Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu
Chương 23: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (23)
Thỏ Tư
13/07/2024
23: Anh rất thích em, Ô Ô.
Ô Nhạc Trừng cuối cùng vẫn lựa chọn quản gia mà em quen thuộc nhất.
Ngồi trên xe, điện thoại trong túi em vẫn luôn vang lên, lấy ra nhìn, không biết khi nào đã tràn đầy tin nhắn.
Tất cả đều đến từ 『T』.
Ô Nhạc Trừng nhớ thương chim nhỏ lập tức nghiêm túc đọc từng dòng tin nhắn một.
Phát hiện không có cái nào là về chim nhỏ của em.
Em dựa lưng vào ghế, đầu hơi cúi, hai tay ôm điện thoại, chậm rãi mà đánh chữ.
『 Một quả cam: Anh ơi, buổi sáng tốt lành ạ. 』
『 Một quả cam: Chim nhỏ của em thế nào rồi ạ? 』
Đối phương trả lời rất nhanh.
『T:...... Khá tốt. 』
『T: Em đang đi học sao? 』
『T: Nghe nói Nghiêm Trình tặng em một chiếc xe, sao em không nhận lấy? 』
『T: Là không thích màu sắc đó sao? Hay là không thích xe thể thao? Vậy em thích cái gì? 』
『T: Hay là do quản gia đó quá phiền phức? 』
Tin nhắn không ngừng nảy ra, Ô Nhạc Trừng cũng lười xem, em nói với 9364: “Anh này càng ngày càng kỳ quái.”
『 Một quả cam: Xe rất đẹp ạ. 』
『T: Em thích là được. 』
Ô Nhạc Trừng đang muốn đánh chữ để hỏi lại chim nhỏ của em, đối phương lại gửi tới một tin nhắn, biệt danh cũng từ một chữ 『T』 biến thành một chuỗi từ.
『 Bé yêu là một quả cam: Em có thích chung cư không? Tặng em một cái nhé? 』
『 Bé yêu là một quả cam: Hay là thích lâu đài hơn? Dù sao công chúa vẫn luôn ở trong lâu đài. 』
『 Một quả cam: Anh ơi, em có nhà rồi ạ, còn có vườn hoa nữa. 』
『 Một quả cam: Có thể cho em nhìn chim nhỏ được không ạ? 』
『 Bé yêu là một quả cam:...... Ngày mai cho em xem. 』
Ô Nhạc Trừng mím môi, ngón tay chọc chọc hình đại diện của đối phương, em nhắn lại.
『 Một quả cam: Vậy được ạ. 』
『 Một quả cam: Anh cũng đừng lừa em ạ. 』
Lần này đối phương trả lời thật sự rất chậm, một phút sau mới nhắn lại một chữ ừm.
-
Đến lớp học, Giang Diêm và Sở Lệ vẫn chưa tới.
Ô Nhạc Trừng ngồi trong lớp học, em xếp lại đồ ăn vặt đầy bàn cho gọn, giọng lại có chút hạ xuống mà nói với 9364: “Có phải là chim nhỏ của tớ không được chữa trị không.”
9364 nói: 【 Sẽ không. 】
Nó dừng một chút, lại nói tiếp: 【 Có lẽ là không hỏi đúng người. 】
Ô Nhạc Trừng: “?”
9364 lại im lặng không trả lời, nó cũng không có chứng cứ, nhưng tên 『T』 này thật sự rất kì quái.
Lời trong lời ngoài đều dính tới Nghiêm Trình, rất giống như chính bản thân anh ta đang không biết xấu hổ mà khoe khoang.
Nhưng vai chính âm hiểm xảo trá trong tiểu thuyết đột nhiên biến dị thành một tên simp chúa, thật sự là quá ảo ma.
Mỗi ngày nhóc beta xinh đẹp nhưng lại sợ người lạ tới lớp học đều sẽ rất ngoan mà xếp lại đồ ăn vặt trên bàn.
