Chương 23: Phiên ngoại 2
Sở Tích Đao
26/01/2024
Ai có ngờ một lần kề vai là vĩnh hằng…
[ hắn ]
Hoa rơi không thể nề hà, cũng như chim yến la đà chốn xưa.
Vườn cũ hương nhẹ thoảng đưa, quanh năm chỉ có mình thưa với mình.
Một lần chạm ngõ chút tình, mộng mơ vụn vỡ thình lình ai hay.
Những ngày xuân tươi đẹp đó, ta từng giơ roi thúc ngựa đi dạo quanh kinh thành. Con ngựa trắng phong lưu, gió ấm hoa nở đẹp tươi... Đúng là thời điểm thiếu niên đắc ý.
Xa xa đi tới, nhiều người như vậy, ai biết một lần kề vai lại là vĩnh hằng?
Lúc ấy vô cùng trùng hợp, chúng ta tương phùng. Trong ngàn vạn người trên đời này, có bao nhiêu người có thể quen biết nhau và có bao nhiêu người có thể đi cùng nhau?
Đi qua mười dặm trường nhai. Xem liễu ám hoa minh, có người trong thiên hạ chứng kiến, hai thân ảnh gắn bó, ngay cả bóng dáng cũng cầm tay nói cười.
Phía cuối con đường.
Nhộn nhịp đã qua.
Cảnh xuân ảm đạm.
Du khách tan đi.
Tình yêu lụi tàn.
Chỉ đi trên con phố này, đã là duyên phận cả đời. Nếu chú tâm ngoáy đầu nhìn lại, dung mạo đã tàn nhưng người vẫn như xưa.
Lạc Dương, hay Trường An.
Dương Châu, hay Khai Phong.
Kết cục đã định, không thể thay đổi. Ký ức phủ đầy bụi mờ, cho dù có muốn nhớ lại hay không thì tất cả những dấu vết cũng đều đã lúc mờ lúc tỏ. Bây giờ bất kể là ta đi Đông hay đi Tây, đi Nam, hay đi Bắc bốn phía đều có hơi thở quen thuộc của nàng. Ta biết năm tháng không cam lòng già đi, vẫn muốn thể hiện những dấu vết thời gian ở tại nơi này. Một chân giẫm xuống, tiếng vang vẫn đủ lớn, nhưng đó đều là âm thanh xưa cũ.
Mùa thu qua vội vàng, mùa đông sắp đến, dấu vết tiêu điều này chính là sự nhắc nhở đầy rõ ràng của thời gian. Vết sẹo trên bàn tay, mỗi năm một ngày thêm như luân hồi.
Và rồi duyên kiếp cứ thế trôi đi.
[ nàng ]
Đó là một giấc mộng xưa.
Phồn hoa tươi đẹp, luôn sẽ có lúc tan thành mây khói, giống như mưa rào đánh chuối tây, hoang tàn rũ rượi, rơi rụng đầy đất.
Thương nhớ ngày đêm khó yên giấc ngủ, cho dù nhắm mắt cũng chỉ có hình bóng người.
Vận mệnh trớ trêu. Trong lòng đã từng rất nhiều lần hình dung bóng dáng người, vẽ ra nhan sắc, giải tỏa tương tư.
Cho đến khi gặp hắn, ta mới biết tình cảm thực sự trong lòng mình, những thứ đã qua chỉ là hư ảo. Bỗng nhiên quay đầu, người ta nhìn thấy, đã không phải người xưa.
Cuộc đời này phụ người, phụ nỗi tương tư của chính ta ngày đó, nhưng ta biết, người sẽ hiểu cho ta.
Cảm tạ người đã làm bạn với ta một đoạn đường, cảm tạ người không rời không bỏ, cũng xin người buông bỏ giấc mộng cũ không thành.
Hắn là lúm đồng tiền mà ta không buông được, lúc hắn điên cuồng cũng khiến ta đau lòng. Như người cũng hiểu sự luyến tiếc này, xin an tâm để ta đi khỏi trái tim người.
Ta biết người vẫn chăm chú nhìn theo bóng ta, ta cũng muốn quay đầu lại, nhưng mà, phía trước có kẻ đang chờ ta.
Không thể quay về như cũ...
Cũng chỉ có nhẫn tâm, bỏ qua ánh mắt ảm đạm của người, như cái gai đâm vào lòng ta từ phía sau lưng.
Ta ở mùa xuân, người ở mùa đông, có phải tất cả lựa chọn đều cần sự tàn nhẫn như vậy không?
