Chương 5
Dịch Dung Thuật Cửu
13/07/2022
Địa điểm văn phòng của Ngụy Thanh nhìn từ bên ngoài trông rất giống phân khu quân đội, sau khi đi qua tầng tầng trạm gác mới vào tới văn phòng. Đại sảnh chia ra thành mấy khu vực, rất nhiều người, ai cũng đang bận rộn.
Bộ Hoan chỉ cho Trình Cẩm một vị trí để trống, bảo anh ngồi đây trước.
Ngụy Thanh đi ra, tiến vào một phòng làm việc, “Cục trưởng Tạ, Trình Cẩm đến rồi.”
Tạ Minh gật đầu, hỏi anh ta, “Cậu thấy Trình Cẩm thế nào?”
“Có tài năng nhưng thái độ làm người quá tùy ý.”
“Trong mắt cậu có ai không tùy ý hả?” Tạ Minh cười nói, “Trình Cẩm rất “thức thời”, trước mặt người tùy ý cậu ta đương nhiên sẽ tùy ý, nếu Bộ Hoan không đi cùng cậu, có lẽ cậu sẽ thấy một người nghiêm túc giống mình.” Bà dường như có hiểu biết nhất định về Trình Cẩm.
Ngụy Thanh trầm mặc.
Tạ Minh nói, “Đi thôi, người đông đủ rồi thì mở họp.”
Trong phòng họp có mấy chục người hoặc ngồi hoặc đứng.
Trình Cẩm lần đầu tiên thấy nhiều người như thế cùng tụ họp vì một vụ án. Anh nghĩ nhiều người chưa chắc đã dễ làm việc, lại nghĩ đã có nhiều người thế này tại sao còn muốn gọi mình tới?
Tạ Minh đi lên phía trước nhất, bảo người phát tài liệu cho mọi người, mỗi người một phần. Sau đó bà nói, “Ngụy Thanh, cậu nói tình huống chúng ta đã biết đi.”
Ngụy Thanh cầm một chồng tài liệu, đi tới phía trước bắt đầu nói.
Trình Cẩm vừa nghe vừa quan sát mọi người, Bộ Hoan đang buồn chán xoay loạn trang giấy trong tay, Dương Tư Mịch cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, dù sao chắc chắn là không nghe Ngụy Thanh nói. Trình Cẩm thầm thở dài, lên tinh thần xem kỹ tài liệu được phát.
Tình huống hiện giờ là phát hiện năm người bị hại, hai người trong đó đã tử vong, ngoài Chu Hải xảy ra bất trắc, tối hôm qua người bị hại Tống Kỳ Viễn cũng bất hạnh qua đời. Tống Kỳ Viễn khi còn sống là thực tập sinh ở bệnh viện Huệ Nhân, có bệnh dạ dày, không may uống phải thuốc dạ dày có độc.
Ngoại trừ người bị hại đầu tiên Lưu Xương nói mình uống thuốc cảm, những người còn lại đều trúng độc sau khi uống cùng một loại thuốc dạ dày. Viên con nhộng có độc trong lọ thuốc là ngẫu nhiên, vì vậy thời gian người bị hại trúng độc có trước có sau. Mặt khác, phần thuốc dư lại sau khi kiểm tra chất độc đều là an toàn, cho nên trong một lọ thuốc hẳn chỉ có một viên thuốc độc.
Tất cả nhân viên công tác ở bệnh viện Huệ Nhân đều bị tra hỏi, nhưng chưa phát hiện người khả nghi rõ rệt.
Thuốc của bệnh viện, chủ yếu là thuốc dạ dày đang được kiểm nghiệm. Chu Hải là người bị hại trúng độc sớm nhất mua thuốc vào ngày 15 tháng Mười, chính là bốn ngày trước, còn Lưu Xương thì mua thuốc cảm ngày 11. Ban ngành liên quan sau khi cân nhắc, quyết định thu hồi toàn bộ thuốc cảm và thuốc dạ dày bán ra sau ngày 11 ở bệnh viện Huệ Nhân, vì lượng công việc quá lớn nên còn đang tiến hành.
Tình hình hiện nay của vụ án là:
Thứ nhất, việc Lưu Xương trúng độc khá đáng nghi, vì ngoài hắn ra không còn ai trúng độc thuốc cảm, hơn nữa triệu chứng sau khi trúng độc không tính là nghiêm trọng.
