Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu
Chương 14: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (14)
Thỏ Tư
11/03/2024
14: Nhưng em cũng không mặc váy mà.
Ô Nhạc Trừng vẫn luôn cảnh giác Giang Diêm sẽ đột nhiên xách em ra ngoài bắt nạt, ngay cả khi alpha gục xuống bàn duỗi tay sang chỗ em, ở trong mắt em lại như là anh đang cố ý khoe nắm tay với em.
Tay Giang Diêm rất lớn, không trắng lắm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rất rõ, cũng không phải là một bàn tay đẹp, nhưng nhìn rất có sức mạnh.
Ô Nhạc Trừng nắm chặt tay lại, lén lút thò qua so sánh một chút, nhỏ hơn đối phương rất nhiều, em mím môi, lại yên lặng xích sang một bên.
Mãi đến khi tan học, Giang Diêm vẫn gục xuống bàn không dậy.
Ô Nhạc Trừng ngồi trong xe, cúi đầu sắp xếp lại kẹo và chocolate mà mọi người đặt lên bàn em, em nói chuyện với 9364 trong đầu: “Hôm nay Giang Diêm không bắt nạt tớ.”
“Hình như anh đó đã khóc.”
Quản gia đón Ô Nhạc Trừng tan học, nhìn đống kẹo và chocolate em đang ôm trước người, cố ý đi mua cho em một cái hộp có hoạ tiết mèo con đáng yêu để em đựng đồ.
Ô Nhạc Trừng dựa vào màu sắc yêu thích của em, nghiêm túc bỏ chúng nó vào hộp, em nhỏ giọng nói: “Hay là vì mọi người nhìn tớ rồi bắt đầu thảo luận gièm pha của nhà bọn họ, bị anh đó nghe được cho nên mới khóc không?”
9364 im lặng.
Dựa theo giả thiết nhân vật, Giang Diêm cũng không yếu ớt như vậy.
“Anh đó bị giận khóc, xem ra là sắp đánh tớ rồi.” Ô Nhạc Trừng rất lạc quan, “Vậy nhiệm vụ của tớ cũng sắp hoàn thành rồi.”
Tuy nhóc quỷ thích gần gũi với loài người, nhưng em sẽ không đi thương hại một người mà sau này sẽ bắt nạt em, em nói với 9364 xong, lại tập trung vào đống kẹo trong hộp.
Về đến nhà, Ô Nhạc Trừng đặt cái hộp ở nơi dễ nhìn thấy nhất, bên cạnh viên ruby mà Giang Duật Ngôn tặng cho em.
Lộng lẫy loá mắt, khiến Ô Nhạc Trừng lại nhìn qua.
Em thích mấy thứ sáng lấp lánh.
Giang Duật Ngôn tặng quà cho em, vậy đêm nay em cũng phải tặng lại cho anh ấy mới được.
Đèn xe chói mắt xuyên qua bóng đêm dày đặc, chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi chạy vào nhà họ Giang.
Quản gia đi qua mở cửa xe ra, thấp giọng nói với Giang Duật Ngôn vừa xuống xe: “Cậu Ô đang chờ ngài ở phòng tranh ạ.”
Anh ta nói xong, không dấu vết mà đánh giá Giang Duật Ngôn, không tự giác mà nhíu mày lại.
Giang Duật Ngôn đứng bên cạnh xe, mặt mày rất nặng nề, khí chất kiêu căng lạnh nhạt, cơ thể cao lớn rắn chắc hoà vào bóng đêm, gió đêm nhẹ nhàng cũng trở nên nghiêm túc nặng nề.
Người đàn ông đang toả ra tin tức tố alpha sắc bén làm quản gia cẩn thận mà lùi ra sau.
“Ngài......” Anh ta do dự, nói: “Có phải là ngài sắp tiến vào kỳ mẫn cảm rồi không?”
Giang Duật Ngôn không nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn vào phòng tranh sáng đèn, ánh mắt anh nhìn như lạnh nhạt, nhưng ẩn trong đó lại là xâm lược và chiếm hữu mạnh mẽ.
Anh yên lặng nhìn một phút, nói: “Giải tán hết đi.”
