Chương 87: Cái Ôm Ấm Áp
Thành Nam Hoa Khai
10/04/2024
Vốn tưởng rằng bởi vì cô ngây thơ dính người nên vì thế bạn tốt mới ghét mình, không ai lại không để ý đến việc bị bạn tốt ghét.
Miêu Miêu thật sự không ngờ Chu Viên sẽ trực tiếp nói với cô chuyện này.
Hai mắt cô đẫm lệ và mông lung viết hai chữ, [Cảm ơn.]
Cảm ơn vì khi còn bé đã quan tâm cô, cũng cảm ơn vì khi đã trưởng thành đã nói ra những lời này.
Mãi cho tới khi tiết tự học buổi tối kết thúc, chủ nhiệm lớp vẫn chưa về.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, lúc Miêu Miêu ra ngoài thì Chu Viên đi tới: “Có muốn tới sân tập đi dạo không?”
Miêu Miêu vốn cũng muốn đi một lát để thư giãn, nghe Chu Viên nói như vậy thì lập tức đồng ý.
Vì vậy hai người sóng vai nhau cùng đi trên sân tập, bởi vì là thời gian sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối nên cả sân tập đã không còn ai, thậm chí đèn cũng đã tắt hết, nhưng mà vẫn có thể thấy rõ đường đi.
“Thật sự cảm ơn cậu vì ngày hôm nay đã nhắc lại chuyện kia khi còn bé.” Miêu Miêu mở miệng trước nói.
“Cậu không cần nói cảm ơn với mình.” Chu Viên mở miệng nói.
Miêu Miêu nhớ mẹ đã nói: “Chuyện tớ cần phải nói cảm ơn cậu vẫn còn rất nhiều, mẹ của tớ nói khi còn bé tớ còn lừa được một chiếc đồng hồ điện thoại đeo tay từ cậu, còn có màn hình nữa.”
“Vốn dĩ là mua cho cậu.” Chu Viên bỗng nhiên nở nụ cười, dáng vẻ anh nhếch môi trông rất cưng chiều.
Lúc trước, cô chính là một đứa nhỏ rất cần sự bảo vệ.
Hiện tại cô đã không cần bảo vệ nữa, thậm chí còn bắt đầu đi bảo vệ người khác, thế nhưng anh lại phát hiện…. Những mong muốn anh giữ lại càng mãnh liệt hơn so với khi đó.
Miêu Miêu bị nụ cười này hấp dẫn, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy ai cười…. sue* như thế?
(*Được trích từ chữ Mary Sue. Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.)
Bình thường Tinh Tinh toàn nói a a a a quá sue! Quá sue!
Lúc đó, cô hoàn toàn không có cảm giác gì, thế nhưng bây giờ không hiểu sao cô đã cảm nhận được chữ này.
Miêu Miêu nhịn không được nói: “Cậu cười rất sue, sau này nhớ cười nhiều lên!
Chu Viên không hiểu sue là gì, nhưng mà kết hợp với giọng điệu cùng ngữ cảnh cô nói thì biết đây nhất định là một từ hay.
Chu Viên mở miệng nói: “Nếu mình cười thêm cho cậu xem thì cậu có đồng ý nói cho mình biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Chu Viên vừa nói vừa dùng tay nhéo hai má mình: “Nụ cười vô cùng chân thành.”
Miêu Miêu lần đầu tiên thấy anh làm chuyện ngớ ngẩn như vậy, nhìn anh kéo khuôn mặt sue của mình đến mức không thể nhìn ra được vẻ đẹp trai nữa, vì vậy Miêu Miêu kéo tay anh xuống: “Được rồi, nói cho cậu biết.”
Miêu Miêu giả vờ không để ý tới mà nói: “Tớ bị chủ nhiệm lớp nói thích giả vờ, cố tình gây chuyện, không biết làm người, khiến người ta chán ghét….”
Sắc mặt Chu Viên thoáng cái trở nên tối sầm, Miêu Miêu cũng không chú ý tới mà nói: “Thật ra tớ cũng cảm thấy rất khó chịu, tớ biết bọn họ không nên làm như vậy nhưng mà tớ vẫn có cảm giác rất khó chịu.”
Miêu Miêu rất tin tưởng Chu Viên, cô vốn dĩ không định nói nhưng bầu không khí giữa hai người hiện giờ quá thoải mái, hơn nữa cô rất muốn tìm một người hỏi thử, cô muốn biết bản thân không sai.
Chu Viên thông minh, trưởng thành sớm, hơn nữa cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài, không thể nghi ngờ chính là ứng cử viên tốt nhất.
