Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 25: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (25)

Thỏ Tư

17/07/2024

25: Anh ơi, anh muốn trái tim của em sao?

Ô Nhạc Trừng được xếp vào căn phòng cho khách, ngay bên cạnh phòng ngủ của Ôn Thuật.

Tuy nói là phòng cho khách, nhưng diện tích của căn phòng này lại rất thái quá, phong cách trang trí cũng nơi chốn mà lộ ra cảm giác cổ điển sang trọng, cực kì không phù hợp với nhà họ Ôn.

Phong cách kiểu Âu quá mức xa hoa, đồ trang trí huy hoàng như đang bước vào một cung điện nào đó, ánh đèn mờ làm căn phòng cũng trở nên tối tăm vài phần, hai bức tượng thiên sứ màu vàng được đặt ở hai bên đầu giường, màn che màu vàng nhạt hơi rũ xuống thảm.

Ô Nhạc Trừng đứng ở cửa, cúi đầu nhìn lồng chim trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, “Phòng này xa hoa thật đó.”

Chiếc giường to lớn kia quá mức xa hoa, nhóc quỷ không dám ngồi lên, em chỉ ôm lồng chim ngồi lên sô pha.

Em còn tò mò mà ngó trái ngó phải.

Cài áo kim cương trước ngực toả ra ánh sáng lộng lẫy bởi ánh đèn.

Cửa bị gõ vang lên.

Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn, Ôn Thuật mỉm cười với em: “Vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

Anh giơ tay cầm lấy ly sữa bò trên tay bảo vệ, vẫy tay với Ô Nhạc Trừng, nói: “Uống sữa bò rồi đi ngủ nào.”

Ô Nhạc Trừng đặt lồng chim cạnh tủ, đi qua nhận lấy ly sữa bò từ Ôn Thuật, em uống từng ngụm nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn lại tới, nhỏ giọng nói: “Em không muốn uống.”

Hương vị thật kì quái.

“Anh ơi, em có thể không ở đây được không ạ?”

Ôn Thuật ý bảo bảo vệ đứng cạnh lấy sữa bò trong tay Ô Nhạc Trừng đi, anh giơ tay nhẹ nhành sờ khóe môi ẩm ướt của thiếu niên, dịu dàng hỏi: “Ô Ô không thích nơi này sao?”

“Cuối tuần nghỉ học, em có thể không cần đến trường.”

“Ở đây chơi với anh, không vui hơn sao?”

Thiếu niên chớp cặp mắt hạnh to tròn, khó xử nhìn thẳng anh, em lắc đầu, từ chối: “Anh muốn về nhà hơn ạ.”

Ôn Thuật rũ mắt, nói: “Ngày mai sẽ có bác sĩ tới khám cho chim nhỏ.”

Ô Nhạc Trừng sửng sốt, do dự mà nhìn chim nhỏ, em thoả hiệp: “Vậy đi ạ.”

Ôn Thuật cười dịu dàng với em, “Nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé, Ô Ô.”

Bảo vệ đẩy anh ra ngoài, trước lúc ra khỏi cửa, Ôn Thuật quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào chú chim xấu xí đang cuộn tròn trong lồng.



Lăn lộn đến bây giờ, Ô Nhạc Trừng cũng đã tiêu tán cơn buồn ngủ, hơn nữa chỗ này quá xa lạ, em cũng không muốn ngủ ở trên chiếc giường kì quái kia. Nhưng ngồi trên sô pha chơi với chim nhỏ một lát, mí mắt em lại nặng nề.

Buồn ngủ nảy lên, Ô Nhạc Trừng dụi mắt đi đến mép giường, em xốc chăn lên một chút, chui vào rồi cuộn người lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, trời cũng sáng.

Ô Nhạc Trừng xốc chăn ngồi dậy, cảm thấy trên người em có chút kì quái, em ngây ngốc cúi đầu nhìn, ngón tay chạm vào dây lưng quần, thắc mắc: “Tớ thay áo ngủ khi nào vậy?”

