Chương 74
Thành Nam Hoa Khai
10/08/2023
Áo khoác màu đen, bóng lưng cao lớn, còn có vòng tay cũ giống nhau như đúc.
Từ nhỏ đến lớn Miêu Miêu chưa từng đỏ mặt với ai nhưng mà hôm nay lại rất phẫn nộ, vốn dĩ bà ngoại rời đi đã là đả kích rất lớn đối với Miêu Miêu.
Miêu Miêu đứng lên tức giận nhìn nam sinh này, lúc này chợt nhận ra bản thân quá thấp nên khí thế không đủ, cô cố gắng không để bản thân vì quá đau lòng mà khóc, bình tĩnh nói: "Bạn học, hôm nay cậu có nhìn thấy cái túi màu đỏ sậm nào không? Tớ.... Tớ...." Giọng nói của cô run rẩy.
Cô cố gắng không để bản thân bị lạc giọng, nhường một bước, "Không cẩn thận làm rớt."
Nam sinh cũng chính là Chu Viên sửng sốt một lát, hoàn toàn không hiểu nữ sinh này đang nói cái gì, cô gái trước mặt tuy nhỏ nhắn nhưng gương mặt lại sưng phù, đôi mắt sưng đến mức chỉ còn lại một đường nhỏ nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, lúc đầu hắn cũng không định so đo gì với một học sinh trung học nhưng đối phương lại muốn vòng tay của hắn, hắn tất nhiên sẽ không cho, bây giờ nghe đối phương nói một đống lời như thế làm hắn có hơi khó hiểu, "Hả?"
Tinh Tinh ở bên cạnh cũng nghe được mơ hồ, nói, "Lớp trưởng, túi xách của cậu mất rồi?" Cái túi xách màu đỏ sậm kia là Miêu Miêu đi mua cùng Tinh Tinh. Miêu Miêu vừa nói như vậy Tinh Tinh lập tức hiểu ngay.
Từ cấp hai đến cấp ba Miêu Miêu đều làm lớp trưởng, tiểu học Tinh Tinh thích gọi là Miêu Miêu nhưng về sau lại gọi theo mọi người.
Tâm tình của Chu Viên không tốt, hắn vốn bị cha mẹ ép vào cấp ba để giải tỏa tâm tình, vốn không muốn đến, bây giờ còn gặp phải hai người vô lý nên tâm tình càng thêm tồi tệ.
Rốt cuộc vẫn là hai học sinh cấp ba, Chu Viên không muốn so đó với hai người nên mặc áo khoác vào, xoay người rời đi.
Miêu Miêu thấy hắn sắp đi thì tiến lên kéo hắn, cô cũng tỉnh táo được một chút rồi, "Bạn học, vòng tay trên tay cậu giống hệt chiếc hôm nay tớ làm mất trong túi, cậu có từng thấy một cái túi xách màu đỏ sậm nào chưa?"
Khoảng thời gian trước bà ngoại nói hay gặp ác mộng, mơ thấy Miêu Miêu của bà rơi vào dòng sông đen như mực, mà bà ở bên cạnh lao tới nhưng dù thế nào cũng không bắt được cô, vô cùng lo lắng.
Sau khi mơ thấy giấc mộng này, bà ngoại còn đặc biệt gọi điện thoại cho cô kêu cô nhất định không được xuống sông.
Vì để cho bà yên tâm mà Miêu Miêu còn nói sẽ không động vào thùng nước.
Cô về nhà mới biết được bà ngoại vẫn không yên tâm nên đã đi chùa miếu cầu túi gấm do Thái tuế hóa về làm bùa hộ mệnh cho cô.
Tối hôm trước vừa đưa cho cô thì qua hôm sau bà ngoại đã đi.
Dù thế nào Miêu Miêu cũng phải tìm được bùa hộ mệnh này về, nước mắt cô đã rớt xuống nhưng nếu nói rõ với đối phương, đối phương sẽ thẹn quá thành giận, nam sinh trường cấp ba có lòng tự trọng mạnh mẽ, nếu vạch mặt nhất định không có lợi cho cô.