“Đừng để bất kì ai tiến vào.”
Tất cả người hầu trong nhà họ Giang bị quản gia điều đi, nhưng chính anh ta lại không đi, mặt vô cảm mà đứng dưới cầu thang, nhưng tầm mắt lại không nhịn được mà nhìn lên trên lầu.
Lầu hai im lặng đến mức lạ kì.
Quản gia đã tiến vào nhà họ Giang từ lúc 4 tuổi, xem như và cùng lớn lên với Giang Duật Ngôn, anh ta cực kì biết rõ tính cách của Giang Duật Ngôn.
Giang Duật Ngôn là trời sinh lạnh nhạt, lại nghiêm khắc kiềm chế bản thân mình, giống như trời sinh đã không có chút ham muốn nào, sau khi trưởng thành, mỗi năm alpha đều sẽ trải qua kỳ mẫn cảm vài lần, nhưng số lần nó xuất hiện trên người anh lại rất ít.
Nhưng càng kìm nén, lúc bùng nổ lại càng nguy hiểm.
Quản gia rũ mắt, mở bàn tay ra, lẳng lặng nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay.
Là nhóc beta xinh đẹp kia đưa cho anh ta.
Đứng ở trước mặt anh ta, em hơi ngửa đầu, cặp mắt hạnh hơi cong lên, trên mặt em là nụ cười trong sáng.
Anh ta cũng là một alpha, tuy chưa từng có omega bao giờ, nhưng anh ta lại cực kì biết rõ trên lầu sẽ xảy ra cái gì.
Không thể phủ nhận, đáy lòng anh ta nảy sinh ra một tia ghen ghét.
Tiến vào kỳ mẫn cảm, trông Giang Duật Ngôn không khác gì lúc bình thường.
Đầu tiên là anh trở về phòng ngủ, tắm rồi thay đồ, lại uống một ly nước đá rồi mới đi vào phòng tranh.
Nhưng vừa đi vào, bước chân lại đột nhiên dừng lại, nước đá vừa vào bụng lập tức biến thành sức nóng chảy khắp người anh.
Chắc là Ô Nhạc Trừng đã chờ lâu lắm rồi, em cuộn người ngủ trên sô pha.
Thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ mặc một bộ đồ ngủ rất ngoan, sợi tóc mềm mại, ngủ sâu đến mức khuôn mặt em hơi hơi ửng hồng, môi mở ra một chút, làm người muốn cắn mút đôi môi căng mọng hồng hào ấy.
Đồ ngủ của em là liền thân, rộng thùng thình, cổ áo hơi chệch sang một bên lộ ra xương quai xanh nhô cao, hai cánh tay trắng mịn ngoan ngoãn để trước người, hai chân thon dài cuộn tròn lại, quần đùi quá mức to rộng che lại phần lớn da thịt em.
Ánh mắt của Giang Duật Ngôn tối sầm lại.
Trong căn phòng tranh lạnh lẽo thâm trầm, thiếu niên mềm mại và ấm áp trông như không hợp với căn phòng này chút nào.
Nhưng em cũng là ngoại lệ duy nhất có thể tiến vào căn phòng này.
Giang Duật Ngôn đi qua, hơi ngồi xổm xuống, bàn tay lạnh lẽo thăm dò từ vạt quần, thong thả mơn trớn về phía cẳng chân em.
Cuối cùng đi tới sau eo, lòng bàn tay chạm vào hõm eo nhỏ nhỏ kia, anh dừng lại.
Sâu trong mắt người đàn ông hiếm khi toát ra một tia nghi hoặc.
Có thể nói kiến thức của người thừa kế nhà họ Giang cao quý ở phương diện nào đó là không có, anh cúi đầu nhìn Ô Nhạc Trừng, bàn tay vươn ra, đầu ngón tay mân mê hai cái cúc trên bộ đồ.
Nhìn như là muốn cởi đồ ngủ của em ra.
Lúc Ô Nhạc Trừng bị bàn tay lạnh lẽo của anh chạm vào người, em cũng đã có chút tỉnh, em xoa mắt, ngây ngốc mà nhìn người đàn ông đang ngồi xổm bên sô pha, nhỏ giọng hô: “A, anh đã về rồi ạ.”
