Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm
Chương 74: Diễm Phúc Trên Trời
Cầu Vô Dục
27/11/2018
Thùng phi và chiếc xe kéo phát hiện ở lối vào Long Động đều viết mấy chữ “Trạm phát điện”, vì thế, sau khi bố trí người canh gác ở cửa hang xong, Đồn trưởng Hoa bèn dẫn tôi, Tử Điệp và cả Triệu Học tới điều tra ở trạm phát điện thôn Long Động.
Trạm phát điện ở ngoài rìa thôn, cách Long Động chừng một kilômét, chúng tôi đi bộ đến đó, dọc đường phát hiện thấy vết bánh xe kéo, một số chỗ còn thấy cạnh vết bánh xe còn có cả hai vết chân, điều đó chứng tỏ, ma núi ít nhất có một kẻ tiếp tay. Nhưng, kẻ tiếp tay đó là ai được nhỉ? Nói cách khác, người ấy giúp ma núi vì động cơ gì?
Con người thường rất ích kỷ, chẳng có ai lại làm những việc chẳng có lợi gì cho mình, hơn nữa, giúp ma núi không những chẳng có lợi gì, mà còn phạm pháp, thậm chí chuốc họa ngồi tù vào thân. Ai mà lại ngu ngốc đến thế nhỉ? Mãi cho đến tận lúc đi tới trạm phát điện rồi mà tôi cũng nghĩ không ra câu trả lời cho vấn đề này. Nếu đã nghĩ không ra thì chẳng thèm nghĩ nữa.
Khóa của trạm phát điện đã bị ai đó phá, cửa chỉ khép hờ. Mở cửa bước vào trong thì chỉ thấy có một chiếc máy phát điện, không có bóng dáng một người nào. Đồn trưởng Hoa nói, nguồn điện sử dụng trong bản Long Động do một nhà máy nhiệt điện của huyện bên cạnh cung cấp, vào mùa hè là thời kì dùng điện cao điểm thường xảy ra hiện tượng mất điện, vì vậy chính quyền đã mua cho bản một chiếc máy phát điện để dùng vào những khi mất điện. Chỉ có bản của họ mới nhận được sự ưu tiên này. Có điều, bây giờ đã là đầu thu là thời gian không căng thẳng lắm về điện, thông thường không mất điện nên không có người trực ở trạm phát điện.
Tôi đã định gặp người phụ trách trạm điện để hỏi tình hình, nhưng bây giờ đã khuya, hơn nữa, người của bản Long Động không phải là người dễ làm phiền, để tránh phiền phức, tôi bảo Đồn trưởng Hoa rằng bây giờ cứ về nghỉ ngơi đi đã, ngày mai sẽ tính sau. Có câu rằng, con thỏ ranh mãnh không ăn cỏ trong ổ, nếu người phụ trách trạm phát điện là kẻ tiếp tay cho ma núi thì chẳng đời nào ngốc đến mức lấy dầu ở đây đem đi mà đốt. Mà nếu kẻ tiếp tay không phải là người ấy thì có hỏi cũng chẳng tìm được manh mối gì, chi bằng đi ngủ sớm cho khỏe, vì ngày mai còn phải đưa bệnh nhân đến Bệnh viện nhân dân tỉnh để kiểm tra.
“Chào Đồn trưởng Hoa!” Sau một đêm chen chúc với Triệu Học trên cùng một chiếc giường, tôi vừa ngáp vừa bước vào phòng làm việc của Đồn trưởng Hoa.
“Thế nào, hôm qua ngủ không được ngon hả? Xung quanh đây không có khách sạn nào, đành phải để cậu ngủ tạm vậy.” Đồn trưởng Hoa nói, giọng có phần áy náy.
“Không sao, tôi cũng quen rồi. Thời gian theo sếp có ngày nào được ngủ tử tế đâu. Tình hình Long Động thế nào rồi ạ?” Tôi lại ngáp một cái.
“Trời vừa sáng là anh em lập tức vào trong điều tra, bên trong rất hỗn độn, tượng Long Vương cũng không còn nguyên vẹn, e rằng dân chúng trong bản Long Động lại làm ầm một phen đây.” Đồn trưởng Hoa thở dài bất lực, rồi nói tiếp: “Họ chỉ tìm thấy một cái đầu người bị thiêu cháy và một vỏ thùng phi khác, ngoài ra còn phát hiện thêm một ngôi mộ nữa bị khai quật, người trong mộ đã được chôn cất gần một năm rồi, có lẽ không bị xâm phạm, chỉ có điều không thấy đầu đâu cả.”
“Ma núi quả rất lắm trò. Đầu tiên thì đào lấy một đầu người để dọa tôi với Tử Điệp, sau đó thì đổ dầu phóng hỏa từ cửa hang. Nếu lúc đó chúng tôi cuống quýt không còn tỉnh táo và chạy chậm hơn một chút thì hôm nay đã có thêm hai cái xác nữa rồi.” Bất giác tôi thấy rùng mình ớn lạnh.
“Sau này mọi người phải cẩn thận một chút mới được...” Đồn trưởng Hoa dường như định nói thêm câu gì nữa, đúng lúc đó Tử Điệp không gõ cửa cứ thế tiến vào, ông bèn nghiêm giọng nói: “Tử Điệp, sao lần nào vào cũng không gõ cửa thế, hơn nữa lại còn không mặc cả sắc phục nữa?”
Tử Điệp mặc một bộ váy liền áo màu tím nhạt và còn mang theo cả túi xách, trông cứ như thiếu nữ chuẩn bị đi gặp bạn trai, chứ không có vẻ gì là của một cảnh sát đi làm. Nghe Đồn trưởng Hoa nói vậy, cô gõ vào cửa lấy lệ, nhưng vẫn không nói chuyện gì với Đồn trưởng, mà quay sang bảo tôi: “Chúng ta phải tới bệnh viện đón bệnh nhân đi kiểm tra rồi.”