Thứ hai, trong bốn người bị hại trúng độc thuốc dạ dày có ba người được bác sĩ Tư Bặc Minh kê đơn thuốc. Bản thân Tư Bặc Minh không tra ra vấn đề gì, có lẽ bị người hãm hại, trước mắt đang điều tra các mối quan hệ của ông ta xem có tồn tại người khả nghi không.
Thứ ba, Tống Kỳ Viễn mới chết là cháu trai vị cấp cao nào đó, nghi ngờ có người đang trả thù vị này. Manh mối này cũng đang đào sâu.
Thứ tư, chất độc không phải “đồ cất giữ” của bệnh viện Huệ Nhân hay bệnh viện khác, không có bệnh viện và phòng thí nghiệm nào bị mất chất độc này, đang điều tra có phải có người bán qua chợ đen phi pháp không.
Sau khi Ngụy Thanh nói xong, Tạ Minh cho mọi người tự do phát biểu ý kiến.
Không ai lên tiếng vì mấy tiếng trước bọn họ đã thảo luận một lần. Đến trước mắt vẫn chưa xuất hiện đầu mối mới mang tính then chốt nên không ai có nhận định mới.
Tạ Minh nhìn về phía Trình Cẩm, gọi tên anh, “Trình Cẩm, cậu là người phát hiện và chú ý tới vụ án này sớm nhất, cậu có suy nghĩ gì không?”
Tất cả nhìn về phía Trình Cẩm, Dương Tư Mịch cũng nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Cẩm hơi nghi hoặc, trước mắt bao người, đây xem như ra oai phủ đầu? Hay là… đặc biệt tán thưởng mình? Xác suất này chắc là có thể bỏ qua không tính.
Anh đứng lên, bình tĩnh nói, “Chào mọi người, quan điểm của tôi có lẽ hơi khác.”
“Tôi cho rằng sự kiện trúng độc này chia làm hai giai đoạn hoàn thành. Đầu tiên là dùng thuốc cảm làm thuốc thí nghiệm, người đầu độc đang làm thí nghiệm liều lượng thuốc độc dẫn đến tử vong, nên Lưu Xương sau khi trúng độc mới không chết. Thứ hai là dùng thuốc dạ dày mưu sát, lần này người đầu độc tăng liều lượng, tôi cho rằng mục tiêu của hắn là người đặc biệt nào đó mắc bệnh dạ dày sẽ đến bệnh viện Huệ Nhân mua thuốc dạ dày vào thời điểm hắn cho là tốt.”
“Người đầu độc chắc chắn là người có thể tiếp xúc thuốc men trong bệnh viện, rất có thể là nhân viên công tác. Người này hiểu y học, rất có thể có năng lực chiết xuất chất độc. Nếu mỗi bệnh viện và phòng thí nghiệm đều không bị trộm chất độc, vậy chúng ta có thể kiểm tra ghi chép dùng dụng cụ thí nghiệm liên quan trong thực nghiệm hoặc bệnh viện. Tạm thời tôi chỉ nghĩ như thế, thả con săn sắt bắt con cá rô, mọi người đừng chê cười.”
Mọi người đều rất yên tĩnh.
Tạ Minh cười nói, “Nói rất hay, có thể điều tra theo phương hướng này. Mọi người có ý kiến hoặc thắc mắc gì cứ nói.”
Trình Cẩm thầm nhíu mày, còn phải giải đáp thắc mắc?
Một chàng trai rất trẻ đứng lên hỏi, “Anh cảm thấy Tư Bặc Minh vô tội?”
Trình Cẩm nghi ngờ chàng trai này còn là vị thành niên, bộ An ninh thuê lao động trẻ em? Anh trả lời, “Tôi cho rằng ông ta không phải hung thủ. Tôi đồng ý với quan điểm đa số, ông ta bị người đầu độc hãm hại. Hoặc giả không phải cố ý hãm hại, chỉ là nhân tiện, rất rõ ràng, con mồi trong vòng này của người đầu độc không phải ông ta.”
Anh tiếp tục nói, “Người đầu độc xác định rõ mục tiêu, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nếu Tư Bặc Minh cũng là mục tiêu, khả năng là con mồi vòng tiếp theo.”
Chàng trai cười, “Anh thuyết phục được tôi, anh rất lợi hại.” Cậu ta tự giới thiệu, “Tôi là Du Đạc.”