Tha thứ cho ta. Kiếp này, xin người trân trọng.
[ hắn ]
Hoa rơi không thể nề hà, cũng như chim yến la đà chốn xưa.
Vườn cũ hương nhẹ thoảng đưa, quanh năm chỉ có mình thưa với mình.
Một lần chạm ngõ chút tình, mộng mơ vụn vỡ thình lình ai hay.
Những ngày xuân tươi đẹp đó, ta từng giơ roi thúc ngựa đi dạo quanh kinh thành. Con ngựa trắng phong lưu, gió ấm hoa nở đẹp tươi... Đúng là thời điểm thiếu niên đắc ý.
Xa xa đi tới, nhiều người như vậy, ai biết một lần kề vai lại là vĩnh hằng?
Lúc ấy vô cùng trùng hợp, chúng ta tương phùng. Trong ngàn vạn người trên đời này, có bao nhiêu người có thể quen biết nhau và có bao nhiêu người có thể đi cùng nhau?
Đi qua mười dặm trường nhai. Xem liễu ám hoa minh, có người trong thiên hạ chứng kiến, hai thân ảnh gắn bó, ngay cả bóng dáng cũng cầm tay nói cười.
Phía cuối con đường.
Nhộn nhịp đã qua.
Cảnh xuân ảm đạm.
Du khách tan đi.
Tình yêu lụi tàn.
Chỉ đi trên con phố này, đã là duyên phận cả đời. Nếu chú tâm ngoáy đầu nhìn lại, dung mạo đã tàn nhưng người vẫn như xưa.
Lạc Dương, hay Trường An.
Dương Châu, hay Khai Phong.
Kết cục đã định, không thể thay đổi. Ký ức phủ đầy bụi mờ, cho dù có muốn nhớ lại hay không thì tất cả những dấu vết cũng đều đã lúc mờ lúc tỏ. Bây giờ bất kể là ta đi Đông hay đi Tây, đi Nam, hay đi Bắc bốn phía đều có hơi thở quen thuộc của nàng. Ta biết năm tháng không cam lòng già đi, vẫn muốn thể hiện những dấu vết thời gian ở tại nơi này. Một chân giẫm xuống, tiếng vang vẫn đủ lớn, nhưng đó đều là âm thanh xưa cũ.
Mùa thu qua vội vàng, mùa đông sắp đến, dấu vết tiêu điều này chính là sự nhắc nhở đầy rõ ràng của thời gian. Vết sẹo trên bàn tay, mỗi năm một ngày thêm như luân hồi.
Và rồi duyên kiếp cứ thế trôi đi.
[ nàng ]
Đó là một giấc mộng xưa.
Phồn hoa tươi đẹp, luôn sẽ có lúc tan thành mây khói, giống như mưa rào đánh chuối tây, hoang tàn rũ rượi, rơi rụng đầy đất.
Thương nhớ ngày đêm khó yên giấc ngủ, cho dù nhắm mắt cũng chỉ có hình bóng người.
Vận mệnh trớ trêu. Trong lòng đã từng rất nhiều lần hình dung bóng dáng người, vẽ ra nhan sắc, giải tỏa tương tư.
Cho đến khi gặp hắn, ta mới biết tình cảm thực sự trong lòng mình, những thứ đã qua chỉ là hư ảo. Bỗng nhiên quay đầu, người ta nhìn thấy, đã không phải người xưa.
Cuộc đời này phụ người, phụ nỗi tương tư của chính ta ngày đó, nhưng ta biết, người sẽ hiểu cho ta.
Cảm tạ người đã làm bạn với ta một đoạn đường, cảm tạ người không rời không bỏ, cũng xin người buông bỏ giấc mộng cũ không thành.
Hắn là lúm đồng tiền mà ta không buông được, lúc hắn điên cuồng cũng khiến ta đau lòng. Như người cũng hiểu sự luyến tiếc này, xin an tâm để ta đi khỏi trái tim người.
Ta biết người vẫn chăm chú nhìn theo bóng ta, ta cũng muốn quay đầu lại, nhưng mà, phía trước có kẻ đang chờ ta.
Không thể quay về như cũ...
Cũng chỉ có nhẫn tâm, bỏ qua ánh mắt ảm đạm của người, như cái gai đâm vào lòng ta từ phía sau lưng.
Ta ở mùa xuân, người ở mùa đông, có phải tất cả lựa chọn đều cần sự tàn nhẫn như vậy không?
Tha thứ cho ta. Kiếp này, xin người trân trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.