Trong trí nhớ của tôi thì có lẽ tôi không nói là sẽ cùng cô đưa bệnh nhân tới Bệnh viện nhân dân tỉnh, nhưng nhìn vẻ chờ đợi của cô ấy nếu tôi nói không cần cô ấy đi cùng thì chưa biết chừng cô ấy sẽ dùng túi xách đập vào đầu tôi. Trong khi đó, tay phải của tôi không được cử động, lái xe rất khó khăn, có cô ấy lái xe cho cũng rất tốt. Vì vậy, nói với Đồn trưởng Hoa mấy câu xong, tôi bèn lên xe cùng Tử Điệp đến bệnh viện Long Động.
Đến nơi thì thấy Giám đốc bệnh viện đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, ông ấy để chúng tôi đưa một bệnh nhân tên là Hoàng Tiểu Phương đi. Vì bệnh tình của Tiểu Phương tương đối nhẹ, chỉ đau đầu mất ngủ, nên dù không có bác sĩ đi kèm cũng không lo có vấn đề gì dọc đường. Hơn nữa, bản thân cô và gia đình đều đồng ý với chuyến đi này, dù sao được đến kiểm tra ở bệnh viện tỉnh cũng vẫn còn có hi vọng, chứ cứ ở lại thì chỉ có đường chết.
Trên đường, tôi hỏi Tiểu Phương một số vấn đề và nắm được một vài tình hình cơ bản. Năm nay cô mười chín tuổi, chưa từng ra khỏi Xung Nguyên lần nào. Cô bắt đầu đi lễ ở Long Động từ năm mười sáu tuổi, tính đến nay thì đã vào Long Động ba lần, lần nào cũng uống nước Long Hà. Khoảng một tháng trước cô bắt đầu cảm thấy đầu đau, hầu như đêm không ngủ được, nếu có thì thường thấy ác mộng, thấy ma núi cứ chực đến bắt mình và thường sực tỉnh khi sợ quá hét lên, sau đó thì trằn trọc mãi không sao ngủ tiếp được.
Vì, những người mắc bệnh đều là những phụ nữ trẻ đến trung niên, nên tôi hỏi cô ấy đã từng yêu ai chưa, mục đích là để tìm hiểu xem liệu đó có phải là bệnh truyền nhiễm hay không.
“Phụ nữ trong bản tôi rất ít, những người có thai được thì đều đã đi hết cả rồi, những người còn lại chẳng còn là bao, vì vậy mà ngày nào cũng có đàn ông đến quấy rầy chúng tôi.” Khi trả lời Tiểu Phương không có vẻ thẹn thùng như trong tưởng tượng của tôi, có lẽ về đời sống tình cảm người ở đây cũng không kém người thành phố là bao. Thế nên, tôi nói thẳng: “Cô đừng ngượng, tôi muốn biết cô đã có kinh nghiệm gì trong chuyện quan hệ tình dục hay chưa? Câu hỏi này rất quan trọng, mong cô có thể nói thật cho tôi biết.”
“Tôi vẫn chưa lấy chồng, làm gì có chuyện... làm chuyện ấy. Chúng tôi không tùy tiện như người thành phố đâu.” Nói rồi, Tiểu Phương đưa mắt nhìn Tử Điệp một cái. Nhưng không biết có phải là Tử Điệp không nhận ra điều đó hay là giả vờ không biết mà chẳng nói câu nào, còn gò má thì ửng hồng như ráng chiều.
Dọc đường chẳng nói năng gì.
Sau khi lên đến tỉnh, tôi lập tức gọi điện cho Lưu Niên, anh ấy nói đã có lời với một người bạn làm việc trong Bệnh viện nhân dân tỉnh, chúng tôi cứ đến thẳng đó là được. Chúng tôi tìm gặp người bạn có tên là Ngô Nhất Bình của Lưu Niên, trao đổi với anh ấy về tình hình ở bản Long Động rồi bảo anh ấy kiểm tra cho Tiểu Phương.
Sau khi kiểm tra sơ bộ cho Tiểu Phương, Ngô Nhất Bình nói với chúng tôi: “Đúng là rất có khả năng bị trúng độc kim loại nặng. Có điều, muốn xác định chính xác thì phải làm xét nghiệm chi tiết, nhanh nhất thì cũng phải sang ngày mai mới có kết quả. Thế này nhé tôi sẽ sắp xếp cho bệnh nhân nhập viện, ngày mai hai người đến, có y tá chăm sóc nên không có vấn đề gì đâu. Có điều, chi phí nằm viện...”
Ôi chà, bác sĩ bây giờ đúng là làm cho người ta chỉ muốn nôn ra máu, vài ba câu là lập tức nói đến chuyện tiền nong. Có điều, cũng không thể trách anh ấy được, khoản tiền đó không thể bắt anh ấy bỏ ra, Tiểu Phương tất nhiên cũng không có tiền, nếu không thì cô ấy đã chẳng ở lại cái nơi ma quỷ như bản Long Động làm gì.
Tôi viết cho Giám đốc bệnh viện một mẩu giấy, nói rõ chi phí nhập viện sẽ do Phòng Công an huyện Xung Nguyên chi trả, rồi bảo Tử Điệp ký vào, còn tôi thì ký với danh nghĩa bảo lãnh. Đúng như câu: “Không làm người trung gian, không làm người bảo lãnh, không làm người mai mối”, tất cả những việc này đều là việc không dễ dàng, hi vọng rằng Đồn trưởng Hoa không khiến tôi phải cõng một món nợ trên lưng. Có điều, nếu có thể chứng minh được rằng người dân Long Động đúng là bị nhiễm độc kim loại nặng, chứ không phải là lời nguyền nào của ma quỷ thì tôi nghĩ Bí thư huyện ủy hẳn cũng không tiếc khoản tiền này. Vì, mỗi một năm Bệnh viện Long Động cũng đã lỗ mấy trăm ngàn.