Em không hề chú ý tới hành vi kỳ lạ và khác thường của người đàn ông.
Em ngồi dậy từ trên sô pha, quay đầu tìm một chút, chỉ vào bình hoa đặt bên cửa sổ, “Em mang theo bông hoa đẹp nhất trong vườn tặng cho anh ạ.”
Em rất vui vẻ, ngay cả nhúm tóc nhếch lên vì ngủ cũng mang theo một tia nghịch ngợm, giọng em mềm mại như đang nũng nịu, “Em rất thích viên ruby anh tặng em ạ.”
Giang Duật Ngôn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào em, tay vẫn còn đặt trên hai chiếc cúc.
Ô Nhạc Trừng ngồi dậy, anh mới phát hiện hoạt tiết trên đồ ngủ của thiếu niên là một bé mèo con, phần bả vai và phía dưới quần đùi là hoa văn màu cam, chỉ có ngực đến bụng mới là lông xù xù màu trắng.
Em nũng nịu với anh trông rất giống một bé mèo mướp đang lộ ra cái bụng mềm mại.
Ngây thơ đáng yêu.
Lại có thể tuỳ người xoa bóp.
Bé mèo mướp tin tưởng anh như vậy, nếu bị anh dỗ cho ngơ ngác mà nhếch lên cái đuôi rồi đút no bụng, không biết em có khóc không nhỉ?
Alpha trong kỳ mẫn cảm cũng chẳng còn lý trí, anh bắt được bé mèo con này, cho dù bị bắt bị cắn, anh cũng sẽ không để em cuộn tròn cái đuôi lại, tốt nhất là làm nó dơ làm nó ướt càng tốt.
Beta không thể bị đánh dấu, nhưng anh có rất nhiều kiên nhẫn để tìm sào huyệt ấm áp bị che giấu kia.
Cũng không biết cái đuôi còn nhếch lên được bao lâu.
Người đàn ông giơ tay vuốt ve mặt Ô Nhạc Trừng, thấp giọng nói: “Thật đáng thương.”
Ô Nhạc Trừng thắc mắc nhìn anh.
Có lẽ là ham muốn chiếm hữu trong mắt người đàn ông quá rõ ràng, ngay cả Ô Nhạc Trừng luôn luôn ngây ngốc cũng đã nhận ra nguy hiểm.
Em rụt chân ra sau, nhưng mặt lại ngày càng gần hơn, đầu ngón tay còn cẩn thận mà chạm vào trán và cằm Giang Duật Ngôn, em quan tâm hỏi: “Anh ơi, có phải là anh bị ốm không ạ?”
“Anh đang chảy mồ hôi, sờ lên còn nóng nữa.”
Ngay cả hô hấp cũng nóng rực, thật là kỳ quái.
Nhóc beta xinh đẹp ngon miệng quá ngây thơ.
Trước mặt dã thú chỉ nghĩ là phải nuốt em vào bụng như thế nào, em lại thò qua giơ một đóa hoa đến trước mặt dã thú.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông xẹt qua một tia dao động, anh cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay Ô Nhạc Trừng, giọng anh nhẹ nhàng, “Có lẽ là bị sốt rồi.”
“Để quản gia lấy thuốc cho anh uống được không ạ?”
“Không muốn uống.”
Tay Giang Duật Ngôn vẫn đặt trên cúc không buông ra, anh hỏi: “Bộ đồ ngủ này là Sở Lệ mua cho em sao?”
Ô Nhạc Trừng gật đầu.
Sở Lệ mua rất nhiều đồ ngủ cho em, tủ đồ của em sắp không nhét được nữa rồi.
“Thích loại này?”
Ô Nhạc Trừng nghĩ nghĩ, lại gật đầu.
Giang Duật Ngôn ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía thứ không phù hợp với phòng tranh này —— tủ đồ chiếm hẳn một góc phòng.
Ô Nhạc Trừng cũng nhìn theo ánh mắt anh, nói: “Anh ơi, tại sao anh lại đặt đủ đồ trong đây vậy ạ.”
