Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm
Chương 20: Tiếng Chuông Dữ Lúc Nửa Đêm
Cầu Vô Dục
24/03/2016
Trịnh Mẫn Nghi, giới tính nữ, 26 tuổi, đã kết hôn, làm nghề văn phòng, nơi
ở là một căn hộ tại tầng 16 của tòa nhà thương mại. May quá, khi chúng tôi tìm
thấy cô ấy, cô vẫn còn sống. Để đảm bảo an toàn cho Trịnh Mẫn Nghi, chúng
tôi lập tức đưa cô ấy về phòng làm việc của Tổ chuyên án, sau đó mới hỏi
chuyện cô ấy.
“Mười ba năm, mười ba năm qua, hầu như chưa có đêm nào tôi được ngủ
yên lành, tôi thường mơ thấy cùng một ác mộng, mơ thấy Tiêm Lăng với thân
hình toàn máu me cứ cầu cứu tôi...” Lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Mẫn Nghi, tôi
có cảm giác cô ấy là một người có cuộc sống hạnh phúc như ý, nhưng khi cô ấy
kể về câu chuyện cũ không muốn nhớ lại ấy thì vẻ hạnh phúc rạng ngời lập tức
biến mất, chỉ còn lại vẻ ân hận, áy náy vô cùng:
Tiêm Lăng là người bạn tôi quen ở Cung Thiếu niên, tuy thời gian chúng tôi
ở bên nhau chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, nhưng chúng tôi đã trở thành bạn tốt
của nhau. Lúc đó, tôi và cô ấy, thêm cả Lương Thi Vận nữa thường chơi với
nhau...
Hồi còn nhỏ, tôi là cô bé tính cách hướng nội, tự ti, vì thế tôi không có bạn,
Tiêm Lăng là người đầu tiên thực sự coi tôi là bạn, cô ấy lại còn rất xinh đẹp và
giỏi giang nữa. Nói thật lòng, cảm giác của tôi lúc đó về cô ấy rất lạ, dường như
tôi đã thích cô ấy, nếu như không xảy ra chuyện ấy, có thể bây giờ tôi đã là một
người đồng tính.
Đến con gái cũng còn thích cô ấy, nên sức hấp dẫn đối với con trai thì khỏi
phải bàn. Ba chàng trai của tốp nhạc đến giúp đỡ đều thích cô ấy nhất là Lượng
Dụ, càng tỏ rõ ý đồ theo đuổi cô ấy.
Lượng Dụ thực ra không phải là học sinh của lớp âm nhạc, cậu ta chỉ là từng
học thổi kèn mà thôi, và thổi cũng không được hay lắm, nhưng mẹ cậu ấy làm
chủ nhiệm Cung Thiếu niên. Cậu ta đã nhìn thấy Tiêm Lăng khi đến tìm mẹ,
đúng lúc ấy lại đang cần người đến phối nhạc giúp, thế là cậu ta liền xung
phong. Mặc dù kèn không phù hợp lắm đối với phần nhạc đệm mà Tiêm Lăng
đã chọn cho tiết mục múa ấy, nhưng vì để được biểu diễn công khai, nên mẹ cậu
ta rất ủng hộ. Tiêm Lăng đã từng phản đối việc cậu ta tham gia, song cuối cùng
không thắng nổi mẹ cậu ta và đành phải chấp nhận.
168
Sau khi Lượng Dụ tham gia tập, cậu ta lại đòi cho cả bạn gái là Tô Mộng
Như, tiếp đó là em gái của Tô Mộng Như là Tô Mộng Thanh cùng tham gia. Ba
người ấy đúng là gánh nặng, khả năng vốn đã có hạn, nhưng khi tham gia rồi
cũng không chịu khó tập luyện mà chỉ biết đến chơi. Sau mỗi lần tập, Lượng Dụ
đều mời mọi người đi ăn, rồi đi KTV hát hoặc tới sàn Disco để nhảy, nhưng tôi,
Tiêm Lăng và cả Đỗ Lễ Hiền chưa bao giờ đi.
Thái độ theo đuổi Tiêm Lăng của Lượng Dụ mỗi ngày một tỏ rõ, nhưng
Tiêm Lăng thì lại càng ngày càng tỏ ra ghét cậu ta. Nói ra kể cũng lạ, Mộng
Như dường như không để tâm đến việc bạn trai của mình theo đuổi cô gái khác,
Lượng Dụ thường xuyên trêu ghẹo các cô gái khác, thậm chí có lần tôi còn nhìn
thấy cậu ta hôn em gái của Mộng Như là Mộng Thanh. Nhưng Mộng Như làm
như không nhìn thấy những chuyện đó. Có điều, Lượng Dụ đối xử với cô ta
cũng rất tốt, cô ta thường khoe với chúng tôi những món đồ mới mà cậu ta mua
cho.
Sau đó, Tiêm Lăng và Mộng Như cãi nhau vì chuyện ai là vai chính của vở
múa, tiếp đó xảy ra chuyện đáng sợ đó. Dù đã mười ba năm trôi qua rồi, nhưng
cảnh tượng buổi tối hôm ấy vẫn hiển hiện trước mắt tôi, giống như vừa mới xảy
ra...
Tối hôm đó, chúng tôi tập điệu múa rất đẹp mà Tiêm Lăng biên đạo như kế
hoạch. Không hiểu vì lý do gì, giữa chừng buổi tập cô Diêu bỏ đi khỏi phòng
tập, khi cô ấy đóng cửa lại thì tiếng kêu thảm thiết của Lễ Hiền vang lên, chiếc
nắp của cây đàn dương cầm bất ngờ bị Lượng Dụ đóng mạnh xuống, kẹp chặt
lấy tay của Lễ Hiền. Khi Lễ Hiền rút tay ra thì các ngón của hai bàn tay đều đã
biến dạng.
Tiêm Lăng bước tới đỡ Lễ Hiền, rồi hỏi Lượng Dụ có phải là điên hay
không, nhưng cô ấy vừa dứt lời thì Mộng Như đã giáng cho cô ấy một cái tát,
Ảnh Tuyết cũng xông tới túm tóc cô ấy và đẩy ngã xuống nền nhà. Vì cô ta
dùng sức rất mạnh nên đã làm đứt cả một nắm tóc, cô ta cầm nắm tóc ấy đến
gần miệng rồi khẽ thổi, tiếp đó cười và nói: “Mày nhìn xem, tóc của mày đẹp
thật đấy, nếu không túm thêm nắm nữa thì đúng là không phải với bản thân...”
Nói rồi Ảnh Tuyết lại túm lấy tóc của Tiêm Lăng, kéo cô lên.
Lễ Hiền vì cơn đau từ hai bàn tay làm cho toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố
gắng vùng dậy định bảo vệ Tiêm Lăng, song lập tức bị Lượng Dụ và Tử Khiêm
đánh túi bụi, cuối cùng đành nằm bất lực trên nền nhà, nước mắt không ngừng
ứa ra. Tôi biết cậu ấy khóc không phải vì nỗi đau từ vết thương trên cơ thể
mình, mà bởi vì không thể bảo vệ được cho Tiêm Lăng, vì lúc đó Tiêm Lăng
đang bị bọn Mộng Như làm nhục rất dã man.
