Chương 94: Bắp Ngô
Thành Nam Hoa Khai
10/04/2024
May mắn lúc này bệnh viện cũng không có nhiều người, Miêu Miêu rất nhanh đã gặp được bác sĩ.
Chỉ là cảm cúm thông thường, uống thuốc thì sẽ không sao.
Lúc Miêu Miêu đi ra Chu Viên vẫn đang đỡ cô.
Miêu Miêu rất xấu hổ, “Bây giờ tin rồi chứ, chỉ là cảm cúm thông thường thôi không có chuyện gì đâu.”
Chu Viên đi bên cạnh cô, “Không sao là tốt rồi, bây giờ bọn mình quay về trường học sao?”
“Ừm quay về trường thôi, tớ còn chưa làm xong việc, hơn nữa bây giờ đổi chủ nhiệm lớp mới nên có một vài việc vẫn chưa dặn dò.”
Vì vậy hai người đón xe quay về trường học, đương nhiên bọn họ đã sớm nói chuyện này cho Tinh Tinh và Đặng Phong.
Tinh Tình vì chuyện này mà còn lập một group chat, “Nhóm bốn người tắm suối nước nóng.”
Thuận tiện cho bốn người nói chuyện phiếm.
Sau khi đi về, Miêu Miêu phát hiện chuyến đi suối nước nóng lần này không phải không có thu hoạch, Đặng Phong hình như bị đánh thức nên không còn tìm mình mỗi ngày để nói về tâm tư thiếu nam.
Mà Chu Viên cũng trở nên hoạt bát sáng sủa.
Được rồi, từ hoạt bát sáng sủa này không thích hợp để nói về Chu Viên, nhưng mà đúng là Chu Viên đã thay đổi rất lớn, có thể nói là mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi.
Thay đổi lớn nhất chính là sáng ngày hôm sau Miêu Miêu thấy Chu Viên mặc đồ thể dục màu xám, phải biết rằng trước đây anh chỉ mặc đồ màu đen, rất thâm trầm.
Hơn nữa cũng bắt đầu tham gia tập thể dục rồi.
Miêu Miêu là lớp trưởng, trong giờ giải lao cô và lớp phó thể dục cùng đếm số người.
Lúc thấy Chu Viên thì rất vui vẻ.
Đợi đến lúc Miêu Miêu đến gần Chu Viên thì anh nói, “Nhưng mà mình chỉ học thể dục ở tiểu học chứ chưa từng học ở cấp hai.”
Miêu Miêu suy nghĩ, “Không sao, cậu cứ làm theo những bạn học khác là được, mấy người đó làm cái gì thì cậu làm cái đó. Sau giờ tự học buổi cậu dành ra chút thời gian đi, tớ dạy cho cậu.”
“Chờ đã, mình đếm tới bao nhiêu….”
“Mình là số 32.”
“33….” Miêu Miêu tiếp tục đếm.
Mỗi lớp đều có một bạn học đứng đầu, mà lớp của bọn họ đương nhiên do Hoa Miêu Miêu làm rồi.
Bởi vì đưa lưng về phía mọi người cho nên cô cũng không biết Chu Viên có tập thể dục không.
Sau khi tập thể dục xong thì phải quay về lớp học, tất cả mọi người chia thành từng nhóm, Miêu Miêu cũng theo chân mấy nữ sinh trong phòng ngủ quay về.
Sau khi bị cảm Miêu Miêu vẫn luôn uống thuốc đúng giờ cho nên bây giờ không có vấn đề gì lớn.
Có điều lúc quay về, Miêu Miêu chen lấn giữa đám người nhưng vẫn không nhịn được tìm kiếm, sau đó nhanh chóng nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.
Chỉ là đối phương đang đi một mình.
Miêu Miêu nghĩ…. Cũng phải đi chung với nam sinh cùng tuổi chứ.
Đặng Phong…. Quên đi, hai người bọn họ tạm thời đừng truyền năng lượng tiêu cực cho nhau nữa.
Chương trình học lớp mười một không nặng lắm, lúc tan học mọi người cười nói chuyện phiếm, thảo luận về chuyện xảy ra gần đây.