Trình Cẩm cũng cười, “Chào cậu. Cảm ơn.” Du Đạc là người đầu tiên tỏ ý tán đồng với anh sau khi anh đến nơi này.
Anh cảm giác những người này hình như hơi bài xích mình, chẳng lẽ trước đó có người khen anh là “con nhà người ta”? Cục trưởng Tạ sao? Bà ấy cũng đâu quen biết anh. Có điều người của bộ An ninh muốn điều tra một người rất đơn giản.
Một người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng cũng đứng lên, hắn không nghiêm túc trang nghiêm như Ngụy Thanh, cũng không có không coi ai ra gì như Dương Tư Mịch mà là lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm. Hắn nói, “Anh cho rằng người đầu độc không đầu độc ngẫu nhiên mà có mục tiêu?”
“Tại sao không? Lấy năng suất của mọi người, đến bây giờ vẫn chưa tra được người khả nghi cho thấy trước khi đầu độc, người này là công dân tốt vẫn luôn tuân thủ luật pháp, tiêu chuẩn đạo đức tương đối cao. Có lẽ người này đi làm đi học đều chưa từng đến trễ, là một người lý tính, làm việc rất có trật tự, mục tiêu sẽ rất rõ ràng.”
“Anh nói có lý, nhưng bây giờ người này “điên” rồi.”
Trình Cẩm suy nghĩ rồi nói, “Có thể gần đây đã phát sinh chuyện gì đó kích thích người này. Dù “điên” nhưng trí thông minh không giảm. Xem thủ đoạn hạ độc là biết người này rất thông minh, kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ. Tôi có khuynh hướng cho rằng người này không mất lý trí, chỉ là quá mức căm hận một vài người chứ không phải tất cả người, nếu không người này hoàn toàn có thể hạ độc nhiều hơn trong thuốc dạ dày.”
“Cho nên anh cảm thấy người này vẫn chưa mất khống chế?”
Trình Cẩm nói, “Không, người này đã mất khống chế, nhưng tôi cho rằng mất khống chế theo kiểu lâm vào trạng thái rất tuyệt vọng rất kích động, không quay đầu lại được cũng sẽ không quay đầu, chỉ biết không tiếc đánh đổi đi thanh trừ mục tiêu đến khi đạt được mục đích cuối cùng.”
Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng gật đầu, “Cơ bản tôi đồng ý với quan điểm của anh. Tôi từng làm bác sĩ, tiếp xúc qua loại cuồng cố chấp này.” Hắn do dự một chút lại nói, “Trình Cẩm, tôi là Hàn Bân.”
Trình Cẩm đáp lại một tiếng cười.
Tiếp theo không có ai đưa ra thắc mắc nữa.
Tạ Minh nhân tiện nói, “Trình Cẩm, cậu còn muốn bổ sung gì không?”
Trình Cẩm nghĩ nghĩ, nói, “Tôi cho rằng trong tình huống không có đầu mối mới, có thể đặt trọng điểm điều tra Tống Kỳ Viễn. Cậu ta không những trúng độc chết mà còn là bác sĩ thực tập, người bị hại khác đều có thân phận bệnh nhân. Tôi cho rằng cậu ta biết người đầu độc, mục tiêu của người đầu độc có lẽ là cậu ta.”
Tạ Minh suy tư nói, “Đây là một hướng điều tra. Thế này đi, cậu phụ trách điều tra hướng này, có nhu cầu gì người ở đây sẽ phối hợp với cậu.”
Trình Cẩm đáp ứng, chẳng qua việc mọi người sẽ phối hợp điều tra với mình anh lại mang thái độ hoài nghi vì mấy người này đều trông rất lạnh, với lại ai cũng bề bộn nhiều việc, nào rảnh rỗi đặc biệt dành thời gian phối hợp với người ngoài.
Tạ Minh bố trí cho Trình Cẩm một cái bàn làm việc, ngay bên cạnh Dương Tư Mịch. Bàn của Dương Tư Mịch trống không hệt như cái bàn mới tinh của Trình Cẩm.
Trình Cẩm nghi ngờ đi làm với Dương Tư Mịch nghĩa là ngẩn người. Anh hỏi Dương Tư Mịch vẫn luôn trầm mặc, “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Dương Tư Mịch nhìn anh, nói, “Có lẽ người này là đồng loại của tôi.”
