Chương 34: Phiên Ngoại 2: Làm Cha Thì Phải Đáp Ứng Nhu Cầu Cho Con
Thần Chém Gió
08/08/2016
Thời gian rất nhanh chóng trôi qua, hiện tại Hàn Tử Dương cùng Tiêu
Thiên Thiên đã có một đứa con trai tên Hàn Thiên tròn hai tuổi. Thật ra
lúc đầu Tử Dương không muốn đặt tên con trai giống với tên vợ mình,
nhưng bất quá cô nàng lại muốn vậy nên anh cũng phủi tay đồng ý (anh ý
sợ vợ :]]) ***
Một buổi tối, Tiêu Thiên Thiên vừa từ ngoài trở về, cảm giác mệt mỏi dâng trào lên. Cô liền ném chiếc túi xách lên bàn rồi nhảy lên ghế và lăn ra ngủ.
Chập chờn trong giấc mơ, cô cảm giác bờ môi âm ấm. Aizz... Chắc lại là Hàn Tử Dương rồi đây. Lần nào cũng vậy, bất cứ lúc nào cô ngủ là anh đều tiến tới làm loạn cô hết lên.
- Ưm... Tử Dương... Đừng nháo... Em mệt lắm...
Nhưng dường như đối phương không buông tha, vẫn tiếp tục hôn và hôn.
Tiêu Thiên Thiên khẽ cười thầm rồi nhanh chóng đáp trả. Nhưng mà... sao hôm nay môi Tử Dương lại nhỏ như vậy? Thậm chí còn mềm hơn thì phải. Trơn trơn, có cả mùi sữa nữa. Anh uống sữa từ khi nào mà cô không biết?
- Hai người làm cái gì vậy??
Một tiếng gầm lên chấn động cả căn biệt thự.
Tiêu Thiên thiên giật bắn vội bật dậy như cái lò xo.
- Cái... Chuyện gì chuyện gì??
Và ngay lập tức cô nhận ngay cả ngàn tia lửa hừng hực bùng cháy từ phía nào đó như đốt cháy cả cơ thể cô.
- A... Tử... Tử Dương... sao anh....
À vâng, xin nói thêm là "người chồng đạp choai" mang vest lịch lãm đang "đắm đuối" như con cá chuối nhìn đứa con vô cùng xinh trai của mình đang ngồi bệt lên nền đất kia.
- Hàn-Thiên - Anh gằn giọng xuống - Con đang làm cái gì vậy hả??
- Dạ? - Đứa trẻ ngây ngô nhìn lên. Nhìn hình ảnh tràn ngập lửa ghen của papa liền vô tư đáp lại- Con đang gọi mẹ dậy như cách mọi khi ba gọi thôi ạ. Đó, ba nhìn đi, mẹ dậy rồi kìa.
Tiêu Thiên Thiên lập tức hóa đá.
Hàn Tử Dương đổ hẳn một bình dấm chua nồng nặc kèm lửa bốc xung quanh hừng hực khiến người đi qua đường bất giác lạnh sống lưng (sức mạnh thật mãnh liệt :3)
Anh liền đi tới, ngồi xổm đối diện với đứa con trai, cười rất ư là "tươi".
- Hàn Thiên này...
- Dạ? - Hàn Thiên đưa khuôn mặt búng ra sữa khiến ai nhìn cũng muốn nựng (ta muốn, ta muốn ><)
- Mẹ con, là vợ ba, là "vật nhỏ" của ba...
- Tử Dương. em làm gì...
- Ai cho phép em xen giữa cuộc nói chuyện của đàn ông.
Định phản bác thì nhận ngay giọng nói sặc mùi sát khí của Hàn Tử Dương khiến Tiêu Thiên Thiên á khấu ngay lập tức.
Quay lại cuộc nói chuyện của "đàn ông".
- Con nghe tiếp này, mẹ con là sở hữu của riêng ba...
- Nhưng mẹ cho con bú, ba đâu có được vậy, sao lại của riêng ba?
Ôi, thằng bé thật dễ thương. À đó là suy nghĩ riêng của bà tác giả thôi nha. Mà thôi ta không chen nữa, ai kia đang muốn "ăn tươi nuốt sống" ta rồi kìa TToTT.
- E hèm... - Hàn Tử Dương đằng hắng một cái và anh đang muốn ném đứa con "bất trị" này đi đây này - Ý ba ấy là mẹ gặp ba trước con, và con không được đụng đến mẹ, ok?
- Vâng. - Gật đầu luôn - Nhưng con muốn có em gái cơ. Anh Bạch Lộ có em gái, sao con lại không có??
Tiêu Thiên Thiên lập tức xanh lè mặt. Con trai cô có thật mới hai tuổi không đấy??
Hàn Tử Dương thì như đúng ý, liền vui vẻ xoa đầu "con trai ngoan".
- Được, ba mẹ sẽ đáp ứng con ngay. Nhưng con phải nhớ không-được-động-đến-mẹ nhé?
-Vâng.
*** Ngày họp lớp....
- Ủa?? Sao không thấy boss vậy? Cả nàng phu nhân nữa??
Nahi ngơ ngác nhìn cả nhóm tụ tập một chỗ.
