Chương 26: Nàng là tiểu sư muội của ta
VÂN GIA
26/02/2014
Bữa cơm thật dài, xung quanh nhao nhao rất ồn ào, rất náo nhiệt, ta một mình chán chết, cầm đũa với chén thưởng thức. Tay vừa trợt, cạch một tiếng, chén trà lên tiếng trả lời. Thực mất hứng, sao mấy ngày nay ta cứ làm vỡ chén, chẳng lẽ vận khí không tốt? Tô Nam chắc chắn không cúng bái Hoàng Đại Tiên giùm ta, nhất định là vậy!
Tứ sư huynh thực thích nhìn mỹ nữ làm vỡ chén, hắn thấy ta làm rơi chén đầu tiên. Ta không hề nghĩ ngợi, nói đúng một câu: "Nhìn cái gì, chưa từng thấy mỹ nữ sao! Ngươi không làm vỡ chén được nhưng mỹ nữ làm được!"
"Ngươi ngươi ngươi..." Tứ sư huynh chỉ vào ta, ngón tay run run.
Ta quá sợ hãi rồi, không ổn, sao đầu óc tự nhiên lung tung, nguy rồi! Ta thực quẫn bách, làm bộ như chưa nói gì, ngắm nhìn xung quanh.
Lâu Huyên dừng đũa trong không trung, tay hắn hơi run run, khóe miệng hơi mấp máy. Lâu Ý Ý nhíu mi ra vẻ suy nghĩ đây là mỹ nhân nào. Nhị sư huynh cùng tam sư huynh dùng mắt tìm tòi nghiên cứu, Dao Băng sư tỷ cũng mân miệng suy nghĩ. Sau đó ta vụng trộm nhìn thoáng Sở Tức Vấn, vị nhân huynh kia cũng đang nhìn ta, nhếch môi cười.
Ngay tại thời khắc nước sôi lửa bỏng, đại mỹ nữ Diệp Khuynh Thiên xuất thế, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cứu vớt mạng nhỏ của ta. Nàng xuất hiện thật đúng lúc, sao có thể quá đúng lúc như vậy. Các sư huynh, Dao Băng sư tỷ, Lâu gia huynh muội, Sở gia huynh muội, cùng tất cả mọi người trong ngoài khách sạn Phong Vân đều dồn mắt về thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.
Diệp Khuynh Thiên mặc quần áo lụa mỏng màu lam, váy bạc thêu hoa, theo từng bước chân của nàng, quần lụa mỏng bay bay, rất ra vẻ đại nhân vật xuất trướng. Nếu trên trời rớt xuống mấy đóa hoa, càng rất thích hợp, quả thực là tiên nữ hạ phàm. Nửa khuôn mặt nàng bị một chiếc khăn cùng màu che khuất, chỉ lộ ra cặp mắt xếch, không rõ xấu đẹp thế nào. Nhưng như thế càng khiến nàng đẹp thần bí. Mọi người chắc chắn đang phát huy sức tưởng tượng vô cùng vô tận, rốt cuộc Diệp Khuynh Thiên trông thế nào. Càng không thấy càng muốn ngắm, càng muốn ngắm càng thấy nàng đẹp.
Cho nên ta phải kết luận, danh tiếng của Diệp Khuynh Thiên được như thế này, từ một nữ nhân bình thường quá độ lên võ lâm đệ nhất mỹ nữ rồi đến thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, tám chín phần là nhờ cái khăn che mặt. Sớm biết như thế, nương vừa sinh ta ra nên lấy bao bố bọc kín mặt ta. Ai, bỗng dưng mất cơ hội thành thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ta vô cùng đau đớn.
Bởi vì tứ sư huynh, trước kia ta nói nàng không ra gì nhưng hiện tại ta thật muốn dâng tim cho nàng. Nàng đúng là cứu tinh của ta, quý nhân của ta!
"Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên..."
"Diệp Khuynh Thiên ta yêu ngươi!"
"..."
