Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu
Chương 21: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (21)
Thỏ Tư
26/03/2024
21: Có người bắt nạt em ạ.
Trong bóng đêm, từng tia sáng nhạt nhoà chiếu vào mặt đường, trên mặt cỏ là những giọt sương đọng lại.
Thợ làm vườn đã sớm xách theo bình tưới đi tới căn nhà màu trắng, càng tới gần căn nhà đáng yêu ấy, cảm xúc của anh ta càng thêm mênh mông, ngay cả tay chân cũng không chịu kiểm soát, quên mất phải đong đưa như thế nào.
Ngày nào cũng vậy, anh ta chỉ có thể gặp Ô Nhạc Trừng trong khoảng thời gian này.
Thiếu niên bị quản gia nghiêm khắc đút ăn bánh mì, lúc đi ngang qua anh ta, em sẽ dừng lại, cong mắt chào buổi sáng với anh ta.
Nếu may mắn, thiếu niên cũng sẽ nhờ anh ta cắt một bông hồng xinh đẹp đặt lên trên cửa nhà em.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm cũng không tính là xán lạn, nhưng nụ cười của thiếu niên lại ngọt ngào ngây ngất lòng người.
Chỉ là giao lưu nhỏ bé như vậy cũng đã đủ để anh ta lăn qua lộn lại trong cơn mơ.
Thợ làm vườn ca hát, quen thuộc mà đi vào vườn hoa, chuẩn bị chăm sóc cho hoa hồng của thiếu niên, ánh mắt lại thình lình nhìn thấy một bóng người, quay đầu thấy rõ mặt người nọ, khuôn mặt anh ta hiện lên sự kinh ngạc.
“Cậu Nghiêm à, sao cậu lại ở đây?”
Người đàn ông dựa vào hàng rào, tóc đen hơi có chút hỗn độn, luôn luôn mặc đồ trang trọng cũng trở nên tùy ý, áo sơ mi có thể nhìn thấy vết nhăn rõ ràng.
Trông anh không giống như là vừa mới đến đây, ngược lại trông như là đã chờ ở bên ngoài suốt cả một đêm.
Nghiêm Trình nhìn anh ta một cái, cũng lười để ý, nhưng nhìn thấy bình tưới trong tay anh ta, anh nhăn mày lại, hỏi: “Vườn hoa này là do anh chăm sóc à?”
Thợ làm vườn thấp thỏm gật đầu.
“Giang Duật Ngôn phái anh tới sao?”
Thợ làm vườn không nói chuyện.
Nghiêm Trình hơi cong môi, nhưng nét mặt lại không tính là đẹp.
Anh thật sự không ngờ là tên Giang Duật Ngôn máy móc máu lạnh không có chút hứng thú nào với con người vừa ra tay lại hào phóng như vậy.
Không ngờ là bệnh simp lỏ của nhà họ Giang cũng được di truyền cho Giang Duật Ngôn.
Anh ngửa đầu nhìn chằm chằm vào phòng ngủ của Ô Nhạc Trừng, trầm giọng hỏi: “Khi nào thì em ấy dậy?”
“Tầm, tầm nửa tiếng nữa.”
Thợ làm vườn quan sát biểu cảm của Nghiêm Trình, rất lo lắng vị cậu chủ cao quý này tới đây là để quấy rầy Ô Nhạc Trừng.
Trong vòng ai mà không biết nhà họ Nghiêm ghét Ô Tụng thế nào chứ.
Nhưng làm anh ta ngoài ý muốn là Nghiêm Trình nghe xong cũng chả nói gì, mà là lại dựa vào hàng rào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thợ làm vườn thấp thỏm bất an mà đi tưới hoa.
Mười phút sau, một vị khách không mời lại đến.
Sở Lệ cầm theo một con gấu bông khổng lồ tới, nhìn thấy Nghiêm Trình, anh ngây ngẩn cả người.
“Anh hả, sao anh lại ở đây vậy?”
Anh kỳ quái đánh giá Nghiêm Trình vài lần, nhưng tầm mắt lại nhanh chóng nâng lên, dừng lại ở sân phơi.
Anh thất thần hỏi: “Chạy bộ buổi sáng sao?”
Nghiêm Trình lạnh nhạt liếc anh một cái.
Tinh thần của Sở Lệ đã bị thiếu niên xinh đẹp trong căn nhà màu trắng ấy câu đi rồi, anh không có tâm tư để nghĩ xem tại sao Nghiêm Trình lại xuất hiện ở đây đâu.
Anh giơ tay chống hàng rào, chân dài lấy đà rồi nhảy vào.
Sở Lệ đã rất thành thạo với việc bò lên sân phơi của Ô Nhạc Trừng, cho dù phải xách theo một con gấu bông cũng không thể làm khó được anh.
Thợ làm vườn nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn, bóng dáng anh đã biến mất không thấy.
Không biết vì sao, anh theo bản năng mà nhìn về phía Nghiêm Trình.
Khuôn mặt tuấn tú kia của alpha đã đen kịt lại.
Ô Nhạc Trừng còn ở trong cơn mơ đã cảm nhận được có người đang cọ vào cổ em, đâm đâm ngứa ngứa.
Cánh tay và hai chân em bị đè xuống, cơ thể đang cuộn tròn bị bắt giãn ra, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền qua lớp vải mỏng manh, khiến xương cốt nhóc quỷ cũng bị nóng đến mức mềm ra.
Em ngơ ngác mở to mắt, đôi mắt xinh đẹp mênh mông sương mù, hai má ngủ đến mức ửng hồng.
Đầu alpha vùi vào cổ em, vội vàng dính sát mà ngửi em.
Cái chăn màu trắng với hoạ tiết dâu tây của Ô Nhạc Trừng treo trên eo lưng alpha, trông vừa nhỏ lại vừa ngắn, như là một tấm thảm lông nho nhỏ.
Alpha chạy tới đánh lén em có cơ thể cao lớn cường tráng, phía sau lưng hơi cong lên, biên độ quá lớn còn sẽ làm chăn nhỏ rớt xuống sang một bên.
Chăn rớt xuống sàn sẽ bị dơ mất.
Ô Nhạc Trừng tỉnh táo một chút, bàn tay trắng nõn vươn ra, bắt lấy cái chăn sắp rớt xuống sàn, em nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ơi, chăn của em sắp rớt rồi.”
“Em rất thích nó.”
Sở Lệ đang ngửi Ô Nhạc Trừng đột nhiên buồn cười ra tiếng, anh trở tay vớt cái chăn về, ném nó thành một đống bên giường.
Giường Ô Nhạc Trừng rất nhỏ, anh chen chúc trên đó như sắp hoà vào thiếu niên vậy.
Sở Lệ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Ô Nhạc Trừng, khàn giọng hỏi: “Em nhớ anh không?”
Anh cũng không cho Ô Nhạc Trừng trả lời lại, tự mình nói tiếp: “Anh nghe nói là em từ chối Giang Diêm.”
