Chương 1: Tình cảm tỷ muội?
Jihyo Blues
16/05/2023
Tô An phủi phủi tay mình cho đỡ bẩn nhưng phủi đến mức nào thì tay vẫn như cũ, với một đứa ăn mày như nàng việc sạch sẽ càng làm cản trở. Bao nhiêu lần xin việc đều không được vì họ không nhận người không rõ lai lịch như nàng vào, kể cả là công việc giặt quần áo. Tâm trạng thì buồn bã, người thì mệt nhoài, lúc này đây Tô An đang đi kiếm bạn mình, Tô Huệ, để cùng về nhà.
Tô An đi ngang qua quầy bán màn thầu, nàng dừng lại một chút rồi quyết định mua hai cái, một cái cho mình, một cái cho Tô Huệ.
Nàng và Tô Huệ là chị em kết nghĩa, cả hai đều là đứa trẻ bị vứt bỏ từ lúc còn nhỏ nên tên họ mình là gì cũng không biết, tên này cũng là tự đặt cho giống nhau. Tô An ngậm một cọng cỏ, bộ đồ trên mặc vừa dơ bẩn vừa rách rưới, Tô Huệ đã không biết bao nhiêu lần vá nó lại cho nàng.
Một người đàn ông va vào người Tô An rồi chạy đi thật nhanh, tiếng người phụ nữ phía sau la ú ớ, "Cướp, cướp!"
Bà ta chạy lại nhằm vào nàng mà đánh đấm, mọi người lại xem ngày một đông, "Ăn cướp này,... ăn cướp này... dám lấy trộm của bà." Vừa nói bà vừa đấm vào lưng Tô An đôm đốp.
Tô An không hiểu gì bị đấm cho tỉnh hẳn ra, "Bà điên, ta lấy khi nào?" Nàng đẩy ả chới với té, ả bị những ngấn mỡ trên người làm mất cân bằng nên té ngã trên đất, khóc bù lu bù loa lên, tiếng rống vang khắp bốn phương.
"Đã ăn cướp rồi còn đánh tôi kìa bà con ơi!!" Tô An vươn tay định đỡ dậy liền bị ả hất ra rồi khóc nức nở như việc thật sự như vậy.
Tiếng xì xầm ngày càng một lớn, Tô An định giải thích nhưng nàng nghĩ chẳng ai thèm tin một đứa như mình, quả thật như vậy, một đám người hùa nhau vào đánh nàng, còn có người đạp vào bụng, vào lưng. Tô An vùng đánh trả nhưng chả thấm thía gì với họ, họ đánh cho đến khi máu nàng trên trán rơi xuống nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng.
"Tất cả dừng lại" Một tiểu nữ nhân xông vào cản bọn người man rợ ra, nhưng sức nàng yếu không thể cản nổi đám người đang mất dần lý trí, "Các ngươi đứng đó làm gì, mau vào cản ra!" Nàng mất kiên nhẫn hướng về gia nhân của mình hét.
Diệp Tuyết Y đang đi dạo thì thấy mọi người đang tụ tập lại đánh một ai đó, nàng định bỏ đi nhưng trái tim không hiểu sao lại thật bất an. Nhìn vào trong đám người nàng thấy Tô An đang bị người ta đánh, nàng nghĩ cũng không nghĩ mà lao vào cản họ ra.
Mọi người rốt cuộc cũng chịu dừng lại rồi bỏ đi, Tô An thẫn thờ ngồi đó như một con ngốc. Nàng thật sự muốn chỉ lên trời mà chửi, thấp hèn nên mọi người mới như thế? Muốn đánh thì đánh mà chẳng chịu cho nàng giải thích một câu, nhưng, nếu nàng giải thích ai sẽ là người tin tưởng.
Tuyết Y lấy khăn tay định lau máu trên trán cho Tô An nhưng nàng vội rút tay lại, giả vờ nói, "Ngươi bị điên, bị đánh cũng không chịu tránh?"
"Liên quan gì đến ngươi, xú nha đầu" Tô An đứng dậy quệt đi vệt máu trên trán mình, nàng nhìn ra xa thấy cái bánh bao mua cho Tô Huệ bị họ đạp bẹp dí.