Các nam nhân ngoài cửa đã hoàn toàn mất trí, điên cuồng la to, vừa kêu gào vừa chen lấn, ý đồ kiếm góc độ tốt nhất để ngắm mỹ nữ, có mấy kẻ gầy guộc thực bất hạnh bị xô ngã, thảm hại hơn, bị đám khán giả điên cuồng dẫm đạp.
Ta cảm khái, Diệp Khuynh Thiên thật bậy, còn sống sẽ độc hại nam nhân. Không đợi ta cảm khái xong, một người đã sớm bị độc hại khác, hơn nữa độc đã lục phủ xâm nhập ngũ tạng, hoàn toàn mất trí.
Tứ sư huynh đứng lên, hoa chân múa tay, vui sướng hô: "Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên! Thật là Diệp Khuynh Thiên sao? Diệp Khuynh Thiên..."
Mọi người lạnh lẽo, nhị sư huynh cùng tam sư huynh mỗi người giữ chặt một bàn tay tứ sư huynh, tính kéo hắn ngồi xuống. Nhưng người đã mất trí, không thể tư duy bình thường, huống hồ tứ sư huynh đã đạt tới cảnh giới quên mình, trong mắt trong lòng chỉ có Diệp Khuynh Thiên, mọi thứ khác đều trống rỗng. Nếu lúc luyện công hắn có tinh thần như vậy, đừng nói "Phi Thiên Cửu Thức", đến "Phi Thiên Cửu Thập Cửu Thức" hắn cũng chơi.
Hiển nhiên Diệp đại mỹ nữ đã quá quen với trường hợp như vậy, ngay cả mí mắt nàng cũng chưa nâng, cười cũng không cười, lập tức tới một bàn cạnh ta, không ngồi ở đó mà ngồi xuống một ghế ngay bên cạnh Lâu Huyên. Tim ta đập mạnh, quả nhiên Tô Nhiễm ta thật sự thông minh tuyệt đỉnh, Diệp Khuynh Thiên đúng là có gì với Lâu Huyên.
Tiếng hò hét điên cuồng xung quanh vì một hành động này của Diệp Khuynh Thiên, nhất thời giảm bớt một nửa. Mỹ nữ xứng soái ca là luật thường, so với Lâu Huyên, cơ hội lọt vào mắt xanh của mỹ nữ của bọn họ hoàn toàn không tồn tại. Chúng nam nữ tim can nát bấy, mấy nữ nhân yếu đuối không chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này lập tức rơi lệ. Các nam nhân kiên cường hơn một chút, đi không nỡ đi, bất quá tiếng hô càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Chỉ có mấy tên thiếu não còn chưa rõ tình huống, tiếp tục thét chói tai.
Tứ sư huynh chính là một trong số đó, năng lượng hai mươi mấy năm tích góp từng tí một trong cơ thể toàn bộ phát tán lúc nhìn thấy mỹ nhân, còn lên tinh thần hơn nuốt thập toàn đại bổ hoàn. Nếu hai vị sư huynh không níu hắn lại, phỏng chừng người ta đã sớm nhảy lên váy mỹ nhân, thật sự mất hết thể diện phái Thục Sơn.
Dao Băng sư tỷ sắc mặt không ổn, nhắm chiêu bài ôn nhu không xong, tay chân không thể nhịn được nữa. Ta biết, tứ sư huynh xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
"Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên..." Tứ sư huynh tiếp tục thét quên mình.
Một, hai, ba... Trong lòng ta yên lặng đếm, vừa đếm tới ba, chỉ thấy Dao Băng sư tỷ vung một quyền lên đầu tứ sư huynh, tứ sư huynh vừa hô "Diệp Khuynh", chưa kịp tới chữ ”Thiên" đã nhắm hai mắt, hôn mê. Nhị sư huynh cùng tam sư huynh trợn mắt há mồm, Thục Sơn nữ thần ôn nhu dám đánh người?
"Lôi hắn lên lầu cho ta!" Nữ thần lên tiếng.
