Chương 34
Trương Tâm Thiêu
21/12/2021
Edit & Beta: Hann
Không ngoài ý muốn, Hàng Chính đi rồi, Tô Nam bị cảm.
Đêm hôm đó, một cuộc điện thoại đã dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lòng Hàng Chính lúc đó trong nháy mắt. Anh ôm lấy Tô Nam, hôn lên gò má và cái cổ trắng nõn của cô, gọi tên cô say đắm như vậy nhưng anh không bảo cô giúp mình nữa. Mặc dù cơ thể cứng rắn của anh vẫn đè trên người cô, thế nhưng anh không dùng giọng nói đầy tình thú bảo giúp anh như ban nãy nữa.
Cuối cùng, Tô Nam chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh. Lúc tỉnh lại, vị trí bên cạnh cô đã trống vắng rồi, cô không biết anh rời đi từ khi nào. Vừa tỉnh lại đã thấy người rời khỏi phòng, Tô Nam ngồi trên giường mà cảm thấy lòng mình thật trống vắng. Sau khi dọn dẹp sơ sơ, cô tính đi dạo cổ trấn Đại Nghiên một chút.
Trông đâu đâu cũng thấy người đi đầy đường, nhưng Lệ Giang không có Hàng Chính bỗng trở nên trống rỗng. Cô biết lòng mình đang cảm thấy hiu quạnh, Lệ Giang rất phong tình nhưng không có anh, cô cảm thấy tất cả cảnh sắc này trở nên thật ảm đạm và mờ nhạt trong nháy mắt.
Có lẽ nên trở về khách sạn dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị lên đường về nhà thôi.
Tô Nam lấy điện thoại di động ra, ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, cơn gió lạnh thổi qua. Cô đang xem xem có vé xe lửa đi Côn Minh không, nhưng trong giây phút màn hình điện thoại sáng lên, nước mắt của cô cứ tuôn rơi không ngừng.
Màn hình khóa vốn là tấm hình màu xanh nhạt của hệ thống, nhưng bây giờ lại trở thành bức ảnh chụp chung của Hàng Chính và Tô Nam. Cô vốn chẳng có bất kỳ ấn tượng gì với bức ảnh này, chính xác mà nói dù cô có muốn có ấn tượng cũng không được bởi vì trong bức ảnh này, cô đang ngủ, còn Hàng Chính thì ôm cô vào trong ngực, lặng lẽ chụp được một bức hình như vậy.
Bên dưới ảnh chụp còn có một dòng chữ:
– Yêu em là chuyện lãng mạn nhất anh từng làm.
Lúc trở lại khách sạn, Tô Nam thấy Cố Quyền Đông đang quanh quẩn ở cửa phòng của cô, hình như anh ta có chuyện gì đó. Phòng khách sạn của cô ở tầng hai, cô đứng dưới lầu ngẩng đầu lên gọi: “Cố Quyền Đông, anh làm gì thế?”
“Sáng sớm nay Hàng Chính đã tìm anh sao?”
Cố Quyền Đông gật đầu: “Anh ấy nói bên quân đội có việc nên phải nhanh chóng chạy về một chuyến, không cách nào nói với cô chuyện anh ấy rời đi được. Anh ấy nhờ tôi dẫn cô về, trên đường đi chăm sóc cô thật tốt.”
“À.” Tô Nam nhìn về phía Cố Quyền Đông, đôi mắt đỏ au: “Vậy làm phiền anh rồi.”
“À… à… không có gì.” Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái vừa mới khóc xong mà lại có thể cong môi nở một nụ cười ấm áp như vậy với người khác. Nói thật, anh ta cảm thấy Tô Nam khiến người ta cảm thấy thật đau lòng. Anh ta biết rất rõ yêu đương với quân nhân phải chịu biết bao áp lực và khổ cực. Hai người hai nơi, quanh năm suốt tháng không gặp nhau được vài lần, đây chính là thử thách rất lớn đối với tình yêu của hai người.
Tô Nam vòng qua Cố Quyền Đông rồi đi vào trong phòng. Vóc người của cô trông rất yếu ớt khi khoác lên mình chiếc áo lông màu xanh nhạt đó, dường như khi Hàng Chính không ở đây, toàn bộ sức sống của cô đã hoàn toàn biến mất rồi.