Tinh Tinh ở bên cạnh lúc này mới nghe rõ ràng, cô cầm một cây chổi nói với Chu Viên, "Lớp trưởng, cậu đừng khóc, hôm nay mình nhất định sẽ lấy về cho cậu!"
Chu Viên chỉ nghĩ là học sinh lớp mười một này tìm không thấy túi của mình, hắn lại ngồi bên cạnh cô cho nên hiểu lầm là hắn cầm đồ đạc của cô, vì vậy làm sáng tỏ lại lần nữa, "Tôi thật sự không có lấy túi của cậu."
Đối phương rõ ràng đang nghi ngờ hắn cầm túi của mình, không có chuyện gì thì hắn cầm túi xách của một nữ sinh làm chi?
Chu Viên nói xong câu đó thì liếc nhìn nữ sinh đang giương nanh múa vuốt bên cạnh, Tinh Tinh bị dọa sợ lùi về sau một bước, lúc này Chu Viên mới rời đi.
Chu Viên vừa ra khỏi trường học thì thấy chiếc xe của nhà mình, hắn do dự một lát rồi đi tới.
Lúc hắn ngồi vào, mẹ Chu như nhớ tới gì đó nói, "Học cấp ba khác với đại học và tiến sĩ đúng không? Hôm nay có chuyện gì đặc biệt vui vẻ không?"
Ba Chu vui vẻ nói, "Chắc chắn là rất vui vẻ."
Chu Viên ngồi ghế sau, cũng không nên phá hủy niềm vui của ba mẹ nên nói, "Cũng được, ngày mai con sẽ không phải tới nữa."
Mẹ Chu liếc mắt nhìn ba Chu, trong mắt mang theo hổ thẹn, lẽ ra lúc trước nên cứng rắn một chút, để hắn được học dần dần từ tiểu học lên, ít nhất như vậy thì hắn sẽ có bạn bè và khoảng thời gian rất vui vẻ, chứ không phải đã lâu rồi chưa thấy hắn nở nụ cười giống như bây giờ.
Lúc này mẹ Chu lại cứng rắn một ít, "Hay là nếu đến đây rồi thì học thêm mấy ngày nữa để trải nghiệm cuộc sống cấp ba một chút." Tốt nhất là có thể kết bạn với nhiều người hơn, chơi bóng rổ chơi game giống như những nam sinh cùng tuổi, yêu sớm cũng không sao, chỉ cần hắn có thể vui vẻ là được.
Rốt cuộc Chu Viên cũng không nói gì, hắn chợt nhớ tới bạn cùng bàn kia, bây giờ nghĩ lại thực sự là càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhất là lúc người này khóc, hắn lại rất khó chịu.
Cũng không phải chưa từng thấy ai khóc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy có người khóc đến mức sưng mặt, sưng mắt như thế, là do dị ứng sao?
Miêu Miêu giải thích với Tinh Tinh, "Không phải dị ứng."
Cô không muốn nhắc tới chuyện của bà ngoại, vừa nhắc tới đã cảm thấy ngực đau như bị đao khoét.
Thế nhưng lúc Tinh Tinh hỏi Miêu Miêu vẫn nói làm Tinh Tinh sợ hết hồn, từ nhỏ đến lớn Tinh Tinh ở lại nhà Miêu Miêu không ít lần nên đã có tình cảm với bà ngoại, Tinh Tinh cũng khóc lên.
Hai người khóc trong chốc lát thì không còn tâm tình đi ăn cơm.
Manh mối duy nhất còn sót lại để tìm được túi xách trong đầu Miêu Miêu chính là cái vòng tay nằm trong đó, "Tinh Tinh, cậu có nhớ các vòng tay tớ từng đưa cho các cậu khi còn bé không."