Nàng nhặt bánh lên bỏ vào trước ngực, ít nhất còn có thể cho con tiểu mực của thím Trương ăn được.
"Đồ ngu ngốc" Tuyết Y tức giận dậm chân, "Ngươi hết thuốc chữa rồi."
Tô An đi ra con suối nhỏ gần chỗ nàng ở rửa mặt, Tuyết Y cũng lẽo đẽo theo sau nàng, nàng ấy cho nô tỳ một ít bạc rồi dặn chúng rời khỏi một lúc.
"Đi theo gì chứ? Hôm nay ta không muốn cãi nhau với ngươi đâu" Tô An múc một ít nước trong lòng bàn tay rồi rửa mặt mình.
Tuyết Y phùng má tức giận, "Ta nói muốn gây chuyện chắc?"
Tô An lườm nàng một cái rồi đứng lên,"Thế thì muốn làm gì? Không phải ta bị đánh ngươi vui lắm sao?"
"Ừ, ta vui lắm, biết vậy ban nãy ta không cản ra rồi" Tuyết Y đá vào mông Tô An khiến nàng mém tí ngã xuống đất. Tô An ôm mông mình quay lại nhìn Tuyết Y, "Ta bảo hôm nay không muốn giỡn mà."
Nói rồi nàng bỏ đi, một bước như hai bước bỏ Tuyết Y ở lại đó một mình.
Con phố thênh thang chỉ có một mình nàng độc bước, những con người xa lạ và vội vã, nàng tự hỏi, rốt cuộc mình là ai, là gì trong cuộc sống này?
Tô An tìm một lúc cũng thấy Tô Huệ, nàng ấy đang ôm một gói cơm trong tay đi về phía nàng, "Hôm nay có thịt nhé An An."
"Có thịt? cái bẫy muội làm lúc sáng cũng bắt được một con thỏ" Tô An đỡ cơm từ tay Tô Huệ, một sợi tóc mái của Tô Huệ rớt xuống che khuất tầm mắt làm Tô An nhìn ngứa mắt. Nàng vuốt gọn tóc Tô Huệ về sau mang tai.
"Muội đói bụng chưa.. Coi kìa, áo sao lại rách rồi?" Tô Huệ sờ vạt áo trước bị rách của Tô An nhíu mày, "Muội đấy, đi chơi bị rách đúng không?"
"Hì hì, muội xin lỗi" Tô An cười le lưỡi.
Căn nhà của hai người cũng không phải là một căn nhà đúng nghĩa, chỉ là một hang động trên núi có cửa chắn. Tô An bỏ bọc cơm xuống mở cửa ra, 'căn nhà' có vẻ không đủ tiện nghi như những căn nhà khác nhưng lại rất mát mẻ, đặc biệt là vào mùa hè.
Bên trong còn có một con suối nhỏ chảy xuyên từ ngoài vào trong hang động, Tô An có thể tắm ở đây mà không cần phải ra suối. Trị an nơi này cũng không tốt, việc ra ngoài để tắm rửa cũng rất nguy hiểm. Tô Huệ lại là một cô nương có nhan sắc hơn người, tuy không có vẻ đẹp nghịch ngợm đáng yêu như Tuyết Y nhưng lại rất đằm thắm dịu dàng, vẻ đẹp chọc người khác khi dễ.
"Đứng đó nghĩ gì vậy, lại đây ăn đi" Tô Huệ trải đồ ăn ra trên bàn đá rồi gọi Tô An.
Nàng thôi suy nghĩ mà cười chạy lại phía Tô Huệ, "Tới ngay, tới ngay"
Bữa cơm tuy chỉ có vài miếng thịt và ít rau nhưng lại rất ngon, ăn xong Tô An vẫn còn thấy chưa đủ. Nàng chạy ra bẫy mà mình đặt bắt chú thỏ ra ban sáng ra làm sơ qua rồi xiên thỏ qua cành cây đem nướng.
Tô Huệ tranh thủ lúc Tô An đang làm đồ ăn đi tắm trước, nàng để y phục của mình trên bờ rồi xuống nước.