Sắp xếp cho Hoàng Tiểu Phương xong, tôi và Tử Điệp lập tức đến Đội kĩ thuật tìm gặp Duyệt Đồng để nhờ cô ấy xét nghiệm giúp mẫu nước lấy ở sông Long Hà. Thế mà, nhìn thấy tôi và Tử Diệp đi đến, cô ấy liền làm ra vẻ bề trên, nói với tôi một câu đầy ý tứ xa xôi: “A Mộ này, làm người thì phải thủy chung trong tình cảm một chút, đừng nên sớm Tần chiều Sở, đứng núi này trông núi nọ. Anh cũng đã có hai bạn gái rồi, sao lại còn cứ lừa gạt tình cảm của người khác thế?”
Tôi không khỏi ngỡ ngàng trước câu nói đó của cô ấy, bèn hỏi: “Tôi lấy đâu ra hai người bạn gái? Còn nữa, Tử Điệp đến đây cùng tôi là vì công việc, sao cô lại nghĩ đi đâu thế?”
Duyệt Đồng nguýt tôi một cái bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi tiếp tục lên lớp với giọng kẻ cả: “Anh đừng có nghĩ là tôi không biết chuyện gì. Hôm qua tôi đã gặp Vĩ Ca, anh ta nói hết với tôi rồi. Anh đã gặp người lớn trong nhà của Trăn Trăn rồi, thêm lại còn đi lừa cả cô sinh viên tên là An An, hơn nữa lại còn để cho bố của Trăn Trăn nhìn thấy, sau đó thì cãi nhau với Trăn Trăn một trận. Lần này anh đi công tác, chẳng phải là để tránh Trăn Trăn sao?”
Trời đất, chắc chắn là Vĩ Ca tìm cách trả thù tôi về chuyện tôi đã cho gã bồi bàn đồng tính ở quán Tay Trái số điện thoại của anh ta đây mà. Có điều, Duyệt Đồng không phải là người đầu óc kém cỏi như vậy, làm sao cô ấy có thể tin vào những lời bịa đặt bừa bãi của Vĩ Ca?
Tôi tiến sát đến bên Duyệt Đồng, khẽ nói: “Cô cố ý trừng phạt tôi chứ gì!”
Cô ấy cũng khẽ đáp: “Trừng phạt anh thì sao nào? Vừa rồi hai người nắm tay nhau đi vào, tưởng rằng tôi không nhìn thấy sao? Mới quen có vài ngày, tốc độ cũng nhanh gớm!”
Vừa nãy Tử Điệp nói không biết đường, sợ bị lạc, hơn nữa điện thoại của tôi bị hỏng, nếu bị lạc thì sẽ gặp khó khăn to, vì vậy cô ấy đã chủ động nắm tay tôi, không ngờ lại bị Duyệt Đồng nhìn thấy. Tôi nghĩ hẳn cô ấy cũng đã nhìn ra rằng Tử Điệp ít nhiều cũng có cảm tình với tôi!
“Rút cục cô muốn gì?” Tôi bất lực hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là ngắm trúng một bộ quần áo và muốn có người tặng cho mà thôi. Cũng không đắt lắm, chưa đầy một ngàn đồng.” Cô ấy cười vẻ tinh quái.
“Cô làm như vậy có khác gì ăn cướp?” Tôi bắt đầu thấy mồ hôi toát ra.
“Đó là bắt chẹt, xem anh làm cảnh sát như thế nào.”
“Liệu có thể giảm bớt được không?”
“Đã giảm rồi đấy, anh nhìn về phía Lang Bình mà xem, sẽ không thấy đắt đâu.”
Tôi nhìn về phía phòng làm việc của Lang Bình, thấy Tử Điệp đang đứng bên cạnh bàn làm việc, tay cầm tờ giấy in lên vò thành một nắm rồi ném vào sọt rác, sau đó lại lấy một tờ giấy khác và ra sức vò. Tôi có cảm giác như nhìn thấy một ngọn lửa màu tím đang bốc lên từ cô ấy. Lang Bình đứng bên mồ hôi cũng đổ như mưa giống tôi.
Tôi đành đầu hàng Duyệt Đồng, dù sao thì tôi cũng vừa nói bảo lãnh cho chi phí nằm viện của Tiểu Phương, nếu Tử Điệp mà có ý trừng phạt tôi thì tôi sẽ gay to! Có điều, cái giá của sự đầu hàng cũng rất lớn, Duyệt Đồng cướp lấy thẻ ngân hàng của tôi, còn bắt tôi nói cho cô ấy biết mật khẩu, sau đó nói với Lang Bình là có việc phải đi, dặn cậu ta làm xét nghiệm mẫu nước giúp tôi, rồi kéo tay Tử Điệp đưa đi cùng, mặc cho Tử Điệp chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Trời đất, mong sao cô ấy đừng có tiêu hết tiền trong thẻ của tôi!
Duyệt Đồng đi khỏi, Lang Bình khẽ vỗ vai tôi vẻ thông cảm, rồi an ủi: “Yên tâm đi, đội trưởng rất mực thước, nhiều lắm cũng chỉ tiêu mất của cậu hai, ba ngàn thôi.” Nói rồi bắt tay vào xét nghiệm mẫu nước giúp tôi.