Nếu Tô Nam không phải bạn gái của đại đội trưởng thì tốt rồi. Nếu như vậy, anh ta có thể bảo vệ và chăm sóc cô thật tốt, tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình cô ở nơi đất khách quê người, còn bỏ lại cho người đàn ông khác chăm sóc nữa.
Đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này khiến Cố Quyền Đông hung hăng tự phỉ nhổ trong lòng mình một chút. Đây là chị dâu của anh ta đấy, rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì nữa không biết.
Lúc trở lại khách sạn, Tô Nam bắt đầu ngủ mê man. Mãi đến khi tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô mới đứng dậy đi mở cửa. Người đứng ngoài cửa là Cố Quyền Đông đang mang theo cà mèn. Cô nhìn sắc trời bên ngoài một chút, toàn một màu đen, một màu đen trầm trầm đè ép tất cả xuống. Cô sửa sang lại đầu tóc rối bời do vừa ngủ dậy của mình. Cô vẫn còn buồn ngủ, Cố Quyền Đông thấy cô như vậy nên chỉ cười cười: “Ngủ đủ rồi đấy, cô không thấy đói bụng sao?”
“Cũng tàm tạm.” Cô xoa bụng mình một chút, không có cảm giác đói bụng gì lắm. Thế nhưng cô cảm thấy đầu óc rất rối rắm, có lẽ do ngủ nên mới vậy.
“Vậy ăn chút đi.” Anh ta đặt cái túi nilon mình cầm trong tay lên bàn rồi lấy cà mèn bên trong ra, một phần cơm chiên và một phần món xào.
Tô Nam đến phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt một chút, lúc đi ra thì Cố Quyền Đông đã rời đi, chỉ có mùi hương thức tỏa ra từ thức ăn mà anh ta mang tới.
Thật ra, Tô Nam cũng không biết rốt cuộc Hàng Chính có chuyện gì. Nhưng lúc đó, sắc mặt của anh lập tức trở nên không tốt, cô biết ngay chắc chắn đó là chuyện lớn. Lúc đi đến đây, anh đã lái xe một ngày một đêm, nhưng tốc độ lái của anh khi đó rất chậm, hoàn toàn là tâm trạng đang đi du lịch. Nhưng bây giờ có chuyện rồi, có lẽ anh sẽ không chậm rãi như vậy nữa. Không biết liệu có được không, Tô Nam gọi điện thoại cho Hàng Chính, muốn hỏi xem anh đã đến nơi chưa.
“Chị dâu.”
Tốc độ nhận điện thoại rất nhanh, thế nhưng người nghe không phải anh mà là Trần Ngũ.
“Anh Trần Ngũ, Hàng Chính đã đến chưa vậy?”
“Đội trưởng sao?” Giọng nói của Trần Ngũ hơi nghi hoặc một chút: “Không phải đội trưởng đang ở cùng cô sao?”
“Hôm qua có điện thoại tới bảo xảy ra chuyện, sau đó sáng sớm hôm nay Hàng Chính lập tức trở về rồi.” Cô cũng cảm thấy nghi hoặc: “Vậy là các anh không có chuyện gì sao?”
“Nếu có chuyện thì căn bản tôi không nhận được cuộc điện thoại này rồi chị dâu. Người gọi điện thoại hôm qua kia là ai vậy?”
“Hình như là anh Lý Phục.”
“À… Tôi biết rồi. Chị dâu đừng lo lắng, lúc đội trưởng về, tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện thoại lại.”
Sau khi cúp điện thoại, nỗi lòng lo lắng của cô đã vơi bớt đi phần nào, may là không phải đi làm nhiệm vụ, không có nguy hiểm ngầm gì. Thế nhưng rốt cuộc có chuyện gì mà Hàng Chính lại nóng vội trở về như vậy. Cô không muốn truy cứu đến cùng, cô tin tưởng anh, cũng tin tưởng tình yêu của anh dành cho mình. Thật ra cô và Hàng Chính đã có được một chuyến du lịch như thế này rồi, cô nghĩ như vậy là đủ hạnh phúc rồi.