Ngày đầu tiên đối mặt với một bàn đồ ăn, em còn sẽ mở to cặp mắt hạnh to tròn ngây thơ kia mà ngó trái ngó phải, chờ đến lúc tan học mới dám cầm lấy mấy viên kẹo mà em thích.
Em có một cái hộp rất đáng yêu. Truyện Mỹ Thực
Mà đồ ăn vặt ở trên bàn lại vừa vặn có thể lấp đầy nó.
Tóc đỏ và một đám alpha đi vào lớp, phát hiện Ô Nhạc Trừng đã ngồi vào chỗ, trên mặt mỗi người đều lộ ra một chút thất vọng.
“Sáng sớm chạy tới xếp hàng là vì để bé yêu có thể nếm thử bánh kem của cửa hàng này, sao hôm nay em ấy lại tới sớm như vậy chứ?”
“Tao còn mang chocolate cho ẻm nè, nửa đêm mở cửa sổ đặt trên bàn em ấy, hehe.”
“Hộp của ẻm nhỏ quá.”
“Có thể đổi thành một cái rương cho em ấy không? Gầy như vậy phải ăn nhiều thêm một chút.”
Bọn họ kiềm giọng lại nói chuyện với nhau, mấy alpha cao to tụ tập thành một đám, thấy thế nào cũng phải đi qua chỗ của Ô Nhạc Trừng.
Giang Diêm và Sở Lệ không ở đây, bọn họ nhìn chằm chằm hai vị trí bên cạnh Ô Nhạc Trừng, có chút ngo ngoe rục rịch.
Nhưng rất nhanh, alpha xuất hiện ở cửa đã đánh gãy suy tính của bọn họ.
Sở Lệ bước tới gần, còn chưa ngồi xuống, cánh tay cũng đã cực kì chiếm hữu mà vắt ngang qua lưng ghế của Ô Nhạc Trừng.
Anh dùng bàn tay nhéo cằm thiếu niên, xoay mặt em sang anh, ngũ quan của alpha rất tuấn tú, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, hàng lông mày hơi nhăn lại, trông rất hung dữ, “Sao buổi sáng không đến trường với anh?”
Sở Lệ nhìn chằm chằm vào môi thiếu niên, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, giọng điệu rất hung ác, “Sao môi lại hồng thế?”
“Hôm qua để người khác hôn sưng đúng không?”
Giọng anh hờ hững, nhưng đôi mắt anh lại đầy tơ máu, sâu trong đáy mắt là ghen ghét và oan ức không che giấu được.
Ô Nhạc Trừng ngây ngốc mà đối diện với anh, em nhỏ giọng phản bác: “Không có ạ.”
“Môi em không sưng ạ.”
Bộ dáng mềm mụp của nhóc beta miễn cưỡng an ủi trái tim chua xót của Sở Lệ, biểu cảm của anh đang sắp dịu lại, lại thấy thiếu niên đột nhiên thò lại gần anh.
Đôi môi hồng hào mở ra, em thè một chút lưỡi ra cho alpha xem, mắt hạnh xinh đẹp to tròn, giọng em mang theo một chút lên án, “Nhưng chỗ này bị cắn ạ.”
“Có hơi đau.”
Hơi thở ấm áp thơm ngọt quanh quẩn bên môi anh, trong nháy mắt, Sở Lệ cho rằng thiếu niên muốn lại gần hôn anh.
Cả người anh cứng đờ, môi lại rất tự giác mà mở ra, cả người hốt hoảng, chỉ thấy đầu lưỡi ướt hồng trước mắt.
Mãi đến khi thiếu niên quay sang nghịch hộp đồ ăn của em, Sở Lệ còn ngơ ngác mà ngồi tại chỗ, hai tai anh đỏ lên, ánh mắt đăm đăm cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lớp học cũng có không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào bên này, lúc nhóc beta cho Sở Lệ thấy đầu lưỡi của em, hàng phía sau còn vang lên tiếng nuốt nặng nề.
Đám tóc đỏ nhìn nhau, có người không nhịn được mà mở miệng.
“Sao anh Giang còn chưa tới nữa?”