Sau một hồi bận rộn, Lang Bình đưa kết quả xét nghiệm cho tôi xem, tất nhiên tôi chẳng hiểu gì về những chữ viết trên đó. Thế nên, tôi hỏi thẳng cậu ta: “Trong nước có chứa kim loại nặng à?”
“Không có, không những không có mà chất nước còn rất tốt, có chứa rất nhiều nguyên tố vi lượng có lợi cho sức khỏe. Nếu định đầu tư thì có thể xem xét mở một nhà máy cung cấp nước uống hoặc xưởng nấu rượu ở đó, đảm bảo sẽ kiếm ra tiền.” Câu trả lời của Lang Bình khiến tôi không khỏi bất ngờ. Song nghĩ kĩ lại thì thấy tối hôm qua chúng tôi cũng uống phải không ít nước sông ở đó, nhưng tới bây giờ tôi vẫn chẳng hề có cảm giác khó chịu nào.
Nhưng, nếu nước sông không có vấn đề, vậy thì vấn đề ở đâu? Bệnh lạ ở Long Động rõ ràng là có sự chọn lọc, bây giờ đã có thể khẳng định nước sông Long Hà không phải là nguồn bệnh, khả năng bệnh truyền nhiễm cũng rất ít, vậy thì khả năng hợp lý duy nhất chỉ có thể là có người đã đầu độc. Song, ma núi có khả năng mò đến từng nhà có con gái để đầu độc không? Nếu chỉ là dăm ba lần thì còn có thể, nhưng kéo dài trong suốt hai mươi năm, người trúng độc tới gần một trăm, đầu độc theo kiểu này làm sao không bị người khác phát hiện ra được?
Tình tiết vụ án mỗi lúc một thêm phức tạp và cũng mỗi ngày một thêm nghiêm trọng, nếu người dân trong bản bị nhiễm độc do uống phải nước sông Long Hà thì ma núi chỉ phạm hai tội là hãm hiếp xác chết và có ý đồ mưu sát, còn nếu bệnh lạ của người dân trong bản là do ma núi đầu độc gây nên thì nó đã phạm phải tội giết chết gần trăm mạng người. Sự thực mà như vậy thì quả là thật đáng sợ.
Thảo luận với Lang Bình một lúc nhưng không rút ra được kết luận gì. Đúng lúc tôi đang định gọi điện cho Duyệt Đồng hỏi xem cô ấy đưa Tử Điệp đi đâu, thì cô ấy trở về với một đống túi lớn túi nhỏ trong tay. Có điều, tôi chỉ nhìn thấy cô ấy mà không thấy Tử Điệp đâu, tôi bèn hỏi: “Tử Điệp đâu? Cô không đem bán cô ấy đi đấy chứ?”
“Ôi này, tôi cầm thẻ của anh đi, xách túi lớn túi bé về, anh không sợ tôi tiêu hết tiền trong thẻ à?” Duyệt Đồng cười ranh mãnh.
“Tôi đã đầu hàng rồi, cô đừng có đùa tôi nữa được không?” Tôi đáp không chút vui vẻ. Có tiêu hết tiền trong đó thì cũng chỉ là hơn trăm ngàn đồng, còn nếu Tử Điệp mà xảy ra chuyện thì chưa cần đến Đồn trưởng Hoa giết chết tôi, chỉ riêng khoản viện phí của Tiểu Phương cũng là quá sức chịu đựng của tôi rồi.
Ai mà biết được khoản viện phí ấy có phải là một cái động không đáy hay không nữa?!
“Nhìn điệu bộ của anh kìa!” Nói rồi, Duyệt Đồng để đồ xuống một bên, bước ra ngoài cửa và hình như lôi kéo gì đó, một hồi sau thì cô ấy kéo Tử Điệp bước vào.
Tử Điệp vừa bước vào, Lang Bình liền huýt sáo, tôi cũng ngây người ra. Bộ quần áo cũ trên người cô ấy không thấy đâu nữa, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi dài tay rất vừa người và một chiếc váy ngắn tới mức không thể ngắn hơn được nữa. Chiếc sơ mi làm tôn mọi đường cong trên thân hình, còn chiếc váy ngắn thì để lộ đôi chân thon dài hoàn mĩ của Tử Điệp, chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ khiến người ta muốn phạm tội rồi!
“Nhìn đủ chưa, kết quả xét nghiệm cũng có rồi, còn không đưa người ta tới khách sạn đi thôi. Không lẽ định để con người ta tối nay ngủ ở nhà anh à?!” Duyệt Đồng “bất ngờ” xuất hiện sau lưng và đẩy tôi một cái. Sở dĩ nói rằng “bất ngờ” là vì tôi hoàn toàn không chú ý đến sự có mặt của cô ấy, mọi sự tập trung của tôi đều dồn lên người Tử Điệp mất rồi.
Tử Điệp vốn là một cô gái xinh xắn. Nhưng vì cô ấy sinh sống ở vùng rừng núi, nên quần áo có phần không theo kịp trào lưu, bây giờ thay một bộ hàng hiệu rất mốt và trang điểm đậm, tất nhiên trông quyến rũ hẳn lên. Có điều, hình như cô ấy không quen với cách ăn mặc và trang điểm này nên chốc chốc lại đưa tay kéo váy để che bớt đôi chân dài đẹp đi. Trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của chúng tôi, mặt cô ấy bừng đỏ như ráng chiều, trông lại càng thêm xinh đẹp, quyến rũ.
Không hiểu Duyệt Đồng nói câu gì đó với Tử Điệp, mà khi rời khỏi Đội Kĩ thuật cô ấy cứ bẽn lẽn, thẹn thùng, cứ đỏ mặt cúi đầu không nói gì. Tôi đưa cô ấy đến trước cửa khách sạn, cô ấy vội nắm chặt lấy tay tôi đứng im, tôi hỏi cô ấy sao lại thế, cô ấy đáp: “Tôi không quen ở khách sạn, tối hôm nay tôi muốn về nhà anh...”