Tô An ngồi bên đống lửa nướng mà mắt cứ muốn dính lại với nhau, chú thỏ béo này phải một lúc mới ăn được. Tô An vừa nhắm mắt vừa xoay đều, mất một khắc sau chú thỏ mới gần chín hẳn. Tô An giờ lại chẳng còn cảm giác muốn ăn rồi, nàng chỉ muốn được đi ngủ bây giờ thôi.
Thỏ chín, Tô An để nó lên dĩa rồi để lên bàn. Từ đây Tô An có thể thấy được tấm lưng trần của Tô Huệ dưới dòng nước, mái tóc đen mượt ướt đẫm trên bờ vai trắng nõn.
"Tỷ tỷ.." Tô An kiềm nén cảm xúc lạ của mình gọi Tô Huệ một tiếng.
Tô Huệ đứng dậy, lúc này Tô An còn đỏ mặt hơn, nàng thấy tất cả của Tô Huệ, từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Tô An đỏ mặt giả vờ đi ra ngoài, "Muội đi dập lửa, tỷ tỷ thay đồ đi rồi ăn"
Nói rồi Tô An như chạy bay ra ngoài, nàng không hiểu sao đôi má mình lại đỏ hồng, không hiểu tại sao trái tim mình lại đập loạn như vậy. Tô An ngồi sụp xuống đất, "ôi má của mình.." Nàng xoa xoa nó như muốn làm nó đỡ đỏ hơn, nhưng càng làm lại càng đỏ.
"Tô An!! Vào ăn mau lên, tỷ lại đói rồi" Tô Huệ hét vọng ra cửa.
Tô An đứng lên đi vào, còn đóng cửa động lại để chút nữa đi ngủ không phải lại ra đóng. Nàng đi lại chỗ chú thỏ béo được Tô Huệ xé ra gọn gàng trên dĩa lấy một miếng bỏ vào miệng, cảm giác nhìn Tô Huệ cũng dám nhìn len lén, xấu hổ mà chính nàng cũng không biết vì sao.
"Ăn xong muội đi tắm đi nhé, đồ tỷ may cho muội cũng xong rồi, muội xem mặc vừa không tỷ tỷ sửa lại" Tô Huệ vừa nói vừa gặm đùi thỏ.
Bầu không khí trong động sao hôm nay ngộp ngạt thế nhỉ, Tô An tự hỏi, nàng còn chẳng dám nhìn thẳng vào Tô Huệ mặc dù cả hai cùng lớn lên cùng nhau, đã sống với nhau hơn mười năm. Hôm nay ngại ngùng cơ đấy, Tô An tự mắng bản thân mình.
Cả hai đều là trẻ mồ côi từ nhỏ, Tô Huệ năm đó năm tuổi còn nàng chỉ mới ba tuổi biết nhau, cả hai cùng nhau đi xin từng miếng đồ ăn, đi lưu lạc mãi mới tìm được chốn này nương thân.Tô Huệ lại xinh đẹp giống như hoa sen trong bùn lầy, khoe vẻ đẹp ngay cả nơi dơ bẩn.
Hai người chỉ được khác gọi là tiểu ăn mày, tiểu nha đầu cho đến một hôm cả hai nhận ra mình cần có tên. Và như thế Tô An và Tô Huệ chính là tên của hai người, lúc trước còn ngu ngốc đến mức muốn cùng họ thành chị em ruột, chiếu cố nâng đỡ nhau.
Tô An không ăn nữa đứng lên đi tắm, dòng nước này thật sự rất hiếm có, kín đáo lại rất mát mẻ. Nàng cởi y phục để nó trên bờ rồi xuống tắm gội, mái tóc bù xù cũng được gội sạch.
Nàng nhớ lại tấm lưng trần của Tô Huệ, nhớ lại đôi tiểu bạch thỏ trắng hồng của tỷ tỷ tự nhiên lại thấy khí huyết như tuôn trào, máu mũi sắp trào ra. Tô An ngụp mặt trong dòng nước để xua tan đi hình ảnh đó nhưng nhắm mắt lại nàng lại thấy, trắng hồng mịn màng như muốn nàng chà đạp.
"Chuyện gì thế này.." Tô An tự vò đầu mình. Tô Huệ là nữ nhân nàng cũng là nữ nhân, tại sao nàng lại muốn có Tô Huệ đến thế?