“Nghe nói Giang Duật Ngôn muốn đưa anh Giang đi du học.”
“Du học?”
“Vậy vợ yêu phải làm sao bây giờ? Tiện nghi cho tên Sở Lệ sao?”
Tóc đỏ không nhịn được mà nâng giọng lên, ánh mắt cũng vẫn luôn ngắm Ô Nhạc Trừng ở hàng phía trước.
“Anh Giang cũng thật thảm, còn chưa theo đuổi được người trong lòng đã sắp phải đi du học!”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Anh ấy mới mười chín tuổi thôi mà, trái tim thuần khiết cứ vậy mà tan vỡ nát vụn.”
“Thật đáng thương.”
“Anh ấy sắp nát vụn rồi, có thể cho anh ấy hôn một cái được không.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Ô Nhạc Trừng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đám tóc đỏ lập tức im lặng, khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào phản ứng của em.
Khuôn mặt xinh đẹp của nhóc beta hơi nâng lên một chút, mắt hạnh hơi cong, khóe môi em cũng hơi cong lên, rõ ràng là em đang vui vẻ.
Trái tim của các alpha lập tức chìm xuống.
Thôi xong rồi.
Anh Giang sắp hết đất diễn rồi.
-
Hàng phía sau rất lộn xộn, Ô Nhạc Trừng cũng không chú ý bọn họ đang nói cái gì, em đột nhiên vui vẻ là bởi vì em nghe thấy hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
【 Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hai đã hoàn thành. 】
【 Cốt truyện trước mắt đã đạt tiến độ 50%. 】
【 Mong ngài tiếp tục cố gắng. 】
Đôi mắt Ô Nhạc Trừng lấp lánh, khóe môi cong lên, giọng em mang theo một chút đắc ý, “Tớ lại hoàn thành một nhiệm vụ rồi.”
Em cười lên, khiến bầu không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.
Giọng 9364 cũng nhiễm một chút ý cười, nó khích lệ nói: 【 Ngài rất lợi hại. 】
Tâm trạng vui vẻ của Ô Nhạc Trừng vẫn luôn duy trì đến lúc tan học, em tránh thoát Sở Lệ chạy ra khỏi lớp, ở nửa đường gặp được Ôn Thuật, sự vui vẻ này lại kéo dài tiếp.
Thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng lịch sự, hai chân bị quần dài bao quanh, anh ngồi ở trên xe lăn, eo lưng lại rất thẳng, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ ra một chút bệnh tật.
Anh im lặng mà nhìn mặt hồ, lúc nhìn thấy Ô Nhạc Trừng chạy tới gần, đáy mắt mới hiện lên vài cảm xúc dao động.
Gió nhẹ phất qua, ánh chiều tà cũng bị thiếu niên đánh rơi ở đằng sau, làn da trắng sứ như được phủ thêm một vầng sáng, đôi mắt màu hổ phách nhiễm một chút màu mật, em giống như một bé tiên bước ra từ hoàng hôn.
Ánh mắt của Ôn Thuật dần dần trở nên đen tối.
Ô Nhạc Trừng chạy chậm đến trước mặt Ôn Thuật, ngó trái ngó phải, chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, “Anh ơi, chim nhỏ của em đâu ạ?”
Người trước mặt vô cảm mà nhìn chằm chằm vào em, ánh mắt anh làm Ô Nhạc Trừng cảm thấy không quá thoải mái, không nhịn được mà lui ra sau một bước nhỏ.
Bộ dáng cảnh giác của thiếu niên làm Ôn Thuật lập tức hoàn hồn, anh thu hồi ánh mắt, khóe môi lại nở một nụ cười, “Ở chỗ này.”
Bảo vệ ở đằng sau xách một cái lồng sắt đến trước mặt Ô Nhạc Trừng.
Chim nhỏ xám xịt co người ở bên trong, trông rất thiếu hoạt bát, nhưng lại có sức sống hơn trước rất nhiều.
Ô Nhạc Trừng để mặt sát vào lồng sắt, cẩn thận mà quan sát chim nhỏ ở bên trong, sau đối đó lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào với Ôn Thuật, “Anh ơi, nó thật sự là chim nhỏ của em.”
Ôn Thuật dịu dàng nói: “Sao anh có thể lừa em được chứ.”
Anh nhìn thiếu niên lại chuyển hết sự chú ý vào chú chim xấu xí kia, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia tối tăm.
Anh vẫn còn ở đây.
Lại không bằng một con chim hấp dẫn thiếu niên.
Khi nào đôi mắt ấy mới có thể chỉ nhìn vào anh được nhỉ?
Tại sao nhóc Bồ Tát của anh lại thiện lương như vậy cơ chứ?
Ô Nhạc Trừng ôm lồng sắt, em tới gần Ôn Thuật, nói: “Nhưng em hỏi anh ảnh của chim nhỏ, anh cũng không cho em.”
“Em còn tưởng là anh muốn lừa em nữa chứ.”
Ôn Thuật giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Ô Nhạc Trừng một chút, sau đó cúi đầu cảm nhận dư vị xúc cảm ấm áp ở đầu ngón tay.
Anh cười nói: “Quên nói với em, anh bị hack tài khoản.”
Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ, “Hack tài khoản?”
“Chính là tài khoản kia bị người khác giả bộ là anh.”
Ô Nhạc Trừng ngơ ngác lấy điện thoại ra, mở tin nhắn cho Ôn Thuật xem, hiếu kỳ hỏi: “Vậy người này là ai ạ?”
Ôn Thuật liếc một cái, biệt danh của Nghiêm Trình làm anh cười lạnh dưới đáy lòng, anh lắc đầu, “Không biết.”
Anh còn tốt bụng mà đưa ra ý kiến, “Có lẽ là một người kì quái, em vẫn nên xóa đi, chúng ta có thể kết bạn lại.”
Ô Nhạc Trừng thả lồng chim xuống, đang muốn click mở hình đại diện, lại nghe thấy Ôn Thuật bổ sung thêm: “Chặn trước đã rồi xóa sau.”
Ô Nhạc Trừng ngoan ngoãn làm theo.
Thấy thiếu niên nghe lời như vậy, ánh mắt Ôn Thuật càng thêm dịu dàng, anh liếc bảo vệ ở đằng sau một cái, bảo vệ vội vàng tiến lên ôm một hộp quà đến trước mặt Ô Nhạc Trừng.
Ô Nhạc Trừng tò mò nhìn cái hộp.
“Tặng cho em.”
Ôn Thuật vẫy tay với Ô Nhạc Trừng, ngón tay kéo dải lụa ra, mở hộp quà, bên trong là một chiếc cài áo bằng kim cương.
Là một chiếc cài áo hình chim nhỏ cực kì tinh xảo.
Anh cầm cài áo lên, cài trước ngực thiếu niên, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển từ ngực xuống phía dưới, cực kì mờ ám mà xoa nhẹ eo bụng Ô Nhạc Trừng.
Giọng thanh niên nhẹ nhàng chậm chạp, “Anh rất thích em, Ô Ô.”
-
Chim nhỏ vẫn chưa khỏe mạnh, cho nên vẫn phải gửi lại cho Ôn Thuật.
Nhưng lần này Ô Nhạc Trừng đã có phương thức liên hệ của anh, cuối cùng cũng có thể nhận được ảnh của chim nhỏ.
Về đến nhà, em cất hộp đồ ăn vặt, lúc đi thay quần áo để tắm, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc cài áo.
“Chim nhỏ này cũng đẹp.”
Em thích món quà này.
“Nhưng tớ phải luôn mang nó sao?” Ô Nhạc Trừng duỗi tay sờ, kim cài áo rất cứng, mang theo ngủ chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng Ôn Thuật bảo em phải luôn mang theo nó.
9364 nói: 【 Có thể đặt ở trên tủ đầu giường. 】 Nó nói xong lại sửa miệng, 【 Hoặc là cất nó vào lại trong hộp. 】
Món quà này xuất phát từ Ôn Thuật, luôn làm nó cảm thấy cũng không đơn giản như vậy.
