tiểu sắc lang ấy, thật tình... Tô Huệ chậc lưỡi, nhắc nhở một chút rồi lại ra ngoài.
Đúng thật là Tô An cố tình để Tô Huệ vào để ăn sạch sẽ, cảnh tượng nàng ấy ngồi lên bàn làm việc rên rỉ thật sự rất dâm mỹ. Nàng chỉ cần nghĩ đến là chảy máu mũi rồi. Cho dù bị nàng ấy gọi là tiểu sắc lang bao nhiêu lần, bị cắn, bị cào cấu, nàng vẫn thích cùng nàng ấy ân ân ái ái như thế. Là tiểu sắc lang có gì không tốt?
Nàng cứ nghĩ như thế cho đến khi nghe tiếng mở cửa kẽo kẹt, tiếng bước chân và cả điệu cười cố hữu của Tô An. Nàng thắc mắc hỏi, "Sao không qua bên ấy? Đứa ngốc..."
"Ta dắt Tuyết Y cùng đến, tối nay chúng ta không ngủ. Ta muốn nói chuyện với hai nàng, được chứ?" Tô An vừa siết lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuyết Y trong tay mình, vừa nhìn về phía Tô Huệ đợi câu trả lời. Tô Huệ mỉm cười, "Được chứ, nhưng ngươi phải tháo khăn phủ đầu của bọn ta xuống"
"Đúng vậy! Ta không thấy gì cả, xú nha đầu" Tuyết Y cũng góp ý trách móc.
Đó là một đêm thức trắng của cả ba nữ nhân Tô gia, ba người tâm sự, tỏ bày, chơi cờ và đàn hát. Tuyết Y ranh ma còn chuẩn bị vài vò rượu ngon chuốc cho Tô Huệ mặt đỏ như gấc, cuối cùng cả ba đều ngủ gục trên bàn. Hân hoan, đó là cảm giác của ba người lúc này. Nhưng trong góc tối của vườn trúc trong nhà, Huân Nhi tấu lên khúc nhạc của riêng mình, sâu lắng lại buồn như tâm hồn của nàng lúc này.
Đêm lạnh, bờ vai nhỏ gầy của Huân Nhi run rẩy vì từng đợt gió phả đến. Cơn gió của mùa xuân không quá rét buốt như mùa đông, nhưng hơi lạnh ẩn ẩn len lỏi vào trong lớp vải mỏng manh của nàng. Bàn tay nhỏ nhắn run run chạm vào dây đàn, thanh âm u sầu não ruột. Nàng lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt nhỏ rơi lên cổ cầm Tô An đã tặng nàng.
"Một bên đoá hoa tiên vườn kỳ vĩ
Một bên thì ngọc quý trong ngần
Nếu rằng chẳng có duyên phần
Kiếp này sao lại bao lần gặp nhau?
Nhược bằng bảo đẹp màu duyên số
Cuối cùng sao gãy đổ ước mong?"
Cổ cầm còn có tri âm, còn nàng, lòng nàng hướng về người đó khờ dại nhưng lại hóa ra ngu ngốc. Như con thiêu thân bị chôn vào biển lửa, chết vĩnh viễn không siêu thoát.
Giọng Huân Nhi oán than não nề, gió vẫn lạnh, lòng thì chẳng lạnh. Người đau như ai đó đem từng nhát, từng nhát dao mạnh mẽ đâm vào lòng nàng, đau đến không thể ngừng khóc.
Sáng sớm, khi Tô Huệ cùng Tuyết Y đang loay hoay trong bếp thì Huân Nhi bước vào, nàng mỉm cười mệt mỏi nói, "Chào Tô Huệ tỷ, Tuyết Y tỷ"
"Sáng hảo" Tuyết Y vừa cho rau vào xào, vừa nói.
Tô Huệ phát hiện mắt của Huân Nhi thâm quầng, lại sưng to như thức cả đêm không ngủ nên thắc mắc hỏi, "Muội làm sao thế? Mắt của muội sưng to như vậy?"
"À, tối qua ai đó đốt pháo làm muội không ngủ được? Để muội giúp hai người" Huân Nhi lại gần Tô Huệ định giành phần làm cá nhưng Tô Huệ nhanh hơn một bước, nàng lau tay vào vạt áo trước rồi đẩy nhẹ ý đuổi Huân Nhi ra khỏi cửa, "Muội về phòng ngủ một chút, xong tỷ tỷ gọi dậy".
"Không cần đâu..." Huân Nhi còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Tô Huệ chau mày, vậy nên nàng gượng cười rồi ngoan ngoãn quay lưng về phòng ngủ một giấc.
Tô An thức dậy vào lúc trời đã gần trưa, tâm tình sảng khoái vui vẻ cười cười nói nói cùng mọi người. Mọi người thấy Tô An vui nên cũng vui lây, lúc này Huân Nhi mới từ bên ngoài đi vào. Nàng mặc trường y màu xanh nhạt, mát mẻ như làn nước mùa hè trong lành, thanh thoát như bầu trời ngày sáng.
