Chương 59
Thành Nam Hoa Khai
10/08/2023
Miêu Miêu đưa mười lăm tệ cho Chu Viên, Chu Viên nhận lấy rồi cất qua một bên, cất xong cậu thấy Miêu Miêu đang xem hạt giống, bé nở nụ cười làm gương mặt cong cong.
+
Chu Viên cảm thấy bé rất đáng yêu, hỏi bé, "Cậu có biết trồng rau thế nào không?"
Miêu Miêu biết, tối qua bé đã lén lút hỏi bà cố ngoại, bà cố ngoại nói với bé.
"Trồng rau thì phải đào đất sau đó gieo hạt giống vào rồi lại tưới nước." Miêu Miêu tự tin nói, bé đã nghĩ kỹ nên trồng trọt ở đâu rồi.
Chu Viên lại thích dáng vẻ tự tin mù quáng này của bé, bây giờ cậu cũng có kinh nghiệm không tự mình đâm thủng mơ tưởng của trẻ con mà giữ lại hiện thực.
Dù sao mơ tưởng ra ngoài bán cơm lúc trước cũng không phải là do cậu tự mình đâm thủng.
Chu Viên quay đầu tiếp tục đọc sách.
Miêu Miêu cất hạt giống vào trong cặp, đợi quay về thì sẽ gieo trồng.
Lúc chiều, Miêu Miêu vốn muốn nói chuyện hạt giống cho mẹ nghe nhưng người đến đón Miêu Miêu buổi chiều lại là bà ngoại.
Bà ngoại thỉnh thoảng sẽ tới đón Miêu Miêu nên bé cũng đã quen, chắc chắn mẹ lại đang tăng ca kiếm tiền.
Đôi mắt bà ngoại có hơi sưng, giọng nói khàn khàn, "Tối nay Miêu Miêu muốn ăn cái gì? Có muốn ăn thịt viên không?"
Tối qua Miêu Miêu ăn sạch một bát thịt viên mà mẹ múc cho bé rồi còn uống hết canh, vậy nên bà ngoại mới hỏi như vậy.
Miêu Miêu lắc đầu, "Hôm nay con không ăn thịt viên." Mẹ không thích ăn thịt, bà ngoại cũng không thích ăn thịt nhưng bà cố ngoại lại ăn không được, mua thịt thì bé ăn nhiều nhất nhưng thịt lại đắt như thế.
Bà ngoại ừ một tiếng, "Vậy thì Miêu Miêu muốn ăn cái gì?"
Miêu Miêu nhớ tới hạt giống của mình, hạt giống là loại cải trắng, "Cải trắng xào ạ."
Bé muốn học hỏi mẹ cách xào cải trắng sao cho ngon, để về sau lúc bán đồ ăn bé sẽ xào thêm một phần, như vậy thì chắc chắn có thể hấp dẫn thêm nhiều người đến mua.
Miêu Miêu nghĩ như điều hiển nhiên.
Bà ngoại nói, "Được, bây giờ chúng ta đi mua đồ ăn."
Miêu Miêu đi theo bà ngoại mua đồ ăn, lúc về đến nhà mới phát hiện mẹ vẫn chưa về. Lúc trước cho dù tăng ca thì lúc này mẹ cũng đã về.
Miêu Miêu giúp bà ngoại nhặt rau trong bếp, hôm nay bà ngoại không được vui vẻ lắm.
Rất nhanh đã đến lúc ăn cơm, Miêu Miêu cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Bà ngoại, bao giờ mẹ mới về?"
Bà ngoại lấy lại tinh thần, "Lúc nãy mẹ con có gọi điện thoại nói hôm nay có thể sẽ tăng ca thêm hơi trễ, con ngủ cùng bà ngoại và bà cố ngoại có được không?"
Miêu Miêu cụp mắt, nghĩ nghĩ, bé vẫn chưa nói với mẹ huyện hạt giống, hơn nữa ngủ cùng bà ngoại và bà cố ngoại thì lúc mẹ về chỉ có thể ngủ một mình....
"Hôm nay con có nhiều bài tập nên con chờ mẹ về rồi ngủ." Miêu Miêu nói.
Cũng không lâu lắm, bà ngoại liền nhận được điện thoại.
"Mẹ, Miêu Miêu đã ngủ chưa?" Mẹ Hoa ở đầu kia đè lên huyệt thái dương, hỏi.