Nàng ghen tị mỗi khi các chàng trai trong thôn liếc mắt tán tỉnh tỷ ấy, nàng cũng không thích ai chạm vào tỷ ấy, cũng không muốn tỷ ấy thân mật trò chuyện cùng ai khác. Đã từ rất lâu, bản tính ích kỉ của nàng muốn nàng chiếm giữ tỷ ấy.
Tô An rốt cuộc cũng chẳng biết như thế nào, một tiểu nha đầu mười sáu tuổi như nàng vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện tình yêu là gì, nàng chỉ biết đó là tình cảm thân thiết với tỷ tỷ.
Cả người mệt mỏi , Tô An xoa những vết bầm ban nãy nàng chợt nhớ ra là không được để Tô Huệ thấy kẻo nàng ấy lại đau lòng. Tô An tắm sơ qua rồi thay bộ đồ mới mà Tô Huệ may cho mình, một bạch y trắng thuần có viền cổ màu xanh, nho nhã, nhưng cũng rất nữ tính.
Tô An đi lại giường nằm, nói là giường nhưng chỉ là một tảng đá phẳng được trải một lớp vải dày. Tô Huệ nằm sát vào góc chừa chỗ cho Tô An, "Tỷ tỷ kiếm được việc rồi từ giờ mình sẽ được ăn ngon thôi"
"Tỷ tỷ.." Tô An thấy sống mũi cay cay, tỷ ấy lúc nào cũng nghĩ cho nàng, y phục của mình sờn rách cũng không quan tâm chỉ quan tâm đến nàng. Tô An như một đứa con nít nũng nịu, mũi cũng ửng hồng lên.
"Ngốc.." Tô Huệ ôm nàng vào lòng, "Ngủ đi"
Tô An úp mặt vào tiểu bánh bao của Tô Huệ mà đỏ mặt, nửa muốn vùng ra nửa muốn hưởng thụ. Nàng quyết định hưởng thụ một tí vùi đầu vào sâu hơn.
"Ngủ đi, cứ như hài tử vậy..." Tô Huệ cười cốc đầu Tô An.
Tô An nũng nịu một tí cũng chịu ngủ, buổi tối đó là đêm khó ngủ với Tô An vì những giấc mộng linh tinh, về nữ nhân, về những rung động với Tô Huệ,... Tất cả đều như mới lạ với nàng, như một vùng trời mới lạ.
Tô An đi ngang qua quầy bán màn thầu, nàng dừng lại một chút rồi quyết định mua hai cái, một cái cho mình, một cái cho Tô Huệ.
Nàng và Tô Huệ là chị em kết nghĩa, cả hai đều là đứa trẻ bị vứt bỏ từ lúc còn nhỏ nên tên họ mình là gì cũng không biết, tên này cũng là tự đặt cho giống nhau. Tô An ngậm một cọng cỏ, bộ đồ trên mặc vừa dơ bẩn vừa rách rưới, Tô Huệ đã không biết bao nhiêu lần vá nó lại cho nàng.
Một người đàn ông va vào người Tô An rồi chạy đi thật nhanh, tiếng người phụ nữ phía sau la ú ớ, "Cướp, cướp!"
Bà ta chạy lại nhằm vào nàng mà đánh đấm, mọi người lại xem ngày một đông, "Ăn cướp này,... ăn cướp này... dám lấy trộm của bà." Vừa nói bà vừa đấm vào lưng Tô An đôm đốp.
Tô An không hiểu gì bị đấm cho tỉnh hẳn ra, "Bà điên, ta lấy khi nào?" Nàng đẩy ả chới với té, ả bị những ngấn mỡ trên người làm mất cân bằng nên té ngã trên đất, khóc bù lu bù loa lên, tiếng rống vang khắp bốn phương.
"Đã ăn cướp rồi còn đánh tôi kìa bà con ơi!!" Tô An vươn tay định đỡ dậy liền bị ả hất ra rồi khóc nức nở như việc thật sự như vậy.