Lần trước em đã cảm thấy kỳ quái, nhưng hỏi thì người đàn ông cũng không trả lời em.
Giang Duật Ngôn không nói chuyện, mà là đột nhiên ôm Ô Nhạc Trừng lên.
Ô Nhạc Trừng hoảng sợ, em theo bản năng mà ôm cổ Giang Duật Ngôn, tay của người đàn ông rất nóng, ôm eo em qua lớp vải, làm em không thoải mái, không nhịn được mà hơi né tránh.
Giang Duật Ngôn kệ em xoắn đến xoắn đi trong lòng anh, nhấc chân đi tới trước tủ đồ, anh nghiêng đầu nói bên tai Ô Nhạc Trừng: “Mở ra.”
Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn anh một cái, duỗi tay mở tủ đồ ra một cái khe, ánh sáng hơi lạnh chiếu vào hàng loạt chiếc váy xinh xắn treo trong tủ.
“Chuẩn bị riêng cho em, có thích không?”
Lúc Giang Duật Ngôn nói chuyện, anh vẫn luôn cọ vào cổ Ô Nhạc Trừng, mồ hôi làm ướt tóc anh, vài sợi tóc rũ xuống che khuất ánh mắt mê loạn của anh, bị kỳ mẫn cảm ảnh hưởng, anh không kìm được mà muốn gần gũi với thiếu niên.
Mùi hương ngọt ngào kia làm anh phải vận dụng toàn bộ tự chủ mới có thể không cắn em.
Ô Nhạc Trừng ngây người, ánh mắt mờ mịt, “Nhưng em cũng không mặc váy mà.”
Em bị người đàn ông cọ ngứa, nhiệt độ cơ thể của đối phương cũng làm em cảm thấy nóng, không nhịn được mà duỗi tay đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh nóng quá, em không thoải mái.”
Giang Duật Ngôn trầm giọng nói: “Em không mặc váy sao?”
Ngón tay đang đặt trên hai chiếc cúc cuối cùng cũng tìm được lý do để thô bạo mà kéo nó xuống, bàn tay to dần mơn trớn vào, lần này rất thông thuận, giọng người đàn ông rất nhẹ, hiếm thấy mà ẩn chứa ý cười, “Nhưng bé à, em đang mặc là váy mà.”
- --
Bên ngoài biệt thự nhà họ Giang.
Giang Diêm cầm theo áo khoác, vẻ mặt bực bội mà đi vào cửa.
Anh vừa mới lượn vài vòng quanh căn nhà màu trắng, nhưng cũng không biết thiếu niên đi đâu rồi, đèn vẫn luôn tối đen.
Đã trễ thế này rồi lại còn đi lung tung, lỡ đâu đụng trúng mấy tên đàn ông xấu xa thì phải làm sao?
Em nhát gan như vậy, sẽ bị bắt nạt đến mức khóc thút thít mất.
Giang Diêm đang miên man suy nghĩ, vừa nhấc đầu lên, thình lình nhìn thấy quản gia với vẻ mặt nghiêm túc, bị hoảng sợ, “Anh đứng đây làm gì vậy?”
Quản gia không trả lời, vẫn nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Cậu Giang phân phó, bất kì ai cũng không thể đi lên.”
Giang Diêm nhíu mày, “Anh tôi điên rồi à? Chặn tôi thì thôi đi, nhà mà cũng không cho tôi vào à?”
Quản gia không nói gì.
Giang Diêm cười lạnh một tiếng, xoay người đang muốn đi, lại đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, thắc mắc: “Kỳ mẫn cảm hả?”
Alpha đều sẽ có kỳ mẫn cảm, uống miếng thuốc tiêm một phát là ổn rồi, Giang Diêm cũng không để vào lòng.
Nhưng anh vừa bước ra khỏi cửa nhà, lại đột nhiên dừng bước chân lại.
Cửa sổ đen như mực của căn nhà màu trắng đột nhiên hiện lên trước mắt anh, anh xoay người, nhìn chằm chằm vào phòng tranh đang sáng đèn.
Phòng tranh được tấm rèm che lại, anh cũng không thể thấy rõ cái gì, nhưng Giang Diêm vẫn nhanh chóng chạy về.
Ô Nhạc Trừng vẫn luôn cảnh giác Giang Diêm sẽ đột nhiên xách em ra ngoài bắt nạt, ngay cả khi alpha gục xuống bàn duỗi tay sang chỗ em, ở trong mắt em lại như là anh đang cố ý khoe nắm tay với em.
Tay Giang Diêm rất lớn, không trắng lắm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rất rõ, cũng không phải là một bàn tay đẹp, nhưng nhìn rất có sức mạnh.
Ô Nhạc Trừng nắm chặt tay lại, lén lút thò qua so sánh một chút, nhỏ hơn đối phương rất nhiều, em mím môi, lại yên lặng xích sang một bên.
Mãi đến khi tan học, Giang Diêm vẫn gục xuống bàn không dậy.
Ô Nhạc Trừng ngồi trong xe, cúi đầu sắp xếp lại kẹo và chocolate mà mọi người đặt lên bàn em, em nói chuyện với 9364 trong đầu: “Hôm nay Giang Diêm không bắt nạt tớ.”
“Hình như anh đó đã khóc.”
Quản gia đón Ô Nhạc Trừng tan học, nhìn đống kẹo và chocolate em đang ôm trước người, cố ý đi mua cho em một cái hộp có hoạ tiết mèo con đáng yêu để em đựng đồ.
Ô Nhạc Trừng dựa vào màu sắc yêu thích của em, nghiêm túc bỏ chúng nó vào hộp, em nhỏ giọng nói: “Hay là vì mọi người nhìn tớ rồi bắt đầu thảo luận gièm pha của nhà bọn họ, bị anh đó nghe được cho nên mới khóc không?”
9364 im lặng.
Dựa theo giả thiết nhân vật, Giang Diêm cũng không yếu ớt như vậy.
“Anh đó bị giận khóc, xem ra là sắp đánh tớ rồi.” Ô Nhạc Trừng rất lạc quan, “Vậy nhiệm vụ của tớ cũng sắp hoàn thành rồi.”
Tuy nhóc quỷ thích gần gũi với loài người, nhưng em sẽ không đi thương hại một người mà sau này sẽ bắt nạt em, em nói với 9364 xong, lại tập trung vào đống kẹo trong hộp.
Về đến nhà, Ô Nhạc Trừng đặt cái hộp ở nơi dễ nhìn thấy nhất, bên cạnh viên ruby mà Giang Duật Ngôn tặng cho em.
Lộng lẫy loá mắt, khiến Ô Nhạc Trừng lại nhìn qua.
Em thích mấy thứ sáng lấp lánh.
Giang Duật Ngôn tặng quà cho em, vậy đêm nay em cũng phải tặng lại cho anh ấy mới được.
Đèn xe chói mắt xuyên qua bóng đêm dày đặc, chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi chạy vào nhà họ Giang.
Quản gia đi qua mở cửa xe ra, thấp giọng nói với Giang Duật Ngôn vừa xuống xe: “Cậu Ô đang chờ ngài ở phòng tranh ạ.”
Anh ta nói xong, không dấu vết mà đánh giá Giang Duật Ngôn, không tự giác mà nhíu mày lại.
Giang Duật Ngôn đứng bên cạnh xe, mặt mày rất nặng nề, khí chất kiêu căng lạnh nhạt, cơ thể cao lớn rắn chắc hoà vào bóng đêm, gió đêm nhẹ nhàng cũng trở nên nghiêm túc nặng nề.
Người đàn ông đang toả ra tin tức tố alpha sắc bén làm quản gia cẩn thận mà lùi ra sau.
“Ngài......” Anh ta do dự, nói: “Có phải là ngài sắp tiến vào kỳ mẫn cảm rồi không?”
Giang Duật Ngôn không nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn vào phòng tranh sáng đèn, ánh mắt anh nhìn như lạnh nhạt, nhưng ẩn trong đó lại là xâm lược và chiếm hữu mạnh mẽ.
Anh yên lặng nhìn một phút, nói: “Giải tán hết đi.”
“Đừng để bất kì ai tiến vào.”