Trình Cẩm nghe hiểu, hắn đang nói đến người đầu độc. Trình Cẩm nhìn xung quanh, may mà không ai chú ý Dương Tư Mịch nói gì.
Anh thấp giọng nói, “Không, dĩ nhiên không phải. Loại người này trong cuộc sống chính là kẻ thất bại, chỉ biết trút giận lên người khác. Cậu không giống, cậu chỉ là chưa biết mình muốn gì.”
Dương Tư Mịch nói, “Người này căm hận người khác, tôi đối với người khác cũng không có tình cảm tốt.”
Trình Cẩm phản đối, “Không phải, cậu chỉ là không cách nào sinh ra tình cảm với người khác, không phải là cố ý.”
“Tôi có thể rất dễ dàng giết chết người khác giống như thế.”
“…” Trình Cẩm suy nghĩ hồi lâu, sau cùng yên tâm cười, “Cậu không thể giống, tôi không muốn có ngày phải nghĩ cách bắt cậu. Không có ngày đó đâu, đúng không?”
Dương Tư Mịch nhìn anh, thỉnh thoảng chớp mắt, hắn chớp rất chậm, lông mi dài mảnh rung động, giống như lông vũ màu đen lơ lửng trên không. Thật ra là Trình Cẩm tự chỉnh thành động tác chậm trong đầu.
Cuối cùng, hắn nói, “Được, tôi không giống.”
“… Tư Mịch, tốt, rất tốt.” Trình Cẩm cười, Dương Tư Mịch là đang hứa hẹn sẽ tuân theo quy phạm đạo đức của người bình thường.
Từ giờ khắc này, Trình Cẩm bắt đầu quy Dương Tư Mịch thành trách nhiệm của mình. Cậu dám tín nhiệm tôi, tôi có thể vĩnh viễn không phụ lòng cậu.
Bộ Hoan chậm rì rì lắc qua, “Định bắt đầu từ đâu? Tôi đến giúp nha.”
Trình Cẩm quay đầu nhìn hắn, cười nói, “Cảm ơn. Có danh sách nhân viên công tác ở bệnh viện không? Tốt nhất là đã phân loại.”
“Chờ chút.” Bộ Hoan đi lấy một chồng tài liệu cao đến, “Cùng Tống Kỳ Viễn thực tập ở bệnh viện này có mười lăm người, đều là bạn học đại học Y, cũng quen biết nhau. Trong số bác sĩ chuyên gia của bệnh viện Huệ Nhân có mấy người là giảng viên đại học Y, ví dụ như Tư Bặc Minh là giáo sư đại học Y.”
Trình Cẩm hỏi, “Ai có quan hệ tương đối thân thiết với Tư Bặc Minh và Tống Kỳ Viễn?”
Bộ Hoan vỗ Du Đạc, “Vị này chính là toàn năng, tinh thông hóa – lý – sinh – máy tính?”
Du Đạc hơi ngượng ngùng, “Không mà, máy tính Tiểu An vẫn lợi hại hơn, em đi gọi em ấy.” Cậu vừa nói vừa chạy ra.
Trình Cẩm thấy vậy thì cười, hỏi tiếp, “Bây giờ những bác sĩ và thực tập sinh kia đều ở trường học à?”
“Ừ, đều nằm trong phạm vi giám sát của chúng ta.”
Giám sát? Trình Cẩm ngược lại không nghĩ đến việc này, xem ra lần này vận dụng rất nhiều nhân – vật lực.
Du Đạc nhanh chóng dẫn tới một thiếu nữ trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi giống cậu ta, “Đây chính là Tiểu An.”
Thiếu nữ cười ngọt, “Chào anh! Em tên An Tiếu Nhan, anh gọi Tiểu An giống họ là được.”
“Được, Tiểu An, em có rảnh đi một chuyến đến đại học Y cùng chúng tôi không?”
“Không có vấn đề.” Tiểu An cười nói.
Du Đạc lập tức nói, “Em cũng đi.”
Trình Cẩm hỏi Bộ Hoan, “Họ đều có thể đi sao?”
Bộ Hoan cười, “Hiện tại nghe lời cậu.”
Vậy coi như mình nói là có thể nhỉ. Trình Cẩm ngoắc Hàn Bân ở xa xa. Hàn Bân xuyên qua đám người đi tới.