Tôi và Thi Vận cũng định giúp Tiêm Lăng, nhưng chúng tôi vừa tiến tới,
Mộng Thanh và Hương Bích tát cho chúng tôi mỗi người một cái. Bọn họ đông
169
người lại rất dữ dằn, tôi rất sợ, muốn giúp Tiêm Lăng lắm nhưng không dám,
chỉ đành mở mắt nhìn bọn họ ức hiếp cô ấy.
Sau khi ra tay với Tiêm Lăng một hồi, Mộng Như với tôi và Thi Vận:
“Chúng mày cũng đến đây chơi cùng đi, chỉ nhìn không thì thú vị gì!”
Chúng tôi đều không muốn, nhưng Ảnh Tuyết và Mộng Như kéo chúng tôi
tới, tôi định chống cự lại liền bị ăn mấy cái tát, không dám chống cự nữa. Lúc
đó Tiêm Lăng đã bị hành hạ rất thảm hại, quần áo trên người đều đã bị bọn họ
lột hết, mái tóc dài rối tung, đôi mắt to rất đẹp lúc đó cũng trở nên đờ đẫn.
Ảnh Tuyết túm tóc Tiêm Lăng, lôi cô ấy lên và bảo chúng tôi tát vào mặt,
nếu chúng tôi không làm theo thì đánh chúng tôi. Thi Vận bị đánh đau nên sợ và
đành làm theo lời của bọn họ, cùng hành hạ Tiêm Lăng. Còn tôi thì không sao
ra tay được, mà nằm co ro trên nền nhà khóc, mặc cho bọn họ dùng chân đá tôi.
“Được rồi, đến lúc vào món chính rồi!” Lượng Dụ cười dâm tà bước đến bên
Tiêm Lăng, Tử Khiêm thì theo sau giống như một con chó.
“Anh là đồ quỷ háo sắc, lần này coi như bỏ qua cho anh.” Mộng Như nói
xong bèn cùng mấy đứa con gái kia giữ chặt Tiêm Lăng trên nền nhà, Tiêm
Lăng biết bọn họ sẽ làm gì nên ra sức vùng vẫy. Hương Bích tát cho cô ấy mấy
cái rất mạnh, rồi cười nhạo báng: “Làm tình trước mặt đám đông là một việc
khiến người ta rất phấn khích, mọi người nhìn xem, vẻ khêu gợi này không chờ
đợi được nữa rồi! Ha...ha...ha...!” Những người khác cũng cười theo.
Lượng Dụ đẩy Tử Khiêm lúc đó đang cuống cuồng nôn nóng lên trước, nói
với vẻ hào phóng: “Thấy mày ngày thường rất nghe lời nên anh cho mày làm
trước.”
“Thật không? Đại ca!” Tử Khiêm lộ vẻ vui mừng khó tin nổi, sau khi được
đối phương gật đầu xác nhận, bèn cởi ngay quần ra.
Lúc đó, Tử Hiền lại gắng bò dậy định cứu Tiêm Lăng, nhưng lại bị Lượng
Dụ đấm đá cho một trận. Tôi cũng rất muốn giúp cô ấy, nhưng không dám động
cựa gì, tôi sợ mình cũng sẽ bị giữ chặt trên nền nhà giống như Tiêm Lăng...
Sau khi cưỡng hiếp Tiêm Lăng xong, Lượng Dụ nói mời mọi người tới KTV
chơi, còn hỏi Tiêm Lăng là có muốn đi không. Tiêm Lăng không nói gì, mặc
cho nước mắt lặng lẽ rơi, lặng lẽ mặc quần áo. Lượng Dụ không đùa cợt với
Tiêm Lăng nữa mà phẩy áo dẫn cả bọn đi, tới cửa thì ra sức đạp, cánh cửa bật
ra, là cô Diêu mở cửa, thì ra cô ấy luôn ở bên ngoài.
Cửa vừa bật mở, Tiêm Lăng lập tức lao ra, còn xô ngã cả Mộng Như đang ở
trước cửa. Mộng Như định chạy theo cho cô một bài học nữa thì Lượng Dụ đã
kéo cô ta lại, “Chơi như thế đủ mệt rồi, lần sau chơi tiếp!”
170
“Vừa rồi các em giở trò gì vậy? Đừng có làm loạn lên đấy nhé!” Cô Diêu
chau mày nói.
“Chỉ là chơi gái một chút, cô không cần phải lo lắng, cô hãy nhanh đến xem
thằng nhóc chơi đàn dương cầm đi, đừng để nó chết ở đây khiến tôi lại bị
mắng!” Lượng Dụ gạt cô Diêu ra, vẻ nôn nóng, rồi dẫn cả bọn đi.
Cô Diêu bước vào nhìn thấy tôi trước, hỏi tôi có làm sao không, lúc đó tôi đã
sợ tới mức không nói được lên lời, nên chỉ lắc đầu. Cô ấy không quan tâm đến
tôi nữa mà đến đỡ Lễ Hiền lên. Dường như Lễ Hiền bị thương rất nặng, mồ hôi
không ngừng tứa ra trên trán, toàn thân cứ run lên. Cô Diêu dìu cậu ấy đi, có lẽ
định đưa tới bệnh viện.
Tất cả mọi người đều đã đi hết, còn tôi thì vẫn co ro và run rẩy trong một
góc, mãi cho tới khi nghe thấy có tiếng kêu hoảng hốt ở bên ngoài...
Từ lời khai của Trịnh Mẫn Nghi, có thể thấy Diêu Hải Yến đã cố ý che giấu
một phần sự thật có lợi cho mình, có điều bây giờ mới biết thì cũng chẳng còn
tác dụng gì, người cũng đã chết rồi.
Làm xong công việc bút lục thì cũng đã tới giữa đêm, để đảm bảo an toàn
cho Trịnh Mẫn Nghi, chúng tôi không cho cô ấy về nhà, cũng không sắp xếp ở
khách sạn, vì suy cho cùng lúc này chẳng nơi nào an toàn hơn là Sở Công an, vì
thế chúng tôi đành để cô ấy ngủ tạm một đêm tại phòng làm việc của Tổ chuyên
án. Chỉ cần chờ ngày mai bắt được hai chị em nhà họ Tô, mọi vấn đề sẽ được
giải quyết.
Mẫn Nghi gọi điện về cho chồng. Tôi là người rất thính nên nghe được phần
lớn nội dung cuộc trò chuyện giữa họ, chồng cô ấy ngoài việc hỏi xem tình hình
bây giờ như thế nào, còn dặn đi dặn lại cô rằng tối hôm nay nhất định không
được tắt máy, nếu có việc gì thì phải lập tức gọi điện cho anh ấy.