Không ngoài ý muốn, Hàng Chính đi rồi, Tô Nam bị cảm.
Đêm hôm đó, một cuộc điện thoại đã dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lòng Hàng Chính lúc đó trong nháy mắt. Anh ôm lấy Tô Nam, hôn lên gò má và cái cổ trắng nõn của cô, gọi tên cô say đắm như vậy nhưng anh không bảo cô giúp mình nữa. Mặc dù cơ thể cứng rắn của anh vẫn đè trên người cô, thế nhưng anh không dùng giọng nói đầy tình thú bảo giúp anh như ban nãy nữa.
Cuối cùng, Tô Nam chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh. Lúc tỉnh lại, vị trí bên cạnh cô đã trống vắng rồi, cô không biết anh rời đi từ khi nào. Vừa tỉnh lại đã thấy người rời khỏi phòng, Tô Nam ngồi trên giường mà cảm thấy lòng mình thật trống vắng. Sau khi dọn dẹp sơ sơ, cô tính đi dạo cổ trấn Đại Nghiên một chút.
Trông đâu đâu cũng thấy người đi đầy đường, nhưng Lệ Giang không có Hàng Chính bỗng trở nên trống rỗng. Cô biết lòng mình đang cảm thấy hiu quạnh, Lệ Giang rất phong tình nhưng không có anh, cô cảm thấy tất cả cảnh sắc này trở nên thật ảm đạm và mờ nhạt trong nháy mắt.
Có lẽ nên trở về khách sạn dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị lên đường về nhà thôi.
Tô Nam lấy điện thoại di động ra, ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, cơn gió lạnh thổi qua. Cô đang xem xem có vé xe lửa đi Côn Minh không, nhưng trong giây phút màn hình điện thoại sáng lên, nước mắt của cô cứ tuôn rơi không ngừng.
Màn hình khóa vốn là tấm hình màu xanh nhạt của hệ thống, nhưng bây giờ lại trở thành bức ảnh chụp chung của Hàng Chính và Tô Nam. Cô vốn chẳng có bất kỳ ấn tượng gì với bức ảnh này, chính xác mà nói dù cô có muốn có ấn tượng cũng không được bởi vì trong bức ảnh này, cô đang ngủ, còn Hàng Chính thì ôm cô vào trong ngực, lặng lẽ chụp được một bức hình như vậy.
Bên dưới ảnh chụp còn có một dòng chữ:
– Yêu em là chuyện lãng mạn nhất anh từng làm.
Lúc trở lại khách sạn, Tô Nam thấy Cố Quyền Đông đang quanh quẩn ở cửa phòng của cô, hình như anh ta có chuyện gì đó. Phòng khách sạn của cô ở tầng hai, cô đứng dưới lầu ngẩng đầu lên gọi: “Cố Quyền Đông, anh làm gì thế?”
“Sáng sớm nay Hàng Chính đã tìm anh sao?”
Cố Quyền Đông gật đầu: “Anh ấy nói bên quân đội có việc nên phải nhanh chóng chạy về một chuyến, không cách nào nói với cô chuyện anh ấy rời đi được. Anh ấy nhờ tôi dẫn cô về, trên đường đi chăm sóc cô thật tốt.”
“À.” Tô Nam nhìn về phía Cố Quyền Đông, đôi mắt đỏ au: “Vậy làm phiền anh rồi.”
“À… à… không có gì.” Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái vừa mới khóc xong mà lại có thể cong môi nở một nụ cười ấm áp như vậy với người khác. Nói thật, anh ta cảm thấy Tô Nam khiến người ta cảm thấy thật đau lòng. Anh ta biết rất rõ yêu đương với quân nhân phải chịu biết bao áp lực và khổ cực. Hai người hai nơi, quanh năm suốt tháng không gặp nhau được vài lần, đây chính là thử thách rất lớn đối với tình yêu của hai người.
Tô Nam vòng qua Cố Quyền Đông rồi đi vào trong phòng. Vóc người của cô trông rất yếu ớt khi khoác lên mình chiếc áo lông màu xanh nhạt đó, dường như khi Hàng Chính không ở đây, toàn bộ sức sống của cô đã hoàn toàn biến mất rồi.
Nếu Tô Nam không phải bạn gái của đại đội trưởng thì tốt rồi. Nếu như vậy, anh ta có thể bảo vệ và chăm sóc cô thật tốt, tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình cô ở nơi đất khách quê người, còn bỏ lại cho người đàn ông khác chăm sóc nữa.
Đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này khiến Cố Quyền Đông hung hăng tự phỉ nhổ trong lòng mình một chút. Đây là chị dâu của anh ta đấy, rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì nữa không biết.
Lúc trở lại khách sạn, Tô Nam bắt đầu ngủ mê man. Mãi đến khi tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô mới đứng dậy đi mở cửa. Người đứng ngoài cửa là Cố Quyền Đông đang mang theo cà mèn. Cô nhìn sắc trời bên ngoài một chút, toàn một màu đen, một màu đen trầm trầm đè ép tất cả xuống. Cô sửa sang lại đầu tóc rối bời do vừa ngủ dậy của mình. Cô vẫn còn buồn ngủ, Cố Quyền Đông thấy cô như vậy nên chỉ cười cười: “Ngủ đủ rồi đấy, cô không thấy đói bụng sao?”
“Cũng tàm tạm.” Cô xoa bụng mình một chút, không có cảm giác đói bụng gì lắm. Thế nhưng cô cảm thấy đầu óc rất rối rắm, có lẽ do ngủ nên mới vậy.
“Vậy ăn chút đi.” Anh ta đặt cái túi nilon mình cầm trong tay lên bàn rồi lấy cà mèn bên trong ra, một phần cơm chiên và một phần món xào.
Tô Nam đến phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt một chút, lúc đi ra thì Cố Quyền Đông đã rời đi, chỉ có mùi hương thức tỏa ra từ thức ăn mà anh ta mang tới.
Thật ra, Tô Nam cũng không biết rốt cuộc Hàng Chính có chuyện gì. Nhưng lúc đó, sắc mặt của anh lập tức trở nên không tốt, cô biết ngay chắc chắn đó là chuyện lớn. Lúc đi đến đây, anh đã lái xe một ngày một đêm, nhưng tốc độ lái của anh khi đó rất chậm, hoàn toàn là tâm trạng đang đi du lịch. Nhưng bây giờ có chuyện rồi, có lẽ anh sẽ không chậm rãi như vậy nữa. Không biết liệu có được không, Tô Nam gọi điện thoại cho Hàng Chính, muốn hỏi xem anh đã đến nơi chưa.
“Chị dâu.”
Tốc độ nhận điện thoại rất nhanh, thế nhưng người nghe không phải anh mà là Trần Ngũ.
“Anh Trần Ngũ, Hàng Chính đã đến chưa vậy?”
“Đội trưởng sao?” Giọng nói của Trần Ngũ hơi nghi hoặc một chút: “Không phải đội trưởng đang ở cùng cô sao?”
“Hôm qua có điện thoại tới bảo xảy ra chuyện, sau đó sáng sớm hôm nay Hàng Chính lập tức trở về rồi.” Cô cũng cảm thấy nghi hoặc: “Vậy là các anh không có chuyện gì sao?”
“Nếu có chuyện thì căn bản tôi không nhận được cuộc điện thoại này rồi chị dâu. Người gọi điện thoại hôm qua kia là ai vậy?”
“Hình như là anh Lý Phục.”
“À… Tôi biết rồi. Chị dâu đừng lo lắng, lúc đội trưởng về, tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện thoại lại.”
Sau khi cúp điện thoại, nỗi lòng lo lắng của cô đã vơi bớt đi phần nào, may là không phải đi làm nhiệm vụ, không có nguy hiểm ngầm gì. Thế nhưng rốt cuộc có chuyện gì mà Hàng Chính lại nóng vội trở về như vậy. Cô không muốn truy cứu đến cùng, cô tin tưởng anh, cũng tin tưởng tình yêu của anh dành cho mình. Thật ra cô và Hàng Chính đã có được một chuyến du lịch như thế này rồi, cô nghĩ như vậy là đủ hạnh phúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.