Hai vị sư huynh không dám không nghe, ngoan ngoãn túm tứ sư huynh, tha lên lầu.
Mọi người đều kinh sợ vì nữ thần, trong ngoài khách sạn lập tức yên tĩnh, ngay cả con ruồi bay qua cũng nghe được. Nữ thần mặt không đổi nhưng ta từ góc độ này quan sát, có thể thấy rất rõ nàng nhanh nắm chặt tay, da trắng bệch. Thấy Dao Băng sư tỷ như vậy, cho ta mượn một ngàn thậm chí một vạn lá gan, ta cũng không dám nói gì. Một người rất ôn nhu bị tứ sư huynh chọc giận đến mức này, tứ sư huynh thật là ngồi không tìm chết. Thục Sơn tốt xấu gì cũng là đại môn phái danh tiếng trên giang hồ, bị tứ sư huynh làm mất hết thể diện, ai không biết còn tưởng Thục Sơn toàn hòa thượng, không có nữ nhân. Vừa rồi Dao Băng sư tỷ cho hắn một quyền thật sự không oan chút nào, nếu điều kiện cho phép, ta rất muốn bổ sung thêm mấy đá.
Lại một trò khôi hài chấm dứt, khách điếm chậm rãi khôi phục tiếng rầm rĩ nhưng đã thanh tĩnh hơn sự điên cuồng trước đó nhiều. Ta thở dài, vụng trộm ngắm Dao Băng sư tỷ, thấy sắc mặt nàng có vẻ dịu đi, lúc này mới thoáng yên tâm. Trước đó đánh rơi một chén trà, ta bảo tiểu nhị đưa cái khác. Ai thích nháo thế nào cứ nháo, ta mặc kệ, cầm chén trà tự rót tự uống, ngẫu nhiên quan sát nữ thần.
"Bạch Thuật —— "
Không biết ai vừa kêu khiến ta bị sặc nước, ho khan kịch liệt, thân mình co rút. Vốn dĩ ta ngồi tại góc khuất, bên người lại có Lâu gia huynh muội và Diệp Khuynh Thiên chống đỡ, bất luận là ai, cho dù mắt dài gấp ba cũng không chú ý tới ta. Vì một tiếng "Bạch Thuật" thình lình này, mọi người chớp mắt dời tầm nhìn sang ta.
Ta quay đầu lại, một nữ tử áo tím đứng trên thang lầu, nhìn ta chăm chú, nàng đầu tiên "A" một tiếng, sau đó nói: "Thật là ngươi Bạch Thuật, ta đã nói không nhận nhầm người."
Ta liều mạng nháy mắt với nàng, ý bảo đừng nói nữa, đáng tiếc năng lực lĩnh ngộ của nàng có hạn, tiếp tục nói: "Không ngờ gặp ngươi ở Lạc Dương, mặt ngươi sao..."
Chính là nói đến chỗ mấu chốt, Lâu Ý Ý ngắt lời nàng: "U Chỉ cô nương, vị cô nương này là?"
"A, vị này là..."
"Khụ khụ..." Ta cố ý đề cao tiếng ho khan.
"Nàng là tiểu sư muội của ta —— Bạch Thuật." U Chỉ nói.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Tim vọt lên cổ, U Chỉ vừa thốt lên xong, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục đã hiểu được cảm giác trước đó của Sở Tức Vấn, thật không dễ dàng.
Cũng may U Chỉ không nói tên thật của ta, bằng không còn không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
Đúng vậy, U Chỉ thật là sư tỷ của ta. Nàng là một đồ đệ khác nữa của Phá Kê Thần Y và "Bạch Thuật" là tên Tố Nữ đặt cho ta. Đây là quy củ của Y Tiên Cốc, tựa như hòa thượng xuất gia tại Thiếu Lâm Tự sau sẽ lấy pháp danh là Tuệ Không, Tuệ Hữu gì đó. Tên của đệ tử Y Tiên Cốc cũng vậy, tỷ như Tố Nữ là "Bạch Tố", U Chỉ là "Bạch Chỉ".