Miêu Miêu giữ lại vòng tay này cũng là bởi vì khi còn bé cô đã tích tiền mua nó. Khi đó cô mua bốn cái vòng tay, giữ lại một cái cho mình, khi còn nhỏ có thể mang vừa nhưng về sau có một khoảng thời gian ngắn tay cô trở nên mập mạp nên phải làm cái vòng kia rộng ra, về sau nữa cô gầy lại thì cái vòng tay kia không còn mang vừa nữa, cô cũng không đi sửa vì vậy vẫn đặt ở trong túi xách.
Mà trùng hợp là vòng tay trên tay người kia cũng sửa thành rộng ra, hơn nữa còn cũ kỹ.
Rõ ràng chính là cái vòng của cô.
Cái vòng tay của Tinh Tinh không biết đã bị ném đi chỗ nào, cô không thu dọn nên bình thường hay mất đồ.
Sau khi Miêu Miêu nói như vậy, Tinh Tinh cũng khẳng định chính là nam sinh này cướp túi của Miêu Miêu.
"Không sao, bây giờ chúng ta tìm được người rồi! Chắc chắn có thể lấy được túi về! Được rồi, Miêu Miêu, cậu tới thử tính xem ở trong đó có tổng cộng bao nhiêu tiền! Điện thoại mới mua của cậu cũng ở bên trong đúng không?"
Miêu Miêu gật đầu, "Còn có ví tiền, trong ví tiền đại khái có hơn một ngàn tệ."
"Vậy gần bằng sáu ngàn tệ rồi, cậu có báo cảnh sát không?"
Miêu Miêu gật đầu lần nữa, "Bọn họ đang tìm. Nói là có chuyện gì thì sẽ nói cho tớ biết."
Tinh Tinh ừ một tiếng rồi kéo Miêu Miêu đứng lên, "Chúng ta đi báo cảnh sát trước đi!"
Miêu Miêu kéo Tinh Tinh, "Chờ một chút, lỡ như người này biết chúng ta kêu cảnh sát bắt cậu ấy đi, để thoát tội cậu ấy lại ném túi cùng toàn bộ đồ đạc của tớ đi thì làm sao bây giờ?"
Tinh Tinh cũng cảm thấy đúng, "Vậy tạm thời không nói với cảnh sát."
Chu Viên ăn cơm trưa xong thì lại đến trường, tới trường học liền thấy bạn cùng bàn đang vùi đầu viết cái gì đó, ánh nắng mặt trời rơi trên sợi tóc của cô, trong gió nhẹ, Chu Viên nhớ tới một ít chuyện bám bụi đã lâu.
Trí nhớ của hắn rất tốt, bây giờ vẫn còn nhớ kỹ chuyện xảy ra năm hai ba tuổi, thế nhưng trong trí nhớ của hắn thứ rõ ràng nhất không phải là khoảng thời gian học tiến sĩ mà là một đoạn ký ức khác.
Lúc Chu Viên chân dài đi vào, bạn cùng ngẩng đầu nói, "Chúng ta có thể thương lượng một chút không."
Chu Viên nghe nói như thế thì không hiểu, "Tuy rằng tôi là bạn cùng bàn của cậu nhưng mà lúc tôi ngồi ở chỗ này thì cậu đã có mặt ở vị trí của mình rồi, vì sao cậu lại cảm thấy tôi là người cầm đồ của cậu?"
Miêu Miêu cảm thấy đối phương thật sự vô lý, cô có chút tức giận chỉ vào cái vòng trên tay Chu Viên, "Cái vòng tay này vốn nằm trong túi xách của tớ, nếu như cậu không cướp túi của tớ vậy cậu lấy cái vòng tay này ở chỗ nào?"
Chu Viên nghĩ người này thật vô lý, "Tôi từ nhỏ đã đeo cái vòng tay này. Bởi vì lớn lên nên mới phải đi làm cái vòng dài ra." Tại sao có thể là của người này?!
Miêu Miêu tức đến đỏ mặt, vẫn không chịu thừa nhận, thật là quá đáng!
Miêu Miêu tay mắt lanh lẹ, thoáng cái bắt được vòng tay, "Đây là vòng tay nữ!"
Này rõ ràng chính là của cô! Từ trước đến giờ cô chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy! Dáng dấp đẹp trai như vậy mà bên trong lại như thế!