Đến lúc mọi người ngồi vào bàn Huân Nhi chỉ đơn giản đứng đằng sau Tô An hầu hạ. Thấy lạ nên Tô An mới hỏi, "Sao ngươi không ngồi xuống?"
"Dạ, vẫn chưa đói" Nói rồi lại nghiêm nghiêm cẩn cẩn đứng đó, Tô An thấy kì quái nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ lo cho hai vị phu nhân của mình. Nàng gắp cho Tô Huệ rồi lại làm đầy chén Tuyết Y, vừa ăn vừa kể chuyện ma cho hai người nghe.
Tô An hạ giọng, "Tối đó, ta đang ngủ thì có tiếng gõ cửa, cốc cốc cốc. Ta dụi mắt, bước xuống giường đi ra cửa. Hai nàng biết ta thấy gì không?". Nói rồi mặt còn làm ra vẻ kì bí, Tô Huệ bắt đầu xanh mặt trong khi Tuyết Y rất hứng thú. Đợi một lát cho hai người mất hẳn kiên nhẫn Tô An mới phụt cười ha ha, chỉ vào Huân Nhi, "Ta thấy nha đầu này, không phải ma. Tối đó Huân Nhi đến xin thêm chăn"
"A, vậy ra là ngươi tưởng tiếng cốc cốc đó là ma? Cái đồ nhát gan" Tuyết Y cười rồi tiếp tục ăn, Tô An quan sát thì thấy Tô Huệ len lén thở phào nên lại trêu nàng ấy, rốt cuộc là trêu đến khi Tô Huệ hết chịu nỗi mới thôi.
Buổi trưa đó Tô An ở trong phòng tổng thu chi lại, thấy tiền lời ngày càng nhiều, những lời mời hợp tác cũng đến khá đông nhưng không quan tâm. Nếu mở rộng, chính nàng là người mở rộng. Đang làm việc thì nhớ đến Tô Huệ từng nói muốn xây một tiền trang, cho nên Tô An mới tìm đường xuống tầng hầm lấy một vài rương ngân lượng, đánh dấu lên chúng định bụng lát nữa sẽ cho Tô Huệ biết. Nàng không cần biết Tô Huệ làm ăn có tốt không, chỉ cần nàng ấy thấy vui thì bao nhiêu ngân lượng nàng cũng đồng ý chi. Mà hiệu cầm đồ của Tô Huệ điều hành tốt hơn nàng tưởng tượng, thu được khá nhiều ngân lượng.
Nhưng tiền trang muốn in ngân phiếu cũng phải thông qua quan lớn, vài rương ngân lượng giá trị đã gần trăm vạn lượng. Nàng nghĩ như thế là đủ, ngày mai sẽ cùng Tô Huệ lên kinh thành giải quyết chuyện lập tiền trang.
Tô An bước lên khỏi cầu thang bụi bám đầy, sẽ chẳng ai nghĩ ở nơi này có một tầng hầm đầy ngân lượng bởi nàng đã ngụy trang bằng một tầng hầm khác nằm trong căn phòng phía Đông. Nơi đó cũng có ngân lượng nhưng chỉ bằng một phần mười bên đây, dễ dàng qua mắt thiên hạ vì cũng chẳng ai biết rốt cuộc tổng thu chi của nàng là bao nhiêu.
Nàng lật trong đám thư từ tìm lá thư của những người hành tẩu giang hồ, nhưng kết quả chẳng ai thấy Tố Tâm cô nương ở đâu cả. Nhắc đến Tố Tâm cô nương, nếu không có cô ấy có lẽ nàng và những phu nhân nhà mình cũng chỉ là những người đầu đường xó chợ, đừng nói danh vọng, ngay cả ngân lượng để sống qua ngày cũng khó. Không chừng hai nữ nhân nhà nàng còn bị ép gả đi.
Nhưng nàng vẫn là không tìm được Tố Tâm, có lẽ cô nương đó đã lưu lạc xa hơn. Nàng nhất định phải tìm cho bằng được! Tô An thở dài một hơi.
Tô Huệ lại theo thói quen, mặt trời lên cao nhất liền mang đồ ăn vào phòng cho Tô An. Nàng ấy để thức ăn lên bàn làm việc, thuận theo vòng tay của Tô An mà ngồi lên đùi nàng, ôm lấy cổ nũng nịu, "Ngươi ăn đi, đã trưa đến nơi rồi"
Tô An vùi mặt vào trong tiểu bạch thỏ xinh đẹp của Tô Huệ rồi để yên đó, cảm nhận mùi hương nhè nhẹ như hoa lan từ nàng, mệt mỏi bao nhiêu cũng tan biến cả. Nàng ôm ngang hông Tô Huệ, nhẹ giọng nói, "Không được gọi bằng ngươi nữa, phải gọi là lão công, ta là tướng công của nàng, không nhớ sao?"
"Xú nha đầu!" Tô Huệ mắng yêu.