- À, Tiểu Thiên lại có thai rồi. Tử Dương ở nhà chăm sóc em ấy. - Tiêu Thiên Phong vừa uống nước vừa bình thản nói.
Cả đám vừa nghe liền cùng một suy nghĩ.
"Mới có bé trai hai tuổi đã tiếp tục. Boss... quá vô sỉ mà =="
Một buổi tối, Tiêu Thiên Thiên vừa từ ngoài trở về, cảm giác mệt mỏi dâng trào lên. Cô liền ném chiếc túi xách lên bàn rồi nhảy lên ghế và lăn ra ngủ.
Chập chờn trong giấc mơ, cô cảm giác bờ môi âm ấm. Aizz... Chắc lại là Hàn Tử Dương rồi đây. Lần nào cũng vậy, bất cứ lúc nào cô ngủ là anh đều tiến tới làm loạn cô hết lên.
- Ưm... Tử Dương... Đừng nháo... Em mệt lắm...
Nhưng dường như đối phương không buông tha, vẫn tiếp tục hôn và hôn.
Tiêu Thiên Thiên khẽ cười thầm rồi nhanh chóng đáp trả. Nhưng mà... sao hôm nay môi Tử Dương lại nhỏ như vậy? Thậm chí còn mềm hơn thì phải. Trơn trơn, có cả mùi sữa nữa. Anh uống sữa từ khi nào mà cô không biết?
- Hai người làm cái gì vậy??
Một tiếng gầm lên chấn động cả căn biệt thự.
Tiêu Thiên thiên giật bắn vội bật dậy như cái lò xo.
- Cái... Chuyện gì chuyện gì??
Và ngay lập tức cô nhận ngay cả ngàn tia lửa hừng hực bùng cháy từ phía nào đó như đốt cháy cả cơ thể cô.
- A... Tử... Tử Dương... sao anh....
À vâng, xin nói thêm là "người chồng đạp choai" mang vest lịch lãm đang "đắm đuối" như con cá chuối nhìn đứa con vô cùng xinh trai của mình đang ngồi bệt lên nền đất kia.
- Hàn-Thiên - Anh gằn giọng xuống - Con đang làm cái gì vậy hả??
- Dạ? - Đứa trẻ ngây ngô nhìn lên. Nhìn hình ảnh tràn ngập lửa ghen của papa liền vô tư đáp lại- Con đang gọi mẹ dậy như cách mọi khi ba gọi thôi ạ. Đó, ba nhìn đi, mẹ dậy rồi kìa.
Tiêu Thiên Thiên lập tức hóa đá.
Hàn Tử Dương đổ hẳn một bình dấm chua nồng nặc kèm lửa bốc xung quanh hừng hực khiến người đi qua đường bất giác lạnh sống lưng (sức mạnh thật mãnh liệt :3)
Anh liền đi tới, ngồi xổm đối diện với đứa con trai, cười rất ư là "tươi".
- Hàn Thiên này...
- Dạ? - Hàn Thiên đưa khuôn mặt búng ra sữa khiến ai nhìn cũng muốn nựng (ta muốn, ta muốn ><)
- Mẹ con, là vợ ba, là "vật nhỏ" của ba...
- Tử Dương. em làm gì...
- Ai cho phép em xen giữa cuộc nói chuyện của đàn ông.
Định phản bác thì nhận ngay giọng nói sặc mùi sát khí của Hàn Tử Dương khiến Tiêu Thiên Thiên á khấu ngay lập tức.
Quay lại cuộc nói chuyện của "đàn ông".
- Con nghe tiếp này, mẹ con là sở hữu của riêng ba...
- Nhưng mẹ cho con bú, ba đâu có được vậy, sao lại của riêng ba?
Ôi, thằng bé thật dễ thương. À đó là suy nghĩ riêng của bà tác giả thôi nha. Mà thôi ta không chen nữa, ai kia đang muốn "ăn tươi nuốt sống" ta rồi kìa TToTT.
- E hèm... - Hàn Tử Dương đằng hắng một cái và anh đang muốn ném đứa con "bất trị" này đi đây này - Ý ba ấy là mẹ gặp ba trước con, và con không được đụng đến mẹ, ok?
- Vâng. - Gật đầu luôn - Nhưng con muốn có em gái cơ. Anh Bạch Lộ có em gái, sao con lại không có??
Tiêu Thiên Thiên lập tức xanh lè mặt. Con trai cô có thật mới hai tuổi không đấy??
Hàn Tử Dương thì như đúng ý, liền vui vẻ xoa đầu "con trai ngoan".
- Được, ba mẹ sẽ đáp ứng con ngay. Nhưng con phải nhớ không-được-động-đến-mẹ nhé?
-Vâng.
*** Ngày họp lớp....
- Ủa?? Sao không thấy boss vậy? Cả nàng phu nhân nữa??
Nahi ngơ ngác nhìn cả nhóm tụ tập một chỗ.
- À, Tiểu Thiên lại có thai rồi. Tử Dương ở nhà chăm sóc em ấy. - Tiêu Thiên Phong vừa uống nước vừa bình thản nói.
Cả đám vừa nghe liền cùng một suy nghĩ.
"Mới có bé trai hai tuổi đã tiếp tục. Boss... quá vô sỉ mà =="
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.