“Nhân phẩm của tên chó đó không được, em từ chối là rất đúng.”
Anh giơ tay muốn chạm vào mặt Ô Nhạc Trừng, lại chạm vào môi em, cặp mắt luôn hung ác hiện giờ lại tràn đầy si mê, anh trầm giọng giải thích: “Anh đã sớm nghĩ đến việc tìm em.”
“Nhưng không biết tại sao mẹ anh lại biết chuyện anh muốn xuất viện, tìm mười mấy bảo vệ trông coi anh.”
Nghiêm nghị chờ đến khi chân anh khỏi hẳn mới thả anh ra.
May là thiếu niên vẫn chưa bị Giang Diêm lừa gạt.
Ngón tay alpha rất thô ráp, chạm vào mặt hay là môi cũng đều có chút hơi đau, Ô Nhạc Trừng né tránh, em vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng cũng rất ngoan mà trả lời từng câu của Sở Lệ, “Dạ anh, gần đây đi học em không có nhớ anh ạ.”
“Em đã từ chối Giang Diêm.”
“Chân của anh có thể khỏi hẳn thật sự là quá tốt ạ.”
Ngón tay của alpha vẫn còn dừng lại bên khóe môi em, Ô Nhạc Trừng giơ tay bắt lấy, mềm mại mà bao trùm bằng lòng bàn tay, mắt hạnh hơi rũ xuống, em rất buồn ngủ, giọng em cực kì mềm mại, “Anh ơi, có thể để em ngủ thêm mười phút được không ạ?”
Sở Lệ vốn bởi vì câu không nhớ anh mà thay đổi sắc mặt, nhưng vừa bị em nũng nịu như vậy, trái tim lại tan chảy thành một vũng nước.
Anh im lặng xuống khỏi giường, lại túm lấy cái chăn bọc bé mèo con ham ngủ lại, ánh mắt nhìn thấy con gấu bông bị ném sang một bên, nghĩ nghĩ, bắt lấy chân gấu bông rồi nhét hết vào trong chăn Ô Nhạc Trừng.
Con gấu bông không to lớn như Sở Lệ, nhưng cũng không lớn hơn Ô Nhạc Trừng là bao.
Nhóc quỷ chỉ mở một mắt muốn nhìn xem là cái gì chen với em, phát hiện là một con gấu bông khổng lồ, hai mắt em mở to ra.
Lông của gấu bông rất mềm mượt, bụng cũng mềm như bông, nhóc quỷ chưa từng chơi thứ này, bò dậy ngơ ngác mà nhìn nó.
Sở Lệ đứng ở một bên cũng rất có hứng thú mà nhìn em.
Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ mèo mướp mà anh mua cho, đuôi tóc hơi xoăn vì ngủ mà hơi nhếch lên, làm khuôn mặt xinh đẹp ấy càng thêm nho nhỏ, cổ áo rộng thùng thình hơi tuột xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Em ngồi quỳ bên cạnh gấu bông, vạt áo ngủ hơi cuốn lên trước, gần che được đùi, kéo dài từ phần lưng xuống, tất cả đường cong đều đập vào mắt Sở Lệ.
Eo thon quá.
Mông cũng cong thật.
Rõ ràng vừa gầy lại vừa nho nhỏ, xoa bóp lại là thịt mum múp.
Sở Lệ mất tự nhiên mà sờ mũi, đi qua rồi khom lưng bế Ô Nhạc Trừng lên, đặt em lên con gấu bông.
Ô Nhạc Trừng ngồi trên gấu bông, hai đùi theo bản năng mà tách ra gập lên, bụng nhỏ dán sát vào cái bụng mềm như bông của gấu bông, phần lưng hơi thấp xuống, eo em cứ vậy mà hơi cong lên, em ngây thơ quay đầu nhìn Sở Lệ.
Cánh tay của thiếu niên còn thon gầy hơn cả chân của gấu bông, lông gấu màu nâu khiến màu da của em trắng nõn như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng đến mức không hề có ý ám chỉ nào.
Nhưng em lại cực kì quyến rũ.
Trong đầu Sở Lệ bùm một tiếng, máu trong người lập tức sôi trào, bản năng thúc giục anh đi qua, đầu gối đè trên giường, không màng tất cả mà đè Ô Nhạc Trừng xuống.
Đánh dấu em đi.
Tuy em là một beta, nhưng cũng có thể hung hăng mà cắn gáy em, tin tức tố không dùng được, vậy anh sẽ dùng cái khác.
Làm cả người thiếu niên đều tràn ngập mùi hương của anh.
Làm những người âm thầm nhìn chằm chằm vào thiếu niên cũng không dám mơ ước em nữa.
Tin tức tố alpha đã gấp không chờ nổi mà thay thế chủ nhân của nó quấn quanh người nhóc beta, nó gắt gao bọc kín thiếu niên lại, không một kẽ hở.
Tay Sở Lệ xoa eo Ô Nhạc Trừng, năm ngón tay hơi nắm chặt, yết hầu không kìm được mà lên xuống.
Ô Nhạc Trừng bị nhiệt độ trong lòng bàn tay anh nóng đến mức run lên một chút, lông mi run rẩy, em thắc mắc nhìn Sở Lệ, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em phải dậy rồi ạ.”
Tiếng chuông dưới lầu vang lên.
Ô Nhạc Trừng cọ mặt vào mặt gấu bông, nói: “Là quản gia tới gọi em dậy.”
Nhóc quỷ còn nhớ rõ là bản thân em đã phá hư tiệc sinh nhật của Sở Lệ, mà anh lại bị gãy chân rất đáng thương, em rất hào phóng mà chia sẻ, “Anh quản gia sẽ mang bánh mì rất ngon đến cho em, em cũng chia cho anh một cái, được không ạ?”
Em rất ngoan.
Khiến người khác cũng không đành lòng bắt nạt em.
Sở Lệ im lặng rụt tay lại, đứng dậy, có hơi nóng nảy mà đi vào phòng tắm.
Bởi vì Sở Lệ chiếm giữ phòng tắm, hôm nay Ô Nhạc Trừng bước ra khỏi cửa muộn hai mươi phút.
Em có chút không vui, alpha giơ tay muốn ôm eo em, em lập tức lén lút trốn sang bên cạnh.
Nhưng alpha không chỉ có chân dài, cánh tay cũng rất dài, thò tay ra đã bắt được em, ôm em vào lòng.
“Đừng trốn.”
Sở Lệ bá đạo ôm Ô Nhạc Trừng, giơ tay đẩy cửa ra, quản gia mặt vô cảm đứng ở cửa, ánh mắt dừng lại trên người Sở Lệ một giây, hơi gật đầu, nói: “Cậu Sở.”
Anh ta lại rũ mắt nhìn thiếu niên trong lòng Sở Lệ.
Ô Nhạc Trừng đang bẻ tay Sở Lệ ra, cảm nhận được ánh mắt của quản gia, em nâng mắt, mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Anh ấy chậm quá, cho nên em mới ra chậm.”