Ô Nhạc Trừng cuối cùng vẫn lựa chọn quản gia mà em quen thuộc nhất.
Ngồi trên xe, điện thoại trong túi em vẫn luôn vang lên, lấy ra nhìn, không biết khi nào đã tràn đầy tin nhắn.
Tất cả đều đến từ 『T』.
Ô Nhạc Trừng nhớ thương chim nhỏ lập tức nghiêm túc đọc từng dòng tin nhắn một.
Phát hiện không có cái nào là về chim nhỏ của em.
Em dựa lưng vào ghế, đầu hơi cúi, hai tay ôm điện thoại, chậm rãi mà đánh chữ.
『 Một quả cam: Anh ơi, buổi sáng tốt lành ạ. 』
『 Một quả cam: Chim nhỏ của em thế nào rồi ạ? 』
Đối phương trả lời rất nhanh.
『T:...... Khá tốt. 』
『T: Em đang đi học sao? 』
『T: Nghe nói Nghiêm Trình tặng em một chiếc xe, sao em không nhận lấy? 』
『T: Là không thích màu sắc đó sao? Hay là không thích xe thể thao? Vậy em thích cái gì? 』
『T: Hay là do quản gia đó quá phiền phức? 』
Tin nhắn không ngừng nảy ra, Ô Nhạc Trừng cũng lười xem, em nói với 9364: “Anh này càng ngày càng kỳ quái.”
『 Một quả cam: Xe rất đẹp ạ. 』
『T: Em thích là được. 』
Ô Nhạc Trừng đang muốn đánh chữ để hỏi lại chim nhỏ của em, đối phương lại gửi tới một tin nhắn, biệt danh cũng từ một chữ 『T』 biến thành một chuỗi từ.
『 Bé yêu là một quả cam: Em có thích chung cư không? Tặng em một cái nhé? 』
『 Bé yêu là một quả cam: Hay là thích lâu đài hơn? Dù sao công chúa vẫn luôn ở trong lâu đài. 』
『 Một quả cam: Anh ơi, em có nhà rồi ạ, còn có vườn hoa nữa. 』
『 Một quả cam: Có thể cho em nhìn chim nhỏ được không ạ? 』
『 Bé yêu là một quả cam:...... Ngày mai cho em xem. 』
Ô Nhạc Trừng mím môi, ngón tay chọc chọc hình đại diện của đối phương, em nhắn lại.
『 Một quả cam: Vậy được ạ. 』
『 Một quả cam: Anh cũng đừng lừa em ạ. 』
Lần này đối phương trả lời thật sự rất chậm, một phút sau mới nhắn lại một chữ ừm.
-
Đến lớp học, Giang Diêm và Sở Lệ vẫn chưa tới.
Ô Nhạc Trừng ngồi trong lớp học, em xếp lại đồ ăn vặt đầy bàn cho gọn, giọng lại có chút hạ xuống mà nói với 9364: “Có phải là chim nhỏ của tớ không được chữa trị không.”
9364 nói: 【 Sẽ không. 】
Nó dừng một chút, lại nói tiếp: 【 Có lẽ là không hỏi đúng người. 】
Ô Nhạc Trừng: “?”
9364 lại im lặng không trả lời, nó cũng không có chứng cứ, nhưng tên 『T』 này thật sự rất kì quái.
Lời trong lời ngoài đều dính tới Nghiêm Trình, rất giống như chính bản thân anh ta đang không biết xấu hổ mà khoe khoang.
Nhưng vai chính âm hiểm xảo trá trong tiểu thuyết đột nhiên biến dị thành một tên simp chúa, thật sự là quá ảo ma.
Mỗi ngày nhóc beta xinh đẹp nhưng lại sợ người lạ tới lớp học đều sẽ rất ngoan mà xếp lại đồ ăn vặt trên bàn.
Ngày đầu tiên đối mặt với một bàn đồ ăn, em còn sẽ mở to cặp mắt hạnh to tròn ngây thơ kia mà ngó trái ngó phải, chờ đến lúc tan học mới dám cầm lấy mấy viên kẹo mà em thích.