U Chỉ hành y đã lâu, rất mẫn cảm với mùi thuốc. Lúc ta chạy rong khắp Y Tiên Cốc, nàng đã nói như vầy: "Bạch Thuật, thuốc ngươi uống mỗi ngày đều là ta tự mình bốc, tự mình nấu, không cần nhìn mặt ngươi, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc trên người ngươi, ta đã biết."
Thật để nàng nói trúng rồi, dù ta đã hóa trang, nàng vẫn dễ dàng nhận ra.
"Nghe nói Phá Kê Thần Y cả đời chỉ thu nhận hai nữ đồ đệ, sao bỗng nhiên xuất hiện thêm một người?" Lâu Huyên khó dễ.
Ta khinh thường hắn: "Ai cần ngươi lo! Cũng không phải ngươi thu đồ đệ!"
Lâu Huyên á khẩu không trả lời, Lâu Ý Ý vụng trộm cười.
U Chỉ giải thích: "Là vầy, ba năm trước Bạch Thuật sư muội trúng kịch độc đến Y Tiên Cốc cầu y, sau đó sư tỷ thấy nàng có thiên phú, liền thay sư phụ nhận nàng làm đệ tử."
"Ba năm trước? Trúng kịch độc?" Dao Băng sư tỷ vẫn đang ngồi yên đột nhiên đứng lên, chỉ tay vào người ta kêu to: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là... Ngươi là..."
Ta đổi sang một góc không để ai nhìn thấy, chớp nhoáng nháy mắt với Dao Băng sư tỷ. Sự thật chứng minh nhóm hảo tỷ không phải hư danh, trình độ ăn ý giữa Dao Băng sư tỷ và ta không người địch lại. Nàng vừa thấy ta ám chỉ, lập tức câm miệng.
Lâu Ý Ý kiếm cớ hỏi: "Dao Băng cô nương, chẳng lẽ ngươi quen biết Bạch cô nương?"
"Ha ha, đương nhiên biết, Y Tiên Cốc cốc chủ Tố Nữ là biểu tỷ ta, ta quen Bạch Thuật thực bình thường." Dao Băng sư tỷ lấp liếm, "Nhưng lâu rồi không gặp, Bạch Thuật đẹp lên, ta suýt nữa không nhận ra, ha ha..."
Thật là lời nói dối sứt sẹo, ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cũng may Lâu Ý Ý không tiếp tục truy vấn.
Hư Kê truyền nhân thật sự là danh hiệu rất tốt, những người khác vừa nghe ta cũng là người Y Tiên Cốc, tranh nhau nịnh hót ta, phỏng chừng lo lắng tương lai sinh bệnh trúng độc nên tạo quan hệ tốt đẹp trước, phát huy tối đa tinh thần phòng ngừa chu đáo.
Ta lo lắng nhìn thoáng Lâu Huyên, hắn đang uống trà, tựa hồ cũng không để ý. Mà đại mỹ nhân Diệp Khuynh Thiên bên cạnh mắt đầy ẩn tình, chăm chú nhìn hắn, hai mắt như nước mùa xuân, nồng nàn tình yêu. Lâu Huyên thực không nể mặt, không liếc nàng một cái, với hắn mà nói, mị lực của Diệp Khuynh Thiên còn không bằng cái chén trà. Thân là người đứng xem, ta thấy Diệp Khuynh Thiên làm vậy không đáng.
Lâu Huyên không phải có tình cảm với Diệp Khuynh Thiên, vì một mầm hoa hãm hại ta. Hiện tại mỹ nhân đưa đến cửa, sao hắn lại để người ta trống vắng? Không phải vợ chồng son giận dỗi chứ? Hay vì đối thủ cạnh tranh của nhau đều nhiều nên nội chiến?
Ta miên man suy nghĩ, U Chỉ bỗng kéo ta: "Đi với ta một chút, có chuyện hỏi ngươi."