Quản gia nói: “Không sao cả, vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Anh ta cầm lấy một ổ bánh mì đưa lên miệng Ô Nhạc Trừng, nhưng giữa chừng lại bị một bàn tay chặn lại.
Sở Lệ rất không khách sáo mà đoạt lấy ổ bánh mì, sau đó cúi đầu đút cho Ô Nhạc Trừng, trong miệng còn nói thầm: “Sao lại thích ăn mấy thứ này chứ.”
“Nhưng em gầy quá, cũng nên ăn nhiều một chút.”
Anh đút xong, dứt khoát đoạt lấy cái khay trong tay quản gia.
Quản gia liếc anh một cái, buông tay ra.
Bánh mì trên khay được trình bày rất chỉnh tề, Sở Lệ đang phân biệt vị của chúng nó bằng vẻ ngoài, nhóc beta bị anh ôm trong lòng lại thừa dịp anh không chú ý, khom lưng chui ra ngoài.
Sở Lệ theo bản năng mà muốn bắt em lại, nhưng không bắt được, thiếu niên đã chạy theo sau quản gia rồi.
Xe dừng ở ven đường, nhưng có một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở gần xe.
Ô Nhạc Trừng vốn đang chạy tới bên kia đột nhiên dừng lại.
Em nhìn Nghiêm Trình, do dự, vòng qua con đường khác chạy tới chiếc xe bên kia, thậm chí còn nhìn thấy Nghiêm Trình đang đến gần em, em hoang mang rối loạn mà lập tức chui vào trong xe.
Nghiêm Trình còn hoảng hốt mà nghe thấy giọng em thúc giục tài xế nhanh lái xe đi.
Anh đột nhiên dừng lại bước chân.
Trái tim mới cảm thấy thoải mái hơn một chút lại bắt đầu đau buồn.
Sở Lệ đuổi tới, xe đã chạy đi rồi, anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào biển số xe, hừ một tiếng, rất là bực bội, “Đây không phải là xe riêng của Giang Duật Ngôn sao?”
Xe riêng, thợ làm vườn, quản gia tư nhân.
Đuma nó chứ, cũng nhiều chiêu đấy.
Nghiêm Trình lười mở miệng, chỉ cúi đầu im lặng nhìn điện thoại.
Sở Lệ lúc này mới nhận thấy sự không phù hợp, quay đầu tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Nghiêm Trình, cảnh giác hỏi, “Anh, anh tới đây làm gì?”
Tới làm gì á?
Đến xem con đường theo đuổi vợ của anh bị tên ngu đần là anh làm vụt mất bao nhiêu cơ hội rồi.
Nghiêm Trình có lệ nói: “Chạy bộ buổi sáng.”
Sở Lệ còn muốn hỏi tiếp, Nghiêm Trình đã xua xua tay, xoay người rời đi.
Ô Nhạc Trừng tới trường học cũng không thoát khỏi Sở Lệ được.
Alpha dọn bàn tới, công khai mà chiếm vị trí cạnh em, trở thành bạn cùng bàn mới của em.
Alpha rõ ràng là ở lớp khác, chuyển tới đây rồi cũng không thèm thu lại hành vi bá đạo của mình, cánh tay mạnh mẽ chiếm hữu mà đặt sau ghế của nhóc beta, biểu cảm hung ác, ánh mắt cảnh giác, trông còn ghê gớm hơn cả Giang Diêm gấp trăm lần.
Đám tóc đỏ ngồi ở sau bị tin tức tố của Sở Lệ áp chế, dám giận lại không dám nói ra, chỉ có thể thừa dịp Sở Lệ không chú ý mà nhìn lén nhóc beta vài lần cho đỡ thèm.
Giang Diêm xách trà sữa bước vào lớp học, vừa nhấc mắt đã thấy bóng người ngứa mắt bên cạnh Ô Nhạc Trừng.
Đôi mắt anh sắc bén hơn, cười lạnh một tiếng.
Giang Diêm đi đến cạnh Ô Nhạc Trừng rồi ngồi xuống, cùng với Sở Lệ mà để em ngồi chính giữa.
Anh đặt trà sữa xuống trước mặt Ô Nhạc Trừng, sau đó im lặng mà nằm lên bàn.
Hai alpha vừa mới trường thành không lâu, đang ở độ tuổi bẻ gãy sừng trâu không làm gì là táo bạo không chịu được, cánh tay và phần đùi lộ ra bên ngoài phồng lên cơ bắp khoẻ khoắn, eo bụng mạnh mẽ, giống như lúc nào cũng đang toả ra khí nóng.
Đối lập với hai bọn họ, Ô Nhạc Trừng lại quá nhỏ xinh, bàn tay alpha tùy ý đặt trên bàn còn to hơn mặt em rất nhiều.
Nhóc beta trắng trẻo xinh xắn phải khép chặt hai chân mới không bị alpha cố ý nắm lại, cọ đầu gối vào.
Nhưng luôn có cái tay duỗi tới nắm lấy phần đầu gối của em.
Cái tay kia rất xấu.
Thấy nhóc beta không để ý tới, lập tức định luồn tay vào trong quần đùi của em.
Nhưng khi nhóc beta cúi đầu nhìn, cái tay kia lại nhanh chóng rụt về.
Ô Nhạc Trừng thả bút xuống, quay đầu nhìn Sở Lệ, lại nhìn Giang Diêm, em mím môi, biểu cảm có chút mờ mịt.
Em cũng không biết là ai đang bắt nạt em cả.
Sở Lệ nghiêng người, giơ tay xoay mặt Ô Nhạc Trừng qua, “Buổi tối tan học đi theo anh đi.”
“Dẫn em đi chơi.”
Ánh mắt Ô Nhạc Trừng giật giật, gần sát vào Sở Lệ, hiếu kỳ hỏi: “Anh ơi, anh định đi đâu chơi ạ?”
“Em muốn chơi ở đâu?”
Kiến thức của nhóc quỷ không nhiều lắm, chỉ có thể lắc đầu, “Em cũng không biết ạ.”
Sở Lệ cười một tiếng, ngón tay xoa mũi Ô Nhạc Trừng, “Muốn đi đâu chơi cũng không biết à?”
“Sao em ngốc thế.”
Giọng điệu alpha không tự giác mà nhẹ hơn rất nhiều, cong eo sát gần Ô Nhạc Trừng, mang theo một chút thân mật.
Ô Nhạc Trừng sờ mũi, em còn chưa phản bác lại, một giọng nói âm dương quái khí đã xen vào, “Ngốc là lời nói dễ nghe à?”
Giang Diêm hừ lạnh ra tiếng, trong giọng là sự trào phúng, “Không biết nói thì câm miệng đi.”
“Làm người khác thấy phiền lắm đó.”
Mặt Sở Lệ trầm xuống, “Mày có bệnh à?”
Giang Diêm nhấc mắt lên, đối diện với anh, “Bệnh cũng không nhẹ, không được à?”