“Chuyện bắt đầu từ khi trợ cấp nghèo khó vào năm trước…” Miêu Miêu kể hết toàn bộ câu chuyện, cuối cùng tổng kết lại: “Thật ra tớ biết tớ không sai, thế nhưng nghe cô nói vậy tớ vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.”
Chu Viên cầm tay cô: “Cậu vốn không sai, không cần để lời nói của cô ấy trong lòng.”
Miêu Miêu ừ một tiếng, kéo Chu Viên ngồi xuống bên cạnh, lúc ngồi xuống mới nhận ra hai người họ đang nắm tay, Miêu Miêu không khỏi đỏ mặt.
Sau đó mới nhận ra, đối với cô mà nói bọn họ đều đã lớn rồi, thế nhưng đối với Chu Viên quan hệ của họ vẫn luôn dừng ở lúc họ vẫn là còn là học sinh lớp một nắm tay nhau.
Miêu Miêu cũng muốn bên cạnh có người có thể nghe được chút chuyện này, cô không muốn nói cho ba mẹ bởi vì không muốn để cho bọn họ lo lắng.
“Tớ chỉ cảm thấy rất buồn, tớ cũng biết mình không có lỗi với ai cả…” Lúc Miêu Miêu nói lời này thì liếc nhìn Chu Viên, chột dạ bổ sung: “Trừ cậu ra.”
Chu Viên có chút khó hiểu: “Sao cậu lại có lỗi với mình?”
“Chuyện có lỗi với cậu có rất nhiều….” Hiểu lầm anh, vả lại còn quên mất anh.
“Vậy có nghĩ tới chuyện bù đắp không?” Chu Viên hứng thú nhìn Miêu Miêu, lúc nói chuyện bốn mắt nhìn nhau.
Miêu Miêu rất kinh ngạc vì Chu Viên còn nói muốn được bù đắp.
“Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể làm được thì tớ sẽ cố gắng làm.”
Nghĩ đến tính cách của Chu Viên, cũng không có khả năng làm khó cô.
Chu Viên suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ nhất, nếu như gặp phải chuyện gì không vui, nhất định phải giải quyết.”
“Cái này sao có thể tính là chuyện làm cho cậu được, đây là chuyện của bản thân tớ.” Miêu Miêu nói vậy nhưng đồng thời cũng rất cảm động: “Vậy cậu có còn nguyên tắc sinh hoạt nào cậu thấy hữu ích không?”
“Hiện tại chỉ nghĩ tới cái này, trước tiên nói về cái này đi, đúng rồi, cậu…. Người bạn kia của cậu hành động chưa?”
Miêu Miêu nghe được lời này: “Hành động gì?”
Cô mới vừa hỏi lại thì chợt nhớ ra chuyện gì, thì ra là chuyện Đặng Phong thầm mến Tinh Tinh.
“Vẫn còn chưa hành động gì hết, lúc cùng đi tắm suối nước nóng mới hành động, đúng rồi cậu cho mình thêm một vài phương pháp hữu ích khác đi, tăng tỷ lệ thành công.” Thật ra Miêu Miêu nghĩ sau khi Tinh Tinh và Đặng Phong ở cùng một chỗ, chắc chắn là cũng cần sự trợ giúp của cô.
“Cậu…. bạn của cậu đúng thật là rất thích người kia.” Giọng điệu Chu Viên có chút suy sụp.
“Thật ra tớ cũng không hiểu nhiều lắm. Cùng nhau lớn lên từ nhỏ thì không phải tình thân nên chiếm nhiều hơn sao?” Giống như ba người bọn họ, ai cũng biết rất rõ lịch sử đen tối của đối phương.
Dù sao Miêu Miêu cảm giác cả đời này mình không có khả năng sẽ thích Đặng Phong, dáng vẻ khóc nhè khi còn bé của cậu để lại ấn tượng quá sâu cho cô.
Chu Viên: “…” Anh cũng muốn hỏi vấn đề này. Đam Mỹ H Văn
“Đi thôi, mình đưa cậu quay về phòng ngủ.” Chu Viên nhìn đồng hồ, nói với Miêu Miêu.
Miêu Miêu cũng nhìn đồng hồ, đúng thật cần phải trở về.
Cô đứng dậy, kết quả không để ý tới bước tiếp theo là bậc thang nên cả người nhanh chóng mất đi trọng tâm, nghiêng về trước, cô cảm giác được Chu Viên đứng sau đã nhanh chóng nắm cánh tay của cô lại, ngay sau đó thì ngã vào cái ôm ấm áp.