Trạm phát điện ở ngoài rìa thôn, cách Long Động chừng một kilômét, chúng tôi đi bộ đến đó, dọc đường phát hiện thấy vết bánh xe kéo, một số chỗ còn thấy cạnh vết bánh xe còn có cả hai vết chân, điều đó chứng tỏ, ma núi ít nhất có một kẻ tiếp tay. Nhưng, kẻ tiếp tay đó là ai được nhỉ? Nói cách khác, người ấy giúp ma núi vì động cơ gì?
Con người thường rất ích kỷ, chẳng có ai lại làm những việc chẳng có lợi gì cho mình, hơn nữa, giúp ma núi không những chẳng có lợi gì, mà còn phạm pháp, thậm chí chuốc họa ngồi tù vào thân. Ai mà lại ngu ngốc đến thế nhỉ? Mãi cho đến tận lúc đi tới trạm phát điện rồi mà tôi cũng nghĩ không ra câu trả lời cho vấn đề này. Nếu đã nghĩ không ra thì chẳng thèm nghĩ nữa.
Khóa của trạm phát điện đã bị ai đó phá, cửa chỉ khép hờ. Mở cửa bước vào trong thì chỉ thấy có một chiếc máy phát điện, không có bóng dáng một người nào. Đồn trưởng Hoa nói, nguồn điện sử dụng trong bản Long Động do một nhà máy nhiệt điện của huyện bên cạnh cung cấp, vào mùa hè là thời kì dùng điện cao điểm thường xảy ra hiện tượng mất điện, vì vậy chính quyền đã mua cho bản một chiếc máy phát điện để dùng vào những khi mất điện. Chỉ có bản của họ mới nhận được sự ưu tiên này. Có điều, bây giờ đã là đầu thu là thời gian không căng thẳng lắm về điện, thông thường không mất điện nên không có người trực ở trạm phát điện.
Tôi đã định gặp người phụ trách trạm điện để hỏi tình hình, nhưng bây giờ đã khuya, hơn nữa, người của bản Long Động không phải là người dễ làm phiền, để tránh phiền phức, tôi bảo Đồn trưởng Hoa rằng bây giờ cứ về nghỉ ngơi đi đã, ngày mai sẽ tính sau. Có câu rằng, con thỏ ranh mãnh không ăn cỏ trong ổ, nếu người phụ trách trạm phát điện là kẻ tiếp tay cho ma núi thì chẳng đời nào ngốc đến mức lấy dầu ở đây đem đi mà đốt. Mà nếu kẻ tiếp tay không phải là người ấy thì có hỏi cũng chẳng tìm được manh mối gì, chi bằng đi ngủ sớm cho khỏe, vì ngày mai còn phải đưa bệnh nhân đến Bệnh viện nhân dân tỉnh để kiểm tra.
“Chào Đồn trưởng Hoa!” Sau một đêm chen chúc với Triệu Học trên cùng một chiếc giường, tôi vừa ngáp vừa bước vào phòng làm việc của Đồn trưởng Hoa.
“Thế nào, hôm qua ngủ không được ngon hả? Xung quanh đây không có khách sạn nào, đành phải để cậu ngủ tạm vậy.” Đồn trưởng Hoa nói, giọng có phần áy náy.
“Không sao, tôi cũng quen rồi. Thời gian theo sếp có ngày nào được ngủ tử tế đâu. Tình hình Long Động thế nào rồi ạ?” Tôi lại ngáp một cái.
“Trời vừa sáng là anh em lập tức vào trong điều tra, bên trong rất hỗn độn, tượng Long Vương cũng không còn nguyên vẹn, e rằng dân chúng trong bản Long Động lại làm ầm một phen đây.” Đồn trưởng Hoa thở dài bất lực, rồi nói tiếp: “Họ chỉ tìm thấy một cái đầu người bị thiêu cháy và một vỏ thùng phi khác, ngoài ra còn phát hiện thêm một ngôi mộ nữa bị khai quật, người trong mộ đã được chôn cất gần một năm rồi, có lẽ không bị xâm phạm, chỉ có điều không thấy đầu đâu cả.”
“Ma núi quả rất lắm trò. Đầu tiên thì đào lấy một đầu người để dọa tôi với Tử Điệp, sau đó thì đổ dầu phóng hỏa từ cửa hang. Nếu lúc đó chúng tôi cuống quýt không còn tỉnh táo và chạy chậm hơn một chút thì hôm nay đã có thêm hai cái xác nữa rồi.” Bất giác tôi thấy rùng mình ớn lạnh.
“Sau này mọi người phải cẩn thận một chút mới được...” Đồn trưởng Hoa dường như định nói thêm câu gì nữa, đúng lúc đó Tử Điệp không gõ cửa cứ thế tiến vào, ông bèn nghiêm giọng nói: “Tử Điệp, sao lần nào vào cũng không gõ cửa thế, hơn nữa lại còn không mặc cả sắc phục nữa?”
Tử Điệp mặc một bộ váy liền áo màu tím nhạt và còn mang theo cả túi xách, trông cứ như thiếu nữ chuẩn bị đi gặp bạn trai, chứ không có vẻ gì là của một cảnh sát đi làm. Nghe Đồn trưởng Hoa nói vậy, cô gõ vào cửa lấy lệ, nhưng vẫn không nói chuyện gì với Đồn trưởng, mà quay sang bảo tôi: “Chúng ta phải tới bệnh viện đón bệnh nhân đi kiểm tra rồi.”