Chu Viên đã rất kiên nhẫn, nói, "Người đưa vòng tay cho tôi không biết đâu là kiểu dáng nữ, cậu buông tay ra."
Trong lòng Miêu Miêu vừa tức vừa gấp, hết lần này đến lần khác đối phương lại còn kêu cô buông tay, Miêu Miêu siết chặt không chịu tha.
Chu Viên khẽ động, vòng tay lập tức bị đứt.
Miêu Miêu lập tức cầm lên, "Nếu như cậu thích vòng tay này tớ có thể tặng cho cậu, nhưng mà cậu phải trả bùa hộ mệnh lại cho tớ."
Chu Viên nhìn vòng tay, trong mắt tràn ngập lửa giận, lạnh giọng nói, "Trả lại cho tôi!"
Vành mắt Miêu Miêu hồng hồng, "Nhưng mà cậu nói cho tớ biết cậu nhặt được cái vòng tay này ở chỗ nào đi."
Chu Viên thực sự bị chọc tức đến bật cười, "Tôi không biết túi của cậu ở đâu, trả vòng tay lại cho tôi."
"Sao cậu có thể không biết? Cái vòng tay này là của tớ! Tớ đã tốn mười tệ để nối cái vòng này." Miêu Miêu nói, "Tớ không có khả năng nhận sai! Hơn nữa, cái vòng tay này là hàng vỉa hè vào mười năm trước, dù thế nào cũng không có khả năng nối thêm một đoạn giống hệt nhau!"
Chu Viên đè huyệt thái dương lấy điện thoại ra, trực tiếp báo cảnh sát.
Miêu Miêu nghe bạn cùng bàn còn báo cảnh sát trước thì thật sự giận không có chỗ phát tiết!
Trong lòng cũng lo lắng một vấn đề, người này dám báo cảnh sát vậy có phải đã ném đi hết rồi không?
Miêu Miêu lúc này vừa tức vừa gấp, cảnh sát rất nhanh đã đến, buổi sáng hôm nay Miêu Miêu mới đi đến đồn cảnh sát, đôi mắt của cô sưng lên chỉ còn lại một đường nhỏ còn mặt cũng giống như bị dị ứng, dáng vẻ này rất dễ làm người khác chú ý, cảnh sát liếc mắt thì nhận ra.
"Hoa Miêu Miêu?"
"Cháu chào chú." Miêu Miêu lễ phép chào.
Chu Viên ở bên cạnh khó khăn quay đầu lại nhìn về phía nữ sinh cấp ba mà hắn mới vừa đánh giá là không thể nói lý.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới buổi trưa, ba mẹ cứ hỏi hắn có chuyện vui gì không....
Hắn lại khó hiểu, học cấp ba thì tại sao lại vui vẻ.
Tâm tình Chu Viên có thể nói là vô cùng phức tạp.
Miêu Miêu ở bên này đã nói hết tình huống cho chú cảnh sát nghe, cố gắng không trộn tình cảm riêng tư vào.
Sau đó nhìn về phía bạn cùng bàn, cô muốn nhìn thử xem người này còn có thể nói như thế nào!
Sau đó liền nhìn thấy bạn cùng bàn kia nở nụ cười với cô, rồi nói, "Có phải cậu bị dị ứng không? Sao mặt là sưng phù lên thành như vậy?"
~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Tui giải thích thay Miêu Miêu một chút: Bà ngoại của bé qua đời, túi còn bị cướp làm những món đồ quan trọng mà bà ngoại để lại cho bé không còn nữa, dưới cái nhìn của bé vòng tay chính là của mình, hình dáng giống nhau như đúc còn là kiểu vòng tay nữ, hơn nữa còn nối dài thêm một đoạn, bé có thể không đánh nhau với đối phương đã là rất tỉnh táo rồi, nói bé vô lý, quái lạ, không đáng yêu, nói là trong tình huống này bé lại làm nũng?