Giọng của bọn họ cũng không tính là nhỏ, lớp học lập tức im lặng.
Đám tóc đỏ ở phía sau nhìn thấy cũng cực kì thấp thỏm.
“Họ sẽ không đánh nhau chứ?”
“Nếu bọn họ đánh nhau, để tao xông lên bế ẻm chạy đi cho.”
“Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!”
“Có thể chờ anh Giang theo đuổi thành công rồi mới đánh được không? Như vậy thì tao có thể giúp anh ấy chăm sóc vợ rồi.”
“Hình như bé ấy đang sợ hãi.”
Đúng thật là Ô Nhạc Trừng có hơi sợ.
Tuy Sở Lệ và Giang Diêm không đánh nhau, nhưng hai alpha lại như đang phân thắng thua, gắt gao gần sát em.
Cánh tay của Sở Lệ đặt trên lưng ghế của Ô Nhạc Trừng, Giang Diêm lập tức lùi người xuống dưới bàn của Ô Nhạc Trừng.
Người trước ôm eo em, người sau lập tức nắm lấy cổ tay em vuốt ve.
Ngay cả hai chân khép chặt của Ô Nhạc Trừng cũng bị alpha một trái một phải dán sát vào, làn da của alpha cũng không tính là mịn màng trơn nhẵn, cơ bắp cứng rắn bắt nạt thịt chân trắng mềm đến mức ửng hồng.
Cực kì đáng thương.
Ô Nhạc Trừng không đẩy được ai ra cả, bị kẹp ở bên trong một hồi lâu, người em cũng có chút héo úa.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, em lập tức khom lưng chui xuống dưới bàn, chui ra ngoài.
Thừa dịp mọi người không kịp phản ứng mà chạy ra khỏi lớp học.
Sở Lệ giật giật, nhưng không đuổi theo em, mà là xoay người đấm Giang Diêm một cú.
Bạn bè mười mấy năm, gần đây đúng là càng nhìn càng thấy thiếu đánh.
Ô Nhạc Trừng một hơi chạy đến cổng trường, thẳng đến khi ngồi vào trong xe, em nhẹ nhàng thở ra.
Quản gia quay đầu nhìn em, dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có người bắt nạt em ạ.” Ô Nhạc Trừng khép chân lại, chỉ cho quản gia thấy dấu tay nhợt nhạt còn lưu lại trên đó, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp căng chặt, em nhỏ giọng nói: “Anh quản gia ơi, anh có thể giúp em nói cho anh ấy được không ạ.”
Anh ấy trong cuộc đối thoại giữa em và quản gia là chỉ Giang Duật Ngôn.
Ánh mắt quản gia dừng trên đùi em, cũng không biết là da thịt của thiếu niên quá non, hay là lực tay của người bắt nạt em quá mạnh, những dấu tay trên da thịt em trông cực kì hỗn độn.
Đối phương quá vội vàng.
Không biết nhai kỹ nuốt chậm mà hưởng thụ, nếm được thịt là chỉ biết nuốt xuống.
Là một sói com tham lam.
Quản gia thấp giọng nói: “Đêm nay cậu Giang sẽ đi công tác về, tôi sẽ chuyển lời cho ngài ấy.”
Anh ta nói xong, theo bản năng mà ngước mắt nhìn Ô Nhạc Trừng.
Nhóc beta nhát gan, nhưng cũng rất lạc quan, nghe vậy trên mặt em lại lộ ra nụ cười xinh đẹp, má lúm đồng tiền xinh xắn hiện lên, em nhỏ giọng nói: “Vậy em ở nhà chờ anh ấy về ạ.”
“Em có thể pha trà cho anh ấy uống.”
Thợ làm vườn mới đưa cho em một ít lá trà, trong nhà em cũng có cái gì có thể mời khách được rồi.
Ô Nhạc Trừng về đến nhà, tắm rồi thay quần áo xong, em lấy điện thoại ra, nhắn hỏi T tình trạng của chim nhỏ.
Thấy T trả lời chậm chạp, em lại thả điện thoại xuống, chạy tới chỗ lồng chim.
Lồng chim bị đặt ở trên giá, Ô Nhạc Trừng ôm nó xuống dưới.
Một tay em chống cằm bò trên thảm, ngón tay khảy từng viên đá quý được gắn trên lồng chim, hai chân em hơi nhếch lên một chút, ngẫu nhiên còn đong đưa.
Bóng đêm mông lung, ánh đèn mờ nhạt gợi ra sự ấm áp, cách cửa kính, bóng dáng của thiếu niên trở nên có chút mơ hồ, nhưng lại được mạ lên một tầng mơ màng tốt đẹp.
Sở Lệ ngẩng đầu, yên lặng nhìn một hồi lâu, tay chống hàng rào định nhảy vào, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.
Anh nhíu mày quay đầu, sau đó khuôn mặt tối sầm lại.
Giang Diêm nhìn thấy anh cũng không có biểu cảm tốt.
Nhưng hai người vừa đánh một trận ở trường, bây giờ lại lười ra tay, cứ như vậy mà phân thắng bại, đứng ở đó nhìn chằm chằm vào sân phơi.
Ai cũng không chịu rời đi.
Cho dù ham muốn trong ánh mắt sắp tràn ra ngoài, nhưng cũng không có ai hành động thiếu suy nghĩ cả.
Chỉ âm thầm phòng bị đối phương.
Bọn họ đứng bên hông của căn nhà màu trắng, có bóng đêm và cây cối che lấp, không cẩn thận tìm tòi là không thể phát hiện ra bọn họ.
Nhưng tầm nhìn của bọn họ lại rất trống trải.
Cho nên khi Giang Duật Ngôn xuất hiện trước cửa chính, bọn họ lập tức phát hiện ra.
Alpha mặc âu phục giày da, như là vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị nên chưa kịp thay đồ, đôi mắt lạnh nhạt hơn cả bóng đêm hơi rũ xuống, trong tay anh xách theo một hộp quà được đóng gói rất đáng yêu.
Hộp quà hồng nhạt ấy không hợp với cái vibe lạnh lùng của anh chút nào.
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, ánh sáng ấm áp chiếu ra một chút, thiếu niên xinh đẹp ngó ra ngoài thăm dò, mắt hạnh hơi cong lên, từ khoảng cách của Giang Diêm và Sở Lệ đứng, cũng có thể nhìn thấy em cười ngọt ngào biết bao nhiêu.
Alpha giơ hộp quà lên, lúc thiếu niên duỗi tay nhận lấy, đột nhiên khom lưng ôm thiếu niên lên.
Bóng người ôm nhau thân mật và ánh sáng mờ nhạt cùng bị giấu sau cánh cửa.
Lá rụng bên chân bị gió đêm cuốn lên, quay cuồng mấy vòng.
Không khí cứng đờ một lát.
Giây tiếp theo, hai người đồng thời chửi tục, chống hàng rào nhảy thẳng vào sân phơi.
