Chương 4
Hải Thanh Nã Thiên Nga
02/07/2022
Editor: Tây An
Thiếu niên tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện bên trên giường có một con thỏ đang nằm, màu lông thuần trắng, y cục tuyết.
Y thử ngồi dậy, nhìn thỏ trắng vừa mừng vừa sợ: “Là ngươi! Đêm qua ta bắt được chính là ngươi đúng không?”
Thỏ trắng nhìn qua y, đôi con mắt đo đỏ sáng nước, như hồng bảo thạch hải ngoại tiến cống.
Thiếu niên càng nhìn càng cảm thấy thích, đưa tay ôm thỏ trắng. Thỏ trắng không giãy dụa chút nào, bị y ôm vào trong ngực, chỉ giật giật hai cái lỗ tai.
“Ngoan quá, hơn A Hoàng nhiều!” Thiếu niên nở nụ cười.
Dưới giường, chó con liếc xéo y một cái, bất mãn quay đầu đi ngủ tiếp.
Trong sơn trang của Quảng Lăng quận vương ở ngoại ô kinh thành lại có chuyện lạ thường, trong tiểu lâu quận vương lại không hiểu sao xuất hiện một con thỏ trắng, quận vương thích đến không chịu được, đi đâu cũng mang nó. Không chỉ có thế, thỏ trắng kia ăn tham cực kì, mỗi ngày có thể gặm được một xe ngựa củ cải.
“Mệnh Quận vương có phải dễ chiêu gọi thú vật không?” đám nội thị biết chuyện nghị luận, “Lần trước con chó vàng kia cũng như thế, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh quận vương, cũng không biết tới từ đâu.”
“Quận vương không có anh chị em, thật sự là quá cô đơn.”
…
“Khi nào cô về thiên đình?” Đôn Di nhìn A Thiền ngồi xổm trên mặt đất vui sướng hài lòng gặm củ cải, bất mãn nói.
“Tạm thời không về được.” A Thiền nhai củ cải, hai má phình lên, “Tôi vẫn chưa cởi chỉ đỏ đâu.”
Đôn Di khinh thường hừ lạnh: “Thế phải chờ tới ngày tháng năm nào?”
A Thiền không nói.
“Tôi nói này sao cô tham ăn thế, ” Đôn Di tiếp tục lẩm bẩm, “Đều thành tiên rồi.”
“A, nguyên danh tôi là A Sàm*,” A Thiền đáp, “Nhưng trưởng lão nói danh tự cho tiên nhân dùng không ổn, nên đổi thành A Thiền.”
*[馋; Sàm], nghĩa là thèm ăn, phát âm là /chán/; [婵; Thiền] cũng phát âm là /chán/
Đôn Di: “…”
Về thiên đình cái gì. A Thiền nói trong lòng, dù chỉ đỏ cởi rồi nàng cũng không muốn về thiên đình. Nơi này tốt biết bao, củ cải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đây chính là đãi ngộ thỏ ngọc nàng mơ ước bao nay, A Thiền quả thực vui không muốn về trời.
Quảng Lăng quận vương nuôi thỏ trắng mấy ngày, càng thêm thích, trong đêm rét lạnh, y dứt khoát ôm thỏ trắng ngủ chung.
Nói thật, A Thiền rất là xấu hổ.
Bởi vì lập chí tu tiên, đời thỏ nàng thuần khiết, từ khi ra đời đến bây giờ hơn ngàn năm, cái móng thỏ đực không có cầm bao giờ.
Trong ánh mắt khinh bỉ của Đôn Di, nàng bị Quảng Lăng quận vương ôm trong ngực đắp chăn. Trong đêm đèn tắt lửa tối đèn, nàng ghé vào ngực Quảng Lăng quận vương, chỉ cảm thấy ấm áp dễ chịu. Giương mắt, mặt thiếu niên tĩnh mịch mà tinh xảo, lông mi dài lại chỉnh tề, y lông vũ.
Ngực vang “thình thịch” lên, A Thiền có thể nghe được hai nhịp tim. Lớn chính là của Quảng Lăng quận vương, nhỏ là nàng.
Thanh âm kia từng chút từng chút, như khúc hát ru, A Thiền chậm rãi nhắm mắt lại.
Trước khi rơi vào mộng đẹp, nàng nghĩ, có người ôm đi ngủ cũng không tệ đâu…
Sương mù lượn lờ, huyễn cảnh như mộng.