Bà ngoại đi tới ban công, "Vẫn chưa ngủ, bây giờ Miêu Miêu đang làm bài tập, nói là muốn chờ con về rồi ngủ chung."
Mẹ Hoa trầm mặc một lát.
Bà ngoại nói, "Đừng lo Miêu Miêu rất nghe lời, mẹ nói chuyện với Miêu Miêu một lát thì bé sẽ hiểu thôi. Bây giờ con thế nào? Có cần mẹ tới với con không? Đã ăn cơm tối chưa?"
"Con không sao, đã ăn cơm tối rồi." Mẹ Hoa dừng một chút, "Mọi người ngủ sớm đi."
Miêu Miêu vẫn không thể đợi được đến lúc mẹ về, trẻ con ngủ nhiều, tới mười giờ tối bé đã ngã lên mặt bàn ngủ thiếp đi, bà ngoại đi tới bế bé lên ôm vào trong phòng.
Miêu Miêu vẫn chưa nghĩ kỹ nên nói chuyện này như thế nào thì mẹ của bé lại bị đụng.
Lúc đi làm hôm nay cô gặp tai nạn giao thông nên gãy xương.
Miêu Miêu yêu mẹ như vậy, nếu biết thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
Một bên khác, mẹ Hoa đang ăn bữa tối do y tá mua cho, cô ở phòng bệnh một người nên nhịn không được lấy điện thoại ra, bắt đầu xem video Miêu Miêu nhảy quảng trường.
Cũng không biết Miêu Miêu ở nhà đã ngủ chưa.
Lúc này có người gõ cửa, mẹ Hoa còn tưởng rằng là y tá, "Mời vào."
Sau đó liền thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi vào, anh trực tiếp bước tới ngồi ở vị trí đầu giường.
Mẹ Hoa không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, lúc ấy bệnh viện cách đó gần nhất chính là cái này mà cô cũng không thể bởi vì người này đi yêu cầu đổi một bệnh viện khác.
Chuyện đầu tiên ba Hoa làm chính là nhìn hồ sơ bệnh lí của cô, sau đó bước tới kiểm tra đầu cho cô.
Xương bắp chân gãy, đầu cần quan sát.
Hai người đều không nói gì.
Bọn họ đã từng rất thân mật nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút xa lạ.
Không khí trong phòng có hơi xấu hổ, mẹ Hoa mở miệng nói chuyện, "Nếu như muốn thông cảm với em thì có thể để đến lúc chúng ta phân tài sản." Nếu như bởi vì nguyên nhân này mà không ly hôn thì sẽ rất khó xử.
Mấy năm nay cô cũng kiếm được một ít, mẹ của cô cùng bà ngoại thì có tiền bảo hiểm dưỡng lão và lương hưu nên không cần đến tiền của cô, mà hàng năm bên phía ba Hoa cũng cầm không ít tiền, vậy nên mẹ Hoa vẫn chưa chuẩn bị chia đều tài sản vợ chồng.
Lúc này ba Hoa mới mở miệng, "Từ lúc bắt đầu tới giờ anh vẫn không có ý định ly hôn."
Cái này làm bầu không khí càng khó xử thêm.
Nếu như nói ngay từ đầu anh không có ý định ly hôn mẹ Hoa còn có chút tin tưởng, nhưng về sau anh lại không có đi tìm cô lần nào mà chỗ ở trước kia lại cho anh trai cùng mẹ của anh ở, đối với chuyện anh muốn làm một đứa con trai có hiếu mẹ Hoa không có bình luận gì, nhưng mà nói là chưa từng nghĩ tới ly hôn thì lời này lại không đáng tin lắm.
Từ lúc nào hai người đã bước đến vị trí khó xử như thế.
Mẹ Hoa không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng chua xót.
"Em mệt mỏi, muốn ngủ." Mẹ Hoa nói.
Ba Hoa ngồi một lúc rồi đi ra ngoài.
Vẫn là quá chậm rồi, phải cố gắng hơn.
Không tới một lát lại có người gọi điện thoại đến, ba Hoa bắt máy thì nghe thấy bên kia nhỏ giọng nói, "Chừng nào thì cậu quay về, đám người kia lại tới gây chuyện...."
Ba Hoa thở dài một hói, "Không cần lo lắng, bọn họ chỉ dám hù dọa người khác chứ không dám làm cái gì thật đâu."