U Chỉ ngày thường mảnh mai sao bỗng dưng mạnh bạo thế này, ta còn chưa phản ứng, người đã bị nàng lôi đi. Dao Băng sư tỷ chạy theo: "Đợi ta với, đợi ta với..."
Tứ sư huynh thực thích nhìn mỹ nữ làm vỡ chén, hắn thấy ta làm rơi chén đầu tiên. Ta không hề nghĩ ngợi, nói đúng một câu: "Nhìn cái gì, chưa từng thấy mỹ nữ sao! Ngươi không làm vỡ chén được nhưng mỹ nữ làm được!"
"Ngươi ngươi ngươi..." Tứ sư huynh chỉ vào ta, ngón tay run run.
Ta quá sợ hãi rồi, không ổn, sao đầu óc tự nhiên lung tung, nguy rồi! Ta thực quẫn bách, làm bộ như chưa nói gì, ngắm nhìn xung quanh.
Lâu Huyên dừng đũa trong không trung, tay hắn hơi run run, khóe miệng hơi mấp máy. Lâu Ý Ý nhíu mi ra vẻ suy nghĩ đây là mỹ nhân nào. Nhị sư huynh cùng tam sư huynh dùng mắt tìm tòi nghiên cứu, Dao Băng sư tỷ cũng mân miệng suy nghĩ. Sau đó ta vụng trộm nhìn thoáng Sở Tức Vấn, vị nhân huynh kia cũng đang nhìn ta, nhếch môi cười.
Ngay tại thời khắc nước sôi lửa bỏng, đại mỹ nữ Diệp Khuynh Thiên xuất thế, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cứu vớt mạng nhỏ của ta. Nàng xuất hiện thật đúng lúc, sao có thể quá đúng lúc như vậy. Các sư huynh, Dao Băng sư tỷ, Lâu gia huynh muội, Sở gia huynh muội, cùng tất cả mọi người trong ngoài khách sạn Phong Vân đều dồn mắt về thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.
Diệp Khuynh Thiên mặc quần áo lụa mỏng màu lam, váy bạc thêu hoa, theo từng bước chân của nàng, quần lụa mỏng bay bay, rất ra vẻ đại nhân vật xuất trướng. Nếu trên trời rớt xuống mấy đóa hoa, càng rất thích hợp, quả thực là tiên nữ hạ phàm. Nửa khuôn mặt nàng bị một chiếc khăn cùng màu che khuất, chỉ lộ ra cặp mắt xếch, không rõ xấu đẹp thế nào. Nhưng như thế càng khiến nàng đẹp thần bí. Mọi người chắc chắn đang phát huy sức tưởng tượng vô cùng vô tận, rốt cuộc Diệp Khuynh Thiên trông thế nào. Càng không thấy càng muốn ngắm, càng muốn ngắm càng thấy nàng đẹp.
Cho nên ta phải kết luận, danh tiếng của Diệp Khuynh Thiên được như thế này, từ một nữ nhân bình thường quá độ lên võ lâm đệ nhất mỹ nữ rồi đến thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, tám chín phần là nhờ cái khăn che mặt. Sớm biết như thế, nương vừa sinh ta ra nên lấy bao bố bọc kín mặt ta. Ai, bỗng dưng mất cơ hội thành thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ta vô cùng đau đớn.
Bởi vì tứ sư huynh, trước kia ta nói nàng không ra gì nhưng hiện tại ta thật muốn dâng tim cho nàng. Nàng đúng là cứu tinh của ta, quý nhân của ta!
"Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên..."
"Diệp Khuynh Thiên ta yêu ngươi!"
"..."
Các nam nhân ngoài cửa đã hoàn toàn mất trí, điên cuồng la to, vừa kêu gào vừa chen lấn, ý đồ kiếm góc độ tốt nhất để ngắm mỹ nữ, có mấy kẻ gầy guộc thực bất hạnh bị xô ngã, thảm hại hơn, bị đám khán giả điên cuồng dẫm đạp.