Tất cả người hầu trong nhà họ Giang bị quản gia điều đi, nhưng chính anh ta lại không đi, mặt vô cảm mà đứng dưới cầu thang, nhưng tầm mắt lại không nhịn được mà nhìn lên trên lầu.
Lầu hai im lặng đến mức lạ kì.
Quản gia đã tiến vào nhà họ Giang từ lúc 4 tuổi, xem như và cùng lớn lên với Giang Duật Ngôn, anh ta cực kì biết rõ tính cách của Giang Duật Ngôn.
Giang Duật Ngôn là trời sinh lạnh nhạt, lại nghiêm khắc kiềm chế bản thân mình, giống như trời sinh đã không có chút ham muốn nào, sau khi trưởng thành, mỗi năm alpha đều sẽ trải qua kỳ mẫn cảm vài lần, nhưng số lần nó xuất hiện trên người anh lại rất ít.
Nhưng càng kìm nén, lúc bùng nổ lại càng nguy hiểm.
Quản gia rũ mắt, mở bàn tay ra, lẳng lặng nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay.
Là nhóc beta xinh đẹp kia đưa cho anh ta.
Đứng ở trước mặt anh ta, em hơi ngửa đầu, cặp mắt hạnh hơi cong lên, trên mặt em là nụ cười trong sáng.
Anh ta cũng là một alpha, tuy chưa từng có omega bao giờ, nhưng anh ta lại cực kì biết rõ trên lầu sẽ xảy ra cái gì.
Không thể phủ nhận, đáy lòng anh ta nảy sinh ra một tia ghen ghét.
Tiến vào kỳ mẫn cảm, trông Giang Duật Ngôn không khác gì lúc bình thường.
Đầu tiên là anh trở về phòng ngủ, tắm rồi thay đồ, lại uống một ly nước đá rồi mới đi vào phòng tranh.
Nhưng vừa đi vào, bước chân lại đột nhiên dừng lại, nước đá vừa vào bụng lập tức biến thành sức nóng chảy khắp người anh.
Chắc là Ô Nhạc Trừng đã chờ lâu lắm rồi, em cuộn người ngủ trên sô pha.
Thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ mặc một bộ đồ ngủ rất ngoan, sợi tóc mềm mại, ngủ sâu đến mức khuôn mặt em hơi hơi ửng hồng, môi mở ra một chút, làm người muốn cắn mút đôi môi căng mọng hồng hào ấy.
Đồ ngủ của em là liền thân, rộng thùng thình, cổ áo hơi chệch sang một bên lộ ra xương quai xanh nhô cao, hai cánh tay trắng mịn ngoan ngoãn để trước người, hai chân thon dài cuộn tròn lại, quần đùi quá mức to rộng che lại phần lớn da thịt em.
Ánh mắt của Giang Duật Ngôn tối sầm lại.
Trong căn phòng tranh lạnh lẽo thâm trầm, thiếu niên mềm mại và ấm áp trông như không hợp với căn phòng này chút nào.
Nhưng em cũng là ngoại lệ duy nhất có thể tiến vào căn phòng này.
Giang Duật Ngôn đi qua, hơi ngồi xổm xuống, bàn tay lạnh lẽo thăm dò từ vạt quần, thong thả mơn trớn về phía cẳng chân em.
Cuối cùng đi tới sau eo, lòng bàn tay chạm vào hõm eo nhỏ nhỏ kia, anh dừng lại.
Sâu trong mắt người đàn ông hiếm khi toát ra một tia nghi hoặc.
Có thể nói kiến thức của người thừa kế nhà họ Giang cao quý ở phương diện nào đó là không có, anh cúi đầu nhìn Ô Nhạc Trừng, bàn tay vươn ra, đầu ngón tay mân mê hai cái cúc trên bộ đồ.
Nhìn như là muốn cởi đồ ngủ của em ra.
Lúc Ô Nhạc Trừng bị bàn tay lạnh lẽo của anh chạm vào người, em cũng đã có chút tỉnh, em xoa mắt, ngây ngốc mà nhìn người đàn ông đang ngồi xổm bên sô pha, nhỏ giọng hô: “A, anh đã về rồi ạ.”