Tiếng xì xầm ngày càng một lớn, Tô An định giải thích nhưng nàng nghĩ chẳng ai thèm tin một đứa như mình, quả thật như vậy, một đám người hùa nhau vào đánh nàng, còn có người đạp vào bụng, vào lưng. Tô An vùng đánh trả nhưng chả thấm thía gì với họ, họ đánh cho đến khi máu nàng trên trán rơi xuống nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng.
"Tất cả dừng lại" Một tiểu nữ nhân xông vào cản bọn người man rợ ra, nhưng sức nàng yếu không thể cản nổi đám người đang mất dần lý trí, "Các ngươi đứng đó làm gì, mau vào cản ra!" Nàng mất kiên nhẫn hướng về gia nhân của mình hét.
Diệp Tuyết Y đang đi dạo thì thấy mọi người đang tụ tập lại đánh một ai đó, nàng định bỏ đi nhưng trái tim không hiểu sao lại thật bất an. Nhìn vào trong đám người nàng thấy Tô An đang bị người ta đánh, nàng nghĩ cũng không nghĩ mà lao vào cản họ ra.
Mọi người rốt cuộc cũng chịu dừng lại rồi bỏ đi, Tô An thẫn thờ ngồi đó như một con ngốc. Nàng thật sự muốn chỉ lên trời mà chửi, thấp hèn nên mọi người mới như thế? Muốn đánh thì đánh mà chẳng chịu cho nàng giải thích một câu, nhưng, nếu nàng giải thích ai sẽ là người tin tưởng.
Tuyết Y lấy khăn tay định lau máu trên trán cho Tô An nhưng nàng vội rút tay lại, giả vờ nói, "Ngươi bị điên, bị đánh cũng không chịu tránh?"
"Liên quan gì đến ngươi, xú nha đầu" Tô An đứng dậy quệt đi vệt máu trên trán mình, nàng nhìn ra xa thấy cái bánh bao mua cho Tô Huệ bị họ đạp bẹp dí.
Nàng nhặt bánh lên bỏ vào trước ngực, ít nhất còn có thể cho con tiểu mực của thím Trương ăn được.
"Đồ ngu ngốc" Tuyết Y tức giận dậm chân, "Ngươi hết thuốc chữa rồi."
Tô An đi ra con suối nhỏ gần chỗ nàng ở rửa mặt, Tuyết Y cũng lẽo đẽo theo sau nàng, nàng ấy cho nô tỳ một ít bạc rồi dặn chúng rời khỏi một lúc.
"Đi theo gì chứ? Hôm nay ta không muốn cãi nhau với ngươi đâu" Tô An múc một ít nước trong lòng bàn tay rồi rửa mặt mình.
Tuyết Y phùng má tức giận, "Ta nói muốn gây chuyện chắc?"
Tô An lườm nàng một cái rồi đứng lên,"Thế thì muốn làm gì? Không phải ta bị đánh ngươi vui lắm sao?"
"Ừ, ta vui lắm, biết vậy ban nãy ta không cản ra rồi" Tuyết Y đá vào mông Tô An khiến nàng mém tí ngã xuống đất. Tô An ôm mông mình quay lại nhìn Tuyết Y, "Ta bảo hôm nay không muốn giỡn mà."
Nói rồi nàng bỏ đi, một bước như hai bước bỏ Tuyết Y ở lại đó một mình.
Con phố thênh thang chỉ có một mình nàng độc bước, những con người xa lạ và vội vã, nàng tự hỏi, rốt cuộc mình là ai, là gì trong cuộc sống này?
Tô An tìm một lúc cũng thấy Tô Huệ, nàng ấy đang ôm một gói cơm trong tay đi về phía nàng, "Hôm nay có thịt nhé An An."
"Có thịt? cái bẫy muội làm lúc sáng cũng bắt được một con thỏ" Tô An đỡ cơm từ tay Tô Huệ, một sợi tóc mái của Tô Huệ rớt xuống che khuất tầm mắt làm Tô An nhìn ngứa mắt. Nàng vuốt gọn tóc Tô Huệ về sau mang tai.
"Muội đói bụng chưa.. Coi kìa, áo sao lại rách rồi?" Tô Huệ sờ vạt áo trước bị rách của Tô An nhíu mày, "Muội đấy, đi chơi bị rách đúng không?"
"Hì hì, muội xin lỗi" Tô An cười le lưỡi.