Sau đó còn nói thêm, "Tôi còn có ca mổ, có chuyện gì thì lát nói tiếp."
+
Chu Viên cảm thấy bé rất đáng yêu, hỏi bé, "Cậu có biết trồng rau thế nào không?"
Miêu Miêu biết, tối qua bé đã lén lút hỏi bà cố ngoại, bà cố ngoại nói với bé.
"Trồng rau thì phải đào đất sau đó gieo hạt giống vào rồi lại tưới nước." Miêu Miêu tự tin nói, bé đã nghĩ kỹ nên trồng trọt ở đâu rồi.
Chu Viên lại thích dáng vẻ tự tin mù quáng này của bé, bây giờ cậu cũng có kinh nghiệm không tự mình đâm thủng mơ tưởng của trẻ con mà giữ lại hiện thực.
Dù sao mơ tưởng ra ngoài bán cơm lúc trước cũng không phải là do cậu tự mình đâm thủng.
Chu Viên quay đầu tiếp tục đọc sách.
Miêu Miêu cất hạt giống vào trong cặp, đợi quay về thì sẽ gieo trồng.
Lúc chiều, Miêu Miêu vốn muốn nói chuyện hạt giống cho mẹ nghe nhưng người đến đón Miêu Miêu buổi chiều lại là bà ngoại.
Bà ngoại thỉnh thoảng sẽ tới đón Miêu Miêu nên bé cũng đã quen, chắc chắn mẹ lại đang tăng ca kiếm tiền.
Đôi mắt bà ngoại có hơi sưng, giọng nói khàn khàn, "Tối nay Miêu Miêu muốn ăn cái gì? Có muốn ăn thịt viên không?"
Tối qua Miêu Miêu ăn sạch một bát thịt viên mà mẹ múc cho bé rồi còn uống hết canh, vậy nên bà ngoại mới hỏi như vậy.
Miêu Miêu lắc đầu, "Hôm nay con không ăn thịt viên." Mẹ không thích ăn thịt, bà ngoại cũng không thích ăn thịt nhưng bà cố ngoại lại ăn không được, mua thịt thì bé ăn nhiều nhất nhưng thịt lại đắt như thế.
Bà ngoại ừ một tiếng, "Vậy thì Miêu Miêu muốn ăn cái gì?"
Miêu Miêu nhớ tới hạt giống của mình, hạt giống là loại cải trắng, "Cải trắng xào ạ."
Bé muốn học hỏi mẹ cách xào cải trắng sao cho ngon, để về sau lúc bán đồ ăn bé sẽ xào thêm một phần, như vậy thì chắc chắn có thể hấp dẫn thêm nhiều người đến mua.
Miêu Miêu nghĩ như điều hiển nhiên.
Bà ngoại nói, "Được, bây giờ chúng ta đi mua đồ ăn."
Miêu Miêu đi theo bà ngoại mua đồ ăn, lúc về đến nhà mới phát hiện mẹ vẫn chưa về. Lúc trước cho dù tăng ca thì lúc này mẹ cũng đã về.
Miêu Miêu giúp bà ngoại nhặt rau trong bếp, hôm nay bà ngoại không được vui vẻ lắm.
Rất nhanh đã đến lúc ăn cơm, Miêu Miêu cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Bà ngoại, bao giờ mẹ mới về?"
Bà ngoại lấy lại tinh thần, "Lúc nãy mẹ con có gọi điện thoại nói hôm nay có thể sẽ tăng ca thêm hơi trễ, con ngủ cùng bà ngoại và bà cố ngoại có được không?"
Miêu Miêu cụp mắt, nghĩ nghĩ, bé vẫn chưa nói với mẹ huyện hạt giống, hơn nữa ngủ cùng bà ngoại và bà cố ngoại thì lúc mẹ về chỉ có thể ngủ một mình....
"Hôm nay con có nhiều bài tập nên con chờ mẹ về rồi ngủ." Miêu Miêu nói.
Cũng không lâu lắm, bà ngoại liền nhận được điện thoại.
"Mẹ, Miêu Miêu đã ngủ chưa?" Mẹ Hoa ở đầu kia đè lên huyệt thái dương, hỏi.
Bà ngoại đi tới ban công, "Vẫn chưa ngủ, bây giờ Miêu Miêu đang làm bài tập, nói là muốn chờ con về rồi ngủ chung."