A Thiền mở to mắt, phát hiện mình đứng ở một nơi xa lạ. Bốn bề là tuyết trắng bao trùm sơn dã, cây cối tảng đá cũng như lão ông đầu bạc, chỉ có một dòng nước suối chảy qua, róc rách trong trẻo.
A Thiền hà một hơi, trắng tinh, nàng cũng không cảm thấy rét lạnh. Cúi đầu nhìn lại, y phục mặc trên người nàng, váy dài tay dài, mình đúng là hình người.
Một tiếng địch theo gió tản mát truyền đến, A Thiền lần theo tìm lại, lưu lại trên tuyết trắng một từng dấu dấu chân be bé.
Hồng mai đương nở rộ, cánh hoa bị băng đông cứng lại, óng ánh mà xinh xẻo. Hoa thụ sum suê, một thiếu niên áo trắng ngồi trên tảng đá lớn, hơi cúi đầu, tụ tinh hội thần thổi một cây sáo ngọc.
Tiếng địch ấy dễ nghe mà kéo dài, như nước như gió, quanh quẩn không thôi.
A Thiền ngẩn người, thiếu niên kia không phải ai khác, chính là Quảng Lăng quận vương.
Dường phát hiện động tĩnh, thiếu niên cũng ngẩng đầu trông lại, tiếng địch dừng im bặt.
A Thiền nhìn y, kinh ngạc nói: “Quảng Lăng quận vương?”
Thiếu niên buông sáo ngọc xuống.
“Quảng Lăng quận vương?” y mỉm cười lắc đầu, giọng thanh như suối nước, “Ta tên Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu? A Thiền ngây thơ nháy mắt mấy cái, một lát, nói: “Tôi tên A Thiền.”
“Ngài đang làm gì đấy?” A Thiền nhìn chung quanh một lượt, chỉ cảm thấy nơi này hoang vu tịch mịch.
“Thổi sáo.” Lăng Tiêu đáp, đoạn vung vẩy ngọc địch trong tay, “Êm tai không?”
A Thiền gật gật đầu: “Êm tai ạ.”
Lăng Tiêu mỉm cười: “Vậy em có thể ngồi xuống cùng ta chăng? Ta ở đây thổi sáo thổi đã lâu, chẳng ai nghe thấy.”
“Được ạ.” A Thiền gật gật đầu.
Hai người cùng ngồi trên tảng đá lớn, Lăng Tiêu lại thổi sáo ngọc, A Thiền nghe, chỉ cảm thấy tiếng địch kia đẹp đến mức khiến cho người xuất thần.
“Sao ngài phải thổi sáo?” Một khúc xong rồi, A Thiền hỏi.
“Ta thổi sáo, những hoa này mới có thể nở.” Lăng Tiêu nói, chỉ chỉ một gốc cây đào bên cạnh.
A Thiền nhìn lại, đầu cành cây đào kia đã mọc ra mấy nụ hoa, hồng hồng.
“Mùa xuân đến, bọn chúng sẽ nở.” A Thiền nói.
Giữa hàng mày tuấn túa của Lăng Tiêu lồng thêm một tầng sa sút, “Nhưng mùa xuân chậm chạp chẳng tới, ta phải gọi mùa xuân về.”
A Thiền thấy y u buồn, có phần không đành lòng, nói: “Bản lãnh như của ngài, tôi cũng có đấy.”
“Ồ?” Lăng Tiêu nhìn về phía nàng, mắt trong trẻo, “Em biết?”
A Thiền gật gật đầu, lấy ra từ trong tay áo một gốc mầm nhỏ, mở mặt tuyết cắm trong đất bùn, sau đó trong miệng nói lẩm bẩm. Một sợi chỉ thanh tịnh tràn ra từ giữa ngón tay nàng, rơi vào bên trên mầm nhỏ.
Lá cây mầm nhỏ chậm rãi cao lên, không bao lâu đã đến giữa.
A Thiền cười một tiếng với Lăng Tiêu, túm cả cả khóm lá lên, dưới đáy, một cây củ cải mập trắng kéo theo cả bùn đất rút ra.
“A!” Lăng Tiêu cũng bật cười.
“Tặng cho ngài.” A Thiền dâng củ cải cho y, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, “Đáng tiếc tôi chỉ biết trồng củ cải.”
Lăng Tiêu lắc đầu, mỉm cười nhận lấy củ cải, hòa thanh nói: “Tốt quá, lần đầu có người tặng ta củ cải, cám ơn em.”
A Thiền cười cười, trên khuôn mặt trắng trẻo nổi lên vết đỏ ửng nhàn nhạt…
Sương mù bay đi, cây mai, cây đào, nước chảy và Lăng Tiêu đều biến mất trong bóng tối, A Thiền tỉnh lại, phát hiện mình ra là mơ một giấc mộng.