+
Tui rất thích Miêu Miêu, thấy bé bị nói như vậy nên cảm xúc có hơi kích động, có thể nói tui nhưng không được nói Miêu Miêu.
Từ nhỏ đến lớn Miêu Miêu chưa từng đỏ mặt với ai nhưng mà hôm nay lại rất phẫn nộ, vốn dĩ bà ngoại rời đi đã là đả kích rất lớn đối với Miêu Miêu.
Miêu Miêu đứng lên tức giận nhìn nam sinh này, lúc này chợt nhận ra bản thân quá thấp nên khí thế không đủ, cô cố gắng không để bản thân vì quá đau lòng mà khóc, bình tĩnh nói: "Bạn học, hôm nay cậu có nhìn thấy cái túi màu đỏ sậm nào không? Tớ.... Tớ...." Giọng nói của cô run rẩy.
Cô cố gắng không để bản thân bị lạc giọng, nhường một bước, "Không cẩn thận làm rớt."
Nam sinh cũng chính là Chu Viên sửng sốt một lát, hoàn toàn không hiểu nữ sinh này đang nói cái gì, cô gái trước mặt tuy nhỏ nhắn nhưng gương mặt lại sưng phù, đôi mắt sưng đến mức chỉ còn lại một đường nhỏ nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, lúc đầu hắn cũng không định so đo gì với một học sinh trung học nhưng đối phương lại muốn vòng tay của hắn, hắn tất nhiên sẽ không cho, bây giờ nghe đối phương nói một đống lời như thế làm hắn có hơi khó hiểu, "Hả?"
Tinh Tinh ở bên cạnh cũng nghe được mơ hồ, nói, "Lớp trưởng, túi xách của cậu mất rồi?" Cái túi xách màu đỏ sậm kia là Miêu Miêu đi mua cùng Tinh Tinh. Miêu Miêu vừa nói như vậy Tinh Tinh lập tức hiểu ngay.
Từ cấp hai đến cấp ba Miêu Miêu đều làm lớp trưởng, tiểu học Tinh Tinh thích gọi là Miêu Miêu nhưng về sau lại gọi theo mọi người.
Tâm tình của Chu Viên không tốt, hắn vốn bị cha mẹ ép vào cấp ba để giải tỏa tâm tình, vốn không muốn đến, bây giờ còn gặp phải hai người vô lý nên tâm tình càng thêm tồi tệ.
Rốt cuộc vẫn là hai học sinh cấp ba, Chu Viên không muốn so đó với hai người nên mặc áo khoác vào, xoay người rời đi.
Miêu Miêu thấy hắn sắp đi thì tiến lên kéo hắn, cô cũng tỉnh táo được một chút rồi, "Bạn học, vòng tay trên tay cậu giống hệt chiếc hôm nay tớ làm mất trong túi, cậu có từng thấy một cái túi xách màu đỏ sậm nào chưa?"
Khoảng thời gian trước bà ngoại nói hay gặp ác mộng, mơ thấy Miêu Miêu của bà rơi vào dòng sông đen như mực, mà bà ở bên cạnh lao tới nhưng dù thế nào cũng không bắt được cô, vô cùng lo lắng.
Sau khi mơ thấy giấc mộng này, bà ngoại còn đặc biệt gọi điện thoại cho cô kêu cô nhất định không được xuống sông.
Vì để cho bà yên tâm mà Miêu Miêu còn nói sẽ không động vào thùng nước.
Cô về nhà mới biết được bà ngoại vẫn không yên tâm nên đã đi chùa miếu cầu túi gấm do Thái tuế hóa về làm bùa hộ mệnh cho cô.
Tối hôm trước vừa đưa cho cô thì qua hôm sau bà ngoại đã đi.
Dù thế nào Miêu Miêu cũng phải tìm được bùa hộ mệnh này về, nước mắt cô đã rớt xuống nhưng nếu nói rõ với đối phương, đối phương sẽ thẹn quá thành giận, nam sinh trường cấp ba có lòng tự trọng mạnh mẽ, nếu vạch mặt nhất định không có lợi cho cô.