Ta cảm khái, Diệp Khuynh Thiên thật bậy, còn sống sẽ độc hại nam nhân. Không đợi ta cảm khái xong, một người đã sớm bị độc hại khác, hơn nữa độc đã lục phủ xâm nhập ngũ tạng, hoàn toàn mất trí.
Tứ sư huynh đứng lên, hoa chân múa tay, vui sướng hô: "Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên! Thật là Diệp Khuynh Thiên sao? Diệp Khuynh Thiên..."
Mọi người lạnh lẽo, nhị sư huynh cùng tam sư huynh mỗi người giữ chặt một bàn tay tứ sư huynh, tính kéo hắn ngồi xuống. Nhưng người đã mất trí, không thể tư duy bình thường, huống hồ tứ sư huynh đã đạt tới cảnh giới quên mình, trong mắt trong lòng chỉ có Diệp Khuynh Thiên, mọi thứ khác đều trống rỗng. Nếu lúc luyện công hắn có tinh thần như vậy, đừng nói "Phi Thiên Cửu Thức", đến "Phi Thiên Cửu Thập Cửu Thức" hắn cũng chơi.
Hiển nhiên Diệp đại mỹ nữ đã quá quen với trường hợp như vậy, ngay cả mí mắt nàng cũng chưa nâng, cười cũng không cười, lập tức tới một bàn cạnh ta, không ngồi ở đó mà ngồi xuống một ghế ngay bên cạnh Lâu Huyên. Tim ta đập mạnh, quả nhiên Tô Nhiễm ta thật sự thông minh tuyệt đỉnh, Diệp Khuynh Thiên đúng là có gì với Lâu Huyên.
Tiếng hò hét điên cuồng xung quanh vì một hành động này của Diệp Khuynh Thiên, nhất thời giảm bớt một nửa. Mỹ nữ xứng soái ca là luật thường, so với Lâu Huyên, cơ hội lọt vào mắt xanh của mỹ nữ của bọn họ hoàn toàn không tồn tại. Chúng nam nữ tim can nát bấy, mấy nữ nhân yếu đuối không chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này lập tức rơi lệ. Các nam nhân kiên cường hơn một chút, đi không nỡ đi, bất quá tiếng hô càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Chỉ có mấy tên thiếu não còn chưa rõ tình huống, tiếp tục thét chói tai.
Tứ sư huynh chính là một trong số đó, năng lượng hai mươi mấy năm tích góp từng tí một trong cơ thể toàn bộ phát tán lúc nhìn thấy mỹ nhân, còn lên tinh thần hơn nuốt thập toàn đại bổ hoàn. Nếu hai vị sư huynh không níu hắn lại, phỏng chừng người ta đã sớm nhảy lên váy mỹ nhân, thật sự mất hết thể diện phái Thục Sơn.
Dao Băng sư tỷ sắc mặt không ổn, nhắm chiêu bài ôn nhu không xong, tay chân không thể nhịn được nữa. Ta biết, tứ sư huynh xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
"Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên..." Tứ sư huynh tiếp tục thét quên mình.
Một, hai, ba... Trong lòng ta yên lặng đếm, vừa đếm tới ba, chỉ thấy Dao Băng sư tỷ vung một quyền lên đầu tứ sư huynh, tứ sư huynh vừa hô "Diệp Khuynh", chưa kịp tới chữ ”Thiên" đã nhắm hai mắt, hôn mê. Nhị sư huynh cùng tam sư huynh trợn mắt há mồm, Thục Sơn nữ thần ôn nhu dám đánh người?
"Lôi hắn lên lầu cho ta!" Nữ thần lên tiếng.
Hai vị sư huynh không dám không nghe, ngoan ngoãn túm tứ sư huynh, tha lên lầu.