Nàng ghé vào ngực Quảng Lăng quận vương, hai nhịp tim vẫn chồng lên nhau. Nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, gương mặt ngủ của Quảng Lăng quận vương vẫn tĩnh mịch.
A Thiền báo chuyện mộng cảnh cho Đôn Di, không ngoài dự liệu, hắn cũng giật mình.
“Cô bị phong ấn pháp lực, vẫn có thể nhập mộng?”. Truyện chính ở -- TRЦмtrцуe n. v Л --
“Không phải thuật nhập mộng, ” A Thiền nghĩ ngợi, nói, “Trưởng lão nói, này gọi là độn mộng, là bản lĩnh trời sinh.”
“Bản lĩnh trời sinh á?” Đôn Di nghi hoặc: “Tộc thỏ các cô bản lĩnh trời sinh không phải ăn củ cải phỏng?”
A Thiền vò đầu: “Tôi cũng không biết, ông nói đây vốn là chỉ có thỏ biết thôi, trong ngàn vạn con thỏ lại chỉ có một con thỏ biết, trùng hợp…”
“Được rồi được rồi.” Đôn Di ngắt lời nàng nói nhảm, nói, “Đã thế, vậy là chuyện tốt. Tinh phách Lăng Tiêu quân đang ngủ say, nếu cô có thể giúp ngài tỉnh lại, vậy là không thể tốt hơn.” Đoạn, hắn hưng phấn vỗ bả vai A Thiền, “Quá tốt rồi! Nếu mà Vương Mẫu biết…”
Nói được nửa câu, hắn đột nhiên phát hiện hai tên nội thị dưới hiên đương trừng mắt ngây mồm nhìn nơi này.
Đôn Di: “…”
A Thiền: “…”
Khi bọn họ cố gắng vờ chơi trò chó con vồ thỏ, hai tên nội thị kia rốt cục đi ra.
“Tôi hoa mắt rồi sao? Sao tôi cảm thấy con chó và con thỏ kia như đang nói chuyện?”
“Ừ, con chó kia còn vỗ con thỏ một cái.”
“Là quận vương huấn luyện à?”
“Quận vương lợi hại đáo để…”
Thiếu niên tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện bên trên giường có một con thỏ đang nằm, màu lông thuần trắng, y cục tuyết.
Y thử ngồi dậy, nhìn thỏ trắng vừa mừng vừa sợ: “Là ngươi! Đêm qua ta bắt được chính là ngươi đúng không?”
Thỏ trắng nhìn qua y, đôi con mắt đo đỏ sáng nước, như hồng bảo thạch hải ngoại tiến cống.
Thiếu niên càng nhìn càng cảm thấy thích, đưa tay ôm thỏ trắng. Thỏ trắng không giãy dụa chút nào, bị y ôm vào trong ngực, chỉ giật giật hai cái lỗ tai.
“Ngoan quá, hơn A Hoàng nhiều!” Thiếu niên nở nụ cười.
Dưới giường, chó con liếc xéo y một cái, bất mãn quay đầu đi ngủ tiếp.
Trong sơn trang của Quảng Lăng quận vương ở ngoại ô kinh thành lại có chuyện lạ thường, trong tiểu lâu quận vương lại không hiểu sao xuất hiện một con thỏ trắng, quận vương thích đến không chịu được, đi đâu cũng mang nó. Không chỉ có thế, thỏ trắng kia ăn tham cực kì, mỗi ngày có thể gặm được một xe ngựa củ cải.
“Mệnh Quận vương có phải dễ chiêu gọi thú vật không?” đám nội thị biết chuyện nghị luận, “Lần trước con chó vàng kia cũng như thế, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh quận vương, cũng không biết tới từ đâu.”
“Quận vương không có anh chị em, thật sự là quá cô đơn.”
…
“Khi nào cô về thiên đình?” Đôn Di nhìn A Thiền ngồi xổm trên mặt đất vui sướng hài lòng gặm củ cải, bất mãn nói.
“Tạm thời không về được.” A Thiền nhai củ cải, hai má phình lên, “Tôi vẫn chưa cởi chỉ đỏ đâu.”
Đôn Di khinh thường hừ lạnh: “Thế phải chờ tới ngày tháng năm nào?”
A Thiền không nói.
“Tôi nói này sao cô tham ăn thế, ” Đôn Di tiếp tục lẩm bẩm, “Đều thành tiên rồi.”