Thiếu niên mê mang, đuôi tóc cong vút hơi có chút hỗn độn, lại làm cho mặt em càng thêm nhỏ nhắn.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua lớp rèm, như bao phủ thiếu niên bởi một tầng ánh sáng.

Em mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm hơi trong suốt, dây lưng màu hồng bị thiếu niên cầm lên, cứ vậy mà lộ ra phần lớn da thịt và đường cong vạ cổ quyến rũ.

Màn che màu vàng nhạt khiến lộ ra hơi thở quý tộc, thiếu niên ngồi ở trong đó, khuôn mặt xinh đẹp như không có thật, lại vì khí chất sạch sẽ ngây thơ mà làm người không dám khinh nhờn em.

Em ngồi một chỗ cũng như một bức tranh sơn dầu.

Làn da truyền đến xúc cảm trơn trượt, Ô Nhạc Trừng bước xuống giường, vạt áo ngủ hơi xuống chân làm em không kiềm được mà run lên một chút.

Em dừng lại, để chân trần đạp lên thảm, cúi đầu nghiêm túc mà sửa lại vạt áo đang hơi tuột xuống.

“Vì sao trong nhà anh ấy kì quái vậy nhỉ?” Ô Nhạc Trừng nhỏ giọng nói với 9364 ở trong đầu.

9364 im lặng một lát, nó đáp lại: 【 Có lẽ là anh ta không được. 】

Nó nói xong, đột nhiên phát hiện câu đó có nghĩa khác, lại sửa lại: 【 Tính cách âm u. 】

Ô Nhạc Trừng cái hiểu cái không.



Điện thoại đặt trên sô pha đột nhiên vang lên, tiếng chuông có vẻ có chút bén nhọn trong căn phòng to lớn.

Ô Nhạc Trừng đi qua cầm điện thoại lên nhìn, nhỏ giọng nói: “Là Ô Tụng.”

Em ấn nghe điện thoại, ngoan ngoãn nói: “Ba ba, buổi sáng tốt lành ạ.”

Giọng Ô Tụng ở bên kia vang lên, chứa vài phần mệt mỏi, “Bé, ta nghe nói con đang ở trong nhà họ Ôn phải không?”

Ô Nhạc Trừng dạ một tiếng, nhỏ giọng giải thích: “Ngày hôm qua có người đánh nhau trong nhà con, anh Ôn Thuật đi ngang qua mời con đến nhà anh ấy làm khách.”

“Con nhặt được một con chim nhỏ, anh Ôn Thuật đang giúp con chăm sóc nó, cho nên con tới ạ.”

Bên kia lập tức im lặng.

Ô Nhạc Trừng kiên nhẫn đợi một lát, Ô Tụng mới lại mở miệng nói: “...... Chính con cẩn thận một chút đi.”

Ô Nhạc Trừng: “?”

Ô Tụng muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng lại là một trận ho dữ dội, cuối cùng cũng chỉ có thể vội vàng cắt đứt.

Hoàn toàn khác hẳn với trước đó như xem trò vui mà đưa Ô Nhạc Trừng đến chỗ Giang Duật Ngôn, đưa đến cạnh Sở Lệ và Giang Diêm.

Lần này ông lại chần chờ.

9364 cũng kì quái với thái độ chần chờ của Ô Tụng, nhưng chuyện kì quái trong thế giới này quá nhiều.

Ngược lại làm thái độ của ông biến đổi cũng không quá đột ngột.

Ai biểu thiếu niên khiến người ta thích như vậy có chứ.

Nhưng nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành, nếu không sẽ không có biện pháp thoát khỏi thế giới này.

【 Sống ở nhà họ Ôn là nhiệm vụ thứ ba mà ngài phải hoàn thành. 】 9364 nói: 【 Vốn hẳn là Ô Tụng đưa ngài vào. 】

Nhưng giờ tình huống này cũng có thể thuận nước đẩy thuyền.