Tô An nghe Tô Huệ mắng mình nên bật cười ha hả, nàng cắn yêu vào tiểu bạch thỏ của Tô Huệ, vừa cắn vừa nói, "Ai là xú nha đầu, cho nàng dám gọi ta là xú nha đầu"
Tô Huệ tránh đông, tránh tây nhưng không tránh được. Bị Tô An chọc đến mặt đỏ như say rượu, hơi thở cũng dồn dập hơn rất nhiều. Tô An thôi không giỡn nữa, hôn vào đôi môi đỏ mọng của Tô Huệ một cách gấp gáp. Nàng luồn chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình vào bên trong khuôn miệng của Tô Huệ, cùng nhau hòa quyện. Chiếc lưỡi đinh hương hệt như chủ nhân của mình, rất hư hỏng, tìm kiếm hết chỗ này đến chỗ kia, làm cho Tô Huệ hụt hơi vài lần.
Mái tóc mây của Tô Huệ vươn bên má Tô An, quấn quít, quấn quít. Nàng cởi thắt lưng của Tô Huệ xuống, để trường sam mở rộng rồi kéo một bên vai xuống. Bầu ngực trắng nõn nà của Tô Huệ lấp ló sau yếm mỏng, Tô An thở một hơi nặng nề rồi nhanh chóng cởi chiếc yếm đáng ghét kia xuống, giải phóng bầu ngực phấn nộn của nàng ấy khỏi lớp vải vóc ngu xuẩn kia.
Nửa thân trên trần trụi làm Tô Huệ thấy hơi lạnh, nàng nép vào Tô An để hưởng chút ấm áp từ thân nhiệt của nàng ấy. Tiểu bạch thỏ trắng trắng tròn tròn không ngừng đưa đẩy trước mặt Tô An, bảo rằng hãy mau đến mà hầu hạ. Tô An mỉm cười, chiếc lưỡi hư hỏng du ngoạn đến hạt đậu nhỏ, khiến chúng ưỡn cao thích thú.
Nàng hôn rồi lại xoa nắn, tham lam chiếm lấy tất cả của mình. Tô Huệ tự kiềm chế mình nhưng vẫn không thể không phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Dấu hôn đỏ ửng trên làn da trắng mịn như của Tô Huệ như bằng chứng chứng minh nàng ấy là của nàng, chỉ của nàng.
Hạ thân Tô Huệ ướt đẫm, mong chờ Tô An. Tô An biết thế nên nhanh chóng cởi chiếc quần lụa xuống, tháo đi khố của nàng rồi nhanh chóng tiến nhập. Một ngón được lấp đầy rồi lại thêm một ngón nữa, thân thể của Tô Huệ đã sớm quen nàng.
Tô Huệ cắn chặt môi dưới thở hổn hển, nàng được Tô An bế ngồi lên bàn, còn bắt nàng phải ngả người ra sau đón nhận nàng ấy một cách tòan vẹn nhất. Từng đợt ra ra vào vào khiến nàng run rẩy mãnh liệt, khẽ gọi, "Tô An, đừng... Tô An..."
"Đừng dừng lại? Nương tử nàng xem, ướt đẫm hết rồi" Tô An đưa những ngón tay thon dài của mình lên chọc ghẹo Tô Huệ. Thấy nàng ấy đỏ mặt đáng yêu vô cùng nên mới không chọc nữa. Chuyên chú làm việc của mình.
Mặc dù Tô Huệ đã cởi bỏ y phục nhưng Tô An thì chưa, điều này làm Tô Huệ thấy ngượng ngùng quá đỗi. Nhưng nàng cũng chẳng còn sức để nghĩ ngợi nhiều, cắn môi, cố gắng đè nén từng tiếng rên rỉ đầy nhục dục.
Sau khi xong chuyện, Tô Huệ phải mất một lúc mới định thần được, nói với Tô An, "Tối nay nhớ qua bên chỗ Tuyết Y, muội ấy là tân nương, chớ để muội ấy buồn biết không?"
"Ta biết ta biết, phu nhân nàng có muốn thêm lần nữa không?" Tô An trêu đùa sờ vào tiểu huyệt vẫn còn ướt đẫm, Tô Huệ hừ mũi rồi nhanh chóng nhảy xuống bàn, mặc lại quần áo của mình.
Tô An nhất định không chịu ra ngoài ăn cơm, trưa nào nàng cũng phải mang vào tận thư phòng cho nàng ấy. Mà nàng ấy thì mỗi lần đều như vậy đè nàng ra ăn sạch sẽ, lần này nàng mới tự hỏi có phải là do Tô An cố tình không?Tiểu sắc lang ấy, thật tình... Tô Huệ chậc lưỡi, nhắc nhở một chút rồi lại ra ngoài.
Đúng thật là Tô An cố tình để Tô Huệ vào để ăn sạch sẽ, cảnh tượng nàng ấy ngồi lên bàn làm việc rên rỉ thật sự rất dâm mỹ. Nàng chỉ cần nghĩ đến là chảy máu mũi rồi. Cho dù bị nàng ấy gọi là tiểu sắc lang bao nhiêu lần, bị cắn, bị cào cấu, nàng vẫn thích cùng nàng ấy ân ân ái ái như thế. Là tiểu sắc lang có gì không tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.