Mọi người đều kinh sợ vì nữ thần, trong ngoài khách sạn lập tức yên tĩnh, ngay cả con ruồi bay qua cũng nghe được. Nữ thần mặt không đổi nhưng ta từ góc độ này quan sát, có thể thấy rất rõ nàng nhanh nắm chặt tay, da trắng bệch. Thấy Dao Băng sư tỷ như vậy, cho ta mượn một ngàn thậm chí một vạn lá gan, ta cũng không dám nói gì. Một người rất ôn nhu bị tứ sư huynh chọc giận đến mức này, tứ sư huynh thật là ngồi không tìm chết. Thục Sơn tốt xấu gì cũng là đại môn phái danh tiếng trên giang hồ, bị tứ sư huynh làm mất hết thể diện, ai không biết còn tưởng Thục Sơn toàn hòa thượng, không có nữ nhân. Vừa rồi Dao Băng sư tỷ cho hắn một quyền thật sự không oan chút nào, nếu điều kiện cho phép, ta rất muốn bổ sung thêm mấy đá.
Lại một trò khôi hài chấm dứt, khách điếm chậm rãi khôi phục tiếng rầm rĩ nhưng đã thanh tĩnh hơn sự điên cuồng trước đó nhiều. Ta thở dài, vụng trộm ngắm Dao Băng sư tỷ, thấy sắc mặt nàng có vẻ dịu đi, lúc này mới thoáng yên tâm. Trước đó đánh rơi một chén trà, ta bảo tiểu nhị đưa cái khác. Ai thích nháo thế nào cứ nháo, ta mặc kệ, cầm chén trà tự rót tự uống, ngẫu nhiên quan sát nữ thần.
"Bạch Thuật —— "
Không biết ai vừa kêu khiến ta bị sặc nước, ho khan kịch liệt, thân mình co rút. Vốn dĩ ta ngồi tại góc khuất, bên người lại có Lâu gia huynh muội và Diệp Khuynh Thiên chống đỡ, bất luận là ai, cho dù mắt dài gấp ba cũng không chú ý tới ta. Vì một tiếng "Bạch Thuật" thình lình này, mọi người chớp mắt dời tầm nhìn sang ta.
Ta quay đầu lại, một nữ tử áo tím đứng trên thang lầu, nhìn ta chăm chú, nàng đầu tiên "A" một tiếng, sau đó nói: "Thật là ngươi Bạch Thuật, ta đã nói không nhận nhầm người."
Ta liều mạng nháy mắt với nàng, ý bảo đừng nói nữa, đáng tiếc năng lực lĩnh ngộ của nàng có hạn, tiếp tục nói: "Không ngờ gặp ngươi ở Lạc Dương, mặt ngươi sao..."
Chính là nói đến chỗ mấu chốt, Lâu Ý Ý ngắt lời nàng: "U Chỉ cô nương, vị cô nương này là?"
"A, vị này là..."
"Khụ khụ..." Ta cố ý đề cao tiếng ho khan.
"Nàng là tiểu sư muội của ta —— Bạch Thuật." U Chỉ nói.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Tim vọt lên cổ, U Chỉ vừa thốt lên xong, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục đã hiểu được cảm giác trước đó của Sở Tức Vấn, thật không dễ dàng.
Cũng may U Chỉ không nói tên thật của ta, bằng không còn không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
Đúng vậy, U Chỉ thật là sư tỷ của ta. Nàng là một đồ đệ khác nữa của Phá Kê Thần Y và "Bạch Thuật" là tên Tố Nữ đặt cho ta. Đây là quy củ của Y Tiên Cốc, tựa như hòa thượng xuất gia tại Thiếu Lâm Tự sau sẽ lấy pháp danh là Tuệ Không, Tuệ Hữu gì đó. Tên của đệ tử Y Tiên Cốc cũng vậy, tỷ như Tố Nữ là "Bạch Tố", U Chỉ là "Bạch Chỉ".