Tinh Tinh ở bên cạnh lúc này mới nghe rõ ràng, cô cầm một cây chổi nói với Chu Viên, "Lớp trưởng, cậu đừng khóc, hôm nay mình nhất định sẽ lấy về cho cậu!"
Chu Viên chỉ nghĩ là học sinh lớp mười một này tìm không thấy túi của mình, hắn lại ngồi bên cạnh cô cho nên hiểu lầm là hắn cầm đồ đạc của cô, vì vậy làm sáng tỏ lại lần nữa, "Tôi thật sự không có lấy túi của cậu."
Đối phương rõ ràng đang nghi ngờ hắn cầm túi của mình, không có chuyện gì thì hắn cầm túi xách của một nữ sinh làm chi?
Chu Viên nói xong câu đó thì liếc nhìn nữ sinh đang giương nanh múa vuốt bên cạnh, Tinh Tinh bị dọa sợ lùi về sau một bước, lúc này Chu Viên mới rời đi.
Chu Viên vừa ra khỏi trường học thì thấy chiếc xe của nhà mình, hắn do dự một lát rồi đi tới.
Lúc hắn ngồi vào, mẹ Chu như nhớ tới gì đó nói, "Học cấp ba khác với đại học và tiến sĩ đúng không? Hôm nay có chuyện gì đặc biệt vui vẻ không?"
Ba Chu vui vẻ nói, "Chắc chắn là rất vui vẻ."
Chu Viên ngồi ghế sau, cũng không nên phá hủy niềm vui của ba mẹ nên nói, "Cũng được, ngày mai con sẽ không phải tới nữa."
Mẹ Chu liếc mắt nhìn ba Chu, trong mắt mang theo hổ thẹn, lẽ ra lúc trước nên cứng rắn một chút, để hắn được học dần dần từ tiểu học lên, ít nhất như vậy thì hắn sẽ có bạn bè và khoảng thời gian rất vui vẻ, chứ không phải đã lâu rồi chưa thấy hắn nở nụ cười giống như bây giờ.
Lúc này mẹ Chu lại cứng rắn một ít, "Hay là nếu đến đây rồi thì học thêm mấy ngày nữa để trải nghiệm cuộc sống cấp ba một chút." Tốt nhất là có thể kết bạn với nhiều người hơn, chơi bóng rổ chơi game giống như những nam sinh cùng tuổi, yêu sớm cũng không sao, chỉ cần hắn có thể vui vẻ là được.
Rốt cuộc Chu Viên cũng không nói gì, hắn chợt nhớ tới bạn cùng bàn kia, bây giờ nghĩ lại thực sự là càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhất là lúc người này khóc, hắn lại rất khó chịu.
Cũng không phải chưa từng thấy ai khóc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy có người khóc đến mức sưng mặt, sưng mắt như thế, là do dị ứng sao?
Miêu Miêu giải thích với Tinh Tinh, "Không phải dị ứng."
Cô không muốn nhắc tới chuyện của bà ngoại, vừa nhắc tới đã cảm thấy ngực đau như bị đao khoét.
Thế nhưng lúc Tinh Tinh hỏi Miêu Miêu vẫn nói làm Tinh Tinh sợ hết hồn, từ nhỏ đến lớn Tinh Tinh ở lại nhà Miêu Miêu không ít lần nên đã có tình cảm với bà ngoại, Tinh Tinh cũng khóc lên.
Hai người khóc trong chốc lát thì không còn tâm tình đi ăn cơm.
Manh mối duy nhất còn sót lại để tìm được túi xách trong đầu Miêu Miêu chính là cái vòng tay nằm trong đó, "Tinh Tinh, cậu có nhớ các vòng tay tớ từng đưa cho các cậu khi còn bé không."
Miêu Miêu giữ lại vòng tay này cũng là bởi vì khi còn bé cô đã tích tiền mua nó. Khi đó cô mua bốn cái vòng tay, giữ lại một cái cho mình, khi còn nhỏ có thể mang vừa nhưng về sau có một khoảng thời gian ngắn tay cô trở nên mập mạp nên phải làm cái vòng kia rộng ra, về sau nữa cô gầy lại thì cái vòng tay kia không còn mang vừa nữa, cô cũng không đi sửa vì vậy vẫn đặt ở trong túi xách.