Căn nhà của hai người cũng không phải là một căn nhà đúng nghĩa, chỉ là một hang động trên núi có cửa chắn. Tô An bỏ bọc cơm xuống mở cửa ra, 'căn nhà' có vẻ không đủ tiện nghi như những căn nhà khác nhưng lại rất mát mẻ, đặc biệt là vào mùa hè.
Bên trong còn có một con suối nhỏ chảy xuyên từ ngoài vào trong hang động, Tô An có thể tắm ở đây mà không cần phải ra suối. Trị an nơi này cũng không tốt, việc ra ngoài để tắm rửa cũng rất nguy hiểm. Tô Huệ lại là một cô nương có nhan sắc hơn người, tuy không có vẻ đẹp nghịch ngợm đáng yêu như Tuyết Y nhưng lại rất đằm thắm dịu dàng, vẻ đẹp chọc người khác khi dễ.
"Đứng đó nghĩ gì vậy, lại đây ăn đi" Tô Huệ trải đồ ăn ra trên bàn đá rồi gọi Tô An.
Nàng thôi suy nghĩ mà cười chạy lại phía Tô Huệ, "Tới ngay, tới ngay"
Bữa cơm tuy chỉ có vài miếng thịt và ít rau nhưng lại rất ngon, ăn xong Tô An vẫn còn thấy chưa đủ. Nàng chạy ra bẫy mà mình đặt bắt chú thỏ ra ban sáng ra làm sơ qua rồi xiên thỏ qua cành cây đem nướng.
Tô Huệ tranh thủ lúc Tô An đang làm đồ ăn đi tắm trước, nàng để y phục của mình trên bờ rồi xuống nước.
Tô An ngồi bên đống lửa nướng mà mắt cứ muốn dính lại với nhau, chú thỏ béo này phải một lúc mới ăn được. Tô An vừa nhắm mắt vừa xoay đều, mất một khắc sau chú thỏ mới gần chín hẳn. Tô An giờ lại chẳng còn cảm giác muốn ăn rồi, nàng chỉ muốn được đi ngủ bây giờ thôi.
Thỏ chín, Tô An để nó lên dĩa rồi để lên bàn. Từ đây Tô An có thể thấy được tấm lưng trần của Tô Huệ dưới dòng nước, mái tóc đen mượt ướt đẫm trên bờ vai trắng nõn.
"Tỷ tỷ.." Tô An kiềm nén cảm xúc lạ của mình gọi Tô Huệ một tiếng.
Tô Huệ đứng dậy, lúc này Tô An còn đỏ mặt hơn, nàng thấy tất cả của Tô Huệ, từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Tô An đỏ mặt giả vờ đi ra ngoài, "Muội đi dập lửa, tỷ tỷ thay đồ đi rồi ăn"
Nói rồi Tô An như chạy bay ra ngoài, nàng không hiểu sao đôi má mình lại đỏ hồng, không hiểu tại sao trái tim mình lại đập loạn như vậy. Tô An ngồi sụp xuống đất, "ôi má của mình.." Nàng xoa xoa nó như muốn làm nó đỡ đỏ hơn, nhưng càng làm lại càng đỏ.
"Tô An!! Vào ăn mau lên, tỷ lại đói rồi" Tô Huệ hét vọng ra cửa.
Tô An đứng lên đi vào, còn đóng cửa động lại để chút nữa đi ngủ không phải lại ra đóng. Nàng đi lại chỗ chú thỏ béo được Tô Huệ xé ra gọn gàng trên dĩa lấy một miếng bỏ vào miệng, cảm giác nhìn Tô Huệ cũng dám nhìn len lén, xấu hổ mà chính nàng cũng không biết vì sao.
"Ăn xong muội đi tắm đi nhé, đồ tỷ may cho muội cũng xong rồi, muội xem mặc vừa không tỷ tỷ sửa lại" Tô Huệ vừa nói vừa gặm đùi thỏ.
Bầu không khí trong động sao hôm nay ngộp ngạt thế nhỉ, Tô An tự hỏi, nàng còn chẳng dám nhìn thẳng vào Tô Huệ mặc dù cả hai cùng lớn lên cùng nhau, đã sống với nhau hơn mười năm. Hôm nay ngại ngùng cơ đấy, Tô An tự mắng bản thân mình.