Trình Cẩm hỏi hắn, “Có rảnh không, chúng tôi muốn đi đại học Y, anh nói anh từng làm bác sĩ, tôi cảm thấy anh và bọn họ sẽ có chuyện để nói.”
Hàn Bân gật đầu đồng ý.
Bộ Hoan chỉ cho Trình Cẩm một vị trí để trống, bảo anh ngồi đây trước.
Ngụy Thanh đi ra, tiến vào một phòng làm việc, “Cục trưởng Tạ, Trình Cẩm đến rồi.”
Tạ Minh gật đầu, hỏi anh ta, “Cậu thấy Trình Cẩm thế nào?”
“Có tài năng nhưng thái độ làm người quá tùy ý.”
“Trong mắt cậu có ai không tùy ý hả?” Tạ Minh cười nói, “Trình Cẩm rất “thức thời”, trước mặt người tùy ý cậu ta đương nhiên sẽ tùy ý, nếu Bộ Hoan không đi cùng cậu, có lẽ cậu sẽ thấy một người nghiêm túc giống mình.” Bà dường như có hiểu biết nhất định về Trình Cẩm.
Ngụy Thanh trầm mặc.
Tạ Minh nói, “Đi thôi, người đông đủ rồi thì mở họp.”
Trong phòng họp có mấy chục người hoặc ngồi hoặc đứng.
Trình Cẩm lần đầu tiên thấy nhiều người như thế cùng tụ họp vì một vụ án. Anh nghĩ nhiều người chưa chắc đã dễ làm việc, lại nghĩ đã có nhiều người thế này tại sao còn muốn gọi mình tới?
Tạ Minh đi lên phía trước nhất, bảo người phát tài liệu cho mọi người, mỗi người một phần. Sau đó bà nói, “Ngụy Thanh, cậu nói tình huống chúng ta đã biết đi.”
Ngụy Thanh cầm một chồng tài liệu, đi tới phía trước bắt đầu nói.
Trình Cẩm vừa nghe vừa quan sát mọi người, Bộ Hoan đang buồn chán xoay loạn trang giấy trong tay, Dương Tư Mịch cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, dù sao chắc chắn là không nghe Ngụy Thanh nói. Trình Cẩm thầm thở dài, lên tinh thần xem kỹ tài liệu được phát.
Tình huống hiện giờ là phát hiện năm người bị hại, hai người trong đó đã tử vong, ngoài Chu Hải xảy ra bất trắc, tối hôm qua người bị hại Tống Kỳ Viễn cũng bất hạnh qua đời. Tống Kỳ Viễn khi còn sống là thực tập sinh ở bệnh viện Huệ Nhân, có bệnh dạ dày, không may uống phải thuốc dạ dày có độc.
Ngoại trừ người bị hại đầu tiên Lưu Xương nói mình uống thuốc cảm, những người còn lại đều trúng độc sau khi uống cùng một loại thuốc dạ dày. Viên con nhộng có độc trong lọ thuốc là ngẫu nhiên, vì vậy thời gian người bị hại trúng độc có trước có sau. Mặt khác, phần thuốc dư lại sau khi kiểm tra chất độc đều là an toàn, cho nên trong một lọ thuốc hẳn chỉ có một viên thuốc độc.
Tất cả nhân viên công tác ở bệnh viện Huệ Nhân đều bị tra hỏi, nhưng chưa phát hiện người khả nghi rõ rệt.
Thuốc của bệnh viện, chủ yếu là thuốc dạ dày đang được kiểm nghiệm. Chu Hải là người bị hại trúng độc sớm nhất mua thuốc vào ngày 15 tháng Mười, chính là bốn ngày trước, còn Lưu Xương thì mua thuốc cảm ngày 11. Ban ngành liên quan sau khi cân nhắc, quyết định thu hồi toàn bộ thuốc cảm và thuốc dạ dày bán ra sau ngày 11 ở bệnh viện Huệ Nhân, vì lượng công việc quá lớn nên còn đang tiến hành.
Tình hình hiện nay của vụ án là:
Thứ nhất, việc Lưu Xương trúng độc khá đáng nghi, vì ngoài hắn ra không còn ai trúng độc thuốc cảm, hơn nữa triệu chứng sau khi trúng độc không tính là nghiêm trọng.