Trên chiến trường theo đuổi bạn đời, không có anh em nào cả, chỉ có tình địch thôi.
Trong bóng đêm, từng tia sáng nhạt nhoà chiếu vào mặt đường, trên mặt cỏ là những giọt sương đọng lại.
Thợ làm vườn đã sớm xách theo bình tưới đi tới căn nhà màu trắng, càng tới gần căn nhà đáng yêu ấy, cảm xúc của anh ta càng thêm mênh mông, ngay cả tay chân cũng không chịu kiểm soát, quên mất phải đong đưa như thế nào.
Ngày nào cũng vậy, anh ta chỉ có thể gặp Ô Nhạc Trừng trong khoảng thời gian này.
Thiếu niên bị quản gia nghiêm khắc đút ăn bánh mì, lúc đi ngang qua anh ta, em sẽ dừng lại, cong mắt chào buổi sáng với anh ta.
Nếu may mắn, thiếu niên cũng sẽ nhờ anh ta cắt một bông hồng xinh đẹp đặt lên trên cửa nhà em.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm cũng không tính là xán lạn, nhưng nụ cười của thiếu niên lại ngọt ngào ngây ngất lòng người.
Chỉ là giao lưu nhỏ bé như vậy cũng đã đủ để anh ta lăn qua lộn lại trong cơn mơ.
Thợ làm vườn ca hát, quen thuộc mà đi vào vườn hoa, chuẩn bị chăm sóc cho hoa hồng của thiếu niên, ánh mắt lại thình lình nhìn thấy một bóng người, quay đầu thấy rõ mặt người nọ, khuôn mặt anh ta hiện lên sự kinh ngạc.
“Cậu Nghiêm à, sao cậu lại ở đây?”
Người đàn ông dựa vào hàng rào, tóc đen hơi có chút hỗn độn, luôn luôn mặc đồ trang trọng cũng trở nên tùy ý, áo sơ mi có thể nhìn thấy vết nhăn rõ ràng.
Trông anh không giống như là vừa mới đến đây, ngược lại trông như là đã chờ ở bên ngoài suốt cả một đêm.
Nghiêm Trình nhìn anh ta một cái, cũng lười để ý, nhưng nhìn thấy bình tưới trong tay anh ta, anh nhăn mày lại, hỏi: “Vườn hoa này là do anh chăm sóc à?”
Thợ làm vườn thấp thỏm gật đầu.
“Giang Duật Ngôn phái anh tới sao?”
Thợ làm vườn không nói chuyện.
Nghiêm Trình hơi cong môi, nhưng nét mặt lại không tính là đẹp.
Anh thật sự không ngờ là tên Giang Duật Ngôn máy móc máu lạnh không có chút hứng thú nào với con người vừa ra tay lại hào phóng như vậy.
Không ngờ là bệnh simp lỏ của nhà họ Giang cũng được di truyền cho Giang Duật Ngôn.
Anh ngửa đầu nhìn chằm chằm vào phòng ngủ của Ô Nhạc Trừng, trầm giọng hỏi: “Khi nào thì em ấy dậy?”
“Tầm, tầm nửa tiếng nữa.”
Thợ làm vườn quan sát biểu cảm của Nghiêm Trình, rất lo lắng vị cậu chủ cao quý này tới đây là để quấy rầy Ô Nhạc Trừng.
Trong vòng ai mà không biết nhà họ Nghiêm ghét Ô Tụng thế nào chứ.
Nhưng làm anh ta ngoài ý muốn là Nghiêm Trình nghe xong cũng chả nói gì, mà là lại dựa vào hàng rào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thợ làm vườn thấp thỏm bất an mà đi tưới hoa.
Mười phút sau, một vị khách không mời lại đến.
Sở Lệ cầm theo một con gấu bông khổng lồ tới, nhìn thấy Nghiêm Trình, anh ngây ngẩn cả người.
“Anh hả, sao anh lại ở đây vậy?”
Anh kỳ quái đánh giá Nghiêm Trình vài lần, nhưng tầm mắt lại nhanh chóng nâng lên, dừng lại ở sân phơi.
Anh thất thần hỏi: “Chạy bộ buổi sáng sao?”
Nghiêm Trình lạnh nhạt liếc anh một cái.
Tinh thần của Sở Lệ đã bị thiếu niên xinh đẹp trong căn nhà màu trắng ấy câu đi rồi, anh không có tâm tư để nghĩ xem tại sao Nghiêm Trình lại xuất hiện ở đây đâu.
Anh giơ tay chống hàng rào, chân dài lấy đà rồi nhảy vào.
Sở Lệ đã rất thành thạo với việc bò lên sân phơi của Ô Nhạc Trừng, cho dù phải xách theo một con gấu bông cũng không thể làm khó được anh.
Thợ làm vườn nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn, bóng dáng anh đã biến mất không thấy.
Không biết vì sao, anh theo bản năng mà nhìn về phía Nghiêm Trình.
Khuôn mặt tuấn tú kia của alpha đã đen kịt lại.
Ô Nhạc Trừng còn ở trong cơn mơ đã cảm nhận được có người đang cọ vào cổ em, đâm đâm ngứa ngứa.
Cánh tay và hai chân em bị đè xuống, cơ thể đang cuộn tròn bị bắt giãn ra, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền qua lớp vải mỏng manh, khiến xương cốt nhóc quỷ cũng bị nóng đến mức mềm ra.
Em ngơ ngác mở to mắt, đôi mắt xinh đẹp mênh mông sương mù, hai má ngủ đến mức ửng hồng.
Đầu alpha vùi vào cổ em, vội vàng dính sát mà ngửi em.
Cái chăn màu trắng với hoạ tiết dâu tây của Ô Nhạc Trừng treo trên eo lưng alpha, trông vừa nhỏ lại vừa ngắn, như là một tấm thảm lông nho nhỏ.
Alpha chạy tới đánh lén em có cơ thể cao lớn cường tráng, phía sau lưng hơi cong lên, biên độ quá lớn còn sẽ làm chăn nhỏ rớt xuống sang một bên.
Chăn rớt xuống sàn sẽ bị dơ mất.
Ô Nhạc Trừng tỉnh táo một chút, bàn tay trắng nõn vươn ra, bắt lấy cái chăn sắp rớt xuống sàn, em nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ơi, chăn của em sắp rớt rồi.”
“Em rất thích nó.”
Sở Lệ đang ngửi Ô Nhạc Trừng đột nhiên buồn cười ra tiếng, anh trở tay vớt cái chăn về, ném nó thành một đống bên giường.
Giường Ô Nhạc Trừng rất nhỏ, anh chen chúc trên đó như sắp hoà vào thiếu niên vậy.
Sở Lệ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Ô Nhạc Trừng, khàn giọng hỏi: “Em nhớ anh không?”
Anh cũng không cho Ô Nhạc Trừng trả lời lại, tự mình nói tiếp: “Anh nghe nói là em từ chối Giang Diêm.”
“Nhân phẩm của tên chó đó không được, em từ chối là rất đúng.”