“A, nguyên danh tôi là A Sàm*,” A Thiền đáp, “Nhưng trưởng lão nói danh tự cho tiên nhân dùng không ổn, nên đổi thành A Thiền.”
*[馋; Sàm], nghĩa là thèm ăn, phát âm là /chán/; [婵; Thiền] cũng phát âm là /chán/
Đôn Di: “…”
Về thiên đình cái gì. A Thiền nói trong lòng, dù chỉ đỏ cởi rồi nàng cũng không muốn về thiên đình. Nơi này tốt biết bao, củ cải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đây chính là đãi ngộ thỏ ngọc nàng mơ ước bao nay, A Thiền quả thực vui không muốn về trời.
Quảng Lăng quận vương nuôi thỏ trắng mấy ngày, càng thêm thích, trong đêm rét lạnh, y dứt khoát ôm thỏ trắng ngủ chung.
Nói thật, A Thiền rất là xấu hổ.
Bởi vì lập chí tu tiên, đời thỏ nàng thuần khiết, từ khi ra đời đến bây giờ hơn ngàn năm, cái móng thỏ đực không có cầm bao giờ.
Trong ánh mắt khinh bỉ của Đôn Di, nàng bị Quảng Lăng quận vương ôm trong ngực đắp chăn. Trong đêm đèn tắt lửa tối đèn, nàng ghé vào ngực Quảng Lăng quận vương, chỉ cảm thấy ấm áp dễ chịu. Giương mắt, mặt thiếu niên tĩnh mịch mà tinh xảo, lông mi dài lại chỉnh tề, y lông vũ.
Ngực vang “thình thịch” lên, A Thiền có thể nghe được hai nhịp tim. Lớn chính là của Quảng Lăng quận vương, nhỏ là nàng.
Thanh âm kia từng chút từng chút, như khúc hát ru, A Thiền chậm rãi nhắm mắt lại.
Trước khi rơi vào mộng đẹp, nàng nghĩ, có người ôm đi ngủ cũng không tệ đâu…
Sương mù lượn lờ, huyễn cảnh như mộng.
A Thiền mở to mắt, phát hiện mình đứng ở một nơi xa lạ. Bốn bề là tuyết trắng bao trùm sơn dã, cây cối tảng đá cũng như lão ông đầu bạc, chỉ có một dòng nước suối chảy qua, róc rách trong trẻo.
A Thiền hà một hơi, trắng tinh, nàng cũng không cảm thấy rét lạnh. Cúi đầu nhìn lại, y phục mặc trên người nàng, váy dài tay dài, mình đúng là hình người.
Một tiếng địch theo gió tản mát truyền đến, A Thiền lần theo tìm lại, lưu lại trên tuyết trắng một từng dấu dấu chân be bé.
Hồng mai đương nở rộ, cánh hoa bị băng đông cứng lại, óng ánh mà xinh xẻo. Hoa thụ sum suê, một thiếu niên áo trắng ngồi trên tảng đá lớn, hơi cúi đầu, tụ tinh hội thần thổi một cây sáo ngọc.
Tiếng địch ấy dễ nghe mà kéo dài, như nước như gió, quanh quẩn không thôi.
A Thiền ngẩn người, thiếu niên kia không phải ai khác, chính là Quảng Lăng quận vương.
Dường phát hiện động tĩnh, thiếu niên cũng ngẩng đầu trông lại, tiếng địch dừng im bặt.
A Thiền nhìn y, kinh ngạc nói: “Quảng Lăng quận vương?”
Thiếu niên buông sáo ngọc xuống.
“Quảng Lăng quận vương?” y mỉm cười lắc đầu, giọng thanh như suối nước, “Ta tên Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu? A Thiền ngây thơ nháy mắt mấy cái, một lát, nói: “Tôi tên A Thiền.”
“Ngài đang làm gì đấy?” A Thiền nhìn chung quanh một lượt, chỉ cảm thấy nơi này hoang vu tịch mịch.
“Thổi sáo.” Lăng Tiêu đáp, đoạn vung vẩy ngọc địch trong tay, “Êm tai không?”
A Thiền gật gật đầu: “Êm tai ạ.”
Lăng Tiêu mỉm cười: “Vậy em có thể ngồi xuống cùng ta chăng? Ta ở đây thổi sáo thổi đã lâu, chẳng ai nghe thấy.”
“Được ạ.” A Thiền gật gật đầu.