“Sáng nay suýt nữa mình đến muộn rồi, thang máy ở chỗ mình bị hỏng nên phải đi bộ từ lầu 13 xuống.” Chu Viên nói với Miêu Miêu.
Miêu Miêu ngây người, “….” Đây là đang nói chuyện bình thường sao?
Chẳng qua đối phương có thể nói chuyện phiếm đã rất tốt rồi, chứng tỏ anh đang từ từ dung nhập vào cuộc sống trong trường học.
Trước đây có lẽ chú Chu cũng hy vọng anh thay đổi theo phương hướng này.
Hai người từ từ nói chuyện, bắt đầu từ vấn đề thang máy đến vấn đề sống một mình, rồi từ vấn đề sống một mình lại nói đến vấn đề ăn uống.
“Tự mình nấu ăn vẫn tốt hơn.” Miêu Miêu nói, “Thật ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
“Mình chưa từng nấu ăn.”
Miêu Miêu không cảm thấy kinh ngạc, dù sao người như Chu Viên chắc chắn sẽ dành hết thời gian vào học tập và làm việc.
“Tớ còn rất thích nấu ăn, cậu ăn ngoài nhiều cũng không tốt cho cơ thể.” Miêu Miêu nhớ ra lần đầu tiên đối phương vào bệnh viện cũng là bởi vì bệnh đau bao tử.
“Tớ viết cách làm vài món ăn đơn giản cho cậu trước rồi cậu làm thử xem, nếu ăn ngon thì tiếp tục nấu.”
Chu Viên cầu còn không được, anh nhận ra trước đây hai người thân thiết quá ít cho nên hiểu biết về nhau rất ít.
Bây giờ anh rất muốn để Miêu Miêu quen biết mình, hiểu được mình.
Miêu Miêu bắt đầu viết trên giấy.
[Bữa sáng: Trứng gà, sữa, ngô luộc (trứng gà và ngô chỉ cần luộc trong nước nóng là được rồi).
Bữa trưa: Rau xào, thịt xào (mua rau mà mình muốn ăn về, sau khi rửa sạch thì cho dầu vào trong nồi rồi cho gừng và tỏi băm nhỏ vào xào thơm, sau đó thì cho rau vào xào chín là được rồi. Cách xào thịt cơ bản cũng giống như trên).
Bữa tối: Cháo ngô, mua ngô trong siêu thị….]
Miêu Miêu viết xong thì đưa cho Chu Viên, “Chỗ cậu dùng bếp gas hay là bếp từ?”
“Mình không rõ lắm.” Chu Viên nói, “Có điều trở về nghiên cứu chút thì chắc cũng không sao.” Dù sao thứ mà những người khác hiểu được thì anh cũng có thể hiểu được.
“Nếu như có vấn đề gì có thể gọi điện thoại hỏi tớ.” Miêu Miêu nói.
Miêu Miêu cam tâm tình nguyện trợ giúp Chu Viên bởi vì khi thấy anh vui vẻ thật sự rất thỏa mãn.
Chu Viên ừ một tiếng.
Sáng hôm sau, lúc Miêu Miêu đến phòng học thì thấy thứ trên bàn.
Là hộp giữ nhiệt.
Miêu Miêu mở hộp ra thì thấy ngô luộc vẫn còn nóng hổi bên trong.
“Sáng nay thức dậy mình đã luộc hai bắp ngô theo cách của cậu, nên mang cho cậu một cái.”
Hôm qua Miêu Miêu nhắc đến bắp ngô hai lần trên tờ giấy nên chắc cô rất thích ăn cái này.
Miêu Miêu rất vui vẻ, “Cảm ơn cậu.”
Miêu Miêu cầm lên, có hơi nóng tay nhưng cô vẫn bắt đầu gặm.
Loại ngô mềm này đương nhiên không thể bóc ra từng hạt một được mà phải cầm gặm trực tiếp.
Miêu Miêu tất nhiên cũng cầm gặm.
Bắp ngô sau khi nấu chín vẫn còn nước bên trong, vị rất đặc biệt.