Em có một cái hộp rất đáng yêu. Truyện Mỹ Thực
Mà đồ ăn vặt ở trên bàn lại vừa vặn có thể lấp đầy nó.
Tóc đỏ và một đám alpha đi vào lớp, phát hiện Ô Nhạc Trừng đã ngồi vào chỗ, trên mặt mỗi người đều lộ ra một chút thất vọng.
“Sáng sớm chạy tới xếp hàng là vì để bé yêu có thể nếm thử bánh kem của cửa hàng này, sao hôm nay em ấy lại tới sớm như vậy chứ?”
“Tao còn mang chocolate cho ẻm nè, nửa đêm mở cửa sổ đặt trên bàn em ấy, hehe.”
“Hộp của ẻm nhỏ quá.”
“Có thể đổi thành một cái rương cho em ấy không? Gầy như vậy phải ăn nhiều thêm một chút.”
Bọn họ kiềm giọng lại nói chuyện với nhau, mấy alpha cao to tụ tập thành một đám, thấy thế nào cũng phải đi qua chỗ của Ô Nhạc Trừng.
Giang Diêm và Sở Lệ không ở đây, bọn họ nhìn chằm chằm hai vị trí bên cạnh Ô Nhạc Trừng, có chút ngo ngoe rục rịch.
Nhưng rất nhanh, alpha xuất hiện ở cửa đã đánh gãy suy tính của bọn họ.
Sở Lệ bước tới gần, còn chưa ngồi xuống, cánh tay cũng đã cực kì chiếm hữu mà vắt ngang qua lưng ghế của Ô Nhạc Trừng.
Anh dùng bàn tay nhéo cằm thiếu niên, xoay mặt em sang anh, ngũ quan của alpha rất tuấn tú, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, hàng lông mày hơi nhăn lại, trông rất hung dữ, “Sao buổi sáng không đến trường với anh?”
Sở Lệ nhìn chằm chằm vào môi thiếu niên, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, giọng điệu rất hung ác, “Sao môi lại hồng thế?”
“Hôm qua để người khác hôn sưng đúng không?”
Giọng anh hờ hững, nhưng đôi mắt anh lại đầy tơ máu, sâu trong đáy mắt là ghen ghét và oan ức không che giấu được.
Ô Nhạc Trừng ngây ngốc mà đối diện với anh, em nhỏ giọng phản bác: “Không có ạ.”
“Môi em không sưng ạ.”
Bộ dáng mềm mụp của nhóc beta miễn cưỡng an ủi trái tim chua xót của Sở Lệ, biểu cảm của anh đang sắp dịu lại, lại thấy thiếu niên đột nhiên thò lại gần anh.
Đôi môi hồng hào mở ra, em thè một chút lưỡi ra cho alpha xem, mắt hạnh xinh đẹp to tròn, giọng em mang theo một chút lên án, “Nhưng chỗ này bị cắn ạ.”
“Có hơi đau.”
Hơi thở ấm áp thơm ngọt quanh quẩn bên môi anh, trong nháy mắt, Sở Lệ cho rằng thiếu niên muốn lại gần hôn anh.
Cả người anh cứng đờ, môi lại rất tự giác mà mở ra, cả người hốt hoảng, chỉ thấy đầu lưỡi ướt hồng trước mắt.
Mãi đến khi thiếu niên quay sang nghịch hộp đồ ăn của em, Sở Lệ còn ngơ ngác mà ngồi tại chỗ, hai tai anh đỏ lên, ánh mắt đăm đăm cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lớp học cũng có không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào bên này, lúc nhóc beta cho Sở Lệ thấy đầu lưỡi của em, hàng phía sau còn vang lên tiếng nuốt nặng nề.
Đám tóc đỏ nhìn nhau, có người không nhịn được mà mở miệng.
“Sao anh Giang còn chưa tới nữa?”
“Nghe nói Giang Duật Ngôn muốn đưa anh Giang đi du học.”