Thứ hai, trong bốn người bị hại trúng độc thuốc dạ dày có ba người được bác sĩ Tư Bặc Minh kê đơn thuốc. Bản thân Tư Bặc Minh không tra ra vấn đề gì, có lẽ bị người hãm hại, trước mắt đang điều tra các mối quan hệ của ông ta xem có tồn tại người khả nghi không.
Thứ ba, Tống Kỳ Viễn mới chết là cháu trai vị cấp cao nào đó, nghi ngờ có người đang trả thù vị này. Manh mối này cũng đang đào sâu.
Thứ tư, chất độc không phải “đồ cất giữ” của bệnh viện Huệ Nhân hay bệnh viện khác, không có bệnh viện và phòng thí nghiệm nào bị mất chất độc này, đang điều tra có phải có người bán qua chợ đen phi pháp không.
Sau khi Ngụy Thanh nói xong, Tạ Minh cho mọi người tự do phát biểu ý kiến.
Không ai lên tiếng vì mấy tiếng trước bọn họ đã thảo luận một lần. Đến trước mắt vẫn chưa xuất hiện đầu mối mới mang tính then chốt nên không ai có nhận định mới.
Tạ Minh nhìn về phía Trình Cẩm, gọi tên anh, “Trình Cẩm, cậu là người phát hiện và chú ý tới vụ án này sớm nhất, cậu có suy nghĩ gì không?”
Tất cả nhìn về phía Trình Cẩm, Dương Tư Mịch cũng nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Cẩm hơi nghi hoặc, trước mắt bao người, đây xem như ra oai phủ đầu? Hay là… đặc biệt tán thưởng mình? Xác suất này chắc là có thể bỏ qua không tính.
Anh đứng lên, bình tĩnh nói, “Chào mọi người, quan điểm của tôi có lẽ hơi khác.”
“Tôi cho rằng sự kiện trúng độc này chia làm hai giai đoạn hoàn thành. Đầu tiên là dùng thuốc cảm làm thuốc thí nghiệm, người đầu độc đang làm thí nghiệm liều lượng thuốc độc dẫn đến tử vong, nên Lưu Xương sau khi trúng độc mới không chết. Thứ hai là dùng thuốc dạ dày mưu sát, lần này người đầu độc tăng liều lượng, tôi cho rằng mục tiêu của hắn là người đặc biệt nào đó mắc bệnh dạ dày sẽ đến bệnh viện Huệ Nhân mua thuốc dạ dày vào thời điểm hắn cho là tốt.”
“Người đầu độc chắc chắn là người có thể tiếp xúc thuốc men trong bệnh viện, rất có thể là nhân viên công tác. Người này hiểu y học, rất có thể có năng lực chiết xuất chất độc. Nếu mỗi bệnh viện và phòng thí nghiệm đều không bị trộm chất độc, vậy chúng ta có thể kiểm tra ghi chép dùng dụng cụ thí nghiệm liên quan trong thực nghiệm hoặc bệnh viện. Tạm thời tôi chỉ nghĩ như thế, thả con săn sắt bắt con cá rô, mọi người đừng chê cười.”
Mọi người đều rất yên tĩnh.
Tạ Minh cười nói, “Nói rất hay, có thể điều tra theo phương hướng này. Mọi người có ý kiến hoặc thắc mắc gì cứ nói.”
Trình Cẩm thầm nhíu mày, còn phải giải đáp thắc mắc?
Một chàng trai rất trẻ đứng lên hỏi, “Anh cảm thấy Tư Bặc Minh vô tội?”
Trình Cẩm nghi ngờ chàng trai này còn là vị thành niên, bộ An ninh thuê lao động trẻ em? Anh trả lời, “Tôi cho rằng ông ta không phải hung thủ. Tôi đồng ý với quan điểm đa số, ông ta bị người đầu độc hãm hại. Hoặc giả không phải cố ý hãm hại, chỉ là nhân tiện, rất rõ ràng, con mồi trong vòng này của người đầu độc không phải ông ta.”
Anh tiếp tục nói, “Người đầu độc xác định rõ mục tiêu, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nếu Tư Bặc Minh cũng là mục tiêu, khả năng là con mồi vòng tiếp theo.”
Chàng trai cười, “Anh thuyết phục được tôi, anh rất lợi hại.” Cậu ta tự giới thiệu, “Tôi là Du Đạc.”
Trình Cẩm cũng cười, “Chào cậu. Cảm ơn.” Du Đạc là người đầu tiên tỏ ý tán đồng với anh sau khi anh đến nơi này.