Mỗi lần hung thủ xuất hiện đều dưới hình dạng của cái bóng, vì thế trước khi
ngủ tôi đóng tất cả cửa sổ và kéo rèm kín, những chiếc đèn nào có thể bật được
thì bật tất cả lên. Sau đó, tôi bảo Trăn Trăn đưa Mẫn Nghi vào ngủ ở phòng làm
việc của tổ trưởng, tôi thì ngồi trên chiếu, lưng dựa vào tường ở ngay cửa ra vào
để canh phòng.
Đêm dài, khó tránh khỏi cảm giác trống trải, nếu có mỹ nhân ở cùng thì hay
biết bao! Tuy nhiên, mỹ nhân thì có, phía sau cửa có tới hai người, nhưng đáng
tiếc tôi chỉ có thể cô đơn một mình bên ngoài cửa. Đúng lúc đang tiếc cho mình
thì Tuyết Tình bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi, tôi cứ tưởng rằng mình hoa
mắt, giụi mắt nhìn lại, đúng là Tuyết Tình đến thật.
“Sao vào giờ này mà cô còn tới đây?” Tôi hỏi.
171
“Trăn Trăn gọi điện cho tôi, nói rằng chỉ có một mình anh ở bên ngoài, nếu
hung thủ tấn công, thì chắc chắn anh sẽ bị toi, vì thế bảo tôi tới.” Tuyết Tình nói
như không có chuyện gì.
Thì ra Trăn Trăn cũng quan tâm đến việc sống chết của tôi đấy chứ, còn biết
gọi cho Tuyết Tình đến chứ không phải là Vĩ Ca, cái anh chàng vô tích sự ấy,
xem ra ngày thường có bị đá mấy cái cũng đáng.
Tuyết Tình thấy tôi ngồi ở cửa, cô bước tới và ngồi xuống bên cạnh tôi, mùi
hương hoa nhài thoang thoảng bay vào mũi, trong đầu bất giác nảy ra những mơ
tưởng. Tuy nhiên, mơ tưởng chỉ là mơ tưởng, còn hiện thực là hiện thực, tuy có
mỹ nhân kề bên, nhưng cô ấy ngồi xuống xong thì không nói gì nữa. Ngồi mãi
như vậy cũng rất vô vị, mặt khác hai ngày nay chúng tôi đã phải bôn ba khắp
nơi để điều tra, lúc này không khỏi thấy buồn ngủ, hơn nữa, bên cạnh lại có một
đồng sự đáng tin cậy như vậy, sự cảnh giác không khỏi có phần lơi lỏng, thế rồi
tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người ngủ bên cạnh tôi, trong khoang
mũi toàn là mùi hương của con gái làm người ta ngất ngây, khiến tôi bất giác
nhớ tới cô bạn gái Tiểu Na. Những người đàn ông đã kết hôn hoặc đã từng sống
thử, phần lớn đều có một thói quen, đó là khi ngủ đều ôm lấy người tình bên
cạnh, hơn nữa, tay thường tự nhiên để vào phần ngực của người ấy. Tôi cũng có
thói quen ấy, nhưng khi bàn tay tôi đặt lên bộ ngực căng tròn, thì thấy một cảm
giác khác lạ, không biết ngực của Tiểu Na trở nên đầy đặn như thế từ bao giờ?
Rồi tôi lập tức nhớ ra rằng, tôi và Tiểu Na đã chia tay nhau lâu rồi, tôi giật mình
tỉnh hẳn, mở mắt ra nhìn thì thấy người nằm bên cạnh tôi là Tuyết Tình!
Tuy gò má của Tuyết Tình nhìn kỹ thì thấy hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt nhắm
nghiền, hơi thở đều đều, có lẽ cô ấy không vì bị “tấn công vào ngực” mà tỉnh
giấc. Tôi toát cả mồ hôi, may mà cô ấy không tỉnh giấc, nếu không thì tôi không
tránh khỏi tội “vô lễ” với đồng nghiệp. Tĩnh tâm nhớ lại, vừa rồi sau khi tôi ngủ,
có lẽ cô ấy đã đặt tôi nằm xuống đất để tôi ngủ cho thoải mái hơn. Còn cô ấy
cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng sợ nằm quá xa, khi tôi gặp nguy hiểm thì không
kịp cứu tôi, nên đã quyết định nằm ngủ cạnh tôi.
Một cô gái đã trưởng thành, vừa cẩn thận chu đáo, vừa luôn nghĩ tới sự an
nguy của người khác, mặt mũi khá xinh đẹp, thân hình rất chuẩn, đúng là một sự
lựa chọn tuyệt vời cho vị trí một người vợ. Nhưng Tuyết Tình luôn là người trái
tim thì nóng, vẻ ngoài thì lạnh, hai vợ chồng ngày ngày nhìn mặt nhau mà chẳng
mấy khi trò chuyện, cứ kéo dài như thế thì chẳng khác gì một sự tra tấn. Nếu cô
ấy cũng ruột thẳng và nhanh mồm như Trăn Trăn, hoặc là Trăn Trăn cũng cẩn
thận, chu đáo như cô ấy, thì nhất định tôi sẽ phá quy định và quyết tâm “trâu ta
ăn cỏ đồng ta.”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì phát hiện ra cánh cửa bên cạnh tôi
không biết được mở ra lặng lẽ từ lúc nào, Mẫn Nghi im lặng đứng sau cánh cửa.
172
Mặt cô ấy không chút biểu cảm, mắt lộ rõ vẻ mơ màng, dường như đang bị một
sức mạnh nào đó thao túng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi như tia chớp: “Bị
ma xui!”
Tôi vẫn còn chưa kịp có phản ứng gì thì cô ấy đã lao vào, đè cả thân hình lên
người tôi, giữ chặt lấy cánh tay đặt bên cạnh Tuyết Tình của tôi, chân quặp chặt
lấy chân tôi, áp chặt đôi môi mềm mại của cô ấy lên môi tôi. Khi tôi cảm thấy
mình đang bị cưỡng dâm (ở đây cần nói rõ thêm, trong luật pháp của Trung
Quốc không có điều khoản về việc nữ giới cưỡng dâm nam giới, cũng có nghĩa
là việc nữ giới cưỡng dâm nam giới là hợp pháp), thì một bàn tay mảnh mai
nhưng chẳng khác gì gọng kìm bóp chặt lấy cổ tôi. Tôi đưa bàn tay chưa bị giữ
túm lấy bàn tay cô ấy theo bản năng, định kêu lên mà không được, định đánh
thức Tuyết Tình nhưng chân tay đều bị giữ chặt lấy, tiếp đó cảm thấy đuối hơi
dần vì thiếu ô xy. Cũng tại tôi ngày thường ít tập luyện, nếu tôi phản ứng nhanh
hơn một chút, dù chỉ nhanh hơn một phần mười giây thì đã có thể cầu cứu Tuyết
Tình, còn bây giờ có lẽ tôi chỉ còn biết đành để cho Diêm Vương mang đi một
cách oan uổng mà thôi.
Khi ý thức của tôi bắt đầu mờ dần, cảm giác bị bóp nghẹt ở cổ biến mất, thân
thể mềm mại đè lên người tôi cũng rời xa. Não được tưới máu trở lại lập tức lấy
lại sự tỉnh táo. Khi tôi mở mắt ra, thì thấy Tuyết Tình đã khống chế được Mẫn
Nghi, còn Trăn Trăn nghe tiếng vật lộn đang chạy ra khỏi phòng làm việc của tổ
trưởng.