“Du học?”
“Vậy vợ yêu phải làm sao bây giờ? Tiện nghi cho tên Sở Lệ sao?”
Tóc đỏ không nhịn được mà nâng giọng lên, ánh mắt cũng vẫn luôn ngắm Ô Nhạc Trừng ở hàng phía trước.
“Anh Giang cũng thật thảm, còn chưa theo đuổi được người trong lòng đã sắp phải đi du học!”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Anh ấy mới mười chín tuổi thôi mà, trái tim thuần khiết cứ vậy mà tan vỡ nát vụn.”
“Thật đáng thương.”
“Anh ấy sắp nát vụn rồi, có thể cho anh ấy hôn một cái được không.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Ô Nhạc Trừng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đám tóc đỏ lập tức im lặng, khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào phản ứng của em.
Khuôn mặt xinh đẹp của nhóc beta hơi nâng lên một chút, mắt hạnh hơi cong, khóe môi em cũng hơi cong lên, rõ ràng là em đang vui vẻ.
Trái tim của các alpha lập tức chìm xuống.
Thôi xong rồi.
Anh Giang sắp hết đất diễn rồi.
-
Hàng phía sau rất lộn xộn, Ô Nhạc Trừng cũng không chú ý bọn họ đang nói cái gì, em đột nhiên vui vẻ là bởi vì em nghe thấy hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
【 Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hai đã hoàn thành. 】
【 Cốt truyện trước mắt đã đạt tiến độ 50%. 】
【 Mong ngài tiếp tục cố gắng. 】
Đôi mắt Ô Nhạc Trừng lấp lánh, khóe môi cong lên, giọng em mang theo một chút đắc ý, “Tớ lại hoàn thành một nhiệm vụ rồi.”
Em cười lên, khiến bầu không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.
Giọng 9364 cũng nhiễm một chút ý cười, nó khích lệ nói: 【 Ngài rất lợi hại. 】
Tâm trạng vui vẻ của Ô Nhạc Trừng vẫn luôn duy trì đến lúc tan học, em tránh thoát Sở Lệ chạy ra khỏi lớp, ở nửa đường gặp được Ôn Thuật, sự vui vẻ này lại kéo dài tiếp.
Thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng lịch sự, hai chân bị quần dài bao quanh, anh ngồi ở trên xe lăn, eo lưng lại rất thẳng, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ ra một chút bệnh tật.
Anh im lặng mà nhìn mặt hồ, lúc nhìn thấy Ô Nhạc Trừng chạy tới gần, đáy mắt mới hiện lên vài cảm xúc dao động.
Gió nhẹ phất qua, ánh chiều tà cũng bị thiếu niên đánh rơi ở đằng sau, làn da trắng sứ như được phủ thêm một vầng sáng, đôi mắt màu hổ phách nhiễm một chút màu mật, em giống như một bé tiên bước ra từ hoàng hôn.
Ánh mắt của Ôn Thuật dần dần trở nên đen tối.
Ô Nhạc Trừng chạy chậm đến trước mặt Ôn Thuật, ngó trái ngó phải, chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, “Anh ơi, chim nhỏ của em đâu ạ?”
Người trước mặt vô cảm mà nhìn chằm chằm vào em, ánh mắt anh làm Ô Nhạc Trừng cảm thấy không quá thoải mái, không nhịn được mà lui ra sau một bước nhỏ.
Bộ dáng cảnh giác của thiếu niên làm Ôn Thuật lập tức hoàn hồn, anh thu hồi ánh mắt, khóe môi lại nở một nụ cười, “Ở chỗ này.”
Bảo vệ ở đằng sau xách một cái lồng sắt đến trước mặt Ô Nhạc Trừng.
Chim nhỏ xám xịt co người ở bên trong, trông rất thiếu hoạt bát, nhưng lại có sức sống hơn trước rất nhiều.
Ô Nhạc Trừng để mặt sát vào lồng sắt, cẩn thận mà quan sát chim nhỏ ở bên trong, sau đối đó lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào với Ôn Thuật, “Anh ơi, nó thật sự là chim nhỏ của em.”