Anh cảm giác những người này hình như hơi bài xích mình, chẳng lẽ trước đó có người khen anh là “con nhà người ta”? Cục trưởng Tạ sao? Bà ấy cũng đâu quen biết anh. Có điều người của bộ An ninh muốn điều tra một người rất đơn giản.
Một người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng cũng đứng lên, hắn không nghiêm túc trang nghiêm như Ngụy Thanh, cũng không có không coi ai ra gì như Dương Tư Mịch mà là lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm. Hắn nói, “Anh cho rằng người đầu độc không đầu độc ngẫu nhiên mà có mục tiêu?”
“Tại sao không? Lấy năng suất của mọi người, đến bây giờ vẫn chưa tra được người khả nghi cho thấy trước khi đầu độc, người này là công dân tốt vẫn luôn tuân thủ luật pháp, tiêu chuẩn đạo đức tương đối cao. Có lẽ người này đi làm đi học đều chưa từng đến trễ, là một người lý tính, làm việc rất có trật tự, mục tiêu sẽ rất rõ ràng.”
“Anh nói có lý, nhưng bây giờ người này “điên” rồi.”
Trình Cẩm suy nghĩ rồi nói, “Có thể gần đây đã phát sinh chuyện gì đó kích thích người này. Dù “điên” nhưng trí thông minh không giảm. Xem thủ đoạn hạ độc là biết người này rất thông minh, kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ. Tôi có khuynh hướng cho rằng người này không mất lý trí, chỉ là quá mức căm hận một vài người chứ không phải tất cả người, nếu không người này hoàn toàn có thể hạ độc nhiều hơn trong thuốc dạ dày.”
“Cho nên anh cảm thấy người này vẫn chưa mất khống chế?”
Trình Cẩm nói, “Không, người này đã mất khống chế, nhưng tôi cho rằng mất khống chế theo kiểu lâm vào trạng thái rất tuyệt vọng rất kích động, không quay đầu lại được cũng sẽ không quay đầu, chỉ biết không tiếc đánh đổi đi thanh trừ mục tiêu đến khi đạt được mục đích cuối cùng.”
Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng gật đầu, “Cơ bản tôi đồng ý với quan điểm của anh. Tôi từng làm bác sĩ, tiếp xúc qua loại cuồng cố chấp này.” Hắn do dự một chút lại nói, “Trình Cẩm, tôi là Hàn Bân.”
Trình Cẩm đáp lại một tiếng cười.
Tiếp theo không có ai đưa ra thắc mắc nữa.
Tạ Minh nhân tiện nói, “Trình Cẩm, cậu còn muốn bổ sung gì không?”
Trình Cẩm nghĩ nghĩ, nói, “Tôi cho rằng trong tình huống không có đầu mối mới, có thể đặt trọng điểm điều tra Tống Kỳ Viễn. Cậu ta không những trúng độc chết mà còn là bác sĩ thực tập, người bị hại khác đều có thân phận bệnh nhân. Tôi cho rằng cậu ta biết người đầu độc, mục tiêu của người đầu độc có lẽ là cậu ta.”
Tạ Minh suy tư nói, “Đây là một hướng điều tra. Thế này đi, cậu phụ trách điều tra hướng này, có nhu cầu gì người ở đây sẽ phối hợp với cậu.”
Trình Cẩm đáp ứng, chẳng qua việc mọi người sẽ phối hợp điều tra với mình anh lại mang thái độ hoài nghi vì mấy người này đều trông rất lạnh, với lại ai cũng bề bộn nhiều việc, nào rảnh rỗi đặc biệt dành thời gian phối hợp với người ngoài.
Tạ Minh bố trí cho Trình Cẩm một cái bàn làm việc, ngay bên cạnh Dương Tư Mịch. Bàn của Dương Tư Mịch trống không hệt như cái bàn mới tinh của Trình Cẩm.
Trình Cẩm nghi ngờ đi làm với Dương Tư Mịch nghĩa là ngẩn người. Anh hỏi Dương Tư Mịch vẫn luôn trầm mặc, “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Dương Tư Mịch nhìn anh, nói, “Có lẽ người này là đồng loại của tôi.”
Trình Cẩm nghe hiểu, hắn đang nói đến người đầu độc. Trình Cẩm nhìn xung quanh, may mà không ai chú ý Dương Tư Mịch nói gì.