U Chỉ hành y đã lâu, rất mẫn cảm với mùi thuốc. Lúc ta chạy rong khắp Y Tiên Cốc, nàng đã nói như vầy: "Bạch Thuật, thuốc ngươi uống mỗi ngày đều là ta tự mình bốc, tự mình nấu, không cần nhìn mặt ngươi, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc trên người ngươi, ta đã biết."
Thật để nàng nói trúng rồi, dù ta đã hóa trang, nàng vẫn dễ dàng nhận ra.
"Nghe nói Phá Kê Thần Y cả đời chỉ thu nhận hai nữ đồ đệ, sao bỗng nhiên xuất hiện thêm một người?" Lâu Huyên khó dễ.
Ta khinh thường hắn: "Ai cần ngươi lo! Cũng không phải ngươi thu đồ đệ!"
Lâu Huyên á khẩu không trả lời, Lâu Ý Ý vụng trộm cười.
U Chỉ giải thích: "Là vầy, ba năm trước Bạch Thuật sư muội trúng kịch độc đến Y Tiên Cốc cầu y, sau đó sư tỷ thấy nàng có thiên phú, liền thay sư phụ nhận nàng làm đệ tử."
"Ba năm trước? Trúng kịch độc?" Dao Băng sư tỷ vẫn đang ngồi yên đột nhiên đứng lên, chỉ tay vào người ta kêu to: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là... Ngươi là..."
Ta đổi sang một góc không để ai nhìn thấy, chớp nhoáng nháy mắt với Dao Băng sư tỷ. Sự thật chứng minh nhóm hảo tỷ không phải hư danh, trình độ ăn ý giữa Dao Băng sư tỷ và ta không người địch lại. Nàng vừa thấy ta ám chỉ, lập tức câm miệng.
Lâu Ý Ý kiếm cớ hỏi: "Dao Băng cô nương, chẳng lẽ ngươi quen biết Bạch cô nương?"
"Ha ha, đương nhiên biết, Y Tiên Cốc cốc chủ Tố Nữ là biểu tỷ ta, ta quen Bạch Thuật thực bình thường." Dao Băng sư tỷ lấp liếm, "Nhưng lâu rồi không gặp, Bạch Thuật đẹp lên, ta suýt nữa không nhận ra, ha ha..."
Thật là lời nói dối sứt sẹo, ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cũng may Lâu Ý Ý không tiếp tục truy vấn.
Hư Kê truyền nhân thật sự là danh hiệu rất tốt, những người khác vừa nghe ta cũng là người Y Tiên Cốc, tranh nhau nịnh hót ta, phỏng chừng lo lắng tương lai sinh bệnh trúng độc nên tạo quan hệ tốt đẹp trước, phát huy tối đa tinh thần phòng ngừa chu đáo.
Ta lo lắng nhìn thoáng Lâu Huyên, hắn đang uống trà, tựa hồ cũng không để ý. Mà đại mỹ nhân Diệp Khuynh Thiên bên cạnh mắt đầy ẩn tình, chăm chú nhìn hắn, hai mắt như nước mùa xuân, nồng nàn tình yêu. Lâu Huyên thực không nể mặt, không liếc nàng một cái, với hắn mà nói, mị lực của Diệp Khuynh Thiên còn không bằng cái chén trà. Thân là người đứng xem, ta thấy Diệp Khuynh Thiên làm vậy không đáng.
Lâu Huyên không phải có tình cảm với Diệp Khuynh Thiên, vì một mầm hoa hãm hại ta. Hiện tại mỹ nhân đưa đến cửa, sao hắn lại để người ta trống vắng? Không phải vợ chồng son giận dỗi chứ? Hay vì đối thủ cạnh tranh của nhau đều nhiều nên nội chiến?
Ta miên man suy nghĩ, U Chỉ bỗng kéo ta: "Đi với ta một chút, có chuyện hỏi ngươi."
U Chỉ ngày thường mảnh mai sao bỗng dưng mạnh bạo thế này, ta còn chưa phản ứng, người đã bị nàng lôi đi. Dao Băng sư tỷ chạy theo: "Đợi ta với, đợi ta với..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.