Trong trí nhớ của tôi thì có lẽ tôi không nói là sẽ cùng cô đưa bệnh nhân tới Bệnh viện nhân dân tỉnh, nhưng nhìn vẻ chờ đợi của cô ấy nếu tôi nói không cần cô ấy đi cùng thì chưa biết chừng cô ấy sẽ dùng túi xách đập vào đầu tôi. Trong khi đó, tay phải của tôi không được cử động, lái xe rất khó khăn, có cô ấy lái xe cho cũng rất tốt. Vì vậy, nói với Đồn trưởng Hoa mấy câu xong, tôi bèn lên xe cùng Tử Điệp đến bệnh viện Long Động.
Đến nơi thì thấy Giám đốc bệnh viện đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, ông ấy để chúng tôi đưa một bệnh nhân tên là Hoàng Tiểu Phương đi. Vì bệnh tình của Tiểu Phương tương đối nhẹ, chỉ đau đầu mất ngủ, nên dù không có bác sĩ đi kèm cũng không lo có vấn đề gì dọc đường. Hơn nữa, bản thân cô và gia đình đều đồng ý với chuyến đi này, dù sao được đến kiểm tra ở bệnh viện tỉnh cũng vẫn còn có hi vọng, chứ cứ ở lại thì chỉ có đường chết.
Trên đường, tôi hỏi Tiểu Phương một số vấn đề và nắm được một vài tình hình cơ bản. Năm nay cô mười chín tuổi, chưa từng ra khỏi Xung Nguyên lần nào. Cô bắt đầu đi lễ ở Long Động từ năm mười sáu tuổi, tính đến nay thì đã vào Long Động ba lần, lần nào cũng uống nước Long Hà. Khoảng một tháng trước cô bắt đầu cảm thấy đầu đau, hầu như đêm không ngủ được, nếu có thì thường thấy ác mộng, thấy ma núi cứ chực đến bắt mình và thường sực tỉnh khi sợ quá hét lên, sau đó thì trằn trọc mãi không sao ngủ tiếp được.
Vì, những người mắc bệnh đều là những phụ nữ trẻ đến trung niên, nên tôi hỏi cô ấy đã từng yêu ai chưa, mục đích là để tìm hiểu xem liệu đó có phải là bệnh truyền nhiễm hay không.
“Phụ nữ trong bản tôi rất ít, những người có thai được thì đều đã đi hết cả rồi, những người còn lại chẳng còn là bao, vì vậy mà ngày nào cũng có đàn ông đến quấy rầy chúng tôi.” Khi trả lời Tiểu Phương không có vẻ thẹn thùng như trong tưởng tượng của tôi, có lẽ về đời sống tình cảm người ở đây cũng không kém người thành phố là bao. Thế nên, tôi nói thẳng: “Cô đừng ngượng, tôi muốn biết cô đã có kinh nghiệm gì trong chuyện quan hệ tình dục hay chưa? Câu hỏi này rất quan trọng, mong cô có thể nói thật cho tôi biết.”
“Tôi vẫn chưa lấy chồng, làm gì có chuyện... làm chuyện ấy. Chúng tôi không tùy tiện như người thành phố đâu.” Nói rồi, Tiểu Phương đưa mắt nhìn Tử Điệp một cái. Nhưng không biết có phải là Tử Điệp không nhận ra điều đó hay là giả vờ không biết mà chẳng nói câu nào, còn gò má thì ửng hồng như ráng chiều.
Dọc đường chẳng nói năng gì.
Sau khi lên đến tỉnh, tôi lập tức gọi điện cho Lưu Niên, anh ấy nói đã có lời với một người bạn làm việc trong Bệnh viện nhân dân tỉnh, chúng tôi cứ đến thẳng đó là được. Chúng tôi tìm gặp người bạn có tên là Ngô Nhất Bình của Lưu Niên, trao đổi với anh ấy về tình hình ở bản Long Động rồi bảo anh ấy kiểm tra cho Tiểu Phương.
Sau khi kiểm tra sơ bộ cho Tiểu Phương, Ngô Nhất Bình nói với chúng tôi: “Đúng là rất có khả năng bị trúng độc kim loại nặng. Có điều, muốn xác định chính xác thì phải làm xét nghiệm chi tiết, nhanh nhất thì cũng phải sang ngày mai mới có kết quả. Thế này nhé tôi sẽ sắp xếp cho bệnh nhân nhập viện, ngày mai hai người đến, có y tá chăm sóc nên không có vấn đề gì đâu. Có điều, chi phí nằm viện...”
Ôi chà, bác sĩ bây giờ đúng là làm cho người ta chỉ muốn nôn ra máu, vài ba câu là lập tức nói đến chuyện tiền nong. Có điều, cũng không thể trách anh ấy được, khoản tiền đó không thể bắt anh ấy bỏ ra, Tiểu Phương tất nhiên cũng không có tiền, nếu không thì cô ấy đã chẳng ở lại cái nơi ma quỷ như bản Long Động làm gì.
Tôi viết cho Giám đốc bệnh viện một mẩu giấy, nói rõ chi phí nhập viện sẽ do Phòng Công an huyện Xung Nguyên chi trả, rồi bảo Tử Điệp ký vào, còn tôi thì ký với danh nghĩa bảo lãnh. Đúng như câu: “Không làm người trung gian, không làm người bảo lãnh, không làm người mai mối”, tất cả những việc này đều là việc không dễ dàng, hi vọng rằng Đồn trưởng Hoa không khiến tôi phải cõng một món nợ trên lưng. Có điều, nếu có thể chứng minh được rằng người dân Long Động đúng là bị nhiễm độc kim loại nặng, chứ không phải là lời nguyền nào của ma quỷ thì tôi nghĩ Bí thư huyện ủy hẳn cũng không tiếc khoản tiền này. Vì, mỗi một năm Bệnh viện Long Động cũng đã lỗ mấy trăm ngàn.