Mà trùng hợp là vòng tay trên tay người kia cũng sửa thành rộng ra, hơn nữa còn cũ kỹ.
Rõ ràng chính là cái vòng của cô.
Cái vòng tay của Tinh Tinh không biết đã bị ném đi chỗ nào, cô không thu dọn nên bình thường hay mất đồ.
Sau khi Miêu Miêu nói như vậy, Tinh Tinh cũng khẳng định chính là nam sinh này cướp túi của Miêu Miêu.
"Không sao, bây giờ chúng ta tìm được người rồi! Chắc chắn có thể lấy được túi về! Được rồi, Miêu Miêu, cậu tới thử tính xem ở trong đó có tổng cộng bao nhiêu tiền! Điện thoại mới mua của cậu cũng ở bên trong đúng không?"
Miêu Miêu gật đầu, "Còn có ví tiền, trong ví tiền đại khái có hơn một ngàn tệ."
"Vậy gần bằng sáu ngàn tệ rồi, cậu có báo cảnh sát không?"
Miêu Miêu gật đầu lần nữa, "Bọn họ đang tìm. Nói là có chuyện gì thì sẽ nói cho tớ biết."
Tinh Tinh ừ một tiếng rồi kéo Miêu Miêu đứng lên, "Chúng ta đi báo cảnh sát trước đi!"
Miêu Miêu kéo Tinh Tinh, "Chờ một chút, lỡ như người này biết chúng ta kêu cảnh sát bắt cậu ấy đi, để thoát tội cậu ấy lại ném túi cùng toàn bộ đồ đạc của tớ đi thì làm sao bây giờ?"
Tinh Tinh cũng cảm thấy đúng, "Vậy tạm thời không nói với cảnh sát."
Chu Viên ăn cơm trưa xong thì lại đến trường, tới trường học liền thấy bạn cùng bàn đang vùi đầu viết cái gì đó, ánh nắng mặt trời rơi trên sợi tóc của cô, trong gió nhẹ, Chu Viên nhớ tới một ít chuyện bám bụi đã lâu.
Trí nhớ của hắn rất tốt, bây giờ vẫn còn nhớ kỹ chuyện xảy ra năm hai ba tuổi, thế nhưng trong trí nhớ của hắn thứ rõ ràng nhất không phải là khoảng thời gian học tiến sĩ mà là một đoạn ký ức khác.
Lúc Chu Viên chân dài đi vào, bạn cùng ngẩng đầu nói, "Chúng ta có thể thương lượng một chút không."
Chu Viên nghe nói như thế thì không hiểu, "Tuy rằng tôi là bạn cùng bàn của cậu nhưng mà lúc tôi ngồi ở chỗ này thì cậu đã có mặt ở vị trí của mình rồi, vì sao cậu lại cảm thấy tôi là người cầm đồ của cậu?"
Miêu Miêu cảm thấy đối phương thật sự vô lý, cô có chút tức giận chỉ vào cái vòng trên tay Chu Viên, "Cái vòng tay này vốn nằm trong túi xách của tớ, nếu như cậu không cướp túi của tớ vậy cậu lấy cái vòng tay này ở chỗ nào?"
Chu Viên nghĩ người này thật vô lý, "Tôi từ nhỏ đã đeo cái vòng tay này. Bởi vì lớn lên nên mới phải đi làm cái vòng dài ra." Tại sao có thể là của người này?!
Miêu Miêu tức đến đỏ mặt, vẫn không chịu thừa nhận, thật là quá đáng!
Miêu Miêu tay mắt lanh lẹ, thoáng cái bắt được vòng tay, "Đây là vòng tay nữ!"
Này rõ ràng chính là của cô! Từ trước đến giờ cô chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy! Dáng dấp đẹp trai như vậy mà bên trong lại như thế!