“Có bậc thang.”
Lúc đối phương nói chuyện thì cũng thả cô ra.
Miêu Miêu thật sự không ngờ Chu Viên sẽ trực tiếp nói với cô chuyện này.
Hai mắt cô đẫm lệ và mông lung viết hai chữ, [Cảm ơn.]
Cảm ơn vì khi còn bé đã quan tâm cô, cũng cảm ơn vì khi đã trưởng thành đã nói ra những lời này.
Mãi cho tới khi tiết tự học buổi tối kết thúc, chủ nhiệm lớp vẫn chưa về.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, lúc Miêu Miêu ra ngoài thì Chu Viên đi tới: “Có muốn tới sân tập đi dạo không?”
Miêu Miêu vốn cũng muốn đi một lát để thư giãn, nghe Chu Viên nói như vậy thì lập tức đồng ý.
Vì vậy hai người sóng vai nhau cùng đi trên sân tập, bởi vì là thời gian sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối nên cả sân tập đã không còn ai, thậm chí đèn cũng đã tắt hết, nhưng mà vẫn có thể thấy rõ đường đi.
“Thật sự cảm ơn cậu vì ngày hôm nay đã nhắc lại chuyện kia khi còn bé.” Miêu Miêu mở miệng trước nói.
“Cậu không cần nói cảm ơn với mình.” Chu Viên mở miệng nói.
Miêu Miêu nhớ mẹ đã nói: “Chuyện tớ cần phải nói cảm ơn cậu vẫn còn rất nhiều, mẹ của tớ nói khi còn bé tớ còn lừa được một chiếc đồng hồ điện thoại đeo tay từ cậu, còn có màn hình nữa.”
“Vốn dĩ là mua cho cậu.” Chu Viên bỗng nhiên nở nụ cười, dáng vẻ anh nhếch môi trông rất cưng chiều.
Lúc trước, cô chính là một đứa nhỏ rất cần sự bảo vệ.
Hiện tại cô đã không cần bảo vệ nữa, thậm chí còn bắt đầu đi bảo vệ người khác, thế nhưng anh lại phát hiện…. Những mong muốn anh giữ lại càng mãnh liệt hơn so với khi đó.
Miêu Miêu bị nụ cười này hấp dẫn, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy ai cười…. sue* như thế?
(*Được trích từ chữ Mary Sue. Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.)
Bình thường Tinh Tinh toàn nói a a a a quá sue! Quá sue!
Lúc đó, cô hoàn toàn không có cảm giác gì, thế nhưng bây giờ không hiểu sao cô đã cảm nhận được chữ này.
Miêu Miêu nhịn không được nói: “Cậu cười rất sue, sau này nhớ cười nhiều lên!
Chu Viên không hiểu sue là gì, nhưng mà kết hợp với giọng điệu cùng ngữ cảnh cô nói thì biết đây nhất định là một từ hay.
Chu Viên mở miệng nói: “Nếu mình cười thêm cho cậu xem thì cậu có đồng ý nói cho mình biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Chu Viên vừa nói vừa dùng tay nhéo hai má mình: “Nụ cười vô cùng chân thành.”
Miêu Miêu lần đầu tiên thấy anh làm chuyện ngớ ngẩn như vậy, nhìn anh kéo khuôn mặt sue của mình đến mức không thể nhìn ra được vẻ đẹp trai nữa, vì vậy Miêu Miêu kéo tay anh xuống: “Được rồi, nói cho cậu biết.”
Miêu Miêu giả vờ không để ý tới mà nói: “Tớ bị chủ nhiệm lớp nói thích giả vờ, cố tình gây chuyện, không biết làm người, khiến người ta chán ghét….”
Sắc mặt Chu Viên thoáng cái trở nên tối sầm, Miêu Miêu cũng không chú ý tới mà nói: “Thật ra tớ cũng cảm thấy rất khó chịu, tớ biết bọn họ không nên làm như vậy nhưng mà tớ vẫn có cảm giác rất khó chịu.”
Miêu Miêu rất tin tưởng Chu Viên, cô vốn dĩ không định nói nhưng bầu không khí giữa hai người hiện giờ quá thoải mái, hơn nữa cô rất muốn tìm một người hỏi thử, cô muốn biết bản thân không sai.
Chu Viên thông minh, trưởng thành sớm, hơn nữa cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài, không thể nghi ngờ chính là ứng cử viên tốt nhất.