Chu Viên thấy cô gặm ngô giống như một con sóc, không hiểu sao trong lòng lại thấy thỏa mãn.
Chỉ là cảm cúm thông thường, uống thuốc thì sẽ không sao.
Lúc Miêu Miêu đi ra Chu Viên vẫn đang đỡ cô.
Miêu Miêu rất xấu hổ, “Bây giờ tin rồi chứ, chỉ là cảm cúm thông thường thôi không có chuyện gì đâu.”
Chu Viên đi bên cạnh cô, “Không sao là tốt rồi, bây giờ bọn mình quay về trường học sao?”
“Ừm quay về trường thôi, tớ còn chưa làm xong việc, hơn nữa bây giờ đổi chủ nhiệm lớp mới nên có một vài việc vẫn chưa dặn dò.”
Vì vậy hai người đón xe quay về trường học, đương nhiên bọn họ đã sớm nói chuyện này cho Tinh Tinh và Đặng Phong.
Tinh Tình vì chuyện này mà còn lập một group chat, “Nhóm bốn người tắm suối nước nóng.”
Thuận tiện cho bốn người nói chuyện phiếm.
Sau khi đi về, Miêu Miêu phát hiện chuyến đi suối nước nóng lần này không phải không có thu hoạch, Đặng Phong hình như bị đánh thức nên không còn tìm mình mỗi ngày để nói về tâm tư thiếu nam.
Mà Chu Viên cũng trở nên hoạt bát sáng sủa.
Được rồi, từ hoạt bát sáng sủa này không thích hợp để nói về Chu Viên, nhưng mà đúng là Chu Viên đã thay đổi rất lớn, có thể nói là mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi.
Thay đổi lớn nhất chính là sáng ngày hôm sau Miêu Miêu thấy Chu Viên mặc đồ thể dục màu xám, phải biết rằng trước đây anh chỉ mặc đồ màu đen, rất thâm trầm.
Hơn nữa cũng bắt đầu tham gia tập thể dục rồi.
Miêu Miêu là lớp trưởng, trong giờ giải lao cô và lớp phó thể dục cùng đếm số người.
Lúc thấy Chu Viên thì rất vui vẻ.
Đợi đến lúc Miêu Miêu đến gần Chu Viên thì anh nói, “Nhưng mà mình chỉ học thể dục ở tiểu học chứ chưa từng học ở cấp hai.”
Miêu Miêu suy nghĩ, “Không sao, cậu cứ làm theo những bạn học khác là được, mấy người đó làm cái gì thì cậu làm cái đó. Sau giờ tự học buổi cậu dành ra chút thời gian đi, tớ dạy cho cậu.”
“Chờ đã, mình đếm tới bao nhiêu….”
“Mình là số 32.”
“33….” Miêu Miêu tiếp tục đếm.
Mỗi lớp đều có một bạn học đứng đầu, mà lớp của bọn họ đương nhiên do Hoa Miêu Miêu làm rồi.
Bởi vì đưa lưng về phía mọi người cho nên cô cũng không biết Chu Viên có tập thể dục không.
Sau khi tập thể dục xong thì phải quay về lớp học, tất cả mọi người chia thành từng nhóm, Miêu Miêu cũng theo chân mấy nữ sinh trong phòng ngủ quay về.
Sau khi bị cảm Miêu Miêu vẫn luôn uống thuốc đúng giờ cho nên bây giờ không có vấn đề gì lớn.
Có điều lúc quay về, Miêu Miêu chen lấn giữa đám người nhưng vẫn không nhịn được tìm kiếm, sau đó nhanh chóng nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.
Chỉ là đối phương đang đi một mình.
Miêu Miêu nghĩ…. Cũng phải đi chung với nam sinh cùng tuổi chứ.
Đặng Phong…. Quên đi, hai người bọn họ tạm thời đừng truyền năng lượng tiêu cực cho nhau nữa.
Chương trình học lớp mười một không nặng lắm, lúc tan học mọi người cười nói chuyện phiếm, thảo luận về chuyện xảy ra gần đây.