Sắp xếp cho Hoàng Tiểu Phương xong, tôi và Tử Điệp lập tức đến Đội kĩ thuật tìm gặp Duyệt Đồng để nhờ cô ấy xét nghiệm giúp mẫu nước lấy ở sông Long Hà. Thế mà, nhìn thấy tôi và Tử Diệp đi đến, cô ấy liền làm ra vẻ bề trên, nói với tôi một câu đầy ý tứ xa xôi: “A Mộ này, làm người thì phải thủy chung trong tình cảm một chút, đừng nên sớm Tần chiều Sở, đứng núi này trông núi nọ. Anh cũng đã có hai bạn gái rồi, sao lại còn cứ lừa gạt tình cảm của người khác thế?”
Tôi không khỏi ngỡ ngàng trước câu nói đó của cô ấy, bèn hỏi: “Tôi lấy đâu ra hai người bạn gái? Còn nữa, Tử Điệp đến đây cùng tôi là vì công việc, sao cô lại nghĩ đi đâu thế?”
Duyệt Đồng nguýt tôi một cái bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi tiếp tục lên lớp với giọng kẻ cả: “Anh đừng có nghĩ là tôi không biết chuyện gì. Hôm qua tôi đã gặp Vĩ Ca, anh ta nói hết với tôi rồi. Anh đã gặp người lớn trong nhà của Trăn Trăn rồi, thêm lại còn đi lừa cả cô sinh viên tên là An An, hơn nữa lại còn để cho bố của Trăn Trăn nhìn thấy, sau đó thì cãi nhau với Trăn Trăn một trận. Lần này anh đi công tác, chẳng phải là để tránh Trăn Trăn sao?”
Trời đất, chắc chắn là Vĩ Ca tìm cách trả thù tôi về chuyện tôi đã cho gã bồi bàn đồng tính ở quán Tay Trái số điện thoại của anh ta đây mà. Có điều, Duyệt Đồng không phải là người đầu óc kém cỏi như vậy, làm sao cô ấy có thể tin vào những lời bịa đặt bừa bãi của Vĩ Ca?
Tôi tiến sát đến bên Duyệt Đồng, khẽ nói: “Cô cố ý trừng phạt tôi chứ gì!”
Cô ấy cũng khẽ đáp: “Trừng phạt anh thì sao nào? Vừa rồi hai người nắm tay nhau đi vào, tưởng rằng tôi không nhìn thấy sao? Mới quen có vài ngày, tốc độ cũng nhanh gớm!”
Vừa nãy Tử Điệp nói không biết đường, sợ bị lạc, hơn nữa điện thoại của tôi bị hỏng, nếu bị lạc thì sẽ gặp khó khăn to, vì vậy cô ấy đã chủ động nắm tay tôi, không ngờ lại bị Duyệt Đồng nhìn thấy. Tôi nghĩ hẳn cô ấy cũng đã nhìn ra rằng Tử Điệp ít nhiều cũng có cảm tình với tôi!
“Rút cục cô muốn gì?” Tôi bất lực hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là ngắm trúng một bộ quần áo và muốn có người tặng cho mà thôi. Cũng không đắt lắm, chưa đầy một ngàn đồng.” Cô ấy cười vẻ tinh quái.
“Cô làm như vậy có khác gì ăn cướp?” Tôi bắt đầu thấy mồ hôi toát ra.
“Đó là bắt chẹt, xem anh làm cảnh sát như thế nào.”
“Liệu có thể giảm bớt được không?”
“Đã giảm rồi đấy, anh nhìn về phía Lang Bình mà xem, sẽ không thấy đắt đâu.”
Tôi nhìn về phía phòng làm việc của Lang Bình, thấy Tử Điệp đang đứng bên cạnh bàn làm việc, tay cầm tờ giấy in lên vò thành một nắm rồi ném vào sọt rác, sau đó lại lấy một tờ giấy khác và ra sức vò. Tôi có cảm giác như nhìn thấy một ngọn lửa màu tím đang bốc lên từ cô ấy. Lang Bình đứng bên mồ hôi cũng đổ như mưa giống tôi.
Tôi đành đầu hàng Duyệt Đồng, dù sao thì tôi cũng vừa nói bảo lãnh cho chi phí nằm viện của Tiểu Phương, nếu Tử Điệp mà có ý trừng phạt tôi thì tôi sẽ gay to! Có điều, cái giá của sự đầu hàng cũng rất lớn, Duyệt Đồng cướp lấy thẻ ngân hàng của tôi, còn bắt tôi nói cho cô ấy biết mật khẩu, sau đó nói với Lang Bình là có việc phải đi, dặn cậu ta làm xét nghiệm mẫu nước giúp tôi, rồi kéo tay Tử Điệp đưa đi cùng, mặc cho Tử Điệp chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Trời đất, mong sao cô ấy đừng có tiêu hết tiền trong thẻ của tôi!
Duyệt Đồng đi khỏi, Lang Bình khẽ vỗ vai tôi vẻ thông cảm, rồi an ủi: “Yên tâm đi, đội trưởng rất mực thước, nhiều lắm cũng chỉ tiêu mất của cậu hai, ba ngàn thôi.” Nói rồi bắt tay vào xét nghiệm mẫu nước giúp tôi.
Sau một hồi bận rộn, Lang Bình đưa kết quả xét nghiệm cho tôi xem, tất nhiên tôi chẳng hiểu gì về những chữ viết trên đó. Thế nên, tôi hỏi thẳng cậu ta: “Trong nước có chứa kim loại nặng à?”
“Không có, không những không có mà chất nước còn rất tốt, có chứa rất nhiều nguyên tố vi lượng có lợi cho sức khỏe. Nếu định đầu tư thì có thể xem xét mở một nhà máy cung cấp nước uống hoặc xưởng nấu rượu ở đó, đảm bảo sẽ kiếm ra tiền.” Câu trả lời của Lang Bình khiến tôi không khỏi bất ngờ. Song nghĩ kĩ lại thì thấy tối hôm qua chúng tôi cũng uống phải không ít nước sông ở đó, nhưng tới bây giờ tôi vẫn chẳng hề có cảm giác khó chịu nào.
Nhưng, nếu nước sông không có vấn đề, vậy thì vấn đề ở đâu? Bệnh lạ ở Long Động rõ ràng là có sự chọn lọc, bây giờ đã có thể khẳng định nước sông Long Hà không phải là nguồn bệnh, khả năng bệnh truyền nhiễm cũng rất ít, vậy thì khả năng hợp lý duy nhất chỉ có thể là có người đã đầu độc. Song, ma núi có khả năng mò đến từng nhà có con gái để đầu độc không? Nếu chỉ là dăm ba lần thì còn có thể, nhưng kéo dài trong suốt hai mươi năm, người trúng độc tới gần một trăm, đầu độc theo kiểu này làm sao không bị người khác phát hiện ra được?
Tình tiết vụ án mỗi lúc một thêm phức tạp và cũng mỗi ngày một thêm nghiêm trọng, nếu người dân trong bản bị nhiễm độc do uống phải nước sông Long Hà thì ma núi chỉ phạm hai tội là hãm hiếp xác chết và có ý đồ mưu sát, còn nếu bệnh lạ của người dân trong bản là do ma núi đầu độc gây nên thì nó đã phạm phải tội giết chết gần trăm mạng người. Sự thực mà như vậy thì quả là thật đáng sợ.
Thảo luận với Lang Bình một lúc nhưng không rút ra được kết luận gì. Đúng lúc tôi đang định gọi điện cho Duyệt Đồng hỏi xem cô ấy đưa Tử Điệp đi đâu, thì cô ấy trở về với một đống túi lớn túi nhỏ trong tay. Có điều, tôi chỉ nhìn thấy cô ấy mà không thấy Tử Điệp đâu, tôi bèn hỏi: “Tử Điệp đâu? Cô không đem bán cô ấy đi đấy chứ?”
“Ôi này, tôi cầm thẻ của anh đi, xách túi lớn túi bé về, anh không sợ tôi tiêu hết tiền trong thẻ à?” Duyệt Đồng cười ranh mãnh.
“Tôi đã đầu hàng rồi, cô đừng có đùa tôi nữa được không?” Tôi đáp không chút vui vẻ. Có tiêu hết tiền trong đó thì cũng chỉ là hơn trăm ngàn đồng, còn nếu Tử Điệp mà xảy ra chuyện thì chưa cần đến Đồn trưởng Hoa giết chết tôi, chỉ riêng khoản viện phí của Tiểu Phương cũng là quá sức chịu đựng của tôi rồi.
Ai mà biết được khoản viện phí ấy có phải là một cái động không đáy hay không nữa?!
“Nhìn điệu bộ của anh kìa!” Nói rồi, Duyệt Đồng để đồ xuống một bên, bước ra ngoài cửa và hình như lôi kéo gì đó, một hồi sau thì cô ấy kéo Tử Điệp bước vào.
Tử Điệp vừa bước vào, Lang Bình liền huýt sáo, tôi cũng ngây người ra. Bộ quần áo cũ trên người cô ấy không thấy đâu nữa, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi dài tay rất vừa người và một chiếc váy ngắn tới mức không thể ngắn hơn được nữa. Chiếc sơ mi làm tôn mọi đường cong trên thân hình, còn chiếc váy ngắn thì để lộ đôi chân thon dài hoàn mĩ của Tử Điệp, chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ khiến người ta muốn phạm tội rồi!
“Nhìn đủ chưa, kết quả xét nghiệm cũng có rồi, còn không đưa người ta tới khách sạn đi thôi. Không lẽ định để con người ta tối nay ngủ ở nhà anh à?!” Duyệt Đồng “bất ngờ” xuất hiện sau lưng và đẩy tôi một cái. Sở dĩ nói rằng “bất ngờ” là vì tôi hoàn toàn không chú ý đến sự có mặt của cô ấy, mọi sự tập trung của tôi đều dồn lên người Tử Điệp mất rồi.
Tử Điệp vốn là một cô gái xinh xắn. Nhưng vì cô ấy sinh sống ở vùng rừng núi, nên quần áo có phần không theo kịp trào lưu, bây giờ thay một bộ hàng hiệu rất mốt và trang điểm đậm, tất nhiên trông quyến rũ hẳn lên. Có điều, hình như cô ấy không quen với cách ăn mặc và trang điểm này nên chốc chốc lại đưa tay kéo váy để che bớt đôi chân dài đẹp đi. Trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của chúng tôi, mặt cô ấy bừng đỏ như ráng chiều, trông lại càng thêm xinh đẹp, quyến rũ.
Không hiểu Duyệt Đồng nói câu gì đó với Tử Điệp, mà khi rời khỏi Đội Kĩ thuật cô ấy cứ bẽn lẽn, thẹn thùng, cứ đỏ mặt cúi đầu không nói gì. Tôi đưa cô ấy đến trước cửa khách sạn, cô ấy vội nắm chặt lấy tay tôi đứng im, tôi hỏi cô ấy sao lại thế, cô ấy đáp: “Tôi không quen ở khách sạn, tối hôm nay tôi muốn về nhà anh...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.