Hai người cùng ngồi trên tảng đá lớn, Lăng Tiêu lại thổi sáo ngọc, A Thiền nghe, chỉ cảm thấy tiếng địch kia đẹp đến mức khiến cho người xuất thần.
“Sao ngài phải thổi sáo?” Một khúc xong rồi, A Thiền hỏi.
“Ta thổi sáo, những hoa này mới có thể nở.” Lăng Tiêu nói, chỉ chỉ một gốc cây đào bên cạnh.
A Thiền nhìn lại, đầu cành cây đào kia đã mọc ra mấy nụ hoa, hồng hồng.
“Mùa xuân đến, bọn chúng sẽ nở.” A Thiền nói.
Giữa hàng mày tuấn túa của Lăng Tiêu lồng thêm một tầng sa sút, “Nhưng mùa xuân chậm chạp chẳng tới, ta phải gọi mùa xuân về.”
A Thiền thấy y u buồn, có phần không đành lòng, nói: “Bản lãnh như của ngài, tôi cũng có đấy.”
“Ồ?” Lăng Tiêu nhìn về phía nàng, mắt trong trẻo, “Em biết?”
A Thiền gật gật đầu, lấy ra từ trong tay áo một gốc mầm nhỏ, mở mặt tuyết cắm trong đất bùn, sau đó trong miệng nói lẩm bẩm. Một sợi chỉ thanh tịnh tràn ra từ giữa ngón tay nàng, rơi vào bên trên mầm nhỏ.
Lá cây mầm nhỏ chậm rãi cao lên, không bao lâu đã đến giữa.
A Thiền cười một tiếng với Lăng Tiêu, túm cả cả khóm lá lên, dưới đáy, một cây củ cải mập trắng kéo theo cả bùn đất rút ra.
“A!” Lăng Tiêu cũng bật cười.
“Tặng cho ngài.” A Thiền dâng củ cải cho y, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, “Đáng tiếc tôi chỉ biết trồng củ cải.”
Lăng Tiêu lắc đầu, mỉm cười nhận lấy củ cải, hòa thanh nói: “Tốt quá, lần đầu có người tặng ta củ cải, cám ơn em.”
A Thiền cười cười, trên khuôn mặt trắng trẻo nổi lên vết đỏ ửng nhàn nhạt…
Sương mù bay đi, cây mai, cây đào, nước chảy và Lăng Tiêu đều biến mất trong bóng tối, A Thiền tỉnh lại, phát hiện mình ra là mơ một giấc mộng.
Nàng ghé vào ngực Quảng Lăng quận vương, hai nhịp tim vẫn chồng lên nhau. Nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, gương mặt ngủ của Quảng Lăng quận vương vẫn tĩnh mịch.
A Thiền báo chuyện mộng cảnh cho Đôn Di, không ngoài dự liệu, hắn cũng giật mình.
“Cô bị phong ấn pháp lực, vẫn có thể nhập mộng?”. Truyện chính ở -- TRЦмtrцуe n. v Л --
“Không phải thuật nhập mộng, ” A Thiền nghĩ ngợi, nói, “Trưởng lão nói, này gọi là độn mộng, là bản lĩnh trời sinh.”
“Bản lĩnh trời sinh á?” Đôn Di nghi hoặc: “Tộc thỏ các cô bản lĩnh trời sinh không phải ăn củ cải phỏng?”
A Thiền vò đầu: “Tôi cũng không biết, ông nói đây vốn là chỉ có thỏ biết thôi, trong ngàn vạn con thỏ lại chỉ có một con thỏ biết, trùng hợp…”
“Được rồi được rồi.” Đôn Di ngắt lời nàng nói nhảm, nói, “Đã thế, vậy là chuyện tốt. Tinh phách Lăng Tiêu quân đang ngủ say, nếu cô có thể giúp ngài tỉnh lại, vậy là không thể tốt hơn.” Đoạn, hắn hưng phấn vỗ bả vai A Thiền, “Quá tốt rồi! Nếu mà Vương Mẫu biết…”
Nói được nửa câu, hắn đột nhiên phát hiện hai tên nội thị dưới hiên đương trừng mắt ngây mồm nhìn nơi này.
Đôn Di: “…”
A Thiền: “…”
Khi bọn họ cố gắng vờ chơi trò chó con vồ thỏ, hai tên nội thị kia rốt cục đi ra.
“Tôi hoa mắt rồi sao? Sao tôi cảm thấy con chó và con thỏ kia như đang nói chuyện?”
“Ừ, con chó kia còn vỗ con thỏ một cái.”
“Là quận vương huấn luyện à?”
“Quận vương lợi hại đáo để…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.