“Sáng nay suýt nữa mình đến muộn rồi, thang máy ở chỗ mình bị hỏng nên phải đi bộ từ lầu 13 xuống.” Chu Viên nói với Miêu Miêu.
Miêu Miêu ngây người, “….” Đây là đang nói chuyện bình thường sao?
Chẳng qua đối phương có thể nói chuyện phiếm đã rất tốt rồi, chứng tỏ anh đang từ từ dung nhập vào cuộc sống trong trường học.
Trước đây có lẽ chú Chu cũng hy vọng anh thay đổi theo phương hướng này.
Hai người từ từ nói chuyện, bắt đầu từ vấn đề thang máy đến vấn đề sống một mình, rồi từ vấn đề sống một mình lại nói đến vấn đề ăn uống.
“Tự mình nấu ăn vẫn tốt hơn.” Miêu Miêu nói, “Thật ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
“Mình chưa từng nấu ăn.”
Miêu Miêu không cảm thấy kinh ngạc, dù sao người như Chu Viên chắc chắn sẽ dành hết thời gian vào học tập và làm việc.
“Tớ còn rất thích nấu ăn, cậu ăn ngoài nhiều cũng không tốt cho cơ thể.” Miêu Miêu nhớ ra lần đầu tiên đối phương vào bệnh viện cũng là bởi vì bệnh đau bao tử.
“Tớ viết cách làm vài món ăn đơn giản cho cậu trước rồi cậu làm thử xem, nếu ăn ngon thì tiếp tục nấu.”
Chu Viên cầu còn không được, anh nhận ra trước đây hai người thân thiết quá ít cho nên hiểu biết về nhau rất ít.
Bây giờ anh rất muốn để Miêu Miêu quen biết mình, hiểu được mình.
Miêu Miêu bắt đầu viết trên giấy.
[Bữa sáng: Trứng gà, sữa, ngô luộc (trứng gà và ngô chỉ cần luộc trong nước nóng là được rồi).
Bữa trưa: Rau xào, thịt xào (mua rau mà mình muốn ăn về, sau khi rửa sạch thì cho dầu vào trong nồi rồi cho gừng và tỏi băm nhỏ vào xào thơm, sau đó thì cho rau vào xào chín là được rồi. Cách xào thịt cơ bản cũng giống như trên).
Bữa tối: Cháo ngô, mua ngô trong siêu thị….]
Miêu Miêu viết xong thì đưa cho Chu Viên, “Chỗ cậu dùng bếp gas hay là bếp từ?”
“Mình không rõ lắm.” Chu Viên nói, “Có điều trở về nghiên cứu chút thì chắc cũng không sao.” Dù sao thứ mà những người khác hiểu được thì anh cũng có thể hiểu được.
“Nếu như có vấn đề gì có thể gọi điện thoại hỏi tớ.” Miêu Miêu nói.
Miêu Miêu cam tâm tình nguyện trợ giúp Chu Viên bởi vì khi thấy anh vui vẻ thật sự rất thỏa mãn.
Chu Viên ừ một tiếng.
Sáng hôm sau, lúc Miêu Miêu đến phòng học thì thấy thứ trên bàn.
Là hộp giữ nhiệt.
Miêu Miêu mở hộp ra thì thấy ngô luộc vẫn còn nóng hổi bên trong.
“Sáng nay thức dậy mình đã luộc hai bắp ngô theo cách của cậu, nên mang cho cậu một cái.”
Hôm qua Miêu Miêu nhắc đến bắp ngô hai lần trên tờ giấy nên chắc cô rất thích ăn cái này.
Miêu Miêu rất vui vẻ, “Cảm ơn cậu.”
Miêu Miêu cầm lên, có hơi nóng tay nhưng cô vẫn bắt đầu gặm.
Loại ngô mềm này đương nhiên không thể bóc ra từng hạt một được mà phải cầm gặm trực tiếp.
Miêu Miêu tất nhiên cũng cầm gặm.
Bắp ngô sau khi nấu chín vẫn còn nước bên trong, vị rất đặc biệt.
Chu Viên thấy cô gặm ngô giống như một con sóc, không hiểu sao trong lòng lại thấy thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.