Chu Viên đã rất kiên nhẫn, nói, "Người đưa vòng tay cho tôi không biết đâu là kiểu dáng nữ, cậu buông tay ra."
Trong lòng Miêu Miêu vừa tức vừa gấp, hết lần này đến lần khác đối phương lại còn kêu cô buông tay, Miêu Miêu siết chặt không chịu tha.
Chu Viên khẽ động, vòng tay lập tức bị đứt.
Miêu Miêu lập tức cầm lên, "Nếu như cậu thích vòng tay này tớ có thể tặng cho cậu, nhưng mà cậu phải trả bùa hộ mệnh lại cho tớ."
Chu Viên nhìn vòng tay, trong mắt tràn ngập lửa giận, lạnh giọng nói, "Trả lại cho tôi!"
Vành mắt Miêu Miêu hồng hồng, "Nhưng mà cậu nói cho tớ biết cậu nhặt được cái vòng tay này ở chỗ nào đi."
Chu Viên thực sự bị chọc tức đến bật cười, "Tôi không biết túi của cậu ở đâu, trả vòng tay lại cho tôi."
"Sao cậu có thể không biết? Cái vòng tay này là của tớ! Tớ đã tốn mười tệ để nối cái vòng này." Miêu Miêu nói, "Tớ không có khả năng nhận sai! Hơn nữa, cái vòng tay này là hàng vỉa hè vào mười năm trước, dù thế nào cũng không có khả năng nối thêm một đoạn giống hệt nhau!"
Chu Viên đè huyệt thái dương lấy điện thoại ra, trực tiếp báo cảnh sát.
Miêu Miêu nghe bạn cùng bàn còn báo cảnh sát trước thì thật sự giận không có chỗ phát tiết!
Trong lòng cũng lo lắng một vấn đề, người này dám báo cảnh sát vậy có phải đã ném đi hết rồi không?
Miêu Miêu lúc này vừa tức vừa gấp, cảnh sát rất nhanh đã đến, buổi sáng hôm nay Miêu Miêu mới đi đến đồn cảnh sát, đôi mắt của cô sưng lên chỉ còn lại một đường nhỏ còn mặt cũng giống như bị dị ứng, dáng vẻ này rất dễ làm người khác chú ý, cảnh sát liếc mắt thì nhận ra.
"Hoa Miêu Miêu?"
"Cháu chào chú." Miêu Miêu lễ phép chào.
Chu Viên ở bên cạnh khó khăn quay đầu lại nhìn về phía nữ sinh cấp ba mà hắn mới vừa đánh giá là không thể nói lý.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới buổi trưa, ba mẹ cứ hỏi hắn có chuyện vui gì không....
Hắn lại khó hiểu, học cấp ba thì tại sao lại vui vẻ.
Tâm tình Chu Viên có thể nói là vô cùng phức tạp.
Miêu Miêu ở bên này đã nói hết tình huống cho chú cảnh sát nghe, cố gắng không trộn tình cảm riêng tư vào.
Sau đó nhìn về phía bạn cùng bàn, cô muốn nhìn thử xem người này còn có thể nói như thế nào!
Sau đó liền nhìn thấy bạn cùng bàn kia nở nụ cười với cô, rồi nói, "Có phải cậu bị dị ứng không? Sao mặt là sưng phù lên thành như vậy?"
~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Tui giải thích thay Miêu Miêu một chút: Bà ngoại của bé qua đời, túi còn bị cướp làm những món đồ quan trọng mà bà ngoại để lại cho bé không còn nữa, dưới cái nhìn của bé vòng tay chính là của mình, hình dáng giống nhau như đúc còn là kiểu vòng tay nữ, hơn nữa còn nối dài thêm một đoạn, bé có thể không đánh nhau với đối phương đã là rất tỉnh táo rồi, nói bé vô lý, quái lạ, không đáng yêu, nói là trong tình huống này bé lại làm nũng?
+
Tui rất thích Miêu Miêu, thấy bé bị nói như vậy nên cảm xúc có hơi kích động, có thể nói tui nhưng không được nói Miêu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.