Chương 76
Trương Tâm Thiêu
21/12/2021
Edit & Beta: Hann
Cận Thần dẫn Khả Khả đến nhà Tô Nam lần nữa.
Thế nhưng Tô Nam không có ở đây.
Người mở cửa là Liêu Hữu Vi.
“Cậu tìm ai?”
Liêu Hữu Vi nhìn Cận Thần, còn dẫn theo đứa bé nữa, ông mở miệng dò hỏi.
“Chào chú, con tìm Tô Nam.”
“À, cậu tìm Nam Nam à, mau vào ngồi đi. Nam Nam đi mua nước tương rồi, cậu có quan hệ thế nào với Tô Nam vậy?”
Cận Thần ôm đứa bé vào nhà, nói một tiếng cảm ơn với Liêu Hữu Vi rồi ngồi xuống, đáp: “Con là bạn của Tô Nam.”
Cận Thần vừa dứt lời, giọng nói của Tô Nam truyền đến từ cửa.
“Aida bố, bên ngoài lạnh lắm.”
Thế nhưng trả lời Tô Nam không phải là Liêu Hữu Vi, mà là một giọng nói non nớt của trẻ con.
“Bố bố, mẹ về rồi!”
Xưng hô gây hiểu lầm này đã dọa Tô Nam gần chết. Trong một phút đó, cô muốn đẩy cửa ra ngoài nhìn xem có phải mình đi nhầm nhà người ta rồi không. Thế nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy khuôn mặt kỳ lạ của Liêu Hữu Vi đang nhìn mình. Tô Nam cong môi cười cười: “Bố, không phải như thế, bố nghe con nói! Con muốn giải thích.”
Sau lời giải thích của Tô Nam, cuối cùng Liêu Hữu Vi và Tư Anh cũng tin tưởng đây không phải là con của cô. Thế nhưng Tư Anh và Liêu Hữu Vi cảm thấy rất có thể Cận Thần sẽ trở thành con rể tương lai của mình. Vậy nên từng phút từng giây, bọn họ đều tạo cơ hội cho Tô Nam và Cận Thần. Bởi vì Tô Nam có nỗi khổ không thể nói được, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, cô kéo anh ta xuống lầu, chuẩn bị nói chuyện riêng.
“Tô Nam, bên ngoài lạnh như vậy, có chuyện gì chúng ta về rồi nói.”
“Trờ về thì không cách nào nói được.” Tô Nam khép cửa lại rồi phà hơi ấm vào tay, cảm giác ấm áp bao phủ cả bàn tay. Hơi thở trắng xóa dần biến mất trong bóng đêm, cô chà xát hai tay rồi nói: “Anh Cận, hôm nay anh tới nhà tôi làm gì vậy, có chuyện gì cần tìm tôi sao?”
“Là Khả Khả thấy nhớ cô.” Cận Thần nói: “Vậy nên tôi đành phải dẫn nó đến, không ngờ bố mẹ cô lại ở nhà, khiến cô khổ sở rồi, thành thật xin lỗi.”
“Khả Khả gọi một tiếng mẹ làm tôi sợ muốn chết.” Tô Nam nhìn vào mắt Cận Thần: “Hôm qua tôi hỏi Khả Khả, Khả Khả nói hy vọng nó sẽ có một người mẹ, vậy nên anh và trại mồ côi tìm mẹ cho cậu bé sớm một chút đi. Có cần tôi giới thiệu cho anh không?”
“Lúc đầu bọn nó có mẹ.” Cận Thần cười, nụ cười kia trông có vẻ hơi buồn rầu: “Chỉ là bởi vì quan hệ của tôi, cô ấy mất rồi.”
“Mất rồi?”
“Ừ, hai năm trước, cô ấy đã qua đời rồi.” Cận Thần đốt một điếu thuốc trong màn đêm đen, ánh sáng màu đỏ lập lòe. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi thở ra, khói trắng lượn lờ: “Sinh con non nên xuất huyết nhiều, cô ấy không trở về nữa, đứa bé cũng không giữ được.”
“Thật ngại quá anh Cận, tôi không biết chuyện này, nhắc tới chuyện buồn của anh rồi.” Tô Nam cắn môi, cô thật sự không ngờ rằng Cận Thần đã từng trải qua những chuyện như vậy. Thế nhưng anh ta lại cười với cô, lắc đầu nói: “Không sao, thật ra tôi cũng muốn nói chuyện này cho cô, như vậy thì cô cũng sẽ không hiểu lầm tôi nhiều như vậy nữa.”
“Tô Nam, thực ra cô với cô ấy có ngoại hình rất giống nhau, đặc biệt là lúc đeo mắt kiếng. Cô ấy là người cực kỳ thích Lệ Giang, vậy nên năm nào tôi cũng đi dạo ở đó cả. Quán bar nơi hai chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là nơi chứa đựng rất nhiều hồi ức của tôi với cô ấy. Lần này đi đến, tôi đã gặp được cô, cô với cô ấy rất giống nhau, nhìn xa mà tôi cứ ngỡ là cùng một người. Vậy nên tôi mới đến gần cô, nhưng khi chạm phải ánh mắt của cô, trong nháy mắt đó, cô không hề giống với cô ấy. Cô ấy luôn có dáng vẻ dịu dàng như chú chim nhỏ nép vào lòng người, vẻ ngoài hay ánh mắt gì cũng đều rất dịu dàng. Thế nhưng cô lại không giống chút nào, trong mắt cô tràn ngập ánh sáng ấm áp khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, có lẽ trời sinh cô có sức cuốn hút như vậy. Sau khi trở về tôi phát hiện ra cô là nhân viên phục vụ đã nói dối, nhưng vì cô rất điềm tĩnh và có vẻ ngoài rất giống cô ấy nên tôi mới không đành lòng đuổi cô. Phía sau những chuyện như vậy, tôi đối xử tốt với cô cũng là vì cảm thấy mình có thể vơi đi chút hổ thẹn với cô ấy. Làm tình nguyện viên ở trại mồ côi cũng vậy, tôi cảm thấy làm vậy thì hổ thẹn đối với đứa bé ấy mới giảm đi được chút ít. Tô Nam, tôi xin lỗi. Tôi muốn phân rõ mối quan hệ với cô nhưng tôi phát hiện tôi không làm được. Tôi cảm thấy nếu ông trời đã an bài cho cô làm nhân viên ở nhà hàng của tôi thì nhất định có lý lẽ riêng của ông ấy.”
Tô Nam nhìn ánh mắt của Cận Thần, mấy câu anh ta nói cực kỳ chân thành. Không có ai nguyện ý làm người thế thân cả, nhưng đây không phải là điều mà cô có thể lựa chọn Cô thực sự không tìm được lý do để oán giận Cận Thần, tình đậm sâu luôn khiến ta khổ sở như vậy. Nếu đổi lại cô ở góc độ của Cận Thần thì có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy. Nhưng may mắn thay ban đầu cô gặp được Hàng Chính chứ không phải là Cận Thần. Nếu không thì sau khi dành cả trái tim mình để yêu một người mà lại phát hiện mình chỉ là thế thân, cái đó rất đáng sợ.
Tô Nam khẽ thở dài một hơi trong lòng rồi ra sức vỗ vỗ cánh tay của Cận Thần: “Anh em, tôi rất thông cảm với những chuyện mà anh gặp phải. Thế nhưng tôi muốn nói cho anh biết, mãi sống trong quá khứ chỉ khiến bản thân mình càng thêm thống khổ mà thôi, sớm ngày đi đến nơi chân trời mới rộng lớn hơn mới là điều anh cần phải làm. Nếu như sau này anh gặp được một cô gái nào đó, nhớ kỹ rằng cô ấy không giống với người trước, đừng nên biến người ta thành cái bóng thế thân, làm vậy khiến người ta rất đau đớn.”
“Tôi đã sớm nhận ra cô không phải cô ấy. Thế nhưng…” Cận Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt gò má của Tô Nam: “Không phải đã muộn rồi sao? Anh Hàng yêu cô như thế, coi như vì tính chất công việc nên không thể ở bên cô từng phút từng giây, thế nhưng tôi cảm nhận được anh ấy rất yêu cô. Tô Nam, tôi sẽ không quấy rầy chuyện tình cảm giữa cô và anh Hàng. Tôi chỉ hy vọng lúc tôi đối xử tốt với cô, cô sẽ không từ chối. Cô coi như tôi đang chuộc tội đi, chúng ta làm bạn bè được không, Tô Nam, như vậy có được không?”
Tô Nam không trả lời, cô không biết nên đáp lại như thế nào. Cô nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu rồi đột nhiên nở nụ cười, nói: “Đi thôi, về ăn cơm. Con trai bảo bối của anh vẫn còn ở nhà tôi kìa.”
Cứ như vậy đi! Tô Nam nghĩ như vậy, anh ta muốn chuộc tội cũng được, dùng danh nghĩa bạn bè để đối xử tốt với cô cũng được. Đây đều là chuyện của anh ta, ngoại trừ tiếp nhận và từ chối thì cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Đi một bước xem một bước thôi.
Kết quả tối hôm đó, Cận Thần và Liêu Hữu Vi nói rất nhiều, cả hai đã uống hai chai rượu rồi. Ông khá hài lòng với Cận Thần, trong lòng cứ mặc định đây là con rể tương lai của bọn họ. Bạn nhỏ Khả Khả cũng rất ngọt ngào, một tiếng ông bà ngoại khiến tâm tình người ta như nở hoa. Kết quả tối đó Cận Thần với Liêu Hữu Vi uống rượu đến tối muộn, Khả Khả lại đang ngủ. Không còn cách nào khác, Cận Thần chỉ có thể tự mình về trước, ngày hôm sau lại đến đón Khả Khả.
Buổi tối trước khi ngủ, Tô Nam mở điện thoại lên để nhắn tin cho Hàng Chính.
Năm mới vui vẻ. Hy vọng anh sẽ bình an.
Tô Nam cầm điện thoại chờ một hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy hồi âm từ anh. Từ lúc Hàng Chính trở về quân đội cho đến nay, những tin nhắn mà cô gửi cho anh đều là đá chìm đáy bể. Tô Nam hít thở sâu, đoán rằng có lẽ tin nhắn lần này cũng giống như vậy. Cô nhìn điện thoại chuyển thời gian từ ngày 31 tháng 12 sang ngày 1 tháng 1 năm sau. Cô đặt điện thoại xuống chuẩn bị ngủ, lúc này, điện thoại di động lại vang lên tiếng chuông.
Dường như Tô Nam như nhảy vọt qua cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, cô không kịp chờ mà nhanh chóng mở tin nhắn ra xem.
Chỉ có ba chữ.
Anh cũng vậy.
Tô Nam nhìn mấy chữ này một lần rồi nhẹ giọng một câu, ngủ ngon.
Ngủ ngon, người em yêu.
…
Ngày lễ Tết năm mới, cả nước đều nghỉ.
Hàng Chính ngồi trong căn tin ăn bánh bao nhân thịt, sau đó nhìn căn tin thưa thớt người rồi thở dài. Tiểu đội trưởng bếp núc cầm khăn lông đi đến chỗ đối diện anh, cười nói: “Sao vậy huấn luyện Hàng, chê bánh bao tôi làm khó ăn à?”
“Sao có thể chứ!” Hàng Chính giải quyết hết hai cái bánh bao trong tay, nói: “Tôi chỉ muốn than sao hôm nay người trong căn tin ít như vậy.”
Tiểu đội trưởng bếp núc nhìn đồng hồ treo tường điểm sáu giờ rưỡi rồi hỏi: “Huấn luyện Hàng, bình thường ở Mộ Đao các anh rời giường lúc mấy giờ vậy?”
“Năm giờ, đôi khi bốn giờ rưỡi.” Hàng Chính lại giải quyết xong hai cái bánh bao: “Cũng quen rồi.”
“Ha ha.” Tiểu đội trưởng bếp núc cười nói: “Tết Nguyên đán được nghỉ ba ngày, huấn luyện Hàng có định đi chơi ở đâu không vậy?”
“Vào thành phố thăm bạn gái của tôi, đã lâu rồi chưa được gặp nhau.”
“Huấn luyện Hàng, không phải hôm qua mới gặp sao, lẽ nào anh thật sự giống cái câu một ngày không gặp dài như ba năm kia sao?”
Hàng Chính suýt chút nữa nôn bánh bao trong miệng vào khuôn mặt của đội trưởng bếp núc: “Cái gì vậy, sao một ngày không gặp dài như ba năm. Bạn gái của tôi ở trong thành phố.”
“Hả? Vậy sao mọi người đều nói anh với nữ thượng úy họ Miêu kia… À, à! Hiểu, hiểu, huấn luyện Hàng anh ăn từ từ thôi, tôi đi nấu cháo đã, có muốn tôi mang đến cho anh một chén không?”
Người thông minh không cần phải giải thích nhiều, chỉ cần nói một chút là họ đủ hiểu. Hàng Chính gật đầu với tiểu đội trưởng bếp núc, nói: “Vậy cho tôi một chén đi, cảm ơn cậu.”
Tết nguyên đán được nghỉ ngơi, đương nhiên anh muốn nhanh chóng đi thăm Nam Nam của mình một chút. Thế nhưng nên mua cái gì cho Nam Nam mới được đây? Hàng Chính cắn bánh bao rồi nghĩ ngợi, vừa hay lúc này Trịnh Soái Trực xuất hiện ở cửa căn tin. Đôi mắt của anh như sáng lên, gọi: “Đại Soái, qua đây.”
Dáng vẻ của Trịnh Soái Trực rõ ràng là vẫn còn buồn ngủ chưa tỉnh táo hẳn. Anh ta lảo đảo đi đến trước mặt Hàng Chính rồi ngồi xuống, sau đó lập tức nằm úp xuống bàn, hỏi: “Gì vậy đội trưởng?”
Ngày hôm nay được nghỉ nên Hàng Chính cũng lười tính toán với dáng vẻ và tinh thần lúc sáng sớm của anh ta. Anh đẩy Trịnh Soái Trực một cái, hỏi: “Cậu nói xem, lát nữa tôi muốn đi thăm Nam Nam, mua cái gì cho cô ấy mới tốt đây?”
“Mua quần áo!” Trịnh Soái Trực vẫn duy trì cái dáng vẻ buồn ngủ ấy rồi đáp: “Ngày hôm đó em đến bệnh viện thì gặp được Nam Nam, lúc sáng sớm cô ấy mặc nhầm áo khoác màu xám tro của anh ra ngoài đấy.”
Một hồi thật lâu, Trịnh Soái Trực không nghe thấy giọng nói của Hàng Chính. Anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, bèn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện sắc mặt của Hàng Chính trở nên rất kỳ lạ. Lúc này, đột nhiên Trịnh Soái Trực nghe thấy tiếng nói của anh.
“Tôi không có quần áo màu xám.”
Mấy chữ này khiến Trịnh Soái Trực giật mình, cơn buồn ngủ biến mất, anh ta lập tức tỉnh dậy.
“Đội trưởng, lúc nãy em chưa tỉnh ngủ nên nói mớ, nói mớ, anh đừng để trong lòng, em em em, em đi trước.”
Trịnh Soái Trực nói xong rồi nhấc chân chạy đi ngay, mẹ ơi, anh ta nói gì vậy chứ. Đội trưởng không có quần áo màu xám, vậy hôm đó Tô Nam mặc quần áo của ai thế. Trịnh Soái Trực không dám nghĩ, nhưng lúc này, đột nhiên anh ta nhớ lại một chuyện rất quan trọng mà mình vẫn chưa nói cho Hàng Chính. Nhưng khi anh ta chạy về căn tin, Hàng Chính đã đi mất, anh ta gõ đầu của mình rồi nói: “Xong xong, cái này xong đời thật rồi.”
Tối qua, lúc trở về căn cứ anh ta nghe Hồ Đối Đối nói Hàng Chính và bố Liêu Thịnh đã đánh nhau một trận. Cuối cùng Hàng Chính dùng một chiêu đánh ngất Liêu Hữu Vi. Đồng chí Trịnh Soái Trực là người duy nhất biết chuyện Liêu Thịnh là em trai Tô Nam, còn Liêu Hữu Vi chính là bố của cô. Anh ta muốn đi tìm Hàng Chính để nói chuyện này kia mà. Nhưng khi đó đèn đã tắt rồi nên anh ta không muốn làm phiền Hàng Chính, vậy nên sáng sớm hôm nay mới định nói lại chuyện này cho anh. Thật không ngờ, mới sáng mà anh ta đã giẫm lên bãi mìn của Hàng Chính. Vậy nên Trịnh Soái Trực cũng không có cơ hội để nói chuyện Liêu Thịnh là em trai Tô Nam cho anh nghe.
Vậy nên khi Hàng Chính gõ cửa nhà mình nhưng bà Tư Anh lại mặc tạp dề mở cửa, đầu óc anh xoay chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh. Sau khi làm rõ đầu đuôi mọi chuyện, ban đầu anh nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn nhưng Tư Anh không cho anh cơ hội ấy.
“A, Tiểu Hàng, sao lại là cậu vậy? Cậu đến thăm ông Liêu sao?”
Ha ha ha, anh không đến thăm ông Liêu, anh đến để thăm Tiểu Tô.
Hàng Chính bị Tư Anh kéo vào nhà, sau đó, anh và Liêu Hữu Vi bốn mắt nhìn nhau.
Liêu Hữu Vi ôm Khả Khả ngồi trên ghế salon để xem đá bóng, thấy Hàng Chính tiến vào nên hơi hoảng sợ: “Aido, Tiểu Hàng à, sao cậu lại đến rồi? Đến đây, ngồi xuống, sao cậu biết tôi ở đây, nhất định là Cẩm Lôi đã nói chuyện tôi đến chỗ con gái cho cậu nghe phải không. Ha ha, hôm nay là Tết nguyên đán, cậu ở đây dùng bữa đi. Đến đây, Khả Khả, gọi chú Hàng nào. Aida, hình như không đúng lắm. Vợ à, Khả Khả gọi tôi là ông ngoại, tôi với Tiểu Hàng là anh em, vậy Khả Khả gọi Tiểu Hàng là gì đây?”
Tư Anh đang pha trà cho Hàng Chính lập tức bật cười: “Ông còn nói gì nữa, chắc chắn là phải gọi ông ngoại rồi.”
“Đúng đúng đúng, nào, Khả Khả, gọi ông ngoại Hàng đi.”
“Ông ngoại Hàng!” Giọng nói non nớt của trẻ con lập tức đâm vào ống thở của Hàng Chính, ông ngoại Hàng? Ha ha ha ha, ông ngoại Hàng!! Vì sao mới hai tháng không về thôi mà địa vị của anh lại thăng cấp nhanh như vậy chứ. Thế nhưng, đứa trẻ này ở đâu ra?
“Ông ngoại Hàng, ông ăn kẹo đi ạ.”
Hàng Chính vừa muốn hỏi chuyện của đứa nhỏ này một chút thì trong miệng anh đã bị nhét vào một viên kẹo. Nhìn khuôn mặt mập mạp của đứa bé dễ thương này, Hàng Chính run tay lấy ra một tờ tiền rồi nhét vào trong tay của Khả Khả: “Ngoan, ông ngoại Hàng mua kẹo cho con.”
A!!! Hàng Chính muốn gào thét vạn lần!!! Cái quỷ gì vậy, tự nhiên mấy ngày trước, anh không chỉ xử lý em vợ tương lai mà còn động vào bố vợ tương lai nữa. Bây giờ lại xuất hiện một đứa nhỏ không rõ lai lịch luôn miệng gọi bố vợ tương lai của anh là ông ngoại. Mà anh, lại xưng anh em với bố vợ tương lai, đứa bé này gọi anh là ông ngoại Hàng.
Hàng Chính nhìn trời cười nhạt.
Ông trời đang chơi tôi sao? Phải không?
Cận Thần dẫn Khả Khả đến nhà Tô Nam lần nữa.
Thế nhưng Tô Nam không có ở đây.
Người mở cửa là Liêu Hữu Vi.
“Cậu tìm ai?”
Liêu Hữu Vi nhìn Cận Thần, còn dẫn theo đứa bé nữa, ông mở miệng dò hỏi.
“Chào chú, con tìm Tô Nam.”
“À, cậu tìm Nam Nam à, mau vào ngồi đi. Nam Nam đi mua nước tương rồi, cậu có quan hệ thế nào với Tô Nam vậy?”
Cận Thần ôm đứa bé vào nhà, nói một tiếng cảm ơn với Liêu Hữu Vi rồi ngồi xuống, đáp: “Con là bạn của Tô Nam.”
Cận Thần vừa dứt lời, giọng nói của Tô Nam truyền đến từ cửa.
“Aida bố, bên ngoài lạnh lắm.”
Thế nhưng trả lời Tô Nam không phải là Liêu Hữu Vi, mà là một giọng nói non nớt của trẻ con.
“Bố bố, mẹ về rồi!”
Xưng hô gây hiểu lầm này đã dọa Tô Nam gần chết. Trong một phút đó, cô muốn đẩy cửa ra ngoài nhìn xem có phải mình đi nhầm nhà người ta rồi không. Thế nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy khuôn mặt kỳ lạ của Liêu Hữu Vi đang nhìn mình. Tô Nam cong môi cười cười: “Bố, không phải như thế, bố nghe con nói! Con muốn giải thích.”
Sau lời giải thích của Tô Nam, cuối cùng Liêu Hữu Vi và Tư Anh cũng tin tưởng đây không phải là con của cô. Thế nhưng Tư Anh và Liêu Hữu Vi cảm thấy rất có thể Cận Thần sẽ trở thành con rể tương lai của mình. Vậy nên từng phút từng giây, bọn họ đều tạo cơ hội cho Tô Nam và Cận Thần. Bởi vì Tô Nam có nỗi khổ không thể nói được, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, cô kéo anh ta xuống lầu, chuẩn bị nói chuyện riêng.
“Tô Nam, bên ngoài lạnh như vậy, có chuyện gì chúng ta về rồi nói.”
“Trờ về thì không cách nào nói được.” Tô Nam khép cửa lại rồi phà hơi ấm vào tay, cảm giác ấm áp bao phủ cả bàn tay. Hơi thở trắng xóa dần biến mất trong bóng đêm, cô chà xát hai tay rồi nói: “Anh Cận, hôm nay anh tới nhà tôi làm gì vậy, có chuyện gì cần tìm tôi sao?”
“Là Khả Khả thấy nhớ cô.” Cận Thần nói: “Vậy nên tôi đành phải dẫn nó đến, không ngờ bố mẹ cô lại ở nhà, khiến cô khổ sở rồi, thành thật xin lỗi.”
“Khả Khả gọi một tiếng mẹ làm tôi sợ muốn chết.” Tô Nam nhìn vào mắt Cận Thần: “Hôm qua tôi hỏi Khả Khả, Khả Khả nói hy vọng nó sẽ có một người mẹ, vậy nên anh và trại mồ côi tìm mẹ cho cậu bé sớm một chút đi. Có cần tôi giới thiệu cho anh không?”
“Lúc đầu bọn nó có mẹ.” Cận Thần cười, nụ cười kia trông có vẻ hơi buồn rầu: “Chỉ là bởi vì quan hệ của tôi, cô ấy mất rồi.”
“Mất rồi?”
“Ừ, hai năm trước, cô ấy đã qua đời rồi.” Cận Thần đốt một điếu thuốc trong màn đêm đen, ánh sáng màu đỏ lập lòe. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi thở ra, khói trắng lượn lờ: “Sinh con non nên xuất huyết nhiều, cô ấy không trở về nữa, đứa bé cũng không giữ được.”
“Thật ngại quá anh Cận, tôi không biết chuyện này, nhắc tới chuyện buồn của anh rồi.” Tô Nam cắn môi, cô thật sự không ngờ rằng Cận Thần đã từng trải qua những chuyện như vậy. Thế nhưng anh ta lại cười với cô, lắc đầu nói: “Không sao, thật ra tôi cũng muốn nói chuyện này cho cô, như vậy thì cô cũng sẽ không hiểu lầm tôi nhiều như vậy nữa.”
“Tô Nam, thực ra cô với cô ấy có ngoại hình rất giống nhau, đặc biệt là lúc đeo mắt kiếng. Cô ấy là người cực kỳ thích Lệ Giang, vậy nên năm nào tôi cũng đi dạo ở đó cả. Quán bar nơi hai chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là nơi chứa đựng rất nhiều hồi ức của tôi với cô ấy. Lần này đi đến, tôi đã gặp được cô, cô với cô ấy rất giống nhau, nhìn xa mà tôi cứ ngỡ là cùng một người. Vậy nên tôi mới đến gần cô, nhưng khi chạm phải ánh mắt của cô, trong nháy mắt đó, cô không hề giống với cô ấy. Cô ấy luôn có dáng vẻ dịu dàng như chú chim nhỏ nép vào lòng người, vẻ ngoài hay ánh mắt gì cũng đều rất dịu dàng. Thế nhưng cô lại không giống chút nào, trong mắt cô tràn ngập ánh sáng ấm áp khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, có lẽ trời sinh cô có sức cuốn hút như vậy. Sau khi trở về tôi phát hiện ra cô là nhân viên phục vụ đã nói dối, nhưng vì cô rất điềm tĩnh và có vẻ ngoài rất giống cô ấy nên tôi mới không đành lòng đuổi cô. Phía sau những chuyện như vậy, tôi đối xử tốt với cô cũng là vì cảm thấy mình có thể vơi đi chút hổ thẹn với cô ấy. Làm tình nguyện viên ở trại mồ côi cũng vậy, tôi cảm thấy làm vậy thì hổ thẹn đối với đứa bé ấy mới giảm đi được chút ít. Tô Nam, tôi xin lỗi. Tôi muốn phân rõ mối quan hệ với cô nhưng tôi phát hiện tôi không làm được. Tôi cảm thấy nếu ông trời đã an bài cho cô làm nhân viên ở nhà hàng của tôi thì nhất định có lý lẽ riêng của ông ấy.”
Tô Nam nhìn ánh mắt của Cận Thần, mấy câu anh ta nói cực kỳ chân thành. Không có ai nguyện ý làm người thế thân cả, nhưng đây không phải là điều mà cô có thể lựa chọn Cô thực sự không tìm được lý do để oán giận Cận Thần, tình đậm sâu luôn khiến ta khổ sở như vậy. Nếu đổi lại cô ở góc độ của Cận Thần thì có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy. Nhưng may mắn thay ban đầu cô gặp được Hàng Chính chứ không phải là Cận Thần. Nếu không thì sau khi dành cả trái tim mình để yêu một người mà lại phát hiện mình chỉ là thế thân, cái đó rất đáng sợ.
Tô Nam khẽ thở dài một hơi trong lòng rồi ra sức vỗ vỗ cánh tay của Cận Thần: “Anh em, tôi rất thông cảm với những chuyện mà anh gặp phải. Thế nhưng tôi muốn nói cho anh biết, mãi sống trong quá khứ chỉ khiến bản thân mình càng thêm thống khổ mà thôi, sớm ngày đi đến nơi chân trời mới rộng lớn hơn mới là điều anh cần phải làm. Nếu như sau này anh gặp được một cô gái nào đó, nhớ kỹ rằng cô ấy không giống với người trước, đừng nên biến người ta thành cái bóng thế thân, làm vậy khiến người ta rất đau đớn.”
“Tôi đã sớm nhận ra cô không phải cô ấy. Thế nhưng…” Cận Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt gò má của Tô Nam: “Không phải đã muộn rồi sao? Anh Hàng yêu cô như thế, coi như vì tính chất công việc nên không thể ở bên cô từng phút từng giây, thế nhưng tôi cảm nhận được anh ấy rất yêu cô. Tô Nam, tôi sẽ không quấy rầy chuyện tình cảm giữa cô và anh Hàng. Tôi chỉ hy vọng lúc tôi đối xử tốt với cô, cô sẽ không từ chối. Cô coi như tôi đang chuộc tội đi, chúng ta làm bạn bè được không, Tô Nam, như vậy có được không?”
Tô Nam không trả lời, cô không biết nên đáp lại như thế nào. Cô nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu rồi đột nhiên nở nụ cười, nói: “Đi thôi, về ăn cơm. Con trai bảo bối của anh vẫn còn ở nhà tôi kìa.”
Cứ như vậy đi! Tô Nam nghĩ như vậy, anh ta muốn chuộc tội cũng được, dùng danh nghĩa bạn bè để đối xử tốt với cô cũng được. Đây đều là chuyện của anh ta, ngoại trừ tiếp nhận và từ chối thì cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Đi một bước xem một bước thôi.
Kết quả tối hôm đó, Cận Thần và Liêu Hữu Vi nói rất nhiều, cả hai đã uống hai chai rượu rồi. Ông khá hài lòng với Cận Thần, trong lòng cứ mặc định đây là con rể tương lai của bọn họ. Bạn nhỏ Khả Khả cũng rất ngọt ngào, một tiếng ông bà ngoại khiến tâm tình người ta như nở hoa. Kết quả tối đó Cận Thần với Liêu Hữu Vi uống rượu đến tối muộn, Khả Khả lại đang ngủ. Không còn cách nào khác, Cận Thần chỉ có thể tự mình về trước, ngày hôm sau lại đến đón Khả Khả.
Buổi tối trước khi ngủ, Tô Nam mở điện thoại lên để nhắn tin cho Hàng Chính.
Năm mới vui vẻ. Hy vọng anh sẽ bình an.
Tô Nam cầm điện thoại chờ một hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy hồi âm từ anh. Từ lúc Hàng Chính trở về quân đội cho đến nay, những tin nhắn mà cô gửi cho anh đều là đá chìm đáy bể. Tô Nam hít thở sâu, đoán rằng có lẽ tin nhắn lần này cũng giống như vậy. Cô nhìn điện thoại chuyển thời gian từ ngày 31 tháng 12 sang ngày 1 tháng 1 năm sau. Cô đặt điện thoại xuống chuẩn bị ngủ, lúc này, điện thoại di động lại vang lên tiếng chuông.
Dường như Tô Nam như nhảy vọt qua cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, cô không kịp chờ mà nhanh chóng mở tin nhắn ra xem.
Chỉ có ba chữ.
Anh cũng vậy.
Tô Nam nhìn mấy chữ này một lần rồi nhẹ giọng một câu, ngủ ngon.
Ngủ ngon, người em yêu.
…
Ngày lễ Tết năm mới, cả nước đều nghỉ.
Hàng Chính ngồi trong căn tin ăn bánh bao nhân thịt, sau đó nhìn căn tin thưa thớt người rồi thở dài. Tiểu đội trưởng bếp núc cầm khăn lông đi đến chỗ đối diện anh, cười nói: “Sao vậy huấn luyện Hàng, chê bánh bao tôi làm khó ăn à?”
“Sao có thể chứ!” Hàng Chính giải quyết hết hai cái bánh bao trong tay, nói: “Tôi chỉ muốn than sao hôm nay người trong căn tin ít như vậy.”
Tiểu đội trưởng bếp núc nhìn đồng hồ treo tường điểm sáu giờ rưỡi rồi hỏi: “Huấn luyện Hàng, bình thường ở Mộ Đao các anh rời giường lúc mấy giờ vậy?”
“Năm giờ, đôi khi bốn giờ rưỡi.” Hàng Chính lại giải quyết xong hai cái bánh bao: “Cũng quen rồi.”
“Ha ha.” Tiểu đội trưởng bếp núc cười nói: “Tết Nguyên đán được nghỉ ba ngày, huấn luyện Hàng có định đi chơi ở đâu không vậy?”
“Vào thành phố thăm bạn gái của tôi, đã lâu rồi chưa được gặp nhau.”
“Huấn luyện Hàng, không phải hôm qua mới gặp sao, lẽ nào anh thật sự giống cái câu một ngày không gặp dài như ba năm kia sao?”
Hàng Chính suýt chút nữa nôn bánh bao trong miệng vào khuôn mặt của đội trưởng bếp núc: “Cái gì vậy, sao một ngày không gặp dài như ba năm. Bạn gái của tôi ở trong thành phố.”
“Hả? Vậy sao mọi người đều nói anh với nữ thượng úy họ Miêu kia… À, à! Hiểu, hiểu, huấn luyện Hàng anh ăn từ từ thôi, tôi đi nấu cháo đã, có muốn tôi mang đến cho anh một chén không?”
Người thông minh không cần phải giải thích nhiều, chỉ cần nói một chút là họ đủ hiểu. Hàng Chính gật đầu với tiểu đội trưởng bếp núc, nói: “Vậy cho tôi một chén đi, cảm ơn cậu.”
Tết nguyên đán được nghỉ ngơi, đương nhiên anh muốn nhanh chóng đi thăm Nam Nam của mình một chút. Thế nhưng nên mua cái gì cho Nam Nam mới được đây? Hàng Chính cắn bánh bao rồi nghĩ ngợi, vừa hay lúc này Trịnh Soái Trực xuất hiện ở cửa căn tin. Đôi mắt của anh như sáng lên, gọi: “Đại Soái, qua đây.”
Dáng vẻ của Trịnh Soái Trực rõ ràng là vẫn còn buồn ngủ chưa tỉnh táo hẳn. Anh ta lảo đảo đi đến trước mặt Hàng Chính rồi ngồi xuống, sau đó lập tức nằm úp xuống bàn, hỏi: “Gì vậy đội trưởng?”
Ngày hôm nay được nghỉ nên Hàng Chính cũng lười tính toán với dáng vẻ và tinh thần lúc sáng sớm của anh ta. Anh đẩy Trịnh Soái Trực một cái, hỏi: “Cậu nói xem, lát nữa tôi muốn đi thăm Nam Nam, mua cái gì cho cô ấy mới tốt đây?”
“Mua quần áo!” Trịnh Soái Trực vẫn duy trì cái dáng vẻ buồn ngủ ấy rồi đáp: “Ngày hôm đó em đến bệnh viện thì gặp được Nam Nam, lúc sáng sớm cô ấy mặc nhầm áo khoác màu xám tro của anh ra ngoài đấy.”
Một hồi thật lâu, Trịnh Soái Trực không nghe thấy giọng nói của Hàng Chính. Anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, bèn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện sắc mặt của Hàng Chính trở nên rất kỳ lạ. Lúc này, đột nhiên Trịnh Soái Trực nghe thấy tiếng nói của anh.
“Tôi không có quần áo màu xám.”
Mấy chữ này khiến Trịnh Soái Trực giật mình, cơn buồn ngủ biến mất, anh ta lập tức tỉnh dậy.
“Đội trưởng, lúc nãy em chưa tỉnh ngủ nên nói mớ, nói mớ, anh đừng để trong lòng, em em em, em đi trước.”
Trịnh Soái Trực nói xong rồi nhấc chân chạy đi ngay, mẹ ơi, anh ta nói gì vậy chứ. Đội trưởng không có quần áo màu xám, vậy hôm đó Tô Nam mặc quần áo của ai thế. Trịnh Soái Trực không dám nghĩ, nhưng lúc này, đột nhiên anh ta nhớ lại một chuyện rất quan trọng mà mình vẫn chưa nói cho Hàng Chính. Nhưng khi anh ta chạy về căn tin, Hàng Chính đã đi mất, anh ta gõ đầu của mình rồi nói: “Xong xong, cái này xong đời thật rồi.”
Tối qua, lúc trở về căn cứ anh ta nghe Hồ Đối Đối nói Hàng Chính và bố Liêu Thịnh đã đánh nhau một trận. Cuối cùng Hàng Chính dùng một chiêu đánh ngất Liêu Hữu Vi. Đồng chí Trịnh Soái Trực là người duy nhất biết chuyện Liêu Thịnh là em trai Tô Nam, còn Liêu Hữu Vi chính là bố của cô. Anh ta muốn đi tìm Hàng Chính để nói chuyện này kia mà. Nhưng khi đó đèn đã tắt rồi nên anh ta không muốn làm phiền Hàng Chính, vậy nên sáng sớm hôm nay mới định nói lại chuyện này cho anh. Thật không ngờ, mới sáng mà anh ta đã giẫm lên bãi mìn của Hàng Chính. Vậy nên Trịnh Soái Trực cũng không có cơ hội để nói chuyện Liêu Thịnh là em trai Tô Nam cho anh nghe.
Vậy nên khi Hàng Chính gõ cửa nhà mình nhưng bà Tư Anh lại mặc tạp dề mở cửa, đầu óc anh xoay chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh. Sau khi làm rõ đầu đuôi mọi chuyện, ban đầu anh nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn nhưng Tư Anh không cho anh cơ hội ấy.
“A, Tiểu Hàng, sao lại là cậu vậy? Cậu đến thăm ông Liêu sao?”
Ha ha ha, anh không đến thăm ông Liêu, anh đến để thăm Tiểu Tô.
Hàng Chính bị Tư Anh kéo vào nhà, sau đó, anh và Liêu Hữu Vi bốn mắt nhìn nhau.
Liêu Hữu Vi ôm Khả Khả ngồi trên ghế salon để xem đá bóng, thấy Hàng Chính tiến vào nên hơi hoảng sợ: “Aido, Tiểu Hàng à, sao cậu lại đến rồi? Đến đây, ngồi xuống, sao cậu biết tôi ở đây, nhất định là Cẩm Lôi đã nói chuyện tôi đến chỗ con gái cho cậu nghe phải không. Ha ha, hôm nay là Tết nguyên đán, cậu ở đây dùng bữa đi. Đến đây, Khả Khả, gọi chú Hàng nào. Aida, hình như không đúng lắm. Vợ à, Khả Khả gọi tôi là ông ngoại, tôi với Tiểu Hàng là anh em, vậy Khả Khả gọi Tiểu Hàng là gì đây?”
Tư Anh đang pha trà cho Hàng Chính lập tức bật cười: “Ông còn nói gì nữa, chắc chắn là phải gọi ông ngoại rồi.”
“Đúng đúng đúng, nào, Khả Khả, gọi ông ngoại Hàng đi.”
“Ông ngoại Hàng!” Giọng nói non nớt của trẻ con lập tức đâm vào ống thở của Hàng Chính, ông ngoại Hàng? Ha ha ha ha, ông ngoại Hàng!! Vì sao mới hai tháng không về thôi mà địa vị của anh lại thăng cấp nhanh như vậy chứ. Thế nhưng, đứa trẻ này ở đâu ra?
“Ông ngoại Hàng, ông ăn kẹo đi ạ.”
Hàng Chính vừa muốn hỏi chuyện của đứa nhỏ này một chút thì trong miệng anh đã bị nhét vào một viên kẹo. Nhìn khuôn mặt mập mạp của đứa bé dễ thương này, Hàng Chính run tay lấy ra một tờ tiền rồi nhét vào trong tay của Khả Khả: “Ngoan, ông ngoại Hàng mua kẹo cho con.”
A!!! Hàng Chính muốn gào thét vạn lần!!! Cái quỷ gì vậy, tự nhiên mấy ngày trước, anh không chỉ xử lý em vợ tương lai mà còn động vào bố vợ tương lai nữa. Bây giờ lại xuất hiện một đứa nhỏ không rõ lai lịch luôn miệng gọi bố vợ tương lai của anh là ông ngoại. Mà anh, lại xưng anh em với bố vợ tương lai, đứa bé này gọi anh là ông ngoại Hàng.
Hàng Chính nhìn trời cười nhạt.
Ông trời đang chơi tôi sao? Phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.