Anh giơ tay muốn chạm vào mặt Ô Nhạc Trừng, lại chạm vào môi em, cặp mắt luôn hung ác hiện giờ lại tràn đầy si mê, anh trầm giọng giải thích: “Anh đã sớm nghĩ đến việc tìm em.”
“Nhưng không biết tại sao mẹ anh lại biết chuyện anh muốn xuất viện, tìm mười mấy bảo vệ trông coi anh.”
Nghiêm nghị chờ đến khi chân anh khỏi hẳn mới thả anh ra.
May là thiếu niên vẫn chưa bị Giang Diêm lừa gạt.
Ngón tay alpha rất thô ráp, chạm vào mặt hay là môi cũng đều có chút hơi đau, Ô Nhạc Trừng né tránh, em vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng cũng rất ngoan mà trả lời từng câu của Sở Lệ, “Dạ anh, gần đây đi học em không có nhớ anh ạ.”
“Em đã từ chối Giang Diêm.”
“Chân của anh có thể khỏi hẳn thật sự là quá tốt ạ.”
Ngón tay của alpha vẫn còn dừng lại bên khóe môi em, Ô Nhạc Trừng giơ tay bắt lấy, mềm mại mà bao trùm bằng lòng bàn tay, mắt hạnh hơi rũ xuống, em rất buồn ngủ, giọng em cực kì mềm mại, “Anh ơi, có thể để em ngủ thêm mười phút được không ạ?”
Sở Lệ vốn bởi vì câu không nhớ anh mà thay đổi sắc mặt, nhưng vừa bị em nũng nịu như vậy, trái tim lại tan chảy thành một vũng nước.
Anh im lặng xuống khỏi giường, lại túm lấy cái chăn bọc bé mèo con ham ngủ lại, ánh mắt nhìn thấy con gấu bông bị ném sang một bên, nghĩ nghĩ, bắt lấy chân gấu bông rồi nhét hết vào trong chăn Ô Nhạc Trừng.
Con gấu bông không to lớn như Sở Lệ, nhưng cũng không lớn hơn Ô Nhạc Trừng là bao.
Nhóc quỷ chỉ mở một mắt muốn nhìn xem là cái gì chen với em, phát hiện là một con gấu bông khổng lồ, hai mắt em mở to ra.
Lông của gấu bông rất mềm mượt, bụng cũng mềm như bông, nhóc quỷ chưa từng chơi thứ này, bò dậy ngơ ngác mà nhìn nó.
Sở Lệ đứng ở một bên cũng rất có hứng thú mà nhìn em.
Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ mèo mướp mà anh mua cho, đuôi tóc hơi xoăn vì ngủ mà hơi nhếch lên, làm khuôn mặt xinh đẹp ấy càng thêm nho nhỏ, cổ áo rộng thùng thình hơi tuột xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Em ngồi quỳ bên cạnh gấu bông, vạt áo ngủ hơi cuốn lên trước, gần che được đùi, kéo dài từ phần lưng xuống, tất cả đường cong đều đập vào mắt Sở Lệ.
Eo thon quá.
Mông cũng cong thật.
Rõ ràng vừa gầy lại vừa nho nhỏ, xoa bóp lại là thịt mum múp.
Sở Lệ mất tự nhiên mà sờ mũi, đi qua rồi khom lưng bế Ô Nhạc Trừng lên, đặt em lên con gấu bông.
Ô Nhạc Trừng ngồi trên gấu bông, hai đùi theo bản năng mà tách ra gập lên, bụng nhỏ dán sát vào cái bụng mềm như bông của gấu bông, phần lưng hơi thấp xuống, eo em cứ vậy mà hơi cong lên, em ngây thơ quay đầu nhìn Sở Lệ.
Cánh tay của thiếu niên còn thon gầy hơn cả chân của gấu bông, lông gấu màu nâu khiến màu da của em trắng nõn như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng đến mức không hề có ý ám chỉ nào.
Nhưng em lại cực kì quyến rũ.
Trong đầu Sở Lệ bùm một tiếng, máu trong người lập tức sôi trào, bản năng thúc giục anh đi qua, đầu gối đè trên giường, không màng tất cả mà đè Ô Nhạc Trừng xuống.
Đánh dấu em đi.
Tuy em là một beta, nhưng cũng có thể hung hăng mà cắn gáy em, tin tức tố không dùng được, vậy anh sẽ dùng cái khác.
Làm cả người thiếu niên đều tràn ngập mùi hương của anh.
Làm những người âm thầm nhìn chằm chằm vào thiếu niên cũng không dám mơ ước em nữa.
Tin tức tố alpha đã gấp không chờ nổi mà thay thế chủ nhân của nó quấn quanh người nhóc beta, nó gắt gao bọc kín thiếu niên lại, không một kẽ hở.
Tay Sở Lệ xoa eo Ô Nhạc Trừng, năm ngón tay hơi nắm chặt, yết hầu không kìm được mà lên xuống.
Ô Nhạc Trừng bị nhiệt độ trong lòng bàn tay anh nóng đến mức run lên một chút, lông mi run rẩy, em thắc mắc nhìn Sở Lệ, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em phải dậy rồi ạ.”
Tiếng chuông dưới lầu vang lên.
Ô Nhạc Trừng cọ mặt vào mặt gấu bông, nói: “Là quản gia tới gọi em dậy.”
Nhóc quỷ còn nhớ rõ là bản thân em đã phá hư tiệc sinh nhật của Sở Lệ, mà anh lại bị gãy chân rất đáng thương, em rất hào phóng mà chia sẻ, “Anh quản gia sẽ mang bánh mì rất ngon đến cho em, em cũng chia cho anh một cái, được không ạ?”
Em rất ngoan.
Khiến người khác cũng không đành lòng bắt nạt em.
Sở Lệ im lặng rụt tay lại, đứng dậy, có hơi nóng nảy mà đi vào phòng tắm.
Bởi vì Sở Lệ chiếm giữ phòng tắm, hôm nay Ô Nhạc Trừng bước ra khỏi cửa muộn hai mươi phút.
Em có chút không vui, alpha giơ tay muốn ôm eo em, em lập tức lén lút trốn sang bên cạnh.
Nhưng alpha không chỉ có chân dài, cánh tay cũng rất dài, thò tay ra đã bắt được em, ôm em vào lòng.
“Đừng trốn.”
Sở Lệ bá đạo ôm Ô Nhạc Trừng, giơ tay đẩy cửa ra, quản gia mặt vô cảm đứng ở cửa, ánh mắt dừng lại trên người Sở Lệ một giây, hơi gật đầu, nói: “Cậu Sở.”
Anh ta lại rũ mắt nhìn thiếu niên trong lòng Sở Lệ.
Ô Nhạc Trừng đang bẻ tay Sở Lệ ra, cảm nhận được ánh mắt của quản gia, em nâng mắt, mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Anh ấy chậm quá, cho nên em mới ra chậm.”
