Chương 20: Học Sinh Mới Năm Nhất Khối A
Thần Chém Gió
13/05/2016
- Hahahahaha...Tớ thắng...tớ thắng rồi!!!!!! - Hàn Tử Dương la hét banh trời khi nhìn vào giấy điểm thi môn thể dục. - Đùa nhau hả? Sao cậu lại hơn tớ 0.001 (O.O) điểm chứ??? - Tiêu Thiên Thiên cũng hét ầm lên không kém long trọng.
- Hai người này...có để yên cho người ta ngủ không? - Mộc Lý Trung mặc nguyên đồ ngủ Pajama, đội cái mũ chóp trên đầu lọ mọ đi ra kèm nguyên khuôn mặt ngái ngủ nhìn dễ thương khủng khiếp.
- Câm! - Cả hai quay ngoắt lại, mắt lóe sáng nhìn cậu làm cậu đứng hình, vội vàng dzọt lẹ về phòng.
- Vậy bây giờ cậu tính sao? Thi xong rồi, chúng ta có nguyên cả năm học đấy. - Hàn Tử Dương trở lại với bộ mặt gian trá nhìn Tiêu Thiên Thiên. Cô nuốt nước bọt, thầm than cho số phận của mình. Từ lúc trở lại là playboy cậu khiến không ít cô gái trong Diệp Lục điêu đổ, chẳng những thế suốt ngày hành hạ Tiêu Thiên Thiên đủ trò, nghĩ thôi mà cô thấy sốc rồi.
- Tùy cậu. - Cô nghiến răng kèn kẹt.
- Aha, đúng là hôn thê của tớ có khác! - Hàn Tử Dương nhẹ nhàng vuốt nhẹ vào mái tóc cô.
- Xì, tớ chưa có chấp nhận đâu. - Tiêu Thiên Thiên liếc qua chỗ khác và cố tình nghiêng đầu tránh bàn tay của "kẻ biến thái" trước mặt khiến cậu cau mặt lại, cố tình vươn tay dài hơn kéo cô vào lòng.
- Hôn thê của tớ ngại sao? Dễ thương quá!!
- Ôi, mới sáng sớm hai người này đã tình củm rồi à? Làm tớ ganh đó nha!! - Giọng nói trêu chọc của Lục Vân Anh vang lên làm Tiêu Thiên Thiên giật thót, vội vàng giãy dụa để thoát khỏi ai kia. Hàn Tử Dương nhận ra được sự kháng cự của cô, cậu cũng cố tình lới lỏng tay để cô thoát nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng ( Móe, anh main vừa ngầu vừa lạnh lùng của tui đâu rùi????).
- Cậu đúng là biết chém gió! - Cô nguýt dài.
- Hả?
Dường như Lục Vân Anh chưa hiểu ý của Tiêu Thiên Thiên, nhưng đúng lúc một vòng tay ôm lấy nhỏ ngay tức khắc thì cái bộ não nhỏ đã hoạt động được hết công suất và phân tích rõ ràng câu nói của Tiêu Thiên Thiên.
- Hê nhô Tiểu Anh!!
Ngoài Tiêu Thiên Phong ra thì còn ai khác nữa.
- Tên điên này!!!! - Nhỏ hét ầm lên.
- Hahahaha...xem ra Special sắp có..có.....hé hé hé - Lúc này cả nhóm mười người đã tụ tập đầy đủ ở sảnh chính, cộng thêm câu nói bỏ lửng của Bách Tuyết Nghiên kèm điệu cười man rợ thì cả đám cứ thế mà cười sằng sặc.
- Các cậu bắt nạt tớ! - Lục Vân Anh bất mãn nói.
- Tránh đâu được? Hehe, tránh đâu thì trâu đánh, cứ ở lại mà vui đùa thôi! - Trịnh Mai Lan đi tớ vỗ vai cô bạn nhưng câu nói thì đậm chất trêu chọc.
- Cậu....cậu........ - Lửa phừng phừng.
- Á á á....há há há há....tớ....há há...tha...há há....ôi bụng đau quá....há há há..... - Dạ vâng, chắc ai cũng biết là cô nàng đang hứng chịu những cái cù kinh khủng của Lục Vân Anh.
- Thôi nào, cậu đồng ý làm bạn gái tớ đi! - Tiêu Thiên Phong cười gian xảo đi tớ hôn nhẹ vào má Lục Vân Anh.
Cả Special: Ô.Ô.
Lục Vân Anh: ngất tại chỗ.
- Ặc....đau quá.....đáng đời....- Trịnh Mai Lan thở hổn hển, nhìn cô nàng kia ngất trong lòng Tiêu Thiên Phong lại chỉ vì cái kiss như Tiêu Thiên Thiên mà không khỏi cười sặc sụa.
- Đừng để lịch sử lặp lại đấy! - Hàn Tử Dương chép miệng.
Và cả đám lại vười vang với nhau, vừa đúng lúc điện thoại của Minh Hạo Thần vang lên. Nhìn vào màn hình, cậu hơi nhíu mày lại.