Em không hề chú ý tới hành vi kỳ lạ và khác thường của người đàn ông.
Em ngồi dậy từ trên sô pha, quay đầu tìm một chút, chỉ vào bình hoa đặt bên cửa sổ, “Em mang theo bông hoa đẹp nhất trong vườn tặng cho anh ạ.”
Em rất vui vẻ, ngay cả nhúm tóc nhếch lên vì ngủ cũng mang theo một tia nghịch ngợm, giọng em mềm mại như đang nũng nịu, “Em rất thích viên ruby anh tặng em ạ.”
Giang Duật Ngôn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào em, tay vẫn còn đặt trên hai chiếc cúc.
Ô Nhạc Trừng ngồi dậy, anh mới phát hiện hoạt tiết trên đồ ngủ của thiếu niên là một bé mèo con, phần bả vai và phía dưới quần đùi là hoa văn màu cam, chỉ có ngực đến bụng mới là lông xù xù màu trắng.
Em nũng nịu với anh trông rất giống một bé mèo mướp đang lộ ra cái bụng mềm mại.
Ngây thơ đáng yêu.
Lại có thể tuỳ người xoa bóp.
Bé mèo mướp tin tưởng anh như vậy, nếu bị anh dỗ cho ngơ ngác mà nhếch lên cái đuôi rồi đút no bụng, không biết em có khóc không nhỉ?
Alpha trong kỳ mẫn cảm cũng chẳng còn lý trí, anh bắt được bé mèo con này, cho dù bị bắt bị cắn, anh cũng sẽ không để em cuộn tròn cái đuôi lại, tốt nhất là làm nó dơ làm nó ướt càng tốt.
Beta không thể bị đánh dấu, nhưng anh có rất nhiều kiên nhẫn để tìm sào huyệt ấm áp bị che giấu kia.
Cũng không biết cái đuôi còn nhếch lên được bao lâu.
Người đàn ông giơ tay vuốt ve mặt Ô Nhạc Trừng, thấp giọng nói: “Thật đáng thương.”
Ô Nhạc Trừng thắc mắc nhìn anh.
Có lẽ là ham muốn chiếm hữu trong mắt người đàn ông quá rõ ràng, ngay cả Ô Nhạc Trừng luôn luôn ngây ngốc cũng đã nhận ra nguy hiểm.
Em rụt chân ra sau, nhưng mặt lại ngày càng gần hơn, đầu ngón tay còn cẩn thận mà chạm vào trán và cằm Giang Duật Ngôn, em quan tâm hỏi: “Anh ơi, có phải là anh bị ốm không ạ?”
“Anh đang chảy mồ hôi, sờ lên còn nóng nữa.”
Ngay cả hô hấp cũng nóng rực, thật là kỳ quái.
Nhóc beta xinh đẹp ngon miệng quá ngây thơ.
Trước mặt dã thú chỉ nghĩ là phải nuốt em vào bụng như thế nào, em lại thò qua giơ một đóa hoa đến trước mặt dã thú.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông xẹt qua một tia dao động, anh cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay Ô Nhạc Trừng, giọng anh nhẹ nhàng, “Có lẽ là bị sốt rồi.”
“Để quản gia lấy thuốc cho anh uống được không ạ?”
“Không muốn uống.”
Tay Giang Duật Ngôn vẫn đặt trên cúc không buông ra, anh hỏi: “Bộ đồ ngủ này là Sở Lệ mua cho em sao?”
Ô Nhạc Trừng gật đầu.
Sở Lệ mua rất nhiều đồ ngủ cho em, tủ đồ của em sắp không nhét được nữa rồi.
“Thích loại này?”
Ô Nhạc Trừng nghĩ nghĩ, lại gật đầu.
Giang Duật Ngôn ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía thứ không phù hợp với phòng tranh này —— tủ đồ chiếm hẳn một góc phòng.
Ô Nhạc Trừng cũng nhìn theo ánh mắt anh, nói: “Anh ơi, tại sao anh lại đặt đủ đồ trong đây vậy ạ.”
Lần trước em đã cảm thấy kỳ quái, nhưng hỏi thì người đàn ông cũng không trả lời em.
Giang Duật Ngôn không nói chuyện, mà là đột nhiên ôm Ô Nhạc Trừng lên.
Ô Nhạc Trừng hoảng sợ, em theo bản năng mà ôm cổ Giang Duật Ngôn, tay của người đàn ông rất nóng, ôm eo em qua lớp vải, làm em không thoải mái, không nhịn được mà hơi né tránh.
Giang Duật Ngôn kệ em xoắn đến xoắn đi trong lòng anh, nhấc chân đi tới trước tủ đồ, anh nghiêng đầu nói bên tai Ô Nhạc Trừng: “Mở ra.”
Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn anh một cái, duỗi tay mở tủ đồ ra một cái khe, ánh sáng hơi lạnh chiếu vào hàng loạt chiếc váy xinh xắn treo trong tủ.
“Chuẩn bị riêng cho em, có thích không?”
Lúc Giang Duật Ngôn nói chuyện, anh vẫn luôn cọ vào cổ Ô Nhạc Trừng, mồ hôi làm ướt tóc anh, vài sợi tóc rũ xuống che khuất ánh mắt mê loạn của anh, bị kỳ mẫn cảm ảnh hưởng, anh không kìm được mà muốn gần gũi với thiếu niên.
Mùi hương ngọt ngào kia làm anh phải vận dụng toàn bộ tự chủ mới có thể không cắn em.
Ô Nhạc Trừng ngây người, ánh mắt mờ mịt, “Nhưng em cũng không mặc váy mà.”
Em bị người đàn ông cọ ngứa, nhiệt độ cơ thể của đối phương cũng làm em cảm thấy nóng, không nhịn được mà duỗi tay đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh nóng quá, em không thoải mái.”
Giang Duật Ngôn trầm giọng nói: “Em không mặc váy sao?”
Ngón tay đang đặt trên hai chiếc cúc cuối cùng cũng tìm được lý do để thô bạo mà kéo nó xuống, bàn tay to dần mơn trớn vào, lần này rất thông thuận, giọng người đàn ông rất nhẹ, hiếm thấy mà ẩn chứa ý cười, “Nhưng bé à, em đang mặc là váy mà.”
- --
Bên ngoài biệt thự nhà họ Giang.
Giang Diêm cầm theo áo khoác, vẻ mặt bực bội mà đi vào cửa.
Anh vừa mới lượn vài vòng quanh căn nhà màu trắng, nhưng cũng không biết thiếu niên đi đâu rồi, đèn vẫn luôn tối đen.
Đã trễ thế này rồi lại còn đi lung tung, lỡ đâu đụng trúng mấy tên đàn ông xấu xa thì phải làm sao?
Em nhát gan như vậy, sẽ bị bắt nạt đến mức khóc thút thít mất.
Giang Diêm đang miên man suy nghĩ, vừa nhấc đầu lên, thình lình nhìn thấy quản gia với vẻ mặt nghiêm túc, bị hoảng sợ, “Anh đứng đây làm gì vậy?”
Quản gia không trả lời, vẫn nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Cậu Giang phân phó, bất kì ai cũng không thể đi lên.”
Giang Diêm nhíu mày, “Anh tôi điên rồi à? Chặn tôi thì thôi đi, nhà mà cũng không cho tôi vào à?”
Quản gia không nói gì.
Giang Diêm cười lạnh một tiếng, xoay người đang muốn đi, lại đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, thắc mắc: “Kỳ mẫn cảm hả?”
Alpha đều sẽ có kỳ mẫn cảm, uống miếng thuốc tiêm một phát là ổn rồi, Giang Diêm cũng không để vào lòng.
Nhưng anh vừa bước ra khỏi cửa nhà, lại đột nhiên dừng bước chân lại.
Cửa sổ đen như mực của căn nhà màu trắng đột nhiên hiện lên trước mắt anh, anh xoay người, nhìn chằm chằm vào phòng tranh đang sáng đèn.
Phòng tranh được tấm rèm che lại, anh cũng không thể thấy rõ cái gì, nhưng Giang Diêm vẫn nhanh chóng chạy về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.