Quản gia nói: “Không sao cả, vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Anh ta cầm lấy một ổ bánh mì đưa lên miệng Ô Nhạc Trừng, nhưng giữa chừng lại bị một bàn tay chặn lại.
Sở Lệ rất không khách sáo mà đoạt lấy ổ bánh mì, sau đó cúi đầu đút cho Ô Nhạc Trừng, trong miệng còn nói thầm: “Sao lại thích ăn mấy thứ này chứ.”
“Nhưng em gầy quá, cũng nên ăn nhiều một chút.”
Anh đút xong, dứt khoát đoạt lấy cái khay trong tay quản gia.
Quản gia liếc anh một cái, buông tay ra.
Bánh mì trên khay được trình bày rất chỉnh tề, Sở Lệ đang phân biệt vị của chúng nó bằng vẻ ngoài, nhóc beta bị anh ôm trong lòng lại thừa dịp anh không chú ý, khom lưng chui ra ngoài.
Sở Lệ theo bản năng mà muốn bắt em lại, nhưng không bắt được, thiếu niên đã chạy theo sau quản gia rồi.
Xe dừng ở ven đường, nhưng có một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở gần xe.
Ô Nhạc Trừng vốn đang chạy tới bên kia đột nhiên dừng lại.
Em nhìn Nghiêm Trình, do dự, vòng qua con đường khác chạy tới chiếc xe bên kia, thậm chí còn nhìn thấy Nghiêm Trình đang đến gần em, em hoang mang rối loạn mà lập tức chui vào trong xe.
Nghiêm Trình còn hoảng hốt mà nghe thấy giọng em thúc giục tài xế nhanh lái xe đi.
Anh đột nhiên dừng lại bước chân.
Trái tim mới cảm thấy thoải mái hơn một chút lại bắt đầu đau buồn.
Sở Lệ đuổi tới, xe đã chạy đi rồi, anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào biển số xe, hừ một tiếng, rất là bực bội, “Đây không phải là xe riêng của Giang Duật Ngôn sao?”
Xe riêng, thợ làm vườn, quản gia tư nhân.
Đuma nó chứ, cũng nhiều chiêu đấy.
Nghiêm Trình lười mở miệng, chỉ cúi đầu im lặng nhìn điện thoại.
Sở Lệ lúc này mới nhận thấy sự không phù hợp, quay đầu tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Nghiêm Trình, cảnh giác hỏi, “Anh, anh tới đây làm gì?”
Tới làm gì á?
Đến xem con đường theo đuổi vợ của anh bị tên ngu đần là anh làm vụt mất bao nhiêu cơ hội rồi.
Nghiêm Trình có lệ nói: “Chạy bộ buổi sáng.”
Sở Lệ còn muốn hỏi tiếp, Nghiêm Trình đã xua xua tay, xoay người rời đi.
Ô Nhạc Trừng tới trường học cũng không thoát khỏi Sở Lệ được.
Alpha dọn bàn tới, công khai mà chiếm vị trí cạnh em, trở thành bạn cùng bàn mới của em.
Alpha rõ ràng là ở lớp khác, chuyển tới đây rồi cũng không thèm thu lại hành vi bá đạo của mình, cánh tay mạnh mẽ chiếm hữu mà đặt sau ghế của nhóc beta, biểu cảm hung ác, ánh mắt cảnh giác, trông còn ghê gớm hơn cả Giang Diêm gấp trăm lần.
Đám tóc đỏ ngồi ở sau bị tin tức tố của Sở Lệ áp chế, dám giận lại không dám nói ra, chỉ có thể thừa dịp Sở Lệ không chú ý mà nhìn lén nhóc beta vài lần cho đỡ thèm.
Giang Diêm xách trà sữa bước vào lớp học, vừa nhấc mắt đã thấy bóng người ngứa mắt bên cạnh Ô Nhạc Trừng.
Đôi mắt anh sắc bén hơn, cười lạnh một tiếng.
Giang Diêm đi đến cạnh Ô Nhạc Trừng rồi ngồi xuống, cùng với Sở Lệ mà để em ngồi chính giữa.
Anh đặt trà sữa xuống trước mặt Ô Nhạc Trừng, sau đó im lặng mà nằm lên bàn.
Hai alpha vừa mới trường thành không lâu, đang ở độ tuổi bẻ gãy sừng trâu không làm gì là táo bạo không chịu được, cánh tay và phần đùi lộ ra bên ngoài phồng lên cơ bắp khoẻ khoắn, eo bụng mạnh mẽ, giống như lúc nào cũng đang toả ra khí nóng.
Đối lập với hai bọn họ, Ô Nhạc Trừng lại quá nhỏ xinh, bàn tay alpha tùy ý đặt trên bàn còn to hơn mặt em rất nhiều.
Nhóc beta trắng trẻo xinh xắn phải khép chặt hai chân mới không bị alpha cố ý nắm lại, cọ đầu gối vào.
Nhưng luôn có cái tay duỗi tới nắm lấy phần đầu gối của em.
Cái tay kia rất xấu.
Thấy nhóc beta không để ý tới, lập tức định luồn tay vào trong quần đùi của em.
Nhưng khi nhóc beta cúi đầu nhìn, cái tay kia lại nhanh chóng rụt về.
Ô Nhạc Trừng thả bút xuống, quay đầu nhìn Sở Lệ, lại nhìn Giang Diêm, em mím môi, biểu cảm có chút mờ mịt.
Em cũng không biết là ai đang bắt nạt em cả.
Sở Lệ nghiêng người, giơ tay xoay mặt Ô Nhạc Trừng qua, “Buổi tối tan học đi theo anh đi.”
“Dẫn em đi chơi.”
Ánh mắt Ô Nhạc Trừng giật giật, gần sát vào Sở Lệ, hiếu kỳ hỏi: “Anh ơi, anh định đi đâu chơi ạ?”
“Em muốn chơi ở đâu?”
Kiến thức của nhóc quỷ không nhiều lắm, chỉ có thể lắc đầu, “Em cũng không biết ạ.”
Sở Lệ cười một tiếng, ngón tay xoa mũi Ô Nhạc Trừng, “Muốn đi đâu chơi cũng không biết à?”
“Sao em ngốc thế.”
Giọng điệu alpha không tự giác mà nhẹ hơn rất nhiều, cong eo sát gần Ô Nhạc Trừng, mang theo một chút thân mật.
Ô Nhạc Trừng sờ mũi, em còn chưa phản bác lại, một giọng nói âm dương quái khí đã xen vào, “Ngốc là lời nói dễ nghe à?”
Giang Diêm hừ lạnh ra tiếng, trong giọng là sự trào phúng, “Không biết nói thì câm miệng đi.”
“Làm người khác thấy phiền lắm đó.”
Mặt Sở Lệ trầm xuống, “Mày có bệnh à?”
Giang Diêm nhấc mắt lên, đối diện với anh, “Bệnh cũng không nhẹ, không được à?”
Giọng của bọn họ cũng không tính là nhỏ, lớp học lập tức im lặng.