- Ai gọi vậy? - Mạc Nhất Trung tò mò.
- Bà Uyên (hiệu trưởng ấy ạ, tất cả người trong Special chỉ gọi bả bằng họ).
- Hiệu trưởng gọi vào lúc này à? Hiếm đây! - Mộc Lý Nam xẹt qua tia thú vị từ đáy mắt.
Bấm nút nghe.
- Alo? - Minh Hạo Thần cố tình mở loa ngoài cho cả đám.
[Hạo Thần, sao tôi không gọi cho Tử Dương được?]
"Ồ...máy hết pin" - Hàn Tử Dương lôi ra con Iphone 7, thấy cái màn hình đen thui.
- Vậy cô có chuyện cần nói với Special?
[Yêu cầu cả lớp Special đến chào đón hai thành viên mới ở khối A]
- Khối A thì tại sao lại là Special?
[Đừng làm trái lời tôi, hai thành viên này không thể đùa được đâu]
Vừa dứt lời, một giọng nói từ cửa chính vang lên.
- Á da...Đây là Special sao?
Hiện ngay trước mắt họ là một đôi nam nữ một trai một gái, người con trai cao tầm mét bảy năm, tóc cắt lệch ngôi, áo quần trông cực kì bụi bặm, nhưng gương mặt lại rất đẹp trai, đặc sệt playboy, chỉ có điều nhìn cái trình độ thì chắc chưa bằng Hàn Tử Dương được (sao giống nói xấu anh main quá nhể??). Cô gái đứng bên cạnh cao khoảng mét sáu tám, tóc dài cột cao, gương mặt xinh xắn và quần áo thì bụi bặm không kém người con trai đứng bên cạnh.
- Không phải là thành viên của Special thì không được phép vào đây nếu chưa có được sự cho phép của chủ tịch Special. - Mạc Nhất Trung khẽ nhăn mặt nhìn hai người ngoài kia.
- À quên...có lẽ tôi nên giới thiệu một chút nhỉ? - Cậu trai mỉm cười - Tôi là Kuruo Sawaki, còn cô gái bên cạnh là.....
- Em gái, Nahi.
Cả Special vừa nghe đến chữ Sawaki thì mặt ai nấy cũng đều đen thui lại.
Ai mà không biết được, Sawaki chính là một tổ chức mafia khét tiếng trong thế giới ngầm, có bề dày lịch sử cả trăm năm. Đến đời thứ 412 có hai người con, một trai một gái, cả hai người này chỉ tự độc lập đánh sập hàng trăm bang mafia khác, tiếng tăm của họ vang xa với danh hiệu đẫm máu "Song hành huyết quỷ"
- Hai người này...có để yên cho người ta ngủ không? - Mộc Lý Trung mặc nguyên đồ ngủ Pajama, đội cái mũ chóp trên đầu lọ mọ đi ra kèm nguyên khuôn mặt ngái ngủ nhìn dễ thương khủng khiếp.
- Câm! - Cả hai quay ngoắt lại, mắt lóe sáng nhìn cậu làm cậu đứng hình, vội vàng dzọt lẹ về phòng.
- Vậy bây giờ cậu tính sao? Thi xong rồi, chúng ta có nguyên cả năm học đấy. - Hàn Tử Dương trở lại với bộ mặt gian trá nhìn Tiêu Thiên Thiên. Cô nuốt nước bọt, thầm than cho số phận của mình. Từ lúc trở lại là playboy cậu khiến không ít cô gái trong Diệp Lục điêu đổ, chẳng những thế suốt ngày hành hạ Tiêu Thiên Thiên đủ trò, nghĩ thôi mà cô thấy sốc rồi.
- Tùy cậu. - Cô nghiến răng kèn kẹt.
- Aha, đúng là hôn thê của tớ có khác! - Hàn Tử Dương nhẹ nhàng vuốt nhẹ vào mái tóc cô.
- Xì, tớ chưa có chấp nhận đâu. - Tiêu Thiên Thiên liếc qua chỗ khác và cố tình nghiêng đầu tránh bàn tay của "kẻ biến thái" trước mặt khiến cậu cau mặt lại, cố tình vươn tay dài hơn kéo cô vào lòng.
- Hôn thê của tớ ngại sao? Dễ thương quá!!
- Ôi, mới sáng sớm hai người này đã tình củm rồi à? Làm tớ ganh đó nha!! - Giọng nói trêu chọc của Lục Vân Anh vang lên làm Tiêu Thiên Thiên giật thót, vội vàng giãy dụa để thoát khỏi ai kia. Hàn Tử Dương nhận ra được sự kháng cự của cô, cậu cũng cố tình lới lỏng tay để cô thoát nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng ( Móe, anh main vừa ngầu vừa lạnh lùng của tui đâu rùi????).
- Cậu đúng là biết chém gió! - Cô nguýt dài.
- Hả?