Anh thấp giọng nói, “Không, dĩ nhiên không phải. Loại người này trong cuộc sống chính là kẻ thất bại, chỉ biết trút giận lên người khác. Cậu không giống, cậu chỉ là chưa biết mình muốn gì.”
Dương Tư Mịch nói, “Người này căm hận người khác, tôi đối với người khác cũng không có tình cảm tốt.”
Trình Cẩm phản đối, “Không phải, cậu chỉ là không cách nào sinh ra tình cảm với người khác, không phải là cố ý.”
“Tôi có thể rất dễ dàng giết chết người khác giống như thế.”
“…” Trình Cẩm suy nghĩ hồi lâu, sau cùng yên tâm cười, “Cậu không thể giống, tôi không muốn có ngày phải nghĩ cách bắt cậu. Không có ngày đó đâu, đúng không?”
Dương Tư Mịch nhìn anh, thỉnh thoảng chớp mắt, hắn chớp rất chậm, lông mi dài mảnh rung động, giống như lông vũ màu đen lơ lửng trên không. Thật ra là Trình Cẩm tự chỉnh thành động tác chậm trong đầu.
Cuối cùng, hắn nói, “Được, tôi không giống.”
“… Tư Mịch, tốt, rất tốt.” Trình Cẩm cười, Dương Tư Mịch là đang hứa hẹn sẽ tuân theo quy phạm đạo đức của người bình thường.
Từ giờ khắc này, Trình Cẩm bắt đầu quy Dương Tư Mịch thành trách nhiệm của mình. Cậu dám tín nhiệm tôi, tôi có thể vĩnh viễn không phụ lòng cậu.
Bộ Hoan chậm rì rì lắc qua, “Định bắt đầu từ đâu? Tôi đến giúp nha.”
Trình Cẩm quay đầu nhìn hắn, cười nói, “Cảm ơn. Có danh sách nhân viên công tác ở bệnh viện không? Tốt nhất là đã phân loại.”
“Chờ chút.” Bộ Hoan đi lấy một chồng tài liệu cao đến, “Cùng Tống Kỳ Viễn thực tập ở bệnh viện này có mười lăm người, đều là bạn học đại học Y, cũng quen biết nhau. Trong số bác sĩ chuyên gia của bệnh viện Huệ Nhân có mấy người là giảng viên đại học Y, ví dụ như Tư Bặc Minh là giáo sư đại học Y.”
Trình Cẩm hỏi, “Ai có quan hệ tương đối thân thiết với Tư Bặc Minh và Tống Kỳ Viễn?”
Bộ Hoan vỗ Du Đạc, “Vị này chính là toàn năng, tinh thông hóa – lý – sinh – máy tính?”
Du Đạc hơi ngượng ngùng, “Không mà, máy tính Tiểu An vẫn lợi hại hơn, em đi gọi em ấy.” Cậu vừa nói vừa chạy ra.
Trình Cẩm thấy vậy thì cười, hỏi tiếp, “Bây giờ những bác sĩ và thực tập sinh kia đều ở trường học à?”
“Ừ, đều nằm trong phạm vi giám sát của chúng ta.”
Giám sát? Trình Cẩm ngược lại không nghĩ đến việc này, xem ra lần này vận dụng rất nhiều nhân – vật lực.
Du Đạc nhanh chóng dẫn tới một thiếu nữ trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi giống cậu ta, “Đây chính là Tiểu An.”
Thiếu nữ cười ngọt, “Chào anh! Em tên An Tiếu Nhan, anh gọi Tiểu An giống họ là được.”
“Được, Tiểu An, em có rảnh đi một chuyến đến đại học Y cùng chúng tôi không?”
“Không có vấn đề.” Tiểu An cười nói.
Du Đạc lập tức nói, “Em cũng đi.”
Trình Cẩm hỏi Bộ Hoan, “Họ đều có thể đi sao?”
Bộ Hoan cười, “Hiện tại nghe lời cậu.”
Vậy coi như mình nói là có thể nhỉ. Trình Cẩm ngoắc Hàn Bân ở xa xa. Hàn Bân xuyên qua đám người đi tới.
Trình Cẩm hỏi hắn, “Có rảnh không, chúng tôi muốn đi đại học Y, anh nói anh từng làm bác sĩ, tôi cảm thấy anh và bọn họ sẽ có chuyện để nói.”
Hàn Bân gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.