Cả hai đều là trẻ mồ côi từ nhỏ, Tô Huệ năm đó năm tuổi còn nàng chỉ mới ba tuổi biết nhau, cả hai cùng nhau đi xin từng miếng đồ ăn, đi lưu lạc mãi mới tìm được chốn này nương thân.Tô Huệ lại xinh đẹp giống như hoa sen trong bùn lầy, khoe vẻ đẹp ngay cả nơi dơ bẩn.
Hai người chỉ được khác gọi là tiểu ăn mày, tiểu nha đầu cho đến một hôm cả hai nhận ra mình cần có tên. Và như thế Tô An và Tô Huệ chính là tên của hai người, lúc trước còn ngu ngốc đến mức muốn cùng họ thành chị em ruột, chiếu cố nâng đỡ nhau.
Tô An không ăn nữa đứng lên đi tắm, dòng nước này thật sự rất hiếm có, kín đáo lại rất mát mẻ. Nàng cởi y phục để nó trên bờ rồi xuống tắm gội, mái tóc bù xù cũng được gội sạch.
Nàng nhớ lại tấm lưng trần của Tô Huệ, nhớ lại đôi tiểu bạch thỏ trắng hồng của tỷ tỷ tự nhiên lại thấy khí huyết như tuôn trào, máu mũi sắp trào ra. Tô An ngụp mặt trong dòng nước để xua tan đi hình ảnh đó nhưng nhắm mắt lại nàng lại thấy, trắng hồng mịn màng như muốn nàng chà đạp.
"Chuyện gì thế này.." Tô An tự vò đầu mình. Tô Huệ là nữ nhân nàng cũng là nữ nhân, tại sao nàng lại muốn có Tô Huệ đến thế?
Nàng ghen tị mỗi khi các chàng trai trong thôn liếc mắt tán tỉnh tỷ ấy, nàng cũng không thích ai chạm vào tỷ ấy, cũng không muốn tỷ ấy thân mật trò chuyện cùng ai khác. Đã từ rất lâu, bản tính ích kỉ của nàng muốn nàng chiếm giữ tỷ ấy.
Tô An rốt cuộc cũng chẳng biết như thế nào, một tiểu nha đầu mười sáu tuổi như nàng vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện tình yêu là gì, nàng chỉ biết đó là tình cảm thân thiết với tỷ tỷ.
Cả người mệt mỏi , Tô An xoa những vết bầm ban nãy nàng chợt nhớ ra là không được để Tô Huệ thấy kẻo nàng ấy lại đau lòng. Tô An tắm sơ qua rồi thay bộ đồ mới mà Tô Huệ may cho mình, một bạch y trắng thuần có viền cổ màu xanh, nho nhã, nhưng cũng rất nữ tính.
Tô An đi lại giường nằm, nói là giường nhưng chỉ là một tảng đá phẳng được trải một lớp vải dày. Tô Huệ nằm sát vào góc chừa chỗ cho Tô An, "Tỷ tỷ kiếm được việc rồi từ giờ mình sẽ được ăn ngon thôi"
"Tỷ tỷ.." Tô An thấy sống mũi cay cay, tỷ ấy lúc nào cũng nghĩ cho nàng, y phục của mình sờn rách cũng không quan tâm chỉ quan tâm đến nàng. Tô An như một đứa con nít nũng nịu, mũi cũng ửng hồng lên.
"Ngốc.." Tô Huệ ôm nàng vào lòng, "Ngủ đi"
Tô An úp mặt vào tiểu bánh bao của Tô Huệ mà đỏ mặt, nửa muốn vùng ra nửa muốn hưởng thụ. Nàng quyết định hưởng thụ một tí vùi đầu vào sâu hơn.
"Ngủ đi, cứ như hài tử vậy..." Tô Huệ cười cốc đầu Tô An.
Tô An nũng nịu một tí cũng chịu ngủ, buổi tối đó là đêm khó ngủ với Tô An vì những giấc mộng linh tinh, về nữ nhân, về những rung động với Tô Huệ,... Tất cả đều như mới lạ với nàng, như một vùng trời mới lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.