Mẹ Hoa trầm mặc một lát.
Bà ngoại nói, "Đừng lo Miêu Miêu rất nghe lời, mẹ nói chuyện với Miêu Miêu một lát thì bé sẽ hiểu thôi. Bây giờ con thế nào? Có cần mẹ tới với con không? Đã ăn cơm tối chưa?"
"Con không sao, đã ăn cơm tối rồi." Mẹ Hoa dừng một chút, "Mọi người ngủ sớm đi."
Miêu Miêu vẫn không thể đợi được đến lúc mẹ về, trẻ con ngủ nhiều, tới mười giờ tối bé đã ngã lên mặt bàn ngủ thiếp đi, bà ngoại đi tới bế bé lên ôm vào trong phòng.
Miêu Miêu vẫn chưa nghĩ kỹ nên nói chuyện này như thế nào thì mẹ của bé lại bị đụng.
Lúc đi làm hôm nay cô gặp tai nạn giao thông nên gãy xương.
Miêu Miêu yêu mẹ như vậy, nếu biết thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
Một bên khác, mẹ Hoa đang ăn bữa tối do y tá mua cho, cô ở phòng bệnh một người nên nhịn không được lấy điện thoại ra, bắt đầu xem video Miêu Miêu nhảy quảng trường.
Cũng không biết Miêu Miêu ở nhà đã ngủ chưa.
Lúc này có người gõ cửa, mẹ Hoa còn tưởng rằng là y tá, "Mời vào."
Sau đó liền thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi vào, anh trực tiếp bước tới ngồi ở vị trí đầu giường.
Mẹ Hoa không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, lúc ấy bệnh viện cách đó gần nhất chính là cái này mà cô cũng không thể bởi vì người này đi yêu cầu đổi một bệnh viện khác.
Chuyện đầu tiên ba Hoa làm chính là nhìn hồ sơ bệnh lí của cô, sau đó bước tới kiểm tra đầu cho cô.
Xương bắp chân gãy, đầu cần quan sát.
Hai người đều không nói gì.
Bọn họ đã từng rất thân mật nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút xa lạ.
Không khí trong phòng có hơi xấu hổ, mẹ Hoa mở miệng nói chuyện, "Nếu như muốn thông cảm với em thì có thể để đến lúc chúng ta phân tài sản." Nếu như bởi vì nguyên nhân này mà không ly hôn thì sẽ rất khó xử.
Mấy năm nay cô cũng kiếm được một ít, mẹ của cô cùng bà ngoại thì có tiền bảo hiểm dưỡng lão và lương hưu nên không cần đến tiền của cô, mà hàng năm bên phía ba Hoa cũng cầm không ít tiền, vậy nên mẹ Hoa vẫn chưa chuẩn bị chia đều tài sản vợ chồng.
Lúc này ba Hoa mới mở miệng, "Từ lúc bắt đầu tới giờ anh vẫn không có ý định ly hôn."
Cái này làm bầu không khí càng khó xử thêm.
Nếu như nói ngay từ đầu anh không có ý định ly hôn mẹ Hoa còn có chút tin tưởng, nhưng về sau anh lại không có đi tìm cô lần nào mà chỗ ở trước kia lại cho anh trai cùng mẹ của anh ở, đối với chuyện anh muốn làm một đứa con trai có hiếu mẹ Hoa không có bình luận gì, nhưng mà nói là chưa từng nghĩ tới ly hôn thì lời này lại không đáng tin lắm.
Từ lúc nào hai người đã bước đến vị trí khó xử như thế.
Mẹ Hoa không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng chua xót.
"Em mệt mỏi, muốn ngủ." Mẹ Hoa nói.
Ba Hoa ngồi một lúc rồi đi ra ngoài.
Vẫn là quá chậm rồi, phải cố gắng hơn.
Không tới một lát lại có người gọi điện thoại đến, ba Hoa bắt máy thì nghe thấy bên kia nhỏ giọng nói, "Chừng nào thì cậu quay về, đám người kia lại tới gây chuyện...."
Ba Hoa thở dài một hói, "Không cần lo lắng, bọn họ chỉ dám hù dọa người khác chứ không dám làm cái gì thật đâu."
Sau đó còn nói thêm, "Tôi còn có ca mổ, có chuyện gì thì lát nói tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.