Đám tóc đỏ ở phía sau nhìn thấy cũng cực kì thấp thỏm.
“Họ sẽ không đánh nhau chứ?”
“Nếu bọn họ đánh nhau, để tao xông lên bế ẻm chạy đi cho.”
“Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!”
“Có thể chờ anh Giang theo đuổi thành công rồi mới đánh được không? Như vậy thì tao có thể giúp anh ấy chăm sóc vợ rồi.”
“Hình như bé ấy đang sợ hãi.”
Đúng thật là Ô Nhạc Trừng có hơi sợ.
Tuy Sở Lệ và Giang Diêm không đánh nhau, nhưng hai alpha lại như đang phân thắng thua, gắt gao gần sát em.
Cánh tay của Sở Lệ đặt trên lưng ghế của Ô Nhạc Trừng, Giang Diêm lập tức lùi người xuống dưới bàn của Ô Nhạc Trừng.
Người trước ôm eo em, người sau lập tức nắm lấy cổ tay em vuốt ve.
Ngay cả hai chân khép chặt của Ô Nhạc Trừng cũng bị alpha một trái một phải dán sát vào, làn da của alpha cũng không tính là mịn màng trơn nhẵn, cơ bắp cứng rắn bắt nạt thịt chân trắng mềm đến mức ửng hồng.
Cực kì đáng thương.
Ô Nhạc Trừng không đẩy được ai ra cả, bị kẹp ở bên trong một hồi lâu, người em cũng có chút héo úa.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, em lập tức khom lưng chui xuống dưới bàn, chui ra ngoài.
Thừa dịp mọi người không kịp phản ứng mà chạy ra khỏi lớp học.
Sở Lệ giật giật, nhưng không đuổi theo em, mà là xoay người đấm Giang Diêm một cú.
Bạn bè mười mấy năm, gần đây đúng là càng nhìn càng thấy thiếu đánh.
Ô Nhạc Trừng một hơi chạy đến cổng trường, thẳng đến khi ngồi vào trong xe, em nhẹ nhàng thở ra.
Quản gia quay đầu nhìn em, dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có người bắt nạt em ạ.” Ô Nhạc Trừng khép chân lại, chỉ cho quản gia thấy dấu tay nhợt nhạt còn lưu lại trên đó, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp căng chặt, em nhỏ giọng nói: “Anh quản gia ơi, anh có thể giúp em nói cho anh ấy được không ạ.”
Anh ấy trong cuộc đối thoại giữa em và quản gia là chỉ Giang Duật Ngôn.
Ánh mắt quản gia dừng trên đùi em, cũng không biết là da thịt của thiếu niên quá non, hay là lực tay của người bắt nạt em quá mạnh, những dấu tay trên da thịt em trông cực kì hỗn độn.
Đối phương quá vội vàng.
Không biết nhai kỹ nuốt chậm mà hưởng thụ, nếm được thịt là chỉ biết nuốt xuống.
Là một sói com tham lam.
Quản gia thấp giọng nói: “Đêm nay cậu Giang sẽ đi công tác về, tôi sẽ chuyển lời cho ngài ấy.”
Anh ta nói xong, theo bản năng mà ngước mắt nhìn Ô Nhạc Trừng.
Nhóc beta nhát gan, nhưng cũng rất lạc quan, nghe vậy trên mặt em lại lộ ra nụ cười xinh đẹp, má lúm đồng tiền xinh xắn hiện lên, em nhỏ giọng nói: “Vậy em ở nhà chờ anh ấy về ạ.”
“Em có thể pha trà cho anh ấy uống.”
Thợ làm vườn mới đưa cho em một ít lá trà, trong nhà em cũng có cái gì có thể mời khách được rồi.
Ô Nhạc Trừng về đến nhà, tắm rồi thay quần áo xong, em lấy điện thoại ra, nhắn hỏi T tình trạng của chim nhỏ.
Thấy T trả lời chậm chạp, em lại thả điện thoại xuống, chạy tới chỗ lồng chim.
Lồng chim bị đặt ở trên giá, Ô Nhạc Trừng ôm nó xuống dưới.
Một tay em chống cằm bò trên thảm, ngón tay khảy từng viên đá quý được gắn trên lồng chim, hai chân em hơi nhếch lên một chút, ngẫu nhiên còn đong đưa.
Bóng đêm mông lung, ánh đèn mờ nhạt gợi ra sự ấm áp, cách cửa kính, bóng dáng của thiếu niên trở nên có chút mơ hồ, nhưng lại được mạ lên một tầng mơ màng tốt đẹp.
Sở Lệ ngẩng đầu, yên lặng nhìn một hồi lâu, tay chống hàng rào định nhảy vào, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.
Anh nhíu mày quay đầu, sau đó khuôn mặt tối sầm lại.
Giang Diêm nhìn thấy anh cũng không có biểu cảm tốt.
Nhưng hai người vừa đánh một trận ở trường, bây giờ lại lười ra tay, cứ như vậy mà phân thắng bại, đứng ở đó nhìn chằm chằm vào sân phơi.
Ai cũng không chịu rời đi.
Cho dù ham muốn trong ánh mắt sắp tràn ra ngoài, nhưng cũng không có ai hành động thiếu suy nghĩ cả.
Chỉ âm thầm phòng bị đối phương.
Bọn họ đứng bên hông của căn nhà màu trắng, có bóng đêm và cây cối che lấp, không cẩn thận tìm tòi là không thể phát hiện ra bọn họ.
Nhưng tầm nhìn của bọn họ lại rất trống trải.
Cho nên khi Giang Duật Ngôn xuất hiện trước cửa chính, bọn họ lập tức phát hiện ra.
Alpha mặc âu phục giày da, như là vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị nên chưa kịp thay đồ, đôi mắt lạnh nhạt hơn cả bóng đêm hơi rũ xuống, trong tay anh xách theo một hộp quà được đóng gói rất đáng yêu.
Hộp quà hồng nhạt ấy không hợp với cái vibe lạnh lùng của anh chút nào.
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, ánh sáng ấm áp chiếu ra một chút, thiếu niên xinh đẹp ngó ra ngoài thăm dò, mắt hạnh hơi cong lên, từ khoảng cách của Giang Diêm và Sở Lệ đứng, cũng có thể nhìn thấy em cười ngọt ngào biết bao nhiêu.
Alpha giơ hộp quà lên, lúc thiếu niên duỗi tay nhận lấy, đột nhiên khom lưng ôm thiếu niên lên.
Bóng người ôm nhau thân mật và ánh sáng mờ nhạt cùng bị giấu sau cánh cửa.
Lá rụng bên chân bị gió đêm cuốn lên, quay cuồng mấy vòng.
Không khí cứng đờ một lát.
Giây tiếp theo, hai người đồng thời chửi tục, chống hàng rào nhảy thẳng vào sân phơi.
Trên chiến trường theo đuổi bạn đời, không có anh em nào cả, chỉ có tình địch thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.