Dường như Lục Vân Anh chưa hiểu ý của Tiêu Thiên Thiên, nhưng đúng lúc một vòng tay ôm lấy nhỏ ngay tức khắc thì cái bộ não nhỏ đã hoạt động được hết công suất và phân tích rõ ràng câu nói của Tiêu Thiên Thiên.
- Hê nhô Tiểu Anh!!
Ngoài Tiêu Thiên Phong ra thì còn ai khác nữa.
- Tên điên này!!!! - Nhỏ hét ầm lên.
- Hahahaha...xem ra Special sắp có..có.....hé hé hé - Lúc này cả nhóm mười người đã tụ tập đầy đủ ở sảnh chính, cộng thêm câu nói bỏ lửng của Bách Tuyết Nghiên kèm điệu cười man rợ thì cả đám cứ thế mà cười sằng sặc.
- Các cậu bắt nạt tớ! - Lục Vân Anh bất mãn nói.
- Tránh đâu được? Hehe, tránh đâu thì trâu đánh, cứ ở lại mà vui đùa thôi! - Trịnh Mai Lan đi tớ vỗ vai cô bạn nhưng câu nói thì đậm chất trêu chọc.
- Cậu....cậu........ - Lửa phừng phừng.
- Á á á....há há há há....tớ....há há...tha...há há....ôi bụng đau quá....há há há..... - Dạ vâng, chắc ai cũng biết là cô nàng đang hứng chịu những cái cù kinh khủng của Lục Vân Anh.
- Thôi nào, cậu đồng ý làm bạn gái tớ đi! - Tiêu Thiên Phong cười gian xảo đi tớ hôn nhẹ vào má Lục Vân Anh.
Cả Special: Ô.Ô.
Lục Vân Anh: ngất tại chỗ.
- Ặc....đau quá.....đáng đời....- Trịnh Mai Lan thở hổn hển, nhìn cô nàng kia ngất trong lòng Tiêu Thiên Phong lại chỉ vì cái kiss như Tiêu Thiên Thiên mà không khỏi cười sặc sụa.
- Đừng để lịch sử lặp lại đấy! - Hàn Tử Dương chép miệng.
Và cả đám lại vười vang với nhau, vừa đúng lúc điện thoại của Minh Hạo Thần vang lên. Nhìn vào màn hình, cậu hơi nhíu mày lại.
- Ai gọi vậy? - Mạc Nhất Trung tò mò.
- Bà Uyên (hiệu trưởng ấy ạ, tất cả người trong Special chỉ gọi bả bằng họ).
- Hiệu trưởng gọi vào lúc này à? Hiếm đây! - Mộc Lý Nam xẹt qua tia thú vị từ đáy mắt.
Bấm nút nghe.
- Alo? - Minh Hạo Thần cố tình mở loa ngoài cho cả đám.
[Hạo Thần, sao tôi không gọi cho Tử Dương được?]
"Ồ...máy hết pin" - Hàn Tử Dương lôi ra con Iphone 7, thấy cái màn hình đen thui.
- Vậy cô có chuyện cần nói với Special?
[Yêu cầu cả lớp Special đến chào đón hai thành viên mới ở khối A]
- Khối A thì tại sao lại là Special?
[Đừng làm trái lời tôi, hai thành viên này không thể đùa được đâu]
Vừa dứt lời, một giọng nói từ cửa chính vang lên.
- Á da...Đây là Special sao?
Hiện ngay trước mắt họ là một đôi nam nữ một trai một gái, người con trai cao tầm mét bảy năm, tóc cắt lệch ngôi, áo quần trông cực kì bụi bặm, nhưng gương mặt lại rất đẹp trai, đặc sệt playboy, chỉ có điều nhìn cái trình độ thì chắc chưa bằng Hàn Tử Dương được (sao giống nói xấu anh main quá nhể??). Cô gái đứng bên cạnh cao khoảng mét sáu tám, tóc dài cột cao, gương mặt xinh xắn và quần áo thì bụi bặm không kém người con trai đứng bên cạnh.
- Không phải là thành viên của Special thì không được phép vào đây nếu chưa có được sự cho phép của chủ tịch Special. - Mạc Nhất Trung khẽ nhăn mặt nhìn hai người ngoài kia.
- À quên...có lẽ tôi nên giới thiệu một chút nhỉ? - Cậu trai mỉm cười - Tôi là Kuruo Sawaki, còn cô gái bên cạnh là.....
- Em gái, Nahi.
Cả Special vừa nghe đến chữ Sawaki thì mặt ai nấy cũng đều đen thui lại.
Ai mà không biết được, Sawaki chính là một tổ chức mafia khét tiếng trong thế giới ngầm, có bề dày lịch sử cả trăm năm. Đến đời thứ 412 có hai người con, một trai một gái, cả hai người này chỉ tự độc lập đánh sập hàng trăm bang mafia khác, tiếng tăm của họ vang xa với danh hiệu đẫm máu "Song hành huyết quỷ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.