“Này, này, sao cô lại ngủ say như lợn thế! Nhân chứng chạy ra mất mà cũng
không biết, nếu không có Tuyết Tình tỉnh dậy kịp thời thì sáng mai có lẽ cô chỉ
còn tìm thấy tôi ở chỗ Lưu Niên!” Tôi vừa ho vừa mắng Trăn Trăn, đang định
mắng tiếp thì Tuyết Tình đã nói một câu rất nhẹ nhàng khiến tôi sững người một
hồi lâu: “Vừa rồi tôi đâu có ngủ!”
Đúng vậy, với tính cách cẩn thận như Tuyết Tình, biết rõ khả năng hôm nay
bị tấn công là rất lớn thì chẳng đời nào cô ấy lại yên tâm mà ngủ được. Sở dĩ cô
ấy ngồi bên cạnh tôi có lẽ là sách lược dụ địch thực ra cô ấy luôn chú ý đến mọi
động tĩnh xung quanh, nếu không thì đã không thể ra tay cứu tôi kịp thời được.
Nhưng, nếu cô ấy không ngủ, vậy thì khi mà bị “tấn công vào ngực” sao cô
ấy không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí đến động tác đẩy tay tôi ra cũng
không, mà cứ tiếp tục giả vờ ngủ để tôi động chạm vào người? Cho dù lúc đó
tôi đang nửa thức nửa ngủ, nhưng trong ấn tượng của tôi thì tôi đã “ấn bóp”
ngực cô ấy trong một khoảng thời gian không ngắn. Đây đúng là một vấn đề
khiến tôi thực sự không sao lý giải nổi.
Tuyết Tình coi việc bị “tấn công vào ngực” như không có chuyện gì còn tôi
tất nhiên cũng không đời nào tự chuốc vạ vào thân, nên cũng làm như không có
chuyện gì xảy ra, dù sao thì chuyện này cũng chỉ có hai chúng tôi biết.
173
Tuyết Tình dùng còng, còng Mẫn Nghi vào ghế, tôi hắt mấy cốc nước lạnh
vào mặt thì mới làm cho cô ấy tỉnh, nhưng cô ấy dường như không hề có chút
ấn tượng nào với sự việc vì xảy ra. Tôi bảo cô ấy cố nhớ xem vừa rồi có sự việc
gì đặc biệt xảy ra không, cô ấy nghĩ một lát rồi nói: “Chồng tôi bảo không được
tắt điện thoại, nên tôi ngủ và vẫn mở máy, nhưng sợ anh ấy gọi điện tới làm mọi
người thức giấc nên tôi để ở chế độ rung. Nửa đêm, hình như tôi đã mơ, tôi mơ
thấy Tiêm Lăng gọi điện cho tôi, cô ấy bảo tôi làm giúp cô ấy một việc, nhưng
là việc gì thì tôi không thể nhớ được...”
Mẫn Nghi nói, tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, tôi mở xem nhật
ký cuộc gọi, thấy trước đó không lâu có một cuộc điện thoại gọi đến, số điện
thoại của cuộc gọi ấy chính là số của Tô Mộng Như! Tôi lập tức gọi lại, nhưng
gọi mấy lần vẫn không được, tôi nghĩ có lẽ vì sóng không được tốt, bèn đổi sang
gọi bằng máy bàn, và nhanh chóng được nối thông.
Dù máy đã nối thông nhưng một hồi rất lâu mà vẫn không có người nghe,
đúng lúc tôi đang định tắt máy thì giọng một người đàn ông quen quen vang lên,
hình như anh ta không nói vào máy mà là nói với người bên cạnh, dù giọng hơi
bé nhưng vẫn nghe thấy khá rõ: “Là số của Tổ Chuyên án bí hiểm.” Lập tức
trong máy vang lên giọng nói rất oai vệ và rất to của người kia: “Ai đấy?”
Vì không rõ đối phương là ai, nên tôi đành nói theo cách nói trong công việc:
“Tôi là Mộ Thân Vũ, trinh sát của Phòng Trinh sát hình sự, xin hỏi chủ nhân
của số điện thoại này là Tô Mộng Như có ở đó không?”
“À, thì ra là Tiểu Mộ, muộn thế này rồi mà vẫn đang làm việc, đúng là vất vả
cho cậu quá. Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, cậu không cần phải lo vụ án này
nữa đâu, bây giờ đội của chúng tôi tiếp quản rồi, chị em Tô Mộng Như đã bị
chúng tôi bắt về rồi.” Tôi đã biết người kia là ai rồi, anh ta là Diệp Vinh, đội
trưởng một đội của Phòng Trinh sát hình sự, cũng là người luôn đối đầu với tổ
trưởng người thân cận nhất của Trưởng phòng Trinh sát hình sự Lưu Thành An.
Nếu đã là người trong sở, hơn nữa cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, nên
tôi cũng chẳng cần phải giữ lịch sự, nên tôi nói bằng vẻ không mấy thân thiện:
“Vụ án này từ đầu đến giờ đều do Tổ Chuyên án bí hiểm phụ trách, giao cho các
anh điều tra từ khi nào?”
“Chuyện này vừa mới được quyết định xong, thông báo chính thức ngày mai
sẽ gửi đến phòng làm việc các cậu. Cậu cũng biết rồi đấy, bố đẻ của một nạn
nhân trong đó là ông Lý Chí Đức, một cán bộ cao cấp của chính quyền thành
phố, ông ấy gây áp lực cho Giám đốc sở, yêu cầu lập tức bắt ngay hung thủ, tổ
của các cậu chỉ có mấy người như vậy, sẽ không thuận tiện khi thực hiện nhiệm
vụ, vì thế giao cho chúng tôi giải quyết rồi. Hà, hà... tranh công lao của các cậu
cũng thấy áy náy, chờ vụ án này giải quyết xong, tôi sẽ mời các cậu đi ăn cơm.
Thế nhé, tôi phải thẩm vấn phạm nhân đây!” Nói xong anh ta tắt máy luôn, tỏ rõ
ý không cho tôi cơ hội nói tiếp.
174
“Như vậy là phiền phức rồi...” Tôi ủ rũ ngồi xuống ghế, kể cho Tuyết Tình
và Trăn Trăn về nội dung cuộc điện thoại.
“Sao họ lại có thể làm như thế được nhỉ, như thế rõ ràng là muốn cướp công
của chúng ta còn gì?” Trăn Trăn tức giận đỏ cả mặt.
Tuyết Tình im lặng một lúc, nói: “A Mộ, điều phiền phức mà anh nói không
phải là chuyện cướp công, đúng không?”
Tôi gật đầu, đáp: “Ừ, tôi cũng không chú ý nhiều tới chuyện công lao, vấn đề
là chị em nhà họ Tô đã bị bắt rồi, vậy thì ai là người vừa mới gọi điện cho Mẫn
Nghi?”
Trăn Trăn như sực tỉnh ra, kêu lên sửng sốt: “Hung thủ còn là kẻ khác nữa?”
ở là một căn hộ tại tầng 16 của tòa nhà thương mại. May quá, khi chúng tôi tìm
thấy cô ấy, cô vẫn còn sống. Để đảm bảo an toàn cho Trịnh Mẫn Nghi, chúng
tôi lập tức đưa cô ấy về phòng làm việc của Tổ chuyên án, sau đó mới hỏi
chuyện cô ấy.
“Mười ba năm, mười ba năm qua, hầu như chưa có đêm nào tôi được ngủ
yên lành, tôi thường mơ thấy cùng một ác mộng, mơ thấy Tiêm Lăng với thân
hình toàn máu me cứ cầu cứu tôi...” Lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Mẫn Nghi, tôi
có cảm giác cô ấy là một người có cuộc sống hạnh phúc như ý, nhưng khi cô ấy
kể về câu chuyện cũ không muốn nhớ lại ấy thì vẻ hạnh phúc rạng ngời lập tức
biến mất, chỉ còn lại vẻ ân hận, áy náy vô cùng:
Tiêm Lăng là người bạn tôi quen ở Cung Thiếu niên, tuy thời gian chúng tôi
ở bên nhau chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, nhưng chúng tôi đã trở thành bạn tốt
của nhau. Lúc đó, tôi và cô ấy, thêm cả Lương Thi Vận nữa thường chơi với
nhau...
Hồi còn nhỏ, tôi là cô bé tính cách hướng nội, tự ti, vì thế tôi không có bạn,
Tiêm Lăng là người đầu tiên thực sự coi tôi là bạn, cô ấy lại còn rất xinh đẹp và
giỏi giang nữa. Nói thật lòng, cảm giác của tôi lúc đó về cô ấy rất lạ, dường như
tôi đã thích cô ấy, nếu như không xảy ra chuyện ấy, có thể bây giờ tôi đã là một
người đồng tính.
Đến con gái cũng còn thích cô ấy, nên sức hấp dẫn đối với con trai thì khỏi
phải bàn. Ba chàng trai của tốp nhạc đến giúp đỡ đều thích cô ấy nhất là Lượng
Dụ, càng tỏ rõ ý đồ theo đuổi cô ấy.
Lượng Dụ thực ra không phải là học sinh của lớp âm nhạc, cậu ta chỉ là từng
học thổi kèn mà thôi, và thổi cũng không được hay lắm, nhưng mẹ cậu ấy làm
chủ nhiệm Cung Thiếu niên. Cậu ta đã nhìn thấy Tiêm Lăng khi đến tìm mẹ,
đúng lúc ấy lại đang cần người đến phối nhạc giúp, thế là cậu ta liền xung
phong. Mặc dù kèn không phù hợp lắm đối với phần nhạc đệm mà Tiêm Lăng
đã chọn cho tiết mục múa ấy, nhưng vì để được biểu diễn công khai, nên mẹ cậu
ta rất ủng hộ. Tiêm Lăng đã từng phản đối việc cậu ta tham gia, song cuối cùng
không thắng nổi mẹ cậu ta và đành phải chấp nhận.
168
Sau khi Lượng Dụ tham gia tập, cậu ta lại đòi cho cả bạn gái là Tô Mộng
Như, tiếp đó là em gái của Tô Mộng Như là Tô Mộng Thanh cùng tham gia. Ba
người ấy đúng là gánh nặng, khả năng vốn đã có hạn, nhưng khi tham gia rồi
cũng không chịu khó tập luyện mà chỉ biết đến chơi. Sau mỗi lần tập, Lượng Dụ
đều mời mọi người đi ăn, rồi đi KTV hát hoặc tới sàn Disco để nhảy, nhưng tôi,
Tiêm Lăng và cả Đỗ Lễ Hiền chưa bao giờ đi.
Thái độ theo đuổi Tiêm Lăng của Lượng Dụ mỗi ngày một tỏ rõ, nhưng
Tiêm Lăng thì lại càng ngày càng tỏ ra ghét cậu ta. Nói ra kể cũng lạ, Mộng
Như dường như không để tâm đến việc bạn trai của mình theo đuổi cô gái khác,
Lượng Dụ thường xuyên trêu ghẹo các cô gái khác, thậm chí có lần tôi còn nhìn
thấy cậu ta hôn em gái của Mộng Như là Mộng Thanh. Nhưng Mộng Như làm
như không nhìn thấy những chuyện đó. Có điều, Lượng Dụ đối xử với cô ta
cũng rất tốt, cô ta thường khoe với chúng tôi những món đồ mới mà cậu ta mua
cho.
Sau đó, Tiêm Lăng và Mộng Như cãi nhau vì chuyện ai là vai chính của vở
múa, tiếp đó xảy ra chuyện đáng sợ đó. Dù đã mười ba năm trôi qua rồi, nhưng
cảnh tượng buổi tối hôm ấy vẫn hiển hiện trước mắt tôi, giống như vừa mới xảy
ra...
Tối hôm đó, chúng tôi tập điệu múa rất đẹp mà Tiêm Lăng biên đạo như kế
hoạch. Không hiểu vì lý do gì, giữa chừng buổi tập cô Diêu bỏ đi khỏi phòng
tập, khi cô ấy đóng cửa lại thì tiếng kêu thảm thiết của Lễ Hiền vang lên, chiếc
nắp của cây đàn dương cầm bất ngờ bị Lượng Dụ đóng mạnh xuống, kẹp chặt
lấy tay của Lễ Hiền. Khi Lễ Hiền rút tay ra thì các ngón của hai bàn tay đều đã
biến dạng.
Tiêm Lăng bước tới đỡ Lễ Hiền, rồi hỏi Lượng Dụ có phải là điên hay
không, nhưng cô ấy vừa dứt lời thì Mộng Như đã giáng cho cô ấy một cái tát,
Ảnh Tuyết cũng xông tới túm tóc cô ấy và đẩy ngã xuống nền nhà. Vì cô ta
dùng sức rất mạnh nên đã làm đứt cả một nắm tóc, cô ta cầm nắm tóc ấy đến
gần miệng rồi khẽ thổi, tiếp đó cười và nói: “Mày nhìn xem, tóc của mày đẹp
thật đấy, nếu không túm thêm nắm nữa thì đúng là không phải với bản thân...”
Nói rồi Ảnh Tuyết lại túm lấy tóc của Tiêm Lăng, kéo cô lên.
Lễ Hiền vì cơn đau từ hai bàn tay làm cho toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố
gắng vùng dậy định bảo vệ Tiêm Lăng, song lập tức bị Lượng Dụ và Tử Khiêm
đánh túi bụi, cuối cùng đành nằm bất lực trên nền nhà, nước mắt không ngừng
ứa ra. Tôi biết cậu ấy khóc không phải vì nỗi đau từ vết thương trên cơ thể
mình, mà bởi vì không thể bảo vệ được cho Tiêm Lăng, vì lúc đó Tiêm Lăng
đang bị bọn Mộng Như làm nhục rất dã man.
Tôi và Thi Vận cũng định giúp Tiêm Lăng, nhưng chúng tôi vừa tiến tới,
Mộng Thanh và Hương Bích tát cho chúng tôi mỗi người một cái. Bọn họ đông
169
người lại rất dữ dằn, tôi rất sợ, muốn giúp Tiêm Lăng lắm nhưng không dám,
chỉ đành mở mắt nhìn bọn họ ức hiếp cô ấy.
Sau khi ra tay với Tiêm Lăng một hồi, Mộng Như với tôi và Thi Vận:
“Chúng mày cũng đến đây chơi cùng đi, chỉ nhìn không thì thú vị gì!”
Chúng tôi đều không muốn, nhưng Ảnh Tuyết và Mộng Như kéo chúng tôi
tới, tôi định chống cự lại liền bị ăn mấy cái tát, không dám chống cự nữa. Lúc
đó Tiêm Lăng đã bị hành hạ rất thảm hại, quần áo trên người đều đã bị bọn họ
lột hết, mái tóc dài rối tung, đôi mắt to rất đẹp lúc đó cũng trở nên đờ đẫn.
Ảnh Tuyết túm tóc Tiêm Lăng, lôi cô ấy lên và bảo chúng tôi tát vào mặt,
nếu chúng tôi không làm theo thì đánh chúng tôi. Thi Vận bị đánh đau nên sợ và
đành làm theo lời của bọn họ, cùng hành hạ Tiêm Lăng. Còn tôi thì không sao
ra tay được, mà nằm co ro trên nền nhà khóc, mặc cho bọn họ dùng chân đá tôi.
“Được rồi, đến lúc vào món chính rồi!” Lượng Dụ cười dâm tà bước đến bên
Tiêm Lăng, Tử Khiêm thì theo sau giống như một con chó.
“Anh là đồ quỷ háo sắc, lần này coi như bỏ qua cho anh.” Mộng Như nói
xong bèn cùng mấy đứa con gái kia giữ chặt Tiêm Lăng trên nền nhà, Tiêm
Lăng biết bọn họ sẽ làm gì nên ra sức vùng vẫy. Hương Bích tát cho cô ấy mấy
cái rất mạnh, rồi cười nhạo báng: “Làm tình trước mặt đám đông là một việc
khiến người ta rất phấn khích, mọi người nhìn xem, vẻ khêu gợi này không chờ
đợi được nữa rồi! Ha...ha...ha...!” Những người khác cũng cười theo.
Lượng Dụ đẩy Tử Khiêm lúc đó đang cuống cuồng nôn nóng lên trước, nói
với vẻ hào phóng: “Thấy mày ngày thường rất nghe lời nên anh cho mày làm
trước.”
“Thật không? Đại ca!” Tử Khiêm lộ vẻ vui mừng khó tin nổi, sau khi được
đối phương gật đầu xác nhận, bèn cởi ngay quần ra.
Lúc đó, Tử Hiền lại gắng bò dậy định cứu Tiêm Lăng, nhưng lại bị Lượng
Dụ đấm đá cho một trận. Tôi cũng rất muốn giúp cô ấy, nhưng không dám động
cựa gì, tôi sợ mình cũng sẽ bị giữ chặt trên nền nhà giống như Tiêm Lăng...
Sau khi cưỡng hiếp Tiêm Lăng xong, Lượng Dụ nói mời mọi người tới KTV
chơi, còn hỏi Tiêm Lăng là có muốn đi không. Tiêm Lăng không nói gì, mặc
cho nước mắt lặng lẽ rơi, lặng lẽ mặc quần áo. Lượng Dụ không đùa cợt với
Tiêm Lăng nữa mà phẩy áo dẫn cả bọn đi, tới cửa thì ra sức đạp, cánh cửa bật
ra, là cô Diêu mở cửa, thì ra cô ấy luôn ở bên ngoài.
Cửa vừa bật mở, Tiêm Lăng lập tức lao ra, còn xô ngã cả Mộng Như đang ở
trước cửa. Mộng Như định chạy theo cho cô một bài học nữa thì Lượng Dụ đã
kéo cô ta lại, “Chơi như thế đủ mệt rồi, lần sau chơi tiếp!”
170
“Vừa rồi các em giở trò gì vậy? Đừng có làm loạn lên đấy nhé!” Cô Diêu
chau mày nói.
“Chỉ là chơi gái một chút, cô không cần phải lo lắng, cô hãy nhanh đến xem
thằng nhóc chơi đàn dương cầm đi, đừng để nó chết ở đây khiến tôi lại bị
mắng!” Lượng Dụ gạt cô Diêu ra, vẻ nôn nóng, rồi dẫn cả bọn đi.
Cô Diêu bước vào nhìn thấy tôi trước, hỏi tôi có làm sao không, lúc đó tôi đã
sợ tới mức không nói được lên lời, nên chỉ lắc đầu. Cô ấy không quan tâm đến
tôi nữa mà đến đỡ Lễ Hiền lên. Dường như Lễ Hiền bị thương rất nặng, mồ hôi
không ngừng tứa ra trên trán, toàn thân cứ run lên. Cô Diêu dìu cậu ấy đi, có lẽ
định đưa tới bệnh viện.
Tất cả mọi người đều đã đi hết, còn tôi thì vẫn co ro và run rẩy trong một
góc, mãi cho tới khi nghe thấy có tiếng kêu hoảng hốt ở bên ngoài...
Từ lời khai của Trịnh Mẫn Nghi, có thể thấy Diêu Hải Yến đã cố ý che giấu
một phần sự thật có lợi cho mình, có điều bây giờ mới biết thì cũng chẳng còn
tác dụng gì, người cũng đã chết rồi.
Làm xong công việc bút lục thì cũng đã tới giữa đêm, để đảm bảo an toàn
cho Trịnh Mẫn Nghi, chúng tôi không cho cô ấy về nhà, cũng không sắp xếp ở
khách sạn, vì suy cho cùng lúc này chẳng nơi nào an toàn hơn là Sở Công an, vì
thế chúng tôi đành để cô ấy ngủ tạm một đêm tại phòng làm việc của Tổ chuyên
án. Chỉ cần chờ ngày mai bắt được hai chị em nhà họ Tô, mọi vấn đề sẽ được
giải quyết.
Mẫn Nghi gọi điện về cho chồng. Tôi là người rất thính nên nghe được phần
lớn nội dung cuộc trò chuyện giữa họ, chồng cô ấy ngoài việc hỏi xem tình hình
bây giờ như thế nào, còn dặn đi dặn lại cô rằng tối hôm nay nhất định không
được tắt máy, nếu có việc gì thì phải lập tức gọi điện cho anh ấy.
Mỗi lần hung thủ xuất hiện đều dưới hình dạng của cái bóng, vì thế trước khi
ngủ tôi đóng tất cả cửa sổ và kéo rèm kín, những chiếc đèn nào có thể bật được
thì bật tất cả lên. Sau đó, tôi bảo Trăn Trăn đưa Mẫn Nghi vào ngủ ở phòng làm
việc của tổ trưởng, tôi thì ngồi trên chiếu, lưng dựa vào tường ở ngay cửa ra vào
để canh phòng.
Đêm dài, khó tránh khỏi cảm giác trống trải, nếu có mỹ nhân ở cùng thì hay
biết bao! Tuy nhiên, mỹ nhân thì có, phía sau cửa có tới hai người, nhưng đáng
tiếc tôi chỉ có thể cô đơn một mình bên ngoài cửa. Đúng lúc đang tiếc cho mình
thì Tuyết Tình bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi, tôi cứ tưởng rằng mình hoa
mắt, giụi mắt nhìn lại, đúng là Tuyết Tình đến thật.
“Sao vào giờ này mà cô còn tới đây?” Tôi hỏi.
171
“Trăn Trăn gọi điện cho tôi, nói rằng chỉ có một mình anh ở bên ngoài, nếu
hung thủ tấn công, thì chắc chắn anh sẽ bị toi, vì thế bảo tôi tới.” Tuyết Tình nói
như không có chuyện gì.
Thì ra Trăn Trăn cũng quan tâm đến việc sống chết của tôi đấy chứ, còn biết
gọi cho Tuyết Tình đến chứ không phải là Vĩ Ca, cái anh chàng vô tích sự ấy,
xem ra ngày thường có bị đá mấy cái cũng đáng.
Tuyết Tình thấy tôi ngồi ở cửa, cô bước tới và ngồi xuống bên cạnh tôi, mùi
hương hoa nhài thoang thoảng bay vào mũi, trong đầu bất giác nảy ra những mơ
tưởng. Tuy nhiên, mơ tưởng chỉ là mơ tưởng, còn hiện thực là hiện thực, tuy có
mỹ nhân kề bên, nhưng cô ấy ngồi xuống xong thì không nói gì nữa. Ngồi mãi
như vậy cũng rất vô vị, mặt khác hai ngày nay chúng tôi đã phải bôn ba khắp
nơi để điều tra, lúc này không khỏi thấy buồn ngủ, hơn nữa, bên cạnh lại có một
đồng sự đáng tin cậy như vậy, sự cảnh giác không khỏi có phần lơi lỏng, thế rồi
tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người ngủ bên cạnh tôi, trong khoang
mũi toàn là mùi hương của con gái làm người ta ngất ngây, khiến tôi bất giác
nhớ tới cô bạn gái Tiểu Na. Những người đàn ông đã kết hôn hoặc đã từng sống
thử, phần lớn đều có một thói quen, đó là khi ngủ đều ôm lấy người tình bên
cạnh, hơn nữa, tay thường tự nhiên để vào phần ngực của người ấy. Tôi cũng có
thói quen ấy, nhưng khi bàn tay tôi đặt lên bộ ngực căng tròn, thì thấy một cảm
giác khác lạ, không biết ngực của Tiểu Na trở nên đầy đặn như thế từ bao giờ?
Rồi tôi lập tức nhớ ra rằng, tôi và Tiểu Na đã chia tay nhau lâu rồi, tôi giật mình
tỉnh hẳn, mở mắt ra nhìn thì thấy người nằm bên cạnh tôi là Tuyết Tình!
Tuy gò má của Tuyết Tình nhìn kỹ thì thấy hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt nhắm
nghiền, hơi thở đều đều, có lẽ cô ấy không vì bị “tấn công vào ngực” mà tỉnh
giấc. Tôi toát cả mồ hôi, may mà cô ấy không tỉnh giấc, nếu không thì tôi không
tránh khỏi tội “vô lễ” với đồng nghiệp. Tĩnh tâm nhớ lại, vừa rồi sau khi tôi ngủ,
có lẽ cô ấy đã đặt tôi nằm xuống đất để tôi ngủ cho thoải mái hơn. Còn cô ấy
cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng sợ nằm quá xa, khi tôi gặp nguy hiểm thì không
kịp cứu tôi, nên đã quyết định nằm ngủ cạnh tôi.
Một cô gái đã trưởng thành, vừa cẩn thận chu đáo, vừa luôn nghĩ tới sự an
nguy của người khác, mặt mũi khá xinh đẹp, thân hình rất chuẩn, đúng là một sự
lựa chọn tuyệt vời cho vị trí một người vợ. Nhưng Tuyết Tình luôn là người trái
tim thì nóng, vẻ ngoài thì lạnh, hai vợ chồng ngày ngày nhìn mặt nhau mà chẳng
mấy khi trò chuyện, cứ kéo dài như thế thì chẳng khác gì một sự tra tấn. Nếu cô
ấy cũng ruột thẳng và nhanh mồm như Trăn Trăn, hoặc là Trăn Trăn cũng cẩn
thận, chu đáo như cô ấy, thì nhất định tôi sẽ phá quy định và quyết tâm “trâu ta
ăn cỏ đồng ta.”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì phát hiện ra cánh cửa bên cạnh tôi
không biết được mở ra lặng lẽ từ lúc nào, Mẫn Nghi im lặng đứng sau cánh cửa.
172
Mặt cô ấy không chút biểu cảm, mắt lộ rõ vẻ mơ màng, dường như đang bị một
sức mạnh nào đó thao túng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi như tia chớp: “Bị
ma xui!”
Tôi vẫn còn chưa kịp có phản ứng gì thì cô ấy đã lao vào, đè cả thân hình lên
người tôi, giữ chặt lấy cánh tay đặt bên cạnh Tuyết Tình của tôi, chân quặp chặt
lấy chân tôi, áp chặt đôi môi mềm mại của cô ấy lên môi tôi. Khi tôi cảm thấy
mình đang bị cưỡng dâm (ở đây cần nói rõ thêm, trong luật pháp của Trung
Quốc không có điều khoản về việc nữ giới cưỡng dâm nam giới, cũng có nghĩa
là việc nữ giới cưỡng dâm nam giới là hợp pháp), thì một bàn tay mảnh mai
nhưng chẳng khác gì gọng kìm bóp chặt lấy cổ tôi. Tôi đưa bàn tay chưa bị giữ
túm lấy bàn tay cô ấy theo bản năng, định kêu lên mà không được, định đánh
thức Tuyết Tình nhưng chân tay đều bị giữ chặt lấy, tiếp đó cảm thấy đuối hơi
dần vì thiếu ô xy. Cũng tại tôi ngày thường ít tập luyện, nếu tôi phản ứng nhanh
hơn một chút, dù chỉ nhanh hơn một phần mười giây thì đã có thể cầu cứu Tuyết
Tình, còn bây giờ có lẽ tôi chỉ còn biết đành để cho Diêm Vương mang đi một
cách oan uổng mà thôi.
Khi ý thức của tôi bắt đầu mờ dần, cảm giác bị bóp nghẹt ở cổ biến mất, thân
thể mềm mại đè lên người tôi cũng rời xa. Não được tưới máu trở lại lập tức lấy
lại sự tỉnh táo. Khi tôi mở mắt ra, thì thấy Tuyết Tình đã khống chế được Mẫn
Nghi, còn Trăn Trăn nghe tiếng vật lộn đang chạy ra khỏi phòng làm việc của tổ
trưởng.