Ôn Thuật dịu dàng nói: “Sao anh có thể lừa em được chứ.”
Anh nhìn thiếu niên lại chuyển hết sự chú ý vào chú chim xấu xí kia, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia tối tăm.
Anh vẫn còn ở đây.
Lại không bằng một con chim hấp dẫn thiếu niên.
Khi nào đôi mắt ấy mới có thể chỉ nhìn vào anh được nhỉ?
Tại sao nhóc Bồ Tát của anh lại thiện lương như vậy cơ chứ?
Ô Nhạc Trừng ôm lồng sắt, em tới gần Ôn Thuật, nói: “Nhưng em hỏi anh ảnh của chim nhỏ, anh cũng không cho em.”
“Em còn tưởng là anh muốn lừa em nữa chứ.”
Ôn Thuật giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Ô Nhạc Trừng một chút, sau đó cúi đầu cảm nhận dư vị xúc cảm ấm áp ở đầu ngón tay.
Anh cười nói: “Quên nói với em, anh bị hack tài khoản.”
Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ, “Hack tài khoản?”
“Chính là tài khoản kia bị người khác giả bộ là anh.”
Ô Nhạc Trừng ngơ ngác lấy điện thoại ra, mở tin nhắn cho Ôn Thuật xem, hiếu kỳ hỏi: “Vậy người này là ai ạ?”
Ôn Thuật liếc một cái, biệt danh của Nghiêm Trình làm anh cười lạnh dưới đáy lòng, anh lắc đầu, “Không biết.”
Anh còn tốt bụng mà đưa ra ý kiến, “Có lẽ là một người kì quái, em vẫn nên xóa đi, chúng ta có thể kết bạn lại.”
Ô Nhạc Trừng thả lồng chim xuống, đang muốn click mở hình đại diện, lại nghe thấy Ôn Thuật bổ sung thêm: “Chặn trước đã rồi xóa sau.”
Ô Nhạc Trừng ngoan ngoãn làm theo.
Thấy thiếu niên nghe lời như vậy, ánh mắt Ôn Thuật càng thêm dịu dàng, anh liếc bảo vệ ở đằng sau một cái, bảo vệ vội vàng tiến lên ôm một hộp quà đến trước mặt Ô Nhạc Trừng.
Ô Nhạc Trừng tò mò nhìn cái hộp.
“Tặng cho em.”
Ôn Thuật vẫy tay với Ô Nhạc Trừng, ngón tay kéo dải lụa ra, mở hộp quà, bên trong là một chiếc cài áo bằng kim cương.
Là một chiếc cài áo hình chim nhỏ cực kì tinh xảo.
Anh cầm cài áo lên, cài trước ngực thiếu niên, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển từ ngực xuống phía dưới, cực kì mờ ám mà xoa nhẹ eo bụng Ô Nhạc Trừng.
Giọng thanh niên nhẹ nhàng chậm chạp, “Anh rất thích em, Ô Ô.”
-
Chim nhỏ vẫn chưa khỏe mạnh, cho nên vẫn phải gửi lại cho Ôn Thuật.
Nhưng lần này Ô Nhạc Trừng đã có phương thức liên hệ của anh, cuối cùng cũng có thể nhận được ảnh của chim nhỏ.
Về đến nhà, em cất hộp đồ ăn vặt, lúc đi thay quần áo để tắm, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc cài áo.
“Chim nhỏ này cũng đẹp.”
Em thích món quà này.
“Nhưng tớ phải luôn mang nó sao?” Ô Nhạc Trừng duỗi tay sờ, kim cài áo rất cứng, mang theo ngủ chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng Ôn Thuật bảo em phải luôn mang theo nó.
9364 nói: 【 Có thể đặt ở trên tủ đầu giường. 】 Nó nói xong lại sửa miệng, 【 Hoặc là cất nó vào lại trong hộp. 】
Món quà này xuất phát từ Ôn Thuật, luôn làm nó cảm thấy cũng không đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.