“Chuyện bắt đầu từ khi trợ cấp nghèo khó vào năm trước…” Miêu Miêu kể hết toàn bộ câu chuyện, cuối cùng tổng kết lại: “Thật ra tớ biết tớ không sai, thế nhưng nghe cô nói vậy tớ vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.”
Chu Viên cầm tay cô: “Cậu vốn không sai, không cần để lời nói của cô ấy trong lòng.”
Miêu Miêu ừ một tiếng, kéo Chu Viên ngồi xuống bên cạnh, lúc ngồi xuống mới nhận ra hai người họ đang nắm tay, Miêu Miêu không khỏi đỏ mặt.
Sau đó mới nhận ra, đối với cô mà nói bọn họ đều đã lớn rồi, thế nhưng đối với Chu Viên quan hệ của họ vẫn luôn dừng ở lúc họ vẫn là còn là học sinh lớp một nắm tay nhau.
Miêu Miêu cũng muốn bên cạnh có người có thể nghe được chút chuyện này, cô không muốn nói cho ba mẹ bởi vì không muốn để cho bọn họ lo lắng.
“Tớ chỉ cảm thấy rất buồn, tớ cũng biết mình không có lỗi với ai cả…” Lúc Miêu Miêu nói lời này thì liếc nhìn Chu Viên, chột dạ bổ sung: “Trừ cậu ra.”
Chu Viên có chút khó hiểu: “Sao cậu lại có lỗi với mình?”
“Chuyện có lỗi với cậu có rất nhiều….” Hiểu lầm anh, vả lại còn quên mất anh.
“Vậy có nghĩ tới chuyện bù đắp không?” Chu Viên hứng thú nhìn Miêu Miêu, lúc nói chuyện bốn mắt nhìn nhau.
Miêu Miêu rất kinh ngạc vì Chu Viên còn nói muốn được bù đắp.
“Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể làm được thì tớ sẽ cố gắng làm.”
Nghĩ đến tính cách của Chu Viên, cũng không có khả năng làm khó cô.
Chu Viên suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ nhất, nếu như gặp phải chuyện gì không vui, nhất định phải giải quyết.”
“Cái này sao có thể tính là chuyện làm cho cậu được, đây là chuyện của bản thân tớ.” Miêu Miêu nói vậy nhưng đồng thời cũng rất cảm động: “Vậy cậu có còn nguyên tắc sinh hoạt nào cậu thấy hữu ích không?”
“Hiện tại chỉ nghĩ tới cái này, trước tiên nói về cái này đi, đúng rồi, cậu…. Người bạn kia của cậu hành động chưa?”
Miêu Miêu nghe được lời này: “Hành động gì?”
Cô mới vừa hỏi lại thì chợt nhớ ra chuyện gì, thì ra là chuyện Đặng Phong thầm mến Tinh Tinh.
“Vẫn còn chưa hành động gì hết, lúc cùng đi tắm suối nước nóng mới hành động, đúng rồi cậu cho mình thêm một vài phương pháp hữu ích khác đi, tăng tỷ lệ thành công.” Thật ra Miêu Miêu nghĩ sau khi Tinh Tinh và Đặng Phong ở cùng một chỗ, chắc chắn là cũng cần sự trợ giúp của cô.
“Cậu…. bạn của cậu đúng thật là rất thích người kia.” Giọng điệu Chu Viên có chút suy sụp.
“Thật ra tớ cũng không hiểu nhiều lắm. Cùng nhau lớn lên từ nhỏ thì không phải tình thân nên chiếm nhiều hơn sao?” Giống như ba người bọn họ, ai cũng biết rất rõ lịch sử đen tối của đối phương.
Dù sao Miêu Miêu cảm giác cả đời này mình không có khả năng sẽ thích Đặng Phong, dáng vẻ khóc nhè khi còn bé của cậu để lại ấn tượng quá sâu cho cô.
Chu Viên: “…” Anh cũng muốn hỏi vấn đề này. Đam Mỹ H Văn
“Đi thôi, mình đưa cậu quay về phòng ngủ.” Chu Viên nhìn đồng hồ, nói với Miêu Miêu.
Miêu Miêu cũng nhìn đồng hồ, đúng thật cần phải trở về.
Cô đứng dậy, kết quả không để ý tới bước tiếp theo là bậc thang nên cả người nhanh chóng mất đi trọng tâm, nghiêng về trước, cô cảm giác được Chu Viên đứng sau đã nhanh chóng nắm cánh tay của cô lại, ngay sau đó thì ngã vào cái ôm ấm áp.
“Có bậc thang.”
Lúc đối phương nói chuyện thì cũng thả cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.