“Này, này, sao cô lại ngủ say như lợn thế! Nhân chứng chạy ra mất mà cũng
không biết, nếu không có Tuyết Tình tỉnh dậy kịp thời thì sáng mai có lẽ cô chỉ
còn tìm thấy tôi ở chỗ Lưu Niên!” Tôi vừa ho vừa mắng Trăn Trăn, đang định
mắng tiếp thì Tuyết Tình đã nói một câu rất nhẹ nhàng khiến tôi sững người một
hồi lâu: “Vừa rồi tôi đâu có ngủ!”
Đúng vậy, với tính cách cẩn thận như Tuyết Tình, biết rõ khả năng hôm nay
bị tấn công là rất lớn thì chẳng đời nào cô ấy lại yên tâm mà ngủ được. Sở dĩ cô
ấy ngồi bên cạnh tôi có lẽ là sách lược dụ địch thực ra cô ấy luôn chú ý đến mọi
động tĩnh xung quanh, nếu không thì đã không thể ra tay cứu tôi kịp thời được.
Nhưng, nếu cô ấy không ngủ, vậy thì khi mà bị “tấn công vào ngực” sao cô
ấy không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí đến động tác đẩy tay tôi ra cũng
không, mà cứ tiếp tục giả vờ ngủ để tôi động chạm vào người? Cho dù lúc đó
tôi đang nửa thức nửa ngủ, nhưng trong ấn tượng của tôi thì tôi đã “ấn bóp”
ngực cô ấy trong một khoảng thời gian không ngắn. Đây đúng là một vấn đề
khiến tôi thực sự không sao lý giải nổi.
Tuyết Tình coi việc bị “tấn công vào ngực” như không có chuyện gì còn tôi
tất nhiên cũng không đời nào tự chuốc vạ vào thân, nên cũng làm như không có
chuyện gì xảy ra, dù sao thì chuyện này cũng chỉ có hai chúng tôi biết.
173
Tuyết Tình dùng còng, còng Mẫn Nghi vào ghế, tôi hắt mấy cốc nước lạnh
vào mặt thì mới làm cho cô ấy tỉnh, nhưng cô ấy dường như không hề có chút
ấn tượng nào với sự việc vì xảy ra. Tôi bảo cô ấy cố nhớ xem vừa rồi có sự việc
gì đặc biệt xảy ra không, cô ấy nghĩ một lát rồi nói: “Chồng tôi bảo không được
tắt điện thoại, nên tôi ngủ và vẫn mở máy, nhưng sợ anh ấy gọi điện tới làm mọi
người thức giấc nên tôi để ở chế độ rung. Nửa đêm, hình như tôi đã mơ, tôi mơ
thấy Tiêm Lăng gọi điện cho tôi, cô ấy bảo tôi làm giúp cô ấy một việc, nhưng
là việc gì thì tôi không thể nhớ được...”
Mẫn Nghi nói, tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, tôi mở xem nhật
ký cuộc gọi, thấy trước đó không lâu có một cuộc điện thoại gọi đến, số điện
thoại của cuộc gọi ấy chính là số của Tô Mộng Như! Tôi lập tức gọi lại, nhưng
gọi mấy lần vẫn không được, tôi nghĩ có lẽ vì sóng không được tốt, bèn đổi sang
gọi bằng máy bàn, và nhanh chóng được nối thông.
Dù máy đã nối thông nhưng một hồi rất lâu mà vẫn không có người nghe,
đúng lúc tôi đang định tắt máy thì giọng một người đàn ông quen quen vang lên,
hình như anh ta không nói vào máy mà là nói với người bên cạnh, dù giọng hơi
bé nhưng vẫn nghe thấy khá rõ: “Là số của Tổ Chuyên án bí hiểm.” Lập tức
trong máy vang lên giọng nói rất oai vệ và rất to của người kia: “Ai đấy?”
Vì không rõ đối phương là ai, nên tôi đành nói theo cách nói trong công việc:
“Tôi là Mộ Thân Vũ, trinh sát của Phòng Trinh sát hình sự, xin hỏi chủ nhân
của số điện thoại này là Tô Mộng Như có ở đó không?”
“À, thì ra là Tiểu Mộ, muộn thế này rồi mà vẫn đang làm việc, đúng là vất vả
cho cậu quá. Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, cậu không cần phải lo vụ án này
nữa đâu, bây giờ đội của chúng tôi tiếp quản rồi, chị em Tô Mộng Như đã bị
chúng tôi bắt về rồi.” Tôi đã biết người kia là ai rồi, anh ta là Diệp Vinh, đội
trưởng một đội của Phòng Trinh sát hình sự, cũng là người luôn đối đầu với tổ
trưởng người thân cận nhất của Trưởng phòng Trinh sát hình sự Lưu Thành An.
Nếu đã là người trong sở, hơn nữa cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, nên
tôi cũng chẳng cần phải giữ lịch sự, nên tôi nói bằng vẻ không mấy thân thiện:
“Vụ án này từ đầu đến giờ đều do Tổ Chuyên án bí hiểm phụ trách, giao cho các
anh điều tra từ khi nào?”
“Chuyện này vừa mới được quyết định xong, thông báo chính thức ngày mai
sẽ gửi đến phòng làm việc các cậu. Cậu cũng biết rồi đấy, bố đẻ của một nạn
nhân trong đó là ông Lý Chí Đức, một cán bộ cao cấp của chính quyền thành
phố, ông ấy gây áp lực cho Giám đốc sở, yêu cầu lập tức bắt ngay hung thủ, tổ
của các cậu chỉ có mấy người như vậy, sẽ không thuận tiện khi thực hiện nhiệm
vụ, vì thế giao cho chúng tôi giải quyết rồi. Hà, hà... tranh công lao của các cậu
cũng thấy áy náy, chờ vụ án này giải quyết xong, tôi sẽ mời các cậu đi ăn cơm.
Thế nhé, tôi phải thẩm vấn phạm nhân đây!” Nói xong anh ta tắt máy luôn, tỏ rõ
ý không cho tôi cơ hội nói tiếp.
174
“Như vậy là phiền phức rồi...” Tôi ủ rũ ngồi xuống ghế, kể cho Tuyết Tình
và Trăn Trăn về nội dung cuộc điện thoại.
“Sao họ lại có thể làm như thế được nhỉ, như thế rõ ràng là muốn cướp công
của chúng ta còn gì?” Trăn Trăn tức giận đỏ cả mặt.
Tuyết Tình im lặng một lúc, nói: “A Mộ, điều phiền phức mà anh nói không
phải là chuyện cướp công, đúng không?”
Tôi gật đầu, đáp: “Ừ, tôi cũng không chú ý nhiều tới chuyện công lao, vấn đề
là chị em nhà họ Tô đã bị bắt rồi, vậy thì ai là người vừa mới gọi điện cho Mẫn
Nghi?”
Trăn Trăn như sực tỉnh ra, kêu lên sửng sốt: “Hung thủ còn là kẻ khác nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.