【 Người thừa kế duy nhất của nhà họ Ôn là Ôn Thuật có bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, khi còn nhỏ từng nguy kịch một lần. Năm ấy cha ngài nhân cơ hội này dẫn theo ngài năm tuổi tới cửa, ý đồ dùng thân phận con riêng nhét ngài vào nhà họ Ôn. Ngài đã từng làm cậu hai nhà họ Ôn một khoảng thời gian, nhưng sau khi Ôn Thuật tỉnh dậy, ngài bị đuổi ra ngoài một cách vô tình. 】

【 Ô Tụng ngoài ý muốn biết được nhà họ Ôn từng nhớ thương trái tim khỏe mạnh của ngài, lại nổi tâm tư đưa ngài vào nhà họ Ôn để đòi một số tiền. Ở đây ngài bị bắt nạt, lại bị yêu cầu phải bảo vệ tốt trái tim của ngài. Nhưng Ôn Thuật ghét ngài, lại e ngại mẹ anh ta không đuổi ngài đi. Ở trong bữa tiệc, anh ta đưa ngài vào phòng Nghiêm Trình đang trong kỳ mẫn cảm, nói với ngài rằng chỉ cần phá hư thuốc ức chế thì sẽ lập tức trả lại tự do cho ngài. 】

Ô Nhạc Trừng tò mò truy hỏi, “Sau đó thì sao?”

Giọng 9364 cực kì vi diệu, 【 Dựa theo cốt truyện gốc, ngài còn chưa tới gần phòng của Nghiêm Trình đã bị bảo vệ của anh ta ném ra ngoài cửa. 】

Nhưng hiện tại...... Nó cực kì nghi ngờ Ô Nhạc Trừng chưa tới cửa phòng, lập tức sẽ bị alpha ngửi mùi tìm tới túm vào một phen.

Nó an ủi nói: 【 Đừng lo lắng, nhiệm vụ lần này có lẽ cũng không khó. 】

【 Chỉ cần sống ở đây một khoảng thời gian thôi. 】

Ô Nhạc Trừng không mấy vui vẻ mà mím môi.



Ô Nhạc Trừng và Ôn Thuật ở tại tầng 3, nguyên một tầng cũng chỉ hai người bọn họ ở.

Trái ngược hẳn với bầu không khí náo nhiệt đèn đuốc sáng trưng vào ban ngày, nhà họ Ôn vào ban ngày lại im lặng đến mức kì lạ.

Mới được 9364 phổ cập bối cảnh của nhà họ Ôn, biết người ở đây cũng không thích em, Ô Nhạc Trừng không dám xuống lầu chạy loạn, em nằm trên sô pha nhìn chằm chằm vào chim nhỏ mà ngây người.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bang bang, như có thứ gì đó đang tông vào cửa.

Ô Nhạc Trừng nằm yên không cử động, ánh mắt lại lén lút nhìn qua, một chiếc xe ô tô đồ chơi màu đỏ dần tiến vào tầm nhìn của em.

Hàng lông mi cong dài khẽ chớp, Ô Nhạc Trừng tò mò mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Ô tô hờn dỗi tông cửa một hồi, cuối cùng quay xe rồi chạy ra ngoài.

Ô Nhạc Trừng: “?”

Em thu hồi ánh mắt, im lặng mà nhìn chằm chằm vào chim nhỏ, vươn ngón trỏ vuốt ve lông chim.

Tiếng ong ong lại vang lên, ô tô lại chui vào từ ngoài cửa, lần này nó dừng bên chân Ô Nhạc Trừng, một viên kim cương màu hồng lẳng lặng nằm trên xe.



Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Một nhóc alpha khoảng mười tuổi đột nhiên thăm dò từ ngoài cửa, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào mặt em.

Nhóc alpha mỉm cười, giọng điệu gần gũi mà nói: “Anh ơi, anh là vợ mà cậu Ôn mang về sao?”

Ô Nhạc Trừng lắc đầu, “Anh không phải.”

Nhóc alpha như không nghe thấy, lại tự mình nói: “Viên kim cương màu hồng kia tặng cho anh đó, em thích anh làm anh dâu của em.”

Nhóc alpha tuổi nhỏ, tin tức tố alpha rất nhạt, nhưng cho dù vậy nhóc ấy cũng không dám bước vào phòng.

Chỉ đứng ở ngoài cửa nhiệt tình vẫy tay với Ô Nhạc Trừng, “Bọn em đang chơi game ở dưới nè, anh có muốn chơi cùng không?”

Ô Nhạc Trừng còn chưa nói chuyện, hành lang vang lên tiếng xe lăn.

Đồng tử của nhóc alpha co lại, mặt lập tức trắng bệch.

Ôn Thuật được bảo vệ đẩy đến cạnh cửa, anh nhìn nhóc alpha, nhẹ giọng hô: “Thập Tam.”

Thập Tam bất an xoay người lại, cúi đầu, giọng run rẩy, “Cậu Ôn.”

“Ở đây làm gì?”

Ôn Thuật ngước mắt nhìn thiếu niên trong phòng, anh không chuẩn bị đồ ngủ cho thiếu niên, cho nên em vẫn mặc chiếc áo ngủ kia.

Hai chân thon dài thẳng tắp dẫm lên tấm thảm màu đỏ thẫm, trắng đến mức lóa mắt.

Ánh mắt anh đen tối, xua tay với bảo vệ ý bảo anh ta xách Thập Tam xuống lầu, sau đó điều khiển xe lăn đi vào.

“Ô Ô, tối qua ngủ ngon không?”

Khoé môi thanh niên mang theo ý cười, ánh mắt không kiềm được mà lưu luyến trên người thiếu niên.

Khung xương của nhóc beta nhỏ nhắn, nhưng thân mình rất mềm, ôm vào lòng cực kì thoải mái, suốt một đêm, anh đã si mê nhiệt độ cơ thể của thiếu niên.

Ô Nhạc Trừng nhìn thấy ánh mắt Ôn Thuật né tránh một chút, em quay đầu nhìn chim nhỏ trong lồng, không thèm để ý đến anh.

Ôn Thuật không dấu vết mà nhíu mày lại, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai thiếu niên, dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Từ sáng sớm anh đã đeo tai nghe rồi.

Thiếu niên chỉ nhận một cuộc điện thoại của Ô Tụng, nhưng từ cuộc đối thoại của hai người, cũng chả có gì đáng để chú ý cả.

Lòng bàn tay của alpha rất nóng, Ô Nhạc Trừng trốn rồi lại không thể né tránh, bị Ôn Thuật nắm vai, mạnh mẽ xoay sang anh.

Ánh mắt của alpha rất dịu dàng, nhìn một chút cũng không giống người xấu.

Ô Nhạc Trừng ngồi trên thảm suy nghĩ, cánh tay đặt lên chân Ôn Thuật, em cúi người đến gần, khuôn mặt xinh đẹp nâng lên, đôi mắt màu hổ phách thuần khiết lạ kì, môi em lại phát ra những lời quyến rũ mờ ám, “Anh ơi, anh muốn trái tim của em sao?”

Bờ môi của em lúc đóng lúc mở, đôi môi chúm chím bị em liếm cho ướt át, hơi thở phun ra đều thơm ngọt kì cục.

Cả người Ôn Thuật cứng đờ, đầu óc như ngừng xoay, chỉ còn lại câu hỏi vừa rồi của Ô Nhạc Trừng.

Muốn trái tim của em sao?

Thứ quý giá như thế cứ vậy mà được thiếu niên dâng tới trước mặt anh?

Anh hoảng hốt, cảm thấy như đang ở trong mơ, nhưng vui sướng và kích động lại đang bao phủ anh.

Anh duỗi tay vuốt ve mặt Ô Nhạc Trừng, mê muội lẩm bẩm nói: “Anh muốn, Ô Ô.”

Ôn Thuật cúi đầu, muốn hôn môi Ô Nhạc Trừng, nhưng thiếu niên lại linh hoạt mà trốn đi.

Ô Nhạc Trừng lại nằm trên sô pha vuốt ve lông chim nhỏ, em nhỏ giọng nói: “Anh thật là xấu xa.”

Quả nhiên là đang nhớ thương trái tim của em rồi.

Ôn Thuật: “?”

Mặt anh hiếm thấy mà lộ vẻ mê mang.

- -------------------

Ôn Thuật: Hình như bị nhóc ấy đùa giỡn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook