Chương 10: Cực hạn kiên nhẫn
Sushii
01/12/2017
An Nhiên đột ngột mở bừng mắt.
Ánh sáng!
Phải, xung quanh cô bây giờ là ánh sáng. Hay nói một cách chính xác hơn thì đó là ánh sáng từ chiếc bóng đèn huỳnh quang trong phòng ngủ của cô. Rốt cuộc, cô cũng thoát khỏi cơn ác mộng mà trở về với thực tại. Cô cũng không biết giấc mơ vừa rồi có phải là ác mộng không nữa. Chỉ là... phần kết của giấc mơ khiến cô tự nhiên cảm thấy cũng không đến nỗi quá tệ. Nhưng mà... hiện tại, có một vấn đề cần xác minh lại.
Tại sao cô lại ở trong phòng?
Kí ức trong đầu cô được tua trở lại với tốc độ thần sầu quỷ khốc. Ngay lập tức, cô bất ngờ thốt lên:
- Lẽ nào trong bánh có vấn đề!
Bánh! Đúng rồi, sau khi ăn một miếng bánh khoai ấy, chẳng bao lâu sau, hình ảnh trước mắt cô mờ dần đi, và cô hoàn toàn mất đi ý thức.
An Nhiên tái mặt, hấp tấp kéo tấm chăn còn đắp trên người mình xuống. Thở phào một tiếng. Ít nhất đồng phục trường vẫn còn trên người cô.
Vậy, còn hắn đâu rồi?
An Nhiên lật đật xỏ dép đứng dậy, bước ra mở cửa phòng. Cô liền phát hiện một túi nilon sạch sẽ đặt trước cửa. Cô cúi xuống nhặt lên xem. Thì ra là bộ đồ của ba mà cô đã cho kẻ khả nghi kia mượn vào tối hôm qua. Vốn là nếu như hắn đi luôn thì An Nhiên cũng cho hắn bộ đồ cho xong, nhưng chẳng ngờ là tên đó lại lầy nhầy tới vậy.Lúc An Nhiên lấy bộ quần áo ra, một mảnh giấy nhỏ chợt rơi xuống. Vẫn là nét chữ nghiêng nghiêng đều đặn ấy:
Cảm ơn! Kí tên: An Thiên.
An Thiên? Không phải là con ma nữa à? Không phải chứ? Quyết định vậy thật sao?
Cái gì mà An Thiên chứ?
Ngay cả cái tên mà còn muốn ám mình hay sao?
Hừ, mà kệ xác hắn chứ! Hắn muốn lấy tên gì thì lấy thôi, đó là quyền của hắn mà, chả liên quan gì tới mình. Nhưng còn lâu bà đây mới cần cái thứ bầu trời bình an rắc rối như vậy nhá! Bà chẳng muốn cuộc sống này rối ren hơn nữa đâu.
Đi dọc từ nhà trên xuống tới bếp, khi chắc chắn cái tên “bầu trời rắc rối” nào đó không còn luẩn quẩn nơi đây, và hơn hết là không có thứ gì trong nhà bị hắn khuân đi mất, An Nhiên mới thở phào, thoải mái đi tắm gội. Đúng là hiện tại, bụng cô đang “biểu tình” dữ dội, tuy nhiên, nếu ăn no xong rồi tắm thì thật là chẳng biết bảo vệ sức khỏe của mình.
Mẹ mất rồi, không còn ai nhắc nhở cô về mấy điều nhỏ nhặt này nữa. Chỉ có mỗi cô tự quản mình thôi.
Nghĩ về mẹ, khóe mắt cô chợt rơm rớm. Đã ba năm rồi, kể từ ngày tai họa cứ lần lượt giáng xuống cái gia đình nhỏ bé của cô. Ba năm phải lăn lộn, đánh vật với cuộc sống. Ba năm không có ba mẹ ở bên cưng chiều, vỗ về. Ba năm tự lập, tự quyết, tự trưởng thành. Ba năm trôi qua, một khoảng thời gian không quá dài, cũng không thể gọi là ngắn, tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy bản thân mình hẵng còn cực kì mỏng manh, cực kì yếu đuối...
Yếu đuối hơn bao giờ hết, khi mà cô phải đối mặt với sự cô đơn mênh mang vô tận...
Thời gian qua, nếu như không phải có nhỏ Ngọc Minh ở bên cạnh an ủi, khuyên nhủ, động viên cô, thì không biết chừng, bây giờ cô đã hóa điên loạn rồi cũng nên. Trông vẻ bề ngoài, An Nhiên có vẻ mạnh mẽ thế thôi, thế nhưng, chẳng ai, ngoài Ngọc Minh biết rằng tâm hồn của An Nhiên cũng mong manh hơn bất cứ thứ gì trên đời. Ngay cả Ngọc Minh cũng vậy. Đằng sau cái vẻ vô tư, năng động, bất cần ấy, vẫn tồn tại một mặt yếu đuối, cô đơn, cần sự che chở. Cả hai dù sao cũng vẫn là con gái thôi mà, đâu phải sỏi đá mà không biết buồn chứ. Huống chi, theo lời bài hát Diễm xưa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, chẳng phải là ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau hay sao?
Có lẽ đây cũng là một điểm chung đã gắn kết cho tình bạn giữa An Nhiên và Ngọc Minh ngày càng khắng khít hơn.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, An Nhiên đau đớn, ngậm ngùi nhớ về những kỉ niệm ngày xưa. Từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên đôi gò má đáng thương. Cô đã không còn là cô công chúa bé nhỏ vô tư ngày xưa nữa rồi...
Cô... phải lớn thôi!
Bước ra khỏi phòng tắm, sạch sẽ rồi, An Nhiên mới sực nhớ cái bụng của mình cũng sạch sẽ nốt.
Phải rồi, từ lúc đi học về tới giờ cô còn chưa có ăn gì khác ngoài miếng bánh khả nghi do một tên khả nghi nào đó làm. Cô vẫn không chắc là trong cái bánh đó có vấn đề gì không, nhưng sau cái việc cô đột ngột ngất đi như thế thì cô không tài nào lập ra được giả thiết nào khác hợp lí hơn.
Trông qua thì nhà cửa vẫn nguyên vẹn như cũ, không có thứ gì biến mất. Điều đó khiến cô ngày càng rơi vào một mớ những rối rắm khó nhằn. Cô chẳng thể nào hiểu được lí do hắn ta cứ ám lấy cô, càng không hiểu được hắn ta làm vậy thì được gì. Tuy nhiên, hắn bắt đầu khiến cô... cảm thấy bất an. Giác quan thứ sáu của cô đặc biệt nhạy bén với những thứ sẽ gây xáo trộn cuộc sống của mình. Cũng chẳng cần tới giác quan thứ sáu, chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng đã đủ thấy cuộc sống của cô đang dần xáo trộn rồi.
Đừng hòng nhé! Đối với mấy cái vận xui vận rủi thì cô chịu, ngoài việc cẩn thận ra cũng vô pháp ngăn chặn, nhưng đối với hắn thì... cô, Triệu An Nhiên, sẽ đá hắn ra khỏi đời cô bằng mọi giá!
Thức ăn ban nãy hắn bày trên bàn, giờ đã được thu dọn, cất cẩn thận trong mấy ngăn tủ kiếng dưới bếp. Chén bát cũng được rửa sạch sẽ.
An Nhiên thoáng mỉm cười hài lòng.
Ờ, chí ít cũng phải biết điều như vậy chứ! Đã vô nhà tui một cách bất hợp pháp như thế, lại còn bày bừa ra mà không biết dọn thì bảo đảm là cái lỗ tai của cậu sẽ ngứa dài dài cho xem.
Nhìn mấy dĩa thức ăn trong tủ, An Nhiên thoáng có chút không tin tưởng. Nghĩ ngợi một chút, cô bước đến tủ lạnh, định lấy hộp sữa tươi ra trước. Tuy nhiên, cửa vừa được mở ra, An Nhiên đã đứng chết trân ngay trước tủ lạnh. Nguyên do là... có kẻ nào đó đã tự tiện nhét đầy mấy thứ nguyên liệu nấu ăn, thêm cả socola, sữa chua, bánh kẹo... vào đấy khiến cô suýt chút nữa đã chẳng nhận ra đây là cái tủ lạnh nhà mình.
Mà bây giờ quan sát kĩ lại, sàn nhà hôm nay sạch bóng. Cửa sổ, cửa chính, bàn ghế... tinh tươm không một hạt bụi. Chưa hết, trong ngăn trống duy nhất của tủ quần áo, xuất hiện thêm vài bộ quần áo nam với size hoàn toàn phù hợp với một tên con trai cao một mét sáu mươi lăm.
Trời ạ, bộ hắn định chuyển hộ khẩu tới đây hả trời?
An Nhiên tá hỏa. Hắn ta cứ như là đang khủng bố cô vậy. Chắc chắn hắn sẽ còn quay lại. Tới mức này thì thật quá đáng lắm rồi. Cô không thể châm chước cho hắn được nữa. Có lẽ... cũng đã đến lúc cô phải nhờ vào bàn tay cảnh sát can thiệp thôi...
Như thế, là quá đủ rồi!
An Nhiên chẳng biết rằng bản thân đã ngủ bao lâu rồi nữa, để cho hắn có lắm thời gian mà bày binh bố trận cái nhà cô thế này đây...
Bất giác, An Nhiên hình như nhớ ra một chuyện gì đó. Cô chạy thẳng ra nhà trước, khẩn trương nhìn ra ngoài.
Trời... tối thui luôn rồi!
Đồng hồ treo tường vừa chỉ tới mức bảy giờ.
Bảy giờ tối, thôi tiêu. An Nhiên đáng lẽ phải đến tiệm cắt tóc để làm thêm từ lúc ba giờ chiều rồi mới phải. Còn cái giờ này... hẳn là giờ về.
An Nhiên ngẩn cả người. Có bao giờ cô lại ngủ trưa đâu. Hơn nữa còn ngủ đến tận tối mịt. Ngoài cái lí do bánh có thuốc, thì còn lí do nào hợp lí hơn nữa chứ!
Mất hết một buổi làm, tiền công hao hụt là chuyện nhỏ. Chỉ sợ cô Thẩm, chủ tiệm salon tóc sẽ phật ý. Tính cô không phải là quá khó khăn, tuy nhiên, về vấn đề giờ giấc thì cô ấy gắt lắm. Vậy mà bây giờ lỡ ngủ tới giờ này rồi, ngoài việc gọi điện thoại xin lỗi thì An Nhiên còn có thể làm gì khác hơn chứ?
Cầm điện thoại tra danh bạ Cô Thẩm, An Nhiên không tiếc lời rủa thầm một tên điên rắc rối nào đó, kèm theo mấy lời cầu nguyện mong cho không phải gặp lại hắn nữa.
- Alo, vâng, cô Thẩm à, con là An Nhiên đây, hôm nay con...
- À, Nhiên hả? Không sao đâu con. Bận học hay bận thi gì thì con cứ ở nhà học, con nhờ cậu nhóc kia đến phụ cô một tay là được rồi. Dạo này khách đến đông, một mình cô làm không xuể, để khách người ta đợi lâu thì cũng kì lắm con à. Cậu nhóc kia trông nhỏ nhỏ vậy mà cũng được việc phết, ban đầu cô còn sợ thằng bé nó không biết việc, ai ngờ đâu...
- Kh... khoan đã, cô ơi! - An Nhiên đưa tay ấn quẹt mấy giọt mồ hôi trên trán - Cô... nói lại được không ạ? Thằng nhóc... nào cơ?
Ánh sáng!
Phải, xung quanh cô bây giờ là ánh sáng. Hay nói một cách chính xác hơn thì đó là ánh sáng từ chiếc bóng đèn huỳnh quang trong phòng ngủ của cô. Rốt cuộc, cô cũng thoát khỏi cơn ác mộng mà trở về với thực tại. Cô cũng không biết giấc mơ vừa rồi có phải là ác mộng không nữa. Chỉ là... phần kết của giấc mơ khiến cô tự nhiên cảm thấy cũng không đến nỗi quá tệ. Nhưng mà... hiện tại, có một vấn đề cần xác minh lại.
Tại sao cô lại ở trong phòng?
Kí ức trong đầu cô được tua trở lại với tốc độ thần sầu quỷ khốc. Ngay lập tức, cô bất ngờ thốt lên:
- Lẽ nào trong bánh có vấn đề!
Bánh! Đúng rồi, sau khi ăn một miếng bánh khoai ấy, chẳng bao lâu sau, hình ảnh trước mắt cô mờ dần đi, và cô hoàn toàn mất đi ý thức.
An Nhiên tái mặt, hấp tấp kéo tấm chăn còn đắp trên người mình xuống. Thở phào một tiếng. Ít nhất đồng phục trường vẫn còn trên người cô.
Vậy, còn hắn đâu rồi?
An Nhiên lật đật xỏ dép đứng dậy, bước ra mở cửa phòng. Cô liền phát hiện một túi nilon sạch sẽ đặt trước cửa. Cô cúi xuống nhặt lên xem. Thì ra là bộ đồ của ba mà cô đã cho kẻ khả nghi kia mượn vào tối hôm qua. Vốn là nếu như hắn đi luôn thì An Nhiên cũng cho hắn bộ đồ cho xong, nhưng chẳng ngờ là tên đó lại lầy nhầy tới vậy.Lúc An Nhiên lấy bộ quần áo ra, một mảnh giấy nhỏ chợt rơi xuống. Vẫn là nét chữ nghiêng nghiêng đều đặn ấy:
Cảm ơn! Kí tên: An Thiên.
An Thiên? Không phải là con ma nữa à? Không phải chứ? Quyết định vậy thật sao?
Cái gì mà An Thiên chứ?
Ngay cả cái tên mà còn muốn ám mình hay sao?
Hừ, mà kệ xác hắn chứ! Hắn muốn lấy tên gì thì lấy thôi, đó là quyền của hắn mà, chả liên quan gì tới mình. Nhưng còn lâu bà đây mới cần cái thứ bầu trời bình an rắc rối như vậy nhá! Bà chẳng muốn cuộc sống này rối ren hơn nữa đâu.
Đi dọc từ nhà trên xuống tới bếp, khi chắc chắn cái tên “bầu trời rắc rối” nào đó không còn luẩn quẩn nơi đây, và hơn hết là không có thứ gì trong nhà bị hắn khuân đi mất, An Nhiên mới thở phào, thoải mái đi tắm gội. Đúng là hiện tại, bụng cô đang “biểu tình” dữ dội, tuy nhiên, nếu ăn no xong rồi tắm thì thật là chẳng biết bảo vệ sức khỏe của mình.
Mẹ mất rồi, không còn ai nhắc nhở cô về mấy điều nhỏ nhặt này nữa. Chỉ có mỗi cô tự quản mình thôi.
Nghĩ về mẹ, khóe mắt cô chợt rơm rớm. Đã ba năm rồi, kể từ ngày tai họa cứ lần lượt giáng xuống cái gia đình nhỏ bé của cô. Ba năm phải lăn lộn, đánh vật với cuộc sống. Ba năm không có ba mẹ ở bên cưng chiều, vỗ về. Ba năm tự lập, tự quyết, tự trưởng thành. Ba năm trôi qua, một khoảng thời gian không quá dài, cũng không thể gọi là ngắn, tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy bản thân mình hẵng còn cực kì mỏng manh, cực kì yếu đuối...
Yếu đuối hơn bao giờ hết, khi mà cô phải đối mặt với sự cô đơn mênh mang vô tận...
Thời gian qua, nếu như không phải có nhỏ Ngọc Minh ở bên cạnh an ủi, khuyên nhủ, động viên cô, thì không biết chừng, bây giờ cô đã hóa điên loạn rồi cũng nên. Trông vẻ bề ngoài, An Nhiên có vẻ mạnh mẽ thế thôi, thế nhưng, chẳng ai, ngoài Ngọc Minh biết rằng tâm hồn của An Nhiên cũng mong manh hơn bất cứ thứ gì trên đời. Ngay cả Ngọc Minh cũng vậy. Đằng sau cái vẻ vô tư, năng động, bất cần ấy, vẫn tồn tại một mặt yếu đuối, cô đơn, cần sự che chở. Cả hai dù sao cũng vẫn là con gái thôi mà, đâu phải sỏi đá mà không biết buồn chứ. Huống chi, theo lời bài hát Diễm xưa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, chẳng phải là ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau hay sao?
Có lẽ đây cũng là một điểm chung đã gắn kết cho tình bạn giữa An Nhiên và Ngọc Minh ngày càng khắng khít hơn.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, An Nhiên đau đớn, ngậm ngùi nhớ về những kỉ niệm ngày xưa. Từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên đôi gò má đáng thương. Cô đã không còn là cô công chúa bé nhỏ vô tư ngày xưa nữa rồi...
Cô... phải lớn thôi!
Bước ra khỏi phòng tắm, sạch sẽ rồi, An Nhiên mới sực nhớ cái bụng của mình cũng sạch sẽ nốt.
Phải rồi, từ lúc đi học về tới giờ cô còn chưa có ăn gì khác ngoài miếng bánh khả nghi do một tên khả nghi nào đó làm. Cô vẫn không chắc là trong cái bánh đó có vấn đề gì không, nhưng sau cái việc cô đột ngột ngất đi như thế thì cô không tài nào lập ra được giả thiết nào khác hợp lí hơn.
Trông qua thì nhà cửa vẫn nguyên vẹn như cũ, không có thứ gì biến mất. Điều đó khiến cô ngày càng rơi vào một mớ những rối rắm khó nhằn. Cô chẳng thể nào hiểu được lí do hắn ta cứ ám lấy cô, càng không hiểu được hắn ta làm vậy thì được gì. Tuy nhiên, hắn bắt đầu khiến cô... cảm thấy bất an. Giác quan thứ sáu của cô đặc biệt nhạy bén với những thứ sẽ gây xáo trộn cuộc sống của mình. Cũng chẳng cần tới giác quan thứ sáu, chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng đã đủ thấy cuộc sống của cô đang dần xáo trộn rồi.
Đừng hòng nhé! Đối với mấy cái vận xui vận rủi thì cô chịu, ngoài việc cẩn thận ra cũng vô pháp ngăn chặn, nhưng đối với hắn thì... cô, Triệu An Nhiên, sẽ đá hắn ra khỏi đời cô bằng mọi giá!
Thức ăn ban nãy hắn bày trên bàn, giờ đã được thu dọn, cất cẩn thận trong mấy ngăn tủ kiếng dưới bếp. Chén bát cũng được rửa sạch sẽ.
An Nhiên thoáng mỉm cười hài lòng.
Ờ, chí ít cũng phải biết điều như vậy chứ! Đã vô nhà tui một cách bất hợp pháp như thế, lại còn bày bừa ra mà không biết dọn thì bảo đảm là cái lỗ tai của cậu sẽ ngứa dài dài cho xem.
Nhìn mấy dĩa thức ăn trong tủ, An Nhiên thoáng có chút không tin tưởng. Nghĩ ngợi một chút, cô bước đến tủ lạnh, định lấy hộp sữa tươi ra trước. Tuy nhiên, cửa vừa được mở ra, An Nhiên đã đứng chết trân ngay trước tủ lạnh. Nguyên do là... có kẻ nào đó đã tự tiện nhét đầy mấy thứ nguyên liệu nấu ăn, thêm cả socola, sữa chua, bánh kẹo... vào đấy khiến cô suýt chút nữa đã chẳng nhận ra đây là cái tủ lạnh nhà mình.
Mà bây giờ quan sát kĩ lại, sàn nhà hôm nay sạch bóng. Cửa sổ, cửa chính, bàn ghế... tinh tươm không một hạt bụi. Chưa hết, trong ngăn trống duy nhất của tủ quần áo, xuất hiện thêm vài bộ quần áo nam với size hoàn toàn phù hợp với một tên con trai cao một mét sáu mươi lăm.
Trời ạ, bộ hắn định chuyển hộ khẩu tới đây hả trời?
An Nhiên tá hỏa. Hắn ta cứ như là đang khủng bố cô vậy. Chắc chắn hắn sẽ còn quay lại. Tới mức này thì thật quá đáng lắm rồi. Cô không thể châm chước cho hắn được nữa. Có lẽ... cũng đã đến lúc cô phải nhờ vào bàn tay cảnh sát can thiệp thôi...
Như thế, là quá đủ rồi!
An Nhiên chẳng biết rằng bản thân đã ngủ bao lâu rồi nữa, để cho hắn có lắm thời gian mà bày binh bố trận cái nhà cô thế này đây...
Bất giác, An Nhiên hình như nhớ ra một chuyện gì đó. Cô chạy thẳng ra nhà trước, khẩn trương nhìn ra ngoài.
Trời... tối thui luôn rồi!
Đồng hồ treo tường vừa chỉ tới mức bảy giờ.
Bảy giờ tối, thôi tiêu. An Nhiên đáng lẽ phải đến tiệm cắt tóc để làm thêm từ lúc ba giờ chiều rồi mới phải. Còn cái giờ này... hẳn là giờ về.
An Nhiên ngẩn cả người. Có bao giờ cô lại ngủ trưa đâu. Hơn nữa còn ngủ đến tận tối mịt. Ngoài cái lí do bánh có thuốc, thì còn lí do nào hợp lí hơn nữa chứ!
Mất hết một buổi làm, tiền công hao hụt là chuyện nhỏ. Chỉ sợ cô Thẩm, chủ tiệm salon tóc sẽ phật ý. Tính cô không phải là quá khó khăn, tuy nhiên, về vấn đề giờ giấc thì cô ấy gắt lắm. Vậy mà bây giờ lỡ ngủ tới giờ này rồi, ngoài việc gọi điện thoại xin lỗi thì An Nhiên còn có thể làm gì khác hơn chứ?
Cầm điện thoại tra danh bạ Cô Thẩm, An Nhiên không tiếc lời rủa thầm một tên điên rắc rối nào đó, kèm theo mấy lời cầu nguyện mong cho không phải gặp lại hắn nữa.
- Alo, vâng, cô Thẩm à, con là An Nhiên đây, hôm nay con...
- À, Nhiên hả? Không sao đâu con. Bận học hay bận thi gì thì con cứ ở nhà học, con nhờ cậu nhóc kia đến phụ cô một tay là được rồi. Dạo này khách đến đông, một mình cô làm không xuể, để khách người ta đợi lâu thì cũng kì lắm con à. Cậu nhóc kia trông nhỏ nhỏ vậy mà cũng được việc phết, ban đầu cô còn sợ thằng bé nó không biết việc, ai ngờ đâu...
- Kh... khoan đã, cô ơi! - An Nhiên đưa tay ấn quẹt mấy giọt mồ hôi trên trán - Cô... nói lại được không